Chương thứ bốn mươi tám
Nhẹ lau trên làn da mật ong, chiếc khăn lạnh lướt nhẹ trên da thịt nóng ấm, làm cho Thương Duệ hôn mê dãn mày.
‘Tựa hồ có chút nóng lên a…..’
Trên tay truyền đến độ ấm không bình thường khiến Lạc Ngọc nhíu mày, nhưng lại lập tức cười, nếu đây là bị nội thương mà nóng lên chỉ cần chữa khỏi nội thương và hảo hảo nghỉ ngơi thì sẽ ổn, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch dạy dỗ của hắn.
Huống chi, đối phương dẫu sao cũng là người luyện võ, nội thương cũng không quá nặng chỉ là dạy dỗ chút xíu vẫn là chịu đựng được đi.
Thân thể thoáng giật mình, Vũ Huỳnh nửa quỳchắn trên giường tầm mắt hướng về huynh trưởng, tuy rằng không xem được mỹ nhân dục đồ Lạc Ngọc có chút thất vọng nhưng có thể tự mình động thủ bồi thường càng làm cho Lạc Ngọc cao hứng.
Đối tượng đùa giỡn là kẻ hôn mê, hiển nhiên không có cơ hội phát hiện hành vi của hắn,Lạc Ngọc nhất thời hưng phấn liền đem toàn lực chuyển đến trên người Thương Duệ.
Tuy là thân huynh đệ nhưng diện mạo hai người cách biệt một trời một vực, Vũ Huỳnh tứ chi yếu mềm, Thương Duệ lại là hùng ưng nhưng hiện tại cánh chim bị thương, sao có thể ngăn hắn!
Nếu đem hai huynh đệ ra so sánh thì Vũ Huỳnh chỉ là thiếu niên vùng Giang Nam, thực giống Yên Vũ Giang Nam ôn ôn nhu nhu, mà Thương Duệ là dân tộc du mục phương bắc, rong ruổi trên thảo nguyên rộng lớn mênh mông.
Lại nói đến huynh đệ một nhà , rõ ràng cùng huyết thống nhưng diện mạo cùng khí chất lại bất đồng, gien di truyền quả thực thần kì!
Miên man suy nghĩ nhưng động tác Lạc Ngọc vô cùng cẩn thận. Sát hết thân trên, tay Lạc Ngọc liền dời xuống dưới tầm mắt cũng theo xuống chỗ tư mật của Thương Duệ.
Ha ha, nhỏ? Không ngỏ? Kia hiện tại nên làm thế nào đây?
Lạc Ngọc nghiêng đầu, nội tâm kịch liệt đất tranh, theo lý thuyết, hắn hẳn nên trị nội thương trước mới đúng a.
Chỉ vài chung ngắn ngủi, Lạc Ngọc chỉ chăm chú quan sát cục cưng tiểu báo tử của Thương Duệ, tuy hai người nhìn qua tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng Lạc Ngọc đem niên kỉ kiếp trước tích lũy lên, như thế hắn nhìn đến ai cũng trở thành tiểu gia khỏa.
Do dự hồi lâu, cũng tốn khá nhiều tâm tư, Lạc Ngọc quyết định trước chữa khỏi nội thương cho Thương Duệ và cũng vì hạnh phúc sau này của hắn, nhẫn một chút a, dù sao cũng sẽ nhanh thôi.
Vận khí thông kinh mạch tắc ngẽn của Thương Duệ, hóa đi huyết tụ trong cơ thể , qua một chung trà, hết thảy liền hoàn thành.
Hiện tại, xúc tiến thôi…..
Đang lúc Lạc Ngọc xoa tay chuẩn bị động thủ, một cổ mùi khác thường khiến hắn lập tức trì hoãn độngtác.
Mùi này…..
Nhìn làn khói trắng theo lỗ nhỏ nơi cửa sổ thổi vào phòng . Trầm tư đưa suy nghĩ,vì sự nghiệp phát triển dạy dỗ hắn khi năm tuổi đã nghiên cứu rất nhiều tình dược tề, đây không phải là túy tiếu nổi tiếng gian hồ thôi sao!
