Lăng
Tinh đi thật.
Dận
Liên ở trong sơn động một bước không rời chờ nàng ba ngày. Hắn đứng ngồi không
yên muốn đi tìm nàng, nhưng lại sợ Lăng Tinh quay về không tìm thấy hắn, hắn
biết nội đan của Lăng Tinh ở chỗ hắn, nàng nhất định sẽ không đi xa, nàng nhất
định vẫn còn ở đây, chỉ là mấy ngày trước hắn nóng giận nặng lời khiến nàng
không dám trở về thôi.
Dận
Liên không phải kẻ ngốc, sau khi bình tĩnh lại trong lòng hắn rõ hơn ai hết,
ngày đêm bên nhau, hắn vẫn chưa hồ đồ đến mức ngay cả chân tình hay giả ý cũng
không phân rõ. Lúc đó chỉ là hắn giận quá thôi.
Trong
gió tuyết bỗng nhiên truyền đến mùi máu tanh nồng đậm, mấy ngày nay cảm quan
của hắn linh mẫn hơn trước rất nhiều, vừa ngửi đã biết đó là máu Lăng Tinh…
Trong
lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Hắn xông ra cửa động lần theo mùi
máu.
Dưới
chân Thương sơn, một nữ nhân áo đỏ treo trên cành cây khô, toàn thân nàng đầy
máu, máu nhỏ tí tách xuống mặt đất bị tuyết hút vào, trong gió lạnh rít gào chỉ
có nàng là không còn hơi thở.
Dận
Liên từ từ đi về phía dưới nàng, hắn ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn nàng, thế
giới bị ánh nắng chia cắt từ từ sụp đổ trong mắt hán, chỉ còn lại thân thể vỡ
vụn của Lăng Tinh, và đôi mắt còn chưa nhắm của nàng.
“Lăng
Tinh…”
Trong
gió lạnh kêu gào thê lương dưới chân Thương sơn, hắn dường như nghe thấy giọng
nói của Lăng Tinh “Nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy huynh.” Đôi mắt chưa nhắm lúc
này từ từ khép lại.
Hắn đã
kịp nhìn nàng lần cuối.
Hắn ôm
mặt khuỵu xuống, giữa những ngón tay che đi biểu hiện trên mặt, huyết lệ trào
ra, không rõ là đau đớn, là hối hay là hận. Không phải hắn thật lòng muốn đuổi
nàng đi, chỉ là… chỉ là hắn không ngờ rằng chia xa lúc đó lại là vĩnh biệt…
Có
tiếng bước chân sột soạt, hắn nhìn về truy binh của Sơn An vương phủ đang vây
lấy hắn từ xa, máu đỏ trong mắt dấy lên sát ý không gì khống chế nổi.
Hai
mươi năm sau.
Huyết
kỳ lân một mình diệt Sơn An vương phủ, thiên hạ kinh hoàng.
Trên
đỉnh Thương sơn, Dận Liên lặng yên nhìn gió tuyết đầy trời, trong lòng trống
trải đến mức gió lạnh cũng không thổi vào được.
“Ngươi
lại đến rồi.”
Tiếng
chuông bạc dần lại gần cuối cùng dừng sau lưng hắn: “Cái hẹn hai mươi năm, ngươi
hứa hôm nay sẽ giao đồ cho ta, ta đến để lấy đi.” Thân hình nữ nhân trắng như
muốn hòa làm một thể với bầu trời thê lương, giọng nàng khàn khàn giống hệt
người trong lòng Dận Liên, nhưng trong giọng nàng lại không có chút cảm tình.
Dận
Liên cong môi. Tay phủ lên ngực, “Đại thù đã báo, ta có nội đan Kỳ lân cũng vô
ích, ngươi muốn lấy thì lấy đi.”
Bạch
Quỷ lấy bút ra nhẹ điểm sau lưng Dận Liên, lúc nội đan Kỳ lân được lấy ra, Dận
Liên bàng hoàng nói: “Nếu ngươi tới sớm một chút, lấy nó đi trước khi Lăng Tinh
tìm được ta thì tốt biết mấy.”
“Thứ ta
cần chẳng qua là hối hận ngươi đặt trên nội đan Kỳ lân thôi.” Bạch Quỷ im lặng
một hồi rồi lên tiếng: “Báo được thù có cảm thấy vui chút nào không?”
“Không.”
Hắn làm
nhiều việc như vậy, liều cả đời để báo thù, quay đầu nhìn lại mới cảm thấy tất
cả những gì mình làm đều không bằng một nụ cười Lăng Tinh cho hắn khi còn sống.
Hắn hối hận vì lúc xưa bản thân quá vô tình và ngu xuẩn. Đau và hận như vậy thì
có báo thù, có nhiều máu tươi hơn nữa cũng không cách nào tiêu trừ được.
Thứ hắn
muốn chuộc, thứ hắn muốn bù đắp sớm đã bị năm tháng lạnh nhạt xóa nhòa, không
thể nào tìm lại được nữa.
Đầu bút
rời lưng Dận Liên, nội đan Kỳ lân dính trên đầu bút bị kéo ra. Ánh mắt Dận Liên
trống rỗng, thân hình ngã thẳng xuống vách núi vạn trượng. Phiêu linh như gió
tuyết mãi không ngừng trên đỉnh Thương sơn.
Bạch
Quỷ chụp lấy nội đan, nhìn về nơi trời đất hòa làm một ở phương xa, cất giọng
than: “Con quỷ thứ chín mươi bảy, vẫn còn ba con…”