Lần đầu
tiên lăng Tinh cảm thấy đích thực mình đã làm một chuyện ích kỷ.
Nàng
đưa Dận Liên lên đỉnh Thương sơn, đó là chỗ ở của Hỏa kỳ lân. Hàn khí trên đỉnh
núi tuyết có thể khắc chế chuyển động của nội đan Hỏa kỳ lân, mà người thường
cũng không chịu nổi lạnh giá của núi tuyết nên sẽ không lên được đỉnh núi, nơi
đó lại kín đáo, không dễ bị ai phát hiện. Lăng Tinh định đến đó sẽ tìm cách lấy
nội đan ra, có thể linh khí trên núi có thể giữ được mạng của Dận Liên. Dọc
đường đi họ gặp phải vô số kẻ truy sát, hết trận này đến trận khác, dày đặc tới
nỗi bức nàng đến mức ngừng thở.
Hai năm
nay Dận Liên đều sống như vậy sao… chẳng trách hắn một lòng muốn chết.
Đêm
khuya, hai người không đốt lửa mà tìm một con đường vắng vẻ đi vào rừng sâu.
Không có nội đan nàng chỉ đành tiêu hao sức lực trong huyết mạch của mình. Đây
không phải là kế lâu dài, bây giờ nội đan đã dần dần dung hòa với tâm mạch của
Dận Liên, hắn bắt đầu bất tri bất giác hấp thu tinh lực trong nội đan, điều này
đối với Lăng Tinh là một tổn thương chí mạng. Nếu ngày nào đó Dận Liên hoàn
toàn hấp thu hết sức mạnh của nội đan, lúc đó… nàng sẽ triệt để tan biến.
“Làm
sao kẻ khác phát hiện được máu Kỳ lân trong người ngươi?” Lăng Tinh nhìn bầu
trời sao mênh mông nhẹ giọng hỏi.
“Nữ
nhân có hôn ước với ta bệnh nặng, ta đã cứu nàng.” Hắn chỉ đáp một câu là Lăng
Tinh có thể đoán được tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó, chắc chắn là nữ nhân kia
đã bán đứng Dận Liên, máu của hắn tuy không công hiệu bằng nội đan Kỳ lân nhưng
nếu uống một thời gian dài thì đích thực có tác dụng chữa bệnh cứu mạng.
Có lẽ
đây lại là một lý do nữa để hắn hận Kỳ lân. Lăng Tinh thở dài, nhưng lại nghe
Dận Liên lạnh giọng nói: “Không cần đồng tình.”
“Không
phải đồng tình, ta chỉ là…” Lăng Tinh nghẹn lại, vì một con người mà nảy sinh
cảm xúc như vậy thật là không nên, nàng cũng không biết mình rốt cuộc làm sao,
có chút áy náy, có chút thương hại, còn có một chút cảm xúc kì lạ mà nàng không
rõ nữa.
Nàng
chỉ nói một nửa nhưng Dận Liên cũng không hỏi thêm, dường như đắn đo một hồi
lâu, cuối cùng hắn hỏi đến chuyện hắn luôn để tâm nhất: “Tại sao lại liều mình
cứu ta?”
Lúc đầu
cứu hắn có lẽ là hành vi hiệp nghĩa, nhưng sau này sống chết cũng bảo vệ thì e
là ngay cả người chí thân cũng không thể làm được. Nàng cứng rắn quật cường,
chưa bao giờ nói mình bị thương, nhưng Dận Liên đều biết hết, thấy nàng một
mình rửa vết thương bên bờ sông, ngực hắn không tự chủ được mà co rút, co rút
như một loại đau đớn.
“Tại
sao à?” Lăng Tinh chớp mắt, thần trí từ từ mê man, nàng mơ hồ lẩm bẩm, “Ừ, có
lẽ là vì ta đau lòng vì ngươi.”
Đau
lòng?”
Dận
Liên mỉa mai: “Gạt người.”
Nhưng
sau đó mặt hắn bất giác đỏ lên. Trong lòng dường như có sóng vỗ ào ạt, hết đợt
này đến đợt khác đập vào khiến bờ đá mềm đi.
Sáng
sớm Lăng Tinh bị tiếng tên bắn về phía mình đánh thức. Nàng nghiêng đầu, chỉ
nghe “phập” một tiếng, mũi tên cắm vào cây khô bên tai nàng. Đuôi tên rung
rung, Lăng Tinh nhìn xuống nữ nhân bên dưới nhíu mày đáp: “Giống cái?”
Nữ nhân
cười lạnh rồi lại giương cung về phía Lăng Tinh: “Ngươi cũng ăn to nói lớn quá
nhỉ, hôm nay các ngươi đừng hòng chạy thoát.” Lời nàng ta vừa dứt thì một đám
hắc y nhân từ trong lùm cây bước ra vây chặt lấy họ.
Lăng
Tinh cau mày, thương thế trên người nàng chưa lành, nếu miễn cưỡng đấu với
nhiều người như vậy chỉ e…
“Diêu
Dao.” Dận Liên trầm mặc lên tiếng, “Ta theo cô về An Sơn vương phủ, tha cho cô
ấy đi.” Dận Liên thả mình xuống từ một cành cây khác. Hắn nhìn thẳng nào nữ
nhân kia như nhìn một vật chết.