Bạch Thiên

Chương 2

Bạch phủ sau một hồi náo loạn, Bạch lão gia tiễn đại phu về, phẩy tay cho người ở lui ra, nhìn Bạch Thiên tội nghiệp đang ở trên giường an dưỡng:

“Học Quản gia không học, ngươi nằng nặc đòi học võ công làm gì.” Bạch lão gia có vẻ tức giận không nhẹ.

Bạch Thiên mở to đôi mắt nhìn ông, đáng thương nói: “Phụ thân, con là một công tử, học Quản gia có ích lợi gì?”

“Ngươi...... Lẽ nào học võ công chính là chuyện một công tử có thể học hả?” Bạch lão gia trợn tròn mắt, nhìn Bạch Thiên ra vẻ đáng thương, chỉ đành thở dài: “Ôi, ta chỉ có một đứa con là ngươi, ngươi không học quản gia, lẽ nào...... Quên đi, bây giờ ngươi nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, chờ ngươi khỏe lại, sẽ đưa ngươi đến chỗ Phu Tử (Thầy giáo).”

Liếc thấy lão gia đi khỏi, Bạch Thiên trở mình, cúi xuống nằm lỳ trên giường, hai tay gối lên đầu.

“Không được, không thể ngồi yên chờ giết......”

Cậu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, con ngươi đen láy khẽ chuyển động, lập tức đứng dậy xuống giường, lục tung đám quần áo tinh xảo của công tử, ném qua một bên, tìm bộ quần áo xám xịt dành cho thiếu gia mặc lên, quần áo khá rộng, cậu xăn ống quần lên, miễn cưỡng mặc vào.

Bạch Thiên cầm giấy bút để lại một câu”Hài nhi ra ngoài xông pha giang hồ, ít ngày nữa sẽ về” rồi cầm bao quần áo, đem tất cả bánh ngọt trên bàn bỏ vào, cuối cùng buộc chặt, thắt gúc, vác lên vai.

Bạch Thiên đi tới cửa, mở cửa nhè nhẹ không để phát ra tiếng động, thò đầu ra, nhìn chung quanh một chút, cảm thấy không ai phát hiện mới lao nhanh ra ngoài.

Một mình nhẹ nhàng ra sân sau, nhìn lỗ nhỏ kín đáo nơi góc tường, Bạch Thiên không khỏi nhếch miệng cười đắc ý.

Cái lỗ này được Bạch Thiên tình cờ tìm thấy trong mấy hôm học “Phi Diêm Tẩu Bích”, bây giờ đúng lúc có dịp dùng đến.

Cái lỗ khá nhỏ, may là thân hình Bạch Thiên thon gầy, nằm trên mặt đất vừa khích chui qua.

Đầu tiên, cậu ném bao đồ ra ngoài, sau đó từng chút từng chút bò ra ngoài.

Cậu mới ló đầu ra, đã thấy trước mắt có mấy bóng người xoẹt xoẹt bay qua, sau đó là một trận tiếng đao kiếm va chạm, mà bao đồ nhỏ của cậu đã bị cơn gió kia làm bay ra một bên.

Bạch Thiên nằm trên mặt đất, nhìn trợn mắt ngoác mồm, trong bóng đêm có thể thoáng nhìn ra có hai người áo đen đang vây công một nam nhân áo tím.

Cậu thoáng có cảm giác vừa hưng phấn vừa sốt sắng. Mới ra tường viện nhà mình đã gặp được người trong giang hồ.

Bạch Thiên cố gắng bò ra khỏi lỗ, đứng lên, nhìn chính xác vị trí bao đồ nhỏ của mình, muốn chạy qua đó nhặt lên.

Có điều, cậu mới chạy tới ôm lấy nó, ba người đang đánh nhau kia đã dừng tay, cùng nhìn về này.

Bạch Thiên ôm lấy bao quần áo bằng hai tay, cười khan nói: “Vậy...... Các ngươi tiếp tục, ta chỉ đi ngang qua...... Ha ha...... Đi ngang qua......”

Một trong hai người áo đen xoay mũi kiếm, xông thẳng mũi kiếm lại đây. Bạch Thiên chỉ cảm thấy lạnh sóng lưng, đứng thẳng bất động tại chỗ.

Muốn chết muốn chết muốn chết, chỉ xem đánh nhau chút thôi mà, không đến nỗi giết người diệt khẩu chứ!

Ngay lúc Bạch Thiên trống rỗng đầu óc này, cậu chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, một đôi tay mạnh mẽ kéo cậu qua một bên.

“Cũng chỉ là một người đi đường, chủ nhân các ngươi dạy các ngươi như thế à?”

Một giọng nói lười biếng xen lẫn tiếng cười nhẹ chậm rãi vang lên.

Bạch Thiên vừa hồi phục tinh thần, đã phát hiện người áo đen đối diện và nam nhân áo tím đang như cười như không nhìn mình.

Nam nhân rất đẹp, mũi cao môi mỏng, đặc biệt là đôi mày mỏng, hơi cong lên như cười, trông rất quyến rũ, nhưng không kém phần sắc lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Có điều, Bạch Thiên lại cảm thấy......

“Đại hiệp! Ngươi thật lợi hại! Dạy ta võ công đi!”

Đột nhiên như bị câu nói này làm giật mình, nam nhân không khỏi cứng đờ, đặc biệt là lúc đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao của đối phương mang một loại sùng bái nhìn hắn.

