Bách Thảo Chiết

Chương 7

BÁCH THẢO CHIẾT

Chương thứ bảy

Từ lú Lạc Ngọc hạ quyết tâm tơi nay đã hơn tám tháng. Trong khoản thời gian này hắn không ngừng rèn luyện thân thể. Mặc dù chỉ đơn giản là tập bò thôi nhưng cũng khá tốt.

Ít nhất,lúc Trạch Dục mới biết đi, hắn đã có thể đi vững. Tuy rằng chỉ có thể duy trì được mười bước chân đối với người khác xem ra là phi phàm.

Dù người khác có đi trước cũng quyết không chịu thiệt. Lạc Ngọc đắc ý cười, khóe miêng cong lên nhìn hết sức đáng yêu. Hắn vất vả hư thế rốt cục cũng có hồi báo. Xem, hắn hiện tại chiếm ưu thế hơn bát hoàng đệ.

Chỉ thấy hắn tập tễnh đi về hương Trach Dục , tà tà cười. Dùng chiêu Thái Sơn áo đỉng, lấy thân người đè lên Trach Dục. Trach Dục đáng thương quỳ rạp trển mặt đất, vì phải chịu sức năng mà không thể đứng lên, chỉ có thể tùy ý Lạc Ngoc trên người khi dễ.

Lạc Ngọc tùy ý sờ sờ cỏ thể Trach Dục, hảo hảo hưởng thụ. Hắn hôn lên cổ Trach Duc, khẽ liếm lỗ tai hắn, chỉ thấy Trach Duc khanh khách cười. Toàn thân không ngừng giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lạc Ngọc vừa lòng cười, xem ra bát hoàng đệ độ mẫn cảm khá cao. Hắn đinh ‘yêu thương’ Trạch Ngọc thêm nữa thì tiếng thái giám cắt ngang.

‘Hoàng thượng giá lâm!’

Sự việc diễn ra đột ngột hắn không thể che giấu chứng cứ phạm tội, hoàng đế dã bước vào.

Huyền kì Dich thật không ngời vừa tiến vào đã nhìn thấy một bộ ảnh: Thất hoàng tử trên người bát hoàng tử động thủ. Bát hoàng tử mặt mày đỏ bừng không ngừng giãy dụa, thật giống Bá vương nghạnh thượng cung, nhưng chỉ là hậu bối !

Lạc Ngoc cũng không nghĩ phụ hoàng lại canh ngay lúc này xuất hiện, bất qua nghĩ lại dẫu sao hiện tai hắn chỉ là một đứa nhỏ a. Hắn có áp bát hoàng đệ ra bộ dánh như thế người khác chẳng ai đoán được trong lòng hắn có tà niệm. Mọi người sẽ chỉ nghĩ trẻ con chơi đùa mà thôi.

Nhưng tình hình có vẻ không tốt lắm, liếc phụ hoàng đang đóng băng, Lạc ngoc nhanh chóng rời khỏi người Trach Dục, đứng lên. Nở một nụ cười ngọt ngào, lắc lắc lắc lắc di chuyển về phía Huyền Kì Dịch.

Lạc Ngọc ngả vào lòng Huyền Kì Dịch, nho nhỏ thân mình kề sát ôm lấy hắn làm cho hắn có chút thất thần. Đây là lần đầu tiên. Cho tơi bây giờ không một vị hoàng tử nào dám lớn mật đến gần hắn, làm nũng. Lạc Ngọc là đứa nhỏ không hiểu chuyện nhưng lại làm hắn có cảm giác cốt nhục tình thâm.

Hắn khinh thường loại cảm giác này nhưng lại cảm nhận chút ấm áp. Nhìn Lạc Ngọc tươi cười, ngực có một cổ nhiệt dâng lên làm cho hắn hảo hảo yêu thương đứa nhỏ này.

Hắn vô thức ôm Lạc Ngoc, khi bừng tỉnh, bản thân không thể tin nổi hành vi của mình.hắn như thế ôm lấy đứa nhỏ! Cảm xúc phức tạp dấy lên, hắn nghĩ sẽ giết Lạc Ngọc. Đứa nhỏ sẽ trở thành nhược điểm của hắn, bậc quân vương không được phép có nhược điểm!

Nhìn cổ Lạc Ngọc trắng nõn, tinh tế hắn không cần nhiều khí lực là có thể làm cho nhược điểm này biến mất. Nhưng hắn không hạ thủ được!(anh mà hạ thủ thì hết phim à)

Nực cười!

Tay hắn nhươn không biết bao nhiêu là máu tươi, nhưng đối mặt với đứa nhỏ này, hắn lại động tâm?

Không, không được phép, hắn muốn giết hắn! Trên người hắn phát ra hơi thở âm lãnh khiến cho tất cả mọi người trong cung toát mồ hôi lạnh. Lạc Ngọc mẫn cảm cũng phát hiện ra sát khí của đối phương.

Huyền Kì Dịch đưa tay đến cổ Lạc Ngọc, đang lúc hắn định ra tay thì Trạch Dục khóc lớn. Nhu phi cùng nhã phi cũng vừa về, bên ngoài nghe tiếng đứa nhỏ khóc liề chạy nhanh vào.

‘Hoàng thương!?’

Các nàng kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Huyền Kì Dịch. Nghe tiếng các nàng Huyền Kì Dịch cũng buông lỏng tay. Hắn nhìn qua hai vị phi tần cùng Lạc Ngọc không nói lời nào liền rời đi.

Bề ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng giờ phút này trong lòng hắn hết sức lo lắng. Hắn cảm thấy may mắn, nhu phi cùng nhã phi xuất hiện, cấp cho hắn lí do để không giết Lạc Ngọc………

Hoàn chương bảy.

Bình Luận (0)
Comment