Bạch Thước Thượng Thần

Chương 12

Hô hấp Bạch Thước nháy mắt ngưng lại.

Đích tiểu thư tướng quân phủ, từ nhỏ đã ra vào hào môn thế gia, hội thơ dạ yến, gặp qua con cháu quyền quý thanh lưu danh sĩ như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng không một người nào có khuôn mặt như vậy.

Đôi mắt quyến rũ như sao trời, tuấn mỹ tuyệt luân, thiếu niên này dù đang nhắm hai mắt thôi chỉ sợ cũng có thể đoạt mất trái tim thiếu nữ khắp thành.

Đương nhiên, thiếu nữ khắp thành này, đúng lúc không bao gồm tiểu Bạch Thước