Bạch Si

Chương 30

Chuyện cũng đã trôi qua được mười năm rồi.

Chắc vì đã qua lâu như vậy, nên tâm tình lúc đó khi hồi tưởng lại, cảm thấy rất bình tĩnh, rất lạnh nhạt, tựa như một người thứ ba đang kể câu chuyện của một kẻ ngu ngốc nào đó. Đại khái cho dù có bị tổn thương, hôm nay cũng hoàn toàn liền sẹo.

Lục Bách Đông hỏi ta:

“Sau đó thì sao?”

Sau đó, một khoảng thời gian ta và hắn không nói chuyện với nhau.

Từ đầu là ta đơn phương, thế nhưng dần dần, sự lãnh đạm này biến thành song phương.

Ta nghĩ hắn khi đó cũng hiểu được chuyện ra sao, mười sáu tuổi không có khả năng đối với chuyện này hoàn toàn không biết. Hắn có thể đã biết được điểm “tầng giấy mỏng” đó, nên mới trở nên xa cách … Hắn vẫn tốt bụng, vẫn dịu dàng, dùng thái độ như vậy đối đãi với ta vì nghĩ rằng ta sẽ chịu không nổi.

Năm ấy mùa hè, kết quả thi cử của Lục Bách Đông không tốt. Ta không biết vì cô bạn gái kia hay bởi vì ta.

Mà ta cũng không có cơ hội hỏi hắn.

Ta và hắn chiến tranh lạnh từ mùa hè tới mùa thu, lại từ mùa thu tới mùa đông. Rõ ràng ở dưới cùng một mái nhà, lại có thể xem như không thấy, mang đối phương coi như không khí.

Mẫu thân đại nhân vỗ ngực bảo rằng vì bầu không khí chung của gia đình, không thể không tự mình đề xuất bản thân làm trung gian, nói chuyện với ta vài lần. Muốn ta chủ động làm lành với Lục Bách Đông. Kỳ thực ta cũng muốn làm hòa với hắn, chỉ là cảm thấy quá khó khăn.

Rõ ràng ở bên nhau đã từng vui vẻ như vậy, tốt như vậy. Vẫn có thể có một ngày không nói với nhau một lời, trở thành kẻ xa lạ.

Năm tiếp theo, lại một mùa xuân nữa đến, mẫu thân đại nhân nói với ta rằng Lục Bách Đông sẽ rời đi. Ta nghĩ đây là cái cơ hội, nhưng bản thân lại quá sĩ diện. Nội tâm ta giãy dụa cho đến ngày cuối cùng.

Ta nhận được một tin nhắn, đến từ Lục Bách Đông.

“Chuyện xảy ra sau này, ta đã ở công viên kể cho ngươi rồi.”

Ta nhìn hắn, hắn cau mày, không biết nghe có hiểu hay không.

“Ngươi nói ngươi quên những chuyện này rồi?”

Hiển nhiên hắn còn nhớ rõ những chuyện ta từng kể.

“Đúng vậy.” Ta cười cười.

Lời hứa hẹn chúng ta sẽ không bỏ lại đối phương, chúng ta đã cùng một chỗ dù trong thời gian ngắn ngủi.

Tình cảm lưu luyến như thế rốt cuộc kết thúc ở cuối mùa hè đó.

Khi mùa hè năm kết thúc, phụ thân của Lục Bách Đông tới. Hắn đến nhà và nói chuyện với mẹ ta thật lâu, sau đó được như ý nguyện mang theo con trai duy nhất của hắn trở lại Nhật bản. Từ đầu tới đuôi, Lục Bách Đông không hề chống cự.

“Vì sao?”

Hắn hỏi ta, ta chỉ cười khổ.

“Ta cũng không biết.”

“Sau đó chúng ta không liên lạc sao?”

“Ừ, sau đó chúng ta không liên lạc với nhau nữa.”

Lục Bách Đông không nói. Chúng ta cùng nhau im lặng, ta cầm lon bia trong tay uống cạn.

“Ngươi có khóc không?”

Hắn hỏi ta, thận trọng, trái lại khiến ta bật cười.

“Ta đã khóc cực kỳ thê thảm nha.”

Dù sao là lần đầu tiên trong đời thất tình, nếu như không thảm thiết khóc lớn một hồi, sẽ có lỗi với bốn năm ta đã kiên trì yêu đơn phương hắn.

Thế nhưng Lục Bách Đông nhưng không cười. Hắn chỉ nhìn ta, rất nghiêm túc, sau đó nói:

“Ta sẽ không để cho ngươi khóc.”

Ta không biết một câu nói kia của Lục Bách Đông có bao nhiêu nghiêm túc, ta thậm chí còn không biết hắn rốt cuộc có hiểu hay không lời hắn nói đại biểu cho ý nghĩa gì.

Tên A Địch to mồm từng hỏi ta đã làm chuyện kia với hắn bao giờ chưa, lần này ta không trả lời được.

Ta đối với hắn không cần hoài nghi đúng là thích, nhưng ta không biết hắn đối với ta như thế nào. Tình thân sao? Hay là tình yêu? Hắn rốt cuộc mang ta đặt ở nơi đâu? Hắn liệu có hối hận hay không, nếu một khi hắn khôi phục được ký ức.

Ta nghĩ hắn trong thời điểm hiện tại, cái gì là thích còn không biết rõ nữa kìa. Nói gì đến yêu đương luyến ái.

Hắn đối với ta ôn nhu như thế này, lại để cho ta sa vào. Ta nghĩ như vậy thì đã tốt rồi, không có vấn đề gì. Đôi khi cứ giả ngu ngốc như thế, không suy nghĩ nhiều đến một số thứ, không băn khoăn, thoải mái hơn.

Khi ta ra được quyết định như vậy, thì vào buổi sáng ngày ta được nghỉ, hắn đột nhiên cố sức mang ta đánh thức.

“… Làm chi vậy?”

Ta giả chết dùng gối che kín đầu.

Hắn giật hai ba cái đã tịch thu gối của ta, cười cười rồi kéo ta lên.

“Rời giường, chúng ta đi hẹn hò.” Hắn nói.
Bình Luận (0)
Comment