Ha ha, hắn có nên cảm tạ bọn đạo chích này không?
‘Xảy ra chuyện gì? Khó chịu sao?’
Lạc Ngọc ôm lấy Vũ Huỳnh vô lực dựa vào dục dũng, hai má y phím hồng, khuôn mặt hàm chứa ý xuân, vừa thấy liền biết y trúng túy tiếu.
Mỹ vị dâng đến cửa phải ăn a, cũng may giường rất lớn, Lạc Ngọc đem Vũ Huỳnh tiến đến bên giường nhẹ nhàng đem toàn thân phiếm hồng Vũ Huỳnh phóng ngã lên giường, áp lên người y tận tình hôn môi.
Vài lần trước bị phá đám vậy nên hiện tại hắn không muốn lãng phí thời gian, liền đem Vũ Huỳnh hôn đến thiên hôn địa ám, vào thẳng chủ đề…..
Hậu huyệt gắt gao cố trụ phân thân hắn, nội vách nóng bỏng tùy ý hắn đâm chọt, không ngừng phun ra nuốt vào nam căn, hắn có thể lí giải vì cái gì Huyền Kì Dịch luôn thích áp hắn, cảm giác này, thật sự quá tuyệt vời!
Hơn nữa cái cảm giác nắm trong tay tất cả khiến hắn rất vừa lòng, thân là dạy dỗ sư, hắn tuyệt đối không cho phép sủng vật cùng nô lệ vi phạm mệnh lệnh của hắn, chỉ có cục diện hiện tại khiến thể xác và tinh thần hắn thỏa mãn.
Giường kịch liệt rung động, Thương Duệ một bên mắt cũng ngày càng nóng cháy, đang lúc hắn tự hỏi thương duệ hội làm sao, hắn liền bị một bóng người đè lên hắn cùng Vũ Huỳnh.
Có lẽ hắn cùng Vũ Huỳnh một màn đông cung đồ kích thích thú tính của y, lại thêm túy tiếu dược tính mãnh liệt, Thương Duệ giờ phút này lý trí đã mất đỉnh phân thân nóng rực của y liền tiến vào hậu đình hắn.
Lạc Ngọc cũng không phản kháng hành vi Thương Duệ, hắn cũng không để ý bản thân ở dưới đối phương, làm cho con mồi khoái hoạt cũng là nhiệm vụ của huấn luyện sư, hắn chỉ không tha thứ cho việc bị người khác khống chế, mà hắn cùng Huyền Kì Dịch lại trong tình huống như thế, hắn luôn trong thế bị động, điều này làm cho hắn không cam tâm ở dưới đối phương.
Nhưng đối Thương Duệ, hắn khong để tâm đối phương đem hắn áp, bởi vì Lạc Ngọc tin tưởng cục diện vĩnh viễn nắm chắt trong tay mình, làm cho song phương đều khoái hoạt, sao lại từ bỏ?
Nói thêm, hắn hiện tại áp đảo đệ đệ người ta, lấy tư cách gì phản đối a.Chính là động tác Thương Duệ có chút thô bạo, dược tính khiến y mất lý trí chỉ nghĩ phải nhanh chóng phát tiết, bởi vậy, y không có làm công tác chuẩn bị liền trực tiếp tiến nhập cơ thể Lạc Ngọc, đau đớn là điều không thể tránh khỏi, nhưng năng lực thích ứng của cơ thể này lại khiến Lạc Ngọc líu lưỡi, chỉ lát sau hậu đình hắn liền tùy ý Thương Duệ luật động.
Thương Duệ mỗi lần ra vào đều khiến thân thể Lạc Ngọc đong đưa mà phân thân Lạc Ngọc cũng không ngừng tiến nhập sâu trong cơ thể Vũ Huỳnh.
Tiền hậu đồng thời tiếp nhận kích thích thật lớn khiến cho Lạc Ngọc cảm thụ thế nào là dục tiên dục tử, tư vị cực lạc, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc không ngừng nghỉ, *** cao trào bao phủ ba người bọn họ……