Bách Thảo Chiết

Chương 32

Chương thứ ba mươi hai

Cảm nhận được ánh mắt hàm chứa dục vọng, Lạc Ngọc ngẩng đầu lên vừa lúc chạm mắt Huyền Hoài Cẩn, thấy được trong mắt đối phương cảm xúc phức tạp.

Ham muốn cùng lí trú trong đầu Huyền Hoài Cẩn đấu tranh kịch liệt, thân thể tuyệt đẹp của Lạc Ngọc trước mắt, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ ái muộ hấp dẫn, thật là một khảo nghiệm khắc nghiệt đối với hắn.

Bàn tay nóng rực chạm đến ngực Lạc Ngọc, Huyền Kì Dịch sơm đã buông tay hắn ra nhưng giờ phút này hắn vẫn là không có cách nào chính mình thủ!

Ngón tay tham lam đi trượt vào u huyệt quá nửa rất nhanh cảm thụ được nhiệt, Huyền Kì Dịch bất giác rùng mình, động nhỏ nguyên bản vừa nhỏ vừa hẹp ở động khẩu bị thanh sắt cứng rắn xuyên qua, bất giác u huyệt co rút đem vật thể bên trong ép chặt.

‘Hoàng thượng …’ Huyền Hoài Cẩn trán toát mồ hôi, hắn không quay đầu né tráng Lạc Ngọc mà hướng Huyền Kì Dịch cầu khẩn ‘Thỉnh cho phép thần rời đi!

‘Rời đi?’

Huyền Kì Dịch mặt vo biểu tình nhưng lại ôm Lạc Ngọc vào lòng, đồng thời dùng sức đem Huyền Hoài Cẩn đẩy ngã khỏi giường cũng nhanh chóng dùng kim liên khóa đối phương lại.

‘Hoàng thượng !?’

Huyền Hoài Cẩn khiếp sợ không thôi, y bị giam cầm a, mà Lạc Ngọc lúc này cũng từ dục vọng tình táo lại cũng kinh ngạc vì hàng động của Huyền Kì Dịch.

Cái liên tử kia đêm qua trói hắn, huyền Kì Dịch vừa bãi triều về liền giải khai. Chẳng lẽ hắn biết hoàng thúc sẽ tới!?

Một ý tưởng đột ngột xuất hiện trong đầu Lạc Ngọc, tái suy nghĩ , ý niệm này càng lúc càng đúng đi.

Đúng vậy, Huyền Kì Dịch là người thế nào a, y sẽ không vì dục vọng mà lơi là triều chính!

Nguyên lai đã biết hoàng thúc đến nên y ở trong này ôm cây đợi thỏ, thật không hiểu y rốt cục có ý gì….

Lạc Ngọc đang trầm tư suy nghĩ, Huyền Kì Dịch đem hắn nâng lên đặt trên người Huyền Hoài Cẩn, hai tay bị trói không thể động, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Ngọc vùi đầu vào xương quai xanh của mình.

Nhưng Huyền Kì Dịch chính là không dừng lại, y đem chân Lạc Ngọc tách ra, nằm sấp khiến cho hai chân Lạc Ngọc kẹp lấy thắt lưng Huyền Hoài Cẩn, nhìn qua tựa như Lạc Ngọc đang chủ động cầu hoan.

Hai người còn chưa kịp thanh tirng, Huyền Kì Dịch bắt đầu mãnh liệt luật động cùng kịch liệt va chạm khiến Lạc Ngọc vô lực ngã trên người Huyền Hoài Cẩn, đồng thời cũng khiến cho toàn thân Huyền Hoài Cẩn tăng nhiệt không ngừng.

‘Ngô …A …chậm một chút…. A…..’

Tiếng rên rỉ của Lạc Ngọc không ngừng vang lên bên tai, nước bọt nơi khóe miệng Lạc Ngọc chảy tới cổ Huyền Hoài Cẩn cùng với nhiệt khí , quả thực có thể thiêu hủy thần chí con người a!

‘A—không, không được—‘

Cao trào một tiếng thét chói tay, Lạc Ngọc ngất đi mà dịch thủy củ Lạc Ngọc phun trên quần áo Huyền Hoài CẨn cũng dần dần thẩm thấu.

‘Có phải hay không rất đẹp?’ Huyền Kì Dịch ôm lấy Lạc Ngọc đã ngất xỉu, lạnh lùng đối với Huyền Hoài Cẩn nói, ‘Nhưng hắn….. là của ta! Không nên mơ hão.’

‘Ta…’

Huyền Hoài Cẩn muốn phủ nhận, nhưng phản ứng thân thể không lừa dduocj người, dục vọng cùng xấu hổ hội tụ làm cho hắn không dám ngẩng đầu.

Huyền Kì Dịch cw nhiên biết được ý định trong lòng đối phương, nhưng không nói, đem chìa khóa giải khai liên tử cho đối phương, Huyền Hoài Cẩn thức thời nhanh chóng rời đi, y lại ôm Lạc Ngọc hướng ôn tuyền …..

Bình Luận (0)
Comment