Thế nhưng từ từ, hắn bỗng nhiên hình như đã hiểu được Thiên Thu phần nào.
Một ngày nọ, hắn ở trong một căn phòng nhỏ tìm thấy quyển album, từng trang từng trang mở ra, bên trong chứa đựng toàn bộ những hồi ức trước đây của họ. Nhưng những điều này là Thiên Thu và “hắn” lúc trước cùng nhau sở hữu.
“Hắn” ở hiện tại, căn bản là cái gì cũng nhớ không ra.
Hắn thích biểu hiện của Thiên Thu khi giải thích về những tấm ảnh. Thiên Thu khi ấy rất ôn nhu, hình như những tấm hình kia đều là bảo vật không thể thay thế. Hắn mới biết, thì ra Thiên Thu coi trọng hắn như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Thiên Thu sẽ hỏi hắn:
“Ngươi thực sự một chút cũng không nhớ ra sao?”
Ngữ khí của Thiên Thu phảng phất cảm giác vừa “trách” hắn lại thất vọng, nó nhẹ đến mức có lẽ ngay cả bản thân của Thiên Thu cũng không phát giác được. Bên ngoài Thiên Thu chăm sóc hắn, nhưng thật ra đối với Thiên Thu, “hắn” hoàn toàn trở nên trong suốt. Thiên Thu không nhìn thấy “hắn” đang ở trước mặt.
Đại khái là khi đó, hắn từ từ hiểu được một sự thật.
Thiên Thu thích Lục Bách Đông.
Có điều, không phải là Lục Bách Đông hiện tại, mà là Lục Bách Đông trước khi tai nạn xe kia xảy ra, con người tên Lục Bách Đông chứa đựng ký ức hoàn chỉnh.Thiên Thu tịch mịch, Thiên Thu ỷ lại, Thiên Thu coi trọng, Thiên Thu yêu thích, toàn bộ đều cho một người. Thiên Thu dành trái tim và tâm hồn đối với “hắn” nhiều đến mức không thể nhìn thấy một ai khác nữa.Rốt cuộc phải như thế nào Thiên Thu mới có thể mang một phần, một phần tình cảm nhỏ bé mà Thiên Thu đã dành cho người tên Lục Bách Đông để chia cho hắn?
Hắn không ngừng suy tính.
Hắn khát khao, hắn ganh tị, thậm chí hắn thấy bản thân thật hèn mọn.
Thiên Thu đều chỉ có thể nhìn thấy được Lục Bách Đông.Hắn muốn Thiên Thu nhìn thấy hắn.Hắn muốn Thiên Thu thương hắn.Vậy thì từ nay về sau, “hắn” hiện tại phải biến mất.
Hắn phải bắt đầu giả vờ, học làm Lục Bách Đông mà Thiên Thu mong muốn.
Khi hắn khát khao muốn trở thành Lục Bách Đông, ước muốn của hắn mạnh mẽ đến mức ký ức phảng phất cũng theo kỳ vọng của chủ nhân mà từng chút, từng chút tái hiện trong đầu hắn.
Mặc dù phần lớn thời gian hắn vẫn thể không phân rõ được cái nào là thực, cái nào do ảo giác của mình gây ra.
———————————-
Khi ký ức của hắn trở hỗn loạn, hắn bên ngoài lãnh tĩnh, nhưng thật ra phát điên.
Hắn đang học trở thành một ai đó khác.
Hắn muốn biến thành người đó.
Con người Lục Bách Đông mà trái tim của Thiên Thu đang lấp đầy không một khe hở.
Một ngày nọ, Thiên Thu hôn hắn.
Ban đầu, hắn không hiểu động tác như vậy đại biểu cho cái gì, môi dán môi, đầu lưỡi đụng chạm đầu lưỡi. Chỉ là động tác đơn giản như vậy nhưng có thể khiến cho toàn tân đều muốn nóng lên, chỉ cần động tác đơn giản như vậy liền có thể khiến lòng hắn ấm áp.
Khóe miệng hắn không kiềm chế được mà giương lên, vậy ra, như vậy là hắn đã “học” tốt? Từ nay về sau hắn sẽ có được Thiên Thu, đúng không?Thế rồi, Thiên Thu lại không có cảm xúc như hắn.
“Lục Bách Đông, ta nói này.”
Thiên Thu nói:
“Ngày hôm qua, việc chúng ta làm, kỳ thực rất bình thường, rất nhiều nam nhân đều sẽ cùng các anh em làm như vậy, chỉ là sẽ không nói ra với ai khác. Ngươi biết cái gì gọi là bí mật chứ? Chuyện mà chúng ta ngày hôm qua làm là bí mật, chỉ có hai người chúng ta biết với nhau mà thôi.”
Giọng nói của Thiên Thu nghe thản nhiên như vậy, nhưng hai nắm tay của Thiên Thu nắm rất chặt.
Lông mi hắn rũ xuống, im lặng nhìn khớp xương ngón tay của Thiên Thu đã trở nên trắng bệch.
Nếu như chỉ có Thiên Thu và hắn biết, vậy ra điều này có thể tính là ký ức của họ cùng nhau không?Hắn, sẽ không còn là một con số không Lục Bách Đông mà Thiên Thu không muốn nữa.————————————————
Thế rồi hắn nhìn thấy động tác trong tạp chí, đó là tấm ảnh trên một trang quảng cáo nước hoa, một nam một nữ môi đụng môi. Hắn mang theo quyển tạp chí đến trước mặt A Địch.
“Bọn họ đang làm gì thế?”
Hắn hỏi, A Địch có chút khổ não, gãi gãi đầu.
“Bọn họ đang hôn môi.”
“Cái gì là hôn môi?”
“Chính là như vậy nè, miệng dán vào miệng, đôi khi còn có thể thò đầu lưỡi vào miệng đối phương.”
A Địch lấy một tờ giấy trắng, bắt đầu vẽ hình ảnh “mặt cắt ngang” khi hai miệng của họ dán sát vào nhau sẽ cấu tạo bên trong như thế nào.
“Nếu như đối phương kỹ xảo hôn môi tốt, đôi khi còn có thể mang đến loại cảm giác lên đến thiên đường.”
Hắn nhìn A Địch chằm chằm, nụ cười A Địch khi giải thích càng lúc càng tối, càng lúc càng mị, nhưng hắn thật không hiểu, nghiêng đầu hỏi:
“Bọn họ tại sao phải làm như vậy?”
“Là để biểu thị công khai chủ quyền của mình đối với đối phương.”
Sợ hắn không hiểu, A Địch còn bổ sung.
“Bình thường thì vì thích nên mới làm như vậy. Tuy nhiên cũng có vài người vì muốn hưởng thụ cảm giác bay lên tận thiên đường, ha ha.”
Sau mấy lần thỉnh giáo, Lục Bách Đông rất có kinh nghiệm phần nào nên nghe thì nghe, nên lơ thì lơ mấy câu nói dư thừa.
Kết quả là không lâu sau, hắn ngủ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Hắn đứng ở một nơi, nhìn qua cánh cửa khép hờ nào đó, nhìn Thiên Thu cùng người khác hôn môi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cảm thấy thích thú, đồng thời là nỗi sợ hãi không biết từ đâu trào dâng.
Ngươi đang sợ cái gì vậy? Hắn tự hỏi mình.
Hắn không thể thốt nên lời, toàn thân hắn như bị chôn chân ở vị trí đang đứng, không thể hành động gì khác hơn.
Hắn vùng vẫy, vùng vẫy khỏi vị trí bị “đóng băng” vô hình hiện tại, cũng là vùng vẫy khỏi nỗi sợ hãi đang chiếm khứ trái tim hắn. Hắn từ trong mộng tỉnh lại.
Thiên Thu trong hiện thực đang nằm bên người hắn, an tĩnh nhắm mắt.
Trong nháy mắn, Lục Bách Đông không nhịn được nghĩ đến nếu như Thiên Thu không tỉnh lại, Thiên Thu sẽ không thể cùng người khác hôn môi. Thiên Thu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Nhưng, sớm hay muộn, Thiên Thu cũng sẽ mở mắt.Khi Thiên Thu tỉnh lại, sẽ không giống như lúc này, ngoan ngoãn nằm ở bên người hắn. Thiên Thu sẽ cùng người khác trò chuyện, cùng người khác mỉm cười, và có lẽ sẽ cùng người khác hôn môi.