Nam nhân cất tiếng cười trầm thấp: “Cái tên nhà ngươi cũng thú vị thật, một công tử, không cố gắng ở nhà, nửa đêm đi lung tung làm gì?”

Bạch Thiên cúi đầu nhìn lại mình một chút, rõ ràng cậu đã mặc quần áo của thiếu gia vào rồi, sao mới đó đã bị nhìn ra chứ, khẽ nói: “...... Quả nhiên, trong tiểu thuyết toàn là gạt người!”

Hai người bọn họ ở chỗ này nói chuyện, người áo đen nhìn thấy cảnh này lập tức xạm mặt lại, không khỏi lên tiếng: “Vân Dật, mau đưa thứ đó ra đây.”

Nam nhân được gọi là Vân Dật kia lúc này mới giương mắt nhìn bọn họ, nhướn mày, như cười như không nói: “Nếu ta bảo không thì sao?”

“Vậy cũng đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí.”

Người áo đen chuyển luồng kiếm, ánh kiếm xoẹt qua.

“Ta cũng muốn xem xem, cái gọi là không khách khí của các ngươi là thế nào.”

Bạch Thiên chỉ nhìn thấy Vân Dật cong môi, rồi ngay sau đó dùng một tay ôm lấy cậu, tay còn lại dương kiếm nghênh địch.

“Xoạt xoạt xoạt” Ánh đao ánh kiếm bay vèo vèo, Bạch Thiên còn chưa thấy rõ động tác của mấy người đó, đã nghe thấy người áo đen đối diện dường như kêu rên mấy tiếng, rồi ngay sau đó chính là Vân Dật ôm lấy cậu bay đi xa.

“Ta đi trước đây, các ngươi vẫn nên ngẫm lại khi trở lại sẽ ăn nói làm sao với chủ nhân mình đi.”

Cứ như vậy, Bạch Thiên được Vân Dật mang theo, một đường đạp lên mái hiên mà bay đến ngoài cửa thành.

Vân Dật vừa xuống đất đã buông Bạch Thiên ra, xoay người lại thấy tên tiểu tử vừa rồi còn nói mấy lời kinh người đã ra vẻ sững sờ, không khỏi có chút buồn cười: “Sao thế, bị dọa?”

Bạch Thiên từ từ hoàn hồn lại, con ngươi đen láy dần dần sáng lên: “Vừa rồi là bay thật sao! Quá kích thích mà!” Cậu nói xong, vươn tay tóm chặt lấy ống tay áo Vân Dật: “Ngươi dạy ta môn võ công bay trên trời kia đi, có được không hả!...... Ta bái ngươi làm sư phụ có được không!”

“Chờ chút!” Vân Dật cắt đứt đoạn câu liên miên kia, ngăn lại Bạch Thiên định quỳ xuống, nhận được ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái của đối phương, giật giật khóe miệng.

Bị ngăn lại động tác, Bạch Thiên bĩu môi, có chút oan ức nói: “Sư phụ không muốn nhận đồ đệ sao?” Cậu chuyển động con ngươi, nói tiếp: “Vậy ta có thể làm người hầu của ngươi! Ngươi mang ta đi xông pha giang hồ có được không?”

Vân Dật không nói gì, nảy người lên, hơi tựa trên cây to, trợn mắt:

“Mang một tên công tử theo chẳng phải là dẫn theo phiền phức sao, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở về nhà đi......”

Bạch Thiên bĩu môi, “Công tử thì làm sao nào? Ta từ nhỏ cũng không kém hơn … mấy thiếu gia kia!”

Vân Dật không tỏ rõ ý kiến, ánh mắt rơi vào bao quần áo của cậu, không khỏi cong khóe môi: “Huống chi, ngươi còn là một tên trộm.”

Bạch Thiên dời tầm mắt theo, không tiện nói mình trốn nhà đi, cậu hơi ngượng ngùng nở nụ cười “Cái này, không phải...... Ta và Bạch thiếu gia là bạn tốt, cậu ấy đưa cho ta......”

“Ồ?” Vân Dật nhíu mày, vung tay lên một cái, tạo ra một trận gió lớn mở bao quần áo ra, rất nhiều bánh ngọt bên trong đều lộ ra, vài cái bánh ngọt đã vỡ nát rồi.

Bạch Thiên nhìn theo những thứ rơi ra mặt đất kia, nuốt một ngụm nước miếng, bĩu môi, “Nát rồi......”

Vân Dật yên tâm không hề đề phòng nữa, nhìn dáng vẻ ấy của cậu, không khỏi có chút buồn cười: “Bạn của Bạch thiếu gia cũng thú vị thật, cửa lớn không đi, mà bò ra từ lỗ chó......”

“Ngươi ngươi ngươi...... Đó mới không phải lỗ chó, đó là bản thiếu gia...... Quên đi, vậy rốt cuộc ngươi chịu mang ta đi không.” Bạch Thiên có chút xù lông rồi.

Vân Dật phất phất tay: “Được rồi, bây giờ bọn chúng cũng không đuổi kịp đến đây, ngươi vẫn nên mau trở về nhà đi.”

“Ta muốn theo ngươi đi xông pha giang hồ......” Bạch Thiên còn chưa nói dứt lời, bóng người trước mặt đã vút lên, bay đến tít nơi xa.

Bạch Thiên mau chóng nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy góc áo tung bay của đối phương.

Bạch Thiên nghiến răng, nhưng vẫn lập tức nhặt bao đồ của mình lên đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment