Đương nhiên là Lục Bách Đông không khôi phục ký ức. Nếu như hắn cứ như vậy mà khôi phục được ký ức thì toàn thể giới bác sĩ thần kinh đại khái đều không cần phản lăn lộn nghiên cứu phương thuốc này, liệu pháp kia rồi.
Ta ngày đó là do ý loạn tình mê, t*ng trùng thượng não, nên cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, liên tục hướng Lục Bách Đông tiến hành công tác tẩy não, hai nam nhân thỉnh thoảng như vậy bảo trì súng ống, thực tế rất hữu ích cho thể xác và tinh thần.
Hắn vẫn là bộ dạng ngu ngốc cái hiểu cái không, nhưng hình như đã bị ta thuyết phục.
Ta có thể dễ dàng thuyết phục hắn ở hiện tại, nhưng sau này, khi Lục Bách Đông khôi phục được, ta chỉ cầu khẩn đầu óc của hắn không cẩn thận mất đi phần ký ức này thì tốt biết bao nhiêu.
Ngày vẫn cứ thế trôi qua, cũng như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Nhưng chỉ có ta biết rõ, đã xuất hiện điều không còn giống nhau nữa rồi.
Ta bắt đầu chú ý thời gian Lục Bách Đông ở bên cạnh ta, số lần nắm tay của ta, biểu tình khi hắn kêu tên của ta.
Hắn không gọi ta là Thu Thu nữa, hắn gọi ta là Thiên Thu. Cũng giống như trước kia vậy. Ta cũng bắt đầu giống như trước, vờ như đối với hắn không thèm để ý chút nào, rồi khi hắn đi qua, ngưng mắt nhìn bóng lưng của hắn.
Ta thủy chung không dám hỏi hắn,có nhớ ra điều gì hay không.
Ta không biết ta đang sợ cái gì, cũng có thể là ta cái gì cũng đều sợ hãi cả.
Cứ như vậy mà tuần hoàn, ta thực sự không muốn trở lại những thời khắc đó một lần.
Người cả đời tiện một lần, đã là quá đủ rồi.
“Kết quả của đêm hôm đó, các ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì xấu xa đấy?”
Bạn xấu A Địch ghé người lên quầy, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi ta, vấn đề này hắn đã mấy ngày nay hỏi hơn hai mươi lần rồi, phiền chết ta mà!
“Chuyện gì xấu cũng không có.”
Ta bình tĩnh xuất ra đáp án.
“Chúng ta chỉ tâm sự thôi.”
Hắn xuy một tiếng, mất mặt quay đầu, ta thẩm tra đối chiếu hàng hóa, lấy xấp danh sách đập lên đầu hắn một phát.
Cách đó không xa, Lục Bách Đông đang nhìn ta, sau đó lại vùi đầu vào bản phác hoạ.
Ta nói với hắn, chuyện ngày đó là một bí mật, chỉ hai người chúng ta được biết. Hắn không hỏi ta vì sao, khả năng hắn cũng biết đây là chuyện không thể, cho nên hắn chỉ gật đầu.
Ta miên man suy nghĩ nhiều như vậy, rốt cuộc bản thân có phải đê tiện hay không đây?
“Tối hôm nay ngươi có chuyện gì không?”
“Không có, ngươi muốn làm gì?”
A địch không nghi ngờ hỏi lại.
“Ta quăng Lục Bách Đông thả tới nhà của ngươi một đêm được không?”
Hắn đảo mắt qua lại, vẻ mặt theo kiểu bên trong nhất định có bẫy rập.
“Ngươi muốn làm gì đó?”
Ta vẫn chưa kịp trả lời hắn thì có khách nhân đẩy cửa tiến đến. Ta nhìn kỹ mặt của người kia, trời cảm giác trời cũng giúp ta, ta nghiêng đối A Địch cười tối nghĩa.
“Này.”
Hắn gọi ta, biểu tình không tán thành lắm, ta không để ý tới hắn, chịu khó tiến lên chào hỏi khách nhân.
“Đã lâu không gặp.”
Ta quay khách nhân mỉm cười. Hình dạng hắn vẫn là khối băng vạn năm, để ta chờ khá lâu một chút.
Hắn liếc mắt nhìn ta, sau đó đường nhìn dời đi chỗ khác.
“… Đã lâu không gặp.”
Nhưng ngoài dự liệu của ta, hắn dùng giọng khách sáo của ta để đáp lại.
Ta có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười.
“Ngươi muốn nhìn hàng vừa mới đến hôm qua sao?”
Ánh mắt ta dừng ở hắn, mỉm cười hỏi, lần này hắn không nhìn đi chỗ khác nữa.
“Ngươi làm như vậy, có vẻ không tốt lắm đâu?”
Khi thiết lập được kênh trò chuyện với khối băng ngàn năm xong, A Địch nhìn ta lắc đầu, ta cảm thấy không có vấn đề gì cả, liền nhún nhún vai.
“Có gì không tốt chứ?”
Ta hỏi ngược lại hắn, bộ dạng hắn lại có chút kinh ngạc.
“Ngươi thật không biết, hay là làm bộ không biết?”
“Ngươi nói cái quỷ gì vậy?”
Đại khái nhìn ra ta thật sự không hiểu, hắn đầu hàng giơ hai tay lên, biểu thị thái độ chính thức bỏ dở đề tài này.
Lục Bách Đông gục xuống bàn hình như đang ngủ trưa. Ta vừa thu đường nhìn lại, đã nhìn thấy A Địch đang xem chừng ta, ta ghét ánh mắt theo dõi của hắn liền hung hăng trừng mắt.