Bạch Si

Chương 37

Ta từ mẫu thân đại nhân biết được tin Lục Bách Đông giải phẫu bình an.

Như vậy là tốt rồi. Ta tự nhủ, như vậy là tốt rồi.

Ta chỉ cần biết được thông tin này là đủ.

Ca giải phẫu kết thúc, hắn phải ở lại bệnh viện một tuần theo dõi thêm, sau đó được phép xuất viện. Ta nhờ A Địch ra sân bay đón họ, nhưng người trở về chỉ có một mình mẫu thân đại nhân.

Nghe nói trong thời gian hắn nằm viện, rất nhiều bạn học của hắn ở Nhật Bản đến thăm, toàn là tuấn nam mỹ nữ, đại khái đều thuộc giới người mẫu cả, có người còn muốn thông qua báo chí để đăng tin về hắn.

Hắn và ta trò chuyện qua điện thoại, ta xem như không có chuyện gì xảy ra, không muốn bắt buộc hay gặng hỏi hắn, hắn cũng không nói gì, thường thường bên điện thoại là một người kể chuyện, một người bật cười.

“Kết quả thi thế nào?”

Hắn hỏi, ta nhún vai như chuyện không đáng quan tâm, trả lời.

“Không có giải,” ta nói, “Ta đã sớm biết sẽ như vậy.”

Hắn im lặng một lúc, rồi trịnh trọng nói với ta.

“Thiên Thu, ta rất thích thiết kế của ngươi.”

Ta ừ một tiếng, nghe rất miễn cưỡng, không phải ta không muốn trò chuyện với hắn, nhưng ta không biết mình nên nói gì tiếp theo nữa. Ta và hắn cứ như vậy cầm điện thoại im lặng lắng nghe nhau, đến khi ta lấy cớ rằng tiền điện thoại đường dài rất đắt, muốn cúp máy.

Kết thúc cuộc trò chuyện, ta đột nhiên cảm giác, bản thân thật sự rất mệt mỏi.

Ta nghe nói hắn gần đây họp báo nói sẽ trở lại hoạt động như cũ, giống như Đông Sơn tái khởi, bắt đầu lại cuộc sống xa hoa tại nơi mà ánh mặt trời sáng chói kia tồn tại. Khoảng thời gian trò chuyện qua điện thoại, ta cảm thấy giữa chúng ta thật gần nhưng cũng rất xa xôi, ta chẳng bao giờ đến được Tokyo, nơi ánh sáng của hắn có lẽ sẽ chiếu sáng rực rỡ nhất.

Ta không biết hắn còn nhớ ước định của chúng ta hay không. Ta chỉ biết hắn thật xuất sắc, lúc nào cũng đi thật nhanh, thật xa. Nếu trên quãng đường ta dừng lại hay không đủ sức đuổi kịp, để lại cho ta chỉ còn bóng lưng của hắn.

Trận chung kết ngày hôm đó, chủ đơn vị đã cung cấp những người mẫu rất chuyên nghiệp và chuẩn mực, điểm trí mạng của tác phẩm ta cũng vì thế mà bị phơi bày.

Ý nghĩa thật sự trang phục mà ta thiết kế, vẻ đẹp của nó, linh hồn của nó, chỉ vì một con người duy nhất. Vậy nên nó không có tính “ứng dụng” được trên số đông công chúng.

Từng nhát kéo mà ta cắt, từng nét phấn đường vẽ mà ta thiết kế, toàn bộ lấy Lục Bách Đông làm trung tâm. Vì vậy, luôn luôn tôn lên ưu điểm trên cơ thể hắn, nếu như bị mang cho một người khác mặc lên người, thì sẽ trở thành điểm chí tử khiến cho ta thất bại. Bởi vì không phải ai cũng có óc người như hắn. Ta biết rõ, nhưng ta không hề hối hận.

Cũng có thể sẽ có người vóc dáng tương tự như hắn, nhưng ưu điểm và linh hồn của mỗi người là duy nhất.

Ta vẫn không thể tách khỏi hắn, linh hồn của ta, cuộc đời của ta, trọng tâm cuộc sống của ta xoay xung quanh hắn, nhưng hắn không như vậy.

——————————–

Ta mời Neil đi ăn. Lần này hắn giúp đỡ khiến ta vô cùng cảm kích, nếu đổi lại cương vị là ta, ta không thể nào ra tay nghĩa hiệp đến trình độ như hắn.

“Hắn khỏe không?”

Hắn khách khí hỏi, ta gật đầu.

“Hắn phục hồi rất tốt, có lẽ tháng sau đi làm lại được rồi.”

“Nghe nói hắn tham gia tuyển người mẫu ở Tokyo?”

Những lời nói của Neil khiến ta phải ngẩng đầu đối diện, hắn nhìn thẳng vào mắt ta.

