Bạch Si

Chương 18

A Địch bị ta gọi là gà mẹ.

Sáng sớm, ta đang chuyên tâm canh chừng Lục Bách Đông muốn đánh lén ta đòi bánh muffin, A Địch bỗng nhiên đi tới trước mặt, nhét tờ giấy vào trong tay ta, ta nhất thời bị phân tâm, mâm bánh muffin liền mọc cánh bay hết một cái.

“Đây là gì?”

Ta dương dương tự đắc hỏi.

“Tháng sau là ngươi phải giao thiết kế cảo, ngươi còn một tháng thôi đó.”

Hắn nói, không chút khách khí lấy lên từ mâm bánh một cái muffin nữa.

Ta không hiểu, nhíu mày nhìn trang giấy trên tay, Lục Bách Đông dường như rất hứng thú mà xáp lại gần.

“Phục… Trang… Thiết kế…”

Hắn cật lực từng chữ từng chữ một đọc ra, lại tắt ở chữ “Thi đấu”. Ta mặc kệ hắn, chỉ chuyên tâm vào hỏi A Địch.

“Ngươi đưa ta cái này chi vậy?”

“Bởi vì ta đã giúp ngươi báo danh.”

Hắn lý trực khí tráng mà nói.

Cái quỷ gì? Ta cầm tờ giấy tùy ý vứt sang một bên.

“Ta không muốn đi.”

“Vì sao không đi?”

“Tại sao ta phải đi?”

Ta phản vấn hắn, A Địch không nói thêm lời nào.

Một lát sau, ta lại nghe hắn nói:

“Nói chung, ngươi suy tính lại một chút đi.”

Về đến nhà, ta hầm hầm quăng túi lên ghế sa lon. Lục Bách Đông đi phía trước quay đầu lại nhìn ta, ta khó chịu trừng hắn.

“Nhìn cái thí.”

Hắn và A Địch đều trầm mặc, thật giống như là do chính ta cố tình gây sự. Ta một bụng bốc lửa, cũng lười nói thêm, đem mình quăng vào phòng cho rồi, nhưng mở trò chơi lên cũng không có tâm trí tiêu khiển nổi.

Sau tiến vào bồn tắm lớn mà ngâm mình, cuối cùng trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

Là ta chuyện bé xé ra to. Ta biết chứ.

A địch làm như vậy bởi vì hắn quan tâm ta. Điều này ta cũng biết.

Thế nhưng ta chính là kẻ đáng ghét như thế.

Hắn biết rất rõ, ta đối với chuyện này vốn đã chết tâm, hắn biết rất rõ, ta đã tự nhận ra ta không hề tài hoa, hắn biết rất rõ, mỗi lần nhắc tới chuyện này, ta cuối cùng cùng hắn chỉ có đánh thái cực quyền mà thôi, nhưng hắn vẫn vậy.

Ai, ai, ai.

Ta hít thở ba lần, sau đó cả người chìm dưới nước mà ngâm, đây là phương pháp mà ta thích nhất để giảm áp lực tâm lý.

Đến khi sắp không nín được nữa, ta đem mặt ngoi lên, hai tay vuốt sạch nước trên mặt, ta mở mắt, đột nhiên gương mặt to đùng của Lục Bách Đông gần ngay trước mắt, ta sợ đến mức ngực quên cả hít thở, ta liền khó chịu mà đứng lên. Hắn lại càng hoảng sợ, vội vã đưa tay vỗ vỗ lưng ta.

“Ngươi, ngươi…”

Ta chưa tỉnh hồn.

“Ngươi vào bằng cách nào.”

“Cửa không có khóa.”

Hắn hàm hàm nói.

Ta đây liền nhớ tới ổ khóa đã sớm bị hủy, vào ngày thứ ba khi Lục Bách Đông vào ở, hắn đã tự đem mình khóa trái trong WC, ta sợ đến mức tông cửa xông vào, chuyện tình như vậy đưa đẩy đến cớ sự cánh cửa đã bung chốt hi sinh.

“Ai cho phép ngươi vào?”

Ta dùng thái độ không quá khách khí hỏi, nhưng hắn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng khó chịu nào, trái lại, rất tự nhiên mà bắt đầu cởi quần áo.

“Ngươi, ngươi…”

Ta trợn mắt hốc mồm nhìn hắn nhảy vào trong bồn tắm lớn, không hề khách khí chia nửa lãnh thổ với ta.

“Chen chúc nha.”

Hắn rất không hài lòng, nhíu mày một cái.

Bởi vì trong bồn tắm sinh ra thêm một đại vật thể chiếm chỗ, nước lập tức tràn ra ngoài, ta bị chen lấn, chỉ có thể ngồi yên, đầu gối đối diện chân hắn.

“Ngươi đi ra ngoài.”

Ta vừa nói, tận lực bất động thanh sắc đem hai tay che ở bộ vị trọng điểm, gương mặt nóng rát, không cần nhìn gương cũng cảm thấy rất nóng rồi.

“Vì sao?”

Hắn rất vô tội hỏi ta, ta không trả lời được, không thể làm khác hơn là tùy ý hắn.

Thành thật mà nói, cũng không phải ta và hắn lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như thế này, thời gian hắn vừa tới ở, ta cũng từng giúp hắn tắm vài lần tắm, bất quá khi đó chỉ cảm thấy hắn ngu ngốc, cực kỳ đáng ghét, loại cảm giác gì khác cũng không có.

Thế nhưng, lúc này đây, đại khái bởi quan hệ cũng dần dần hòa hoãn, đột nhiên cảm thấy phá lệ xấu hổ.

Ánh mắt của ta hết nhìn đông lại ngó tây, không muốn dừng lại trên người Lục Bách Đông, nào biết hắn bỗng nhiên cả người tự dưng chồm tới trước, ta sợ đến mức không khác gì phụ nữ hoảng loạn nhất thời lấy hai tay che ngực, không nghĩ ra hắn là đang muốn lấy xà phòng ở sau lưng ta mà thôi.

Trình Thiên Thu, ngươi thật là một tên xấu xa!

Ta dưới đáy lòng thầm mắng, luôn luôn cảnh cáo mình không thể có loại suy nghĩ đó với Lục Bách Đông, thuần khiết tiểu biểu đệ này được. Ta nhắm mắt lại, hít sâu, sau đó chậm rãi mở ra, hình ảnh của hắn trước mắt dường như đã bình thường đi không ít.

“Ngươi muốn lấy xà phòng sao?”

Có lẽ là thấy ta thần sắc khác thường, hắn rất tri kỷ tự suy diễn mà đưa xà phòng qua, ta lắc đầu, hắn lại nghiêm túc nhìn ta chằm chằm, sau đó, hình như đã xác nhận ta không sao thì hắn mới chịu rụt tay về.

Ta muốn đứng dậy, thế nhưng không biết vì sao lại cảm thấy tham luyến loại cảm giác như vậy, trong ngực giằng co một lúc, cuối cùng cũng không đứng lên.

Lục Bách Đông thật ra hoàn toàn không biết được nỗi lòng do dự của ta. Hắn đem xà phòng theo cách mà ta đã từng hướng dẫn, hơi hơi ngẩng cổ bắt đầu chà xà phòng, tiếp theo là phân minh xương quai xanh. Hắn rõ ràng là không vận động gì, hình dạng cơ ngực lại như có như không ẩn hiện, xà phòng bám trên bọt biển che phủ đi màu sắc của hai đóa hoa trước ngực, sau đó lướt qua bằng phẳng tiểu phúc, rồi xuống thêm chút nữa, đi tới khu vực bên dưới mặt nước, lại càng gia tăng thêm cảm giác như có như không  ——

“Thu Thu, mặt của ngươi thật là đỏ.”

“… Có sao?”

“… Thu Thu.”

“Gọi ta làm gì?”

“Ngươi chảy máu mũi.”

“…!”
Bình Luận (0)
Comment