Chương thứ mười hai
‘Hoàng huynh đợi ta!’
Một hài tử bốn tuổi cố gắng đuổi theo thân ảnh phía trước, đuổi mãi không bắt được, dỗi a.
‘Ô, hoàng huynh khi dễ ta!’
Đứa nhỏ cuối cùng cũng sinh khí, dừng cước bộ cái miệng nhỏ đô đô lên thể hiện bất mãn.
‘Quân nhi, ngươi thật không kiên nhẫn. Mới chạy vài bước liền như thế không khéo biến thành tiểu trư a.’
Thân ảnh phía trước dừng cước bộ lại, chậm tãi đến cạnh đứa nhỏ, trêu ghẹo
‘Hừ, không có chuyện đó đâu!’
Đứa nhỏ lắc đầu,khuôn mặt bụ bẫm động tác thực trẻ con , dễ thương a.
‘Hoàng huynh cùng ta cùng mẹ sinh ra, ngươi xinh đẹp ta cũng thế nha.’
‘Ha ha , cha mẹ sinh con trời sinh tính, những cái khác không giống a, Quân nhi cẩn thận ….’
Đối phương nhẹ giọng cười, thanh âm như tiếng nước chảy qua khe núi, làm cho người khác tâm thần thư sướng. Mà người này chính là Lạc Ngọc a. Được hoàng đế tự mình nuôi nấng đến nay cũng bảy năm, dù chỉ mơi bảy tuoir nhưng thật sự biến hóa rất lớn, càng ngày càng đẹp.
Lúc trước thân người phì nôn, hiện tại lại mảnh khảnh, lại được hưởng sự huấn luyện khắc nghiệt tư chất hơn người liền như thế phô bày, sư phó của hắn cũng không ngới tán thưởng.
Diện mạo kia phải nói là thực tinh xảo. Khuôn mặt ngũ quan cân xứng, phần ngây nhô non nớt thay bằng sự tinh tế, dù mơi bảy tuổi nhưng hắn tản mát ra loại khí chất u nhã ý vị. Cặp mắt linh động thể hiện trí tuệ tinh tường vượt xa tuổi .
Vô luận là học thức hay mưu lược, Lạc Ngọc đều hơn người. Nhưng cái giá phải trả cho sự xuất sắc ấy không nhỏ.
Khi hắn năm tuổi, vì hoàng đế ngày càng ân sủng, liền trở thành cái gai trong mắt mọi người. Nào là ám sát, hạ độc kéo tới không dứt. Sự việc như thế cứ tiếp diễn, hoàng đế đứng trước tiều thần tuyên bố vĩnh viễn phế bỏ quyền thừa kế vương vị của hắn, sau này bất kể kẻ nào trở thành vua cũng không được thương tổn hắn.
Kết quả ngoài dự liệu của mọi người, bởi vì lợi ích của bọ họ được bảo toàn nên chuyện này cũng ít dần. Có điều không thay đổi là địa vị của hắn trong cùng chỉ có cao chứ tuyệt đối không thấp. Dù hawsnkhoong có quyền kế thừa nhưng lại được hoàng đế sủng ái, phi tần hậu cung, đạithần trong triều ai cũng ra sức nịnh bợ hắn.
Mà đây cũng chính là mục đích của Lạc Ngọc, không phải vướng vào cơn lốc tranh quyền đoạt lợi, cũng không cần lo lắng địa vị của mình sau này, cuộc sống tự do tự tại.
‘Hừ, ta sẽ nói cho mẫu phi, hoàng huynh khi dễ ta!’
Đang sinh khí là thập nhất hoàng đệ của Lạc Ngọc, Huyền Thiển Quân. Từ nhỏ liền bám lấy Lạc Ngọc dù cho thường xuyên bị khi dễ hắn vẫn cứ bám lấy Lạc Ngọc.
‘Nha, Quân nhi muốn nói cho mẫu phi a,hoàng huynh sợ a ……’
Lạc Ngọc giả vờ cầu xin nhưng lại mang theo tiếu ý. Đáng tiếc Thiểu Quân đơn thuần không nhìn ra hắn giả vờ, tưởng rằng hắn dã bắt được nhược điểm của Lạc Ngọc đắc ý ngẩng đầu lên chờ Lạc Ngọc nhận lỗi.
‘Ha ha ha…….’
Lạc Ngọc thật sự nhịn không được cười lớn, hoàng đệ này của hắn thật sự rất thú vị, mỗi lần đều làm tâm tình hắn tốt lên. Lạc Ngọc vừa lòng nhìn Thiển Quân, bọn họ kém nhau bôn tuổi, khi Thiển Quân trưởng thành, Lạc Ngọc hản phải hảo hảo giáo dục một chút.
Lúc trước hắn tự hỏi nên dưỡng các huynh đệ thân ái thành sủng vật như thế nào. Nói đến sủng vật thì phạm trù khá rộng nào là hổ, báo, ưng đến con chó nhỏ,tiểu miêu đều có thể dưỡng được, mà Thiển Quân trong mắt hắn là một tiểu thố tử khả ái, đơn thuần. Bởi vậy hắn không trói buộc tính cách của Thiển Quân mà tùy ý hắn phát triển, chính mình bảo hộ hắn không để cho không khí u ám của cung đình làm ô uế hắn.
‘Tốt lắm, Quân nhi nên về, ngươi ngoạn lâu như thế này mẫu phi sẽ lo lắng.’
Lạc Ngọc cười nhẹ , ôn nhu lau mồ hôi trên trán tiểu đệ đệ. Hắn biết nếu không có Quân nhi thì cuộc sống của mẫu phi hắn sau này vô nghĩa. Nên hắn rất yêu thương hoàng đệ này mong tiểu đệ này thay hắn bồi mẫu phi. Kéo tay Thiển Quân, Lạc Ngọc dẫn hắn đi hướng tới Nhã Duyệt cung của Nhã phi ….
Hoàn!