“Thiên Thu, ta chưa bao giờ là người làm từ thiện, ngươi biết ta chấp nhận làm việc này là bởi vì cái gì.”

Bàn tay hắn vươn lại gần, hàm súc khoát lên đầu ngón tay ta, hắn không ép buộc ta nhưng rõ ràng ý muốn thân cận.

Ta rũ mi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tách cà phê đen ngòm, bỗng dưng cảm giác nó thật đắng. Trong nháy mắt không phải ta không dao động về lời nói của hắn, nhưng cuối cùng ta lựa chọn thu bàn tay lại, tránh khỏi hắn.

“Xin lỗi.”

Một khoảng im lặng trôi qua, hắn không nói gì. Ta nghĩ ta thật sự đã chọc giận hắn, nhưng chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói:

“Ta muốn ngươi bảo đảm với ta, nếu sau này ngươi chọn người yêu, ta phải là người đầu tiên.”

—————————————

Trời vào thu, Lục Bách Đông vẫn chưa trở về.

Hắn mỗi ngày vào buổi tối sẽ gọi điện cho ta, dùng phương thức mềm mại nhất khiến ta không thể từ chối.

Ta và hắn kể cho nhau nghe những chuyện vụn vặt trong ngày, như A Địch lại “sàm sỡ” bằng cách ngắt thắt lưng của một khách hàng nào đó, còn bạn trai mới của Tiểu Lục rất có khí chất của “ngưu lang”.

Điều ta muốn hỏi nhất, ta không đề cập với hắn.

Ta luôn cảm thấy tình huống hiện tại giữa chúng ta như một tòa thành đang lung lay sẵn sàng sập xuống bất cứ lúc nào. Như chơi trò rút gỗ, mỗi người cứ tuần tự rút, rút từng thanh xếp, đến cuối cùng, khi không còn thanh gỗ nào nữa, cũng như mối giao cảm và liên lạc giữa ta và hắn không còn giữ được với nhau, khi đó tòa thành sẽ đổ.

Rõ ràng biết như thế, nhưng cả hai vẫn cứ lặng lẽ chơi và chờ đợi lần rút tiếp theo liệu mọi thứ có sụp đổ hay không. Từng ngày trôi qua, đối mặt với nỗi sợ hãi xen lẫn hy vọng phù phiếm, rằng chuyện này vẫn chưa đi đến hồi kết.

Cho đến một ngày, Lục Bách Đông từ Nhật Bản gửi đến ta một gói bưu kiện. Món hàng này hình thức dẹp dẹp, không giống như hộp nhẫn, ngón tay ta run rẩy khi từng chút từng chút mở nó ra.

Đó là một quyển phác hoạ. Ta không hiểu được, liền mở nó ra nhìn kỹ hơn, năng lực hội họa của Lục Bách Đông vẫn ngốc như thế, nét vẽ xiêng xiêng vẹo vẹo như là hai người ngoài hành tinh nắm tay nhau, cảnh vật chuyển đổi từ ngồi cạnh biển, trên núi, công viên, rạp chiếu phim, cho đến phía trước tháp Tokyo.

Hai bàn tay của hai “người ngoài hành tinh”, chưa từng một khắc nào rời đi nhau, cho dù họ đi đến đâu vẫn kiên quyết nắm lấy nhau như thế.

Từng chút một, ta hiểu được điều hắn muốn nói với ta.

Từng trang từng trang hình vẽ thoạt nhìn trông rất đỗi bình thường, là ta và hắn, hai người trải qua bên nhau, qua từng trang giấy vẽ nên hình ảnh sinh hoạt hàng ngày.

Chúng ta đã từng sống như vậy, sinh hoạt bình thường đến vậy, nhưng chưa được vẹn tròn đã cắt đứt.

Liệu ta còn có thể, một lần nữa, tin tưởng ngươi hay sao, Lục Bách Đông?

“Ah, thì ra “ai đó” gửi chúng về.”

Trong điện thoại nghe âm thanh hắn có vẻ hơi khác một chút, không rõ cảm xúc lúc này của hắn như thế nào.

“Ta vẽ rất khó coi phải không?”

Ta nói không nên lời, chỉ nghe hắn dịu dàng hỏi:

“Thiên Thu, ngươi bị cảm sao?”

Thanh âm của hắn rõ ràng ở ngay bên tai ta mà thôi, thế nhưng nhiệt độ cơ thể của hắn xa xôi vạn phần.

Ta nhớ lồng ngực ấm áp vững chắc của hắn. Ta nhớ nụ hôn dịu dàng xen lẫn kiên quyết của hắn. Ta nhớ đôi mắt dịu dàng của hắn, cố chấp chỉ nhìn thấy một mình ta, sau đó mỉm cười nói với ta rằng hắn thích ta.

“Lục Bách Đông, ngươi chừng nào trở về nhà của chúng ta đây?”
Bình Luận (0)
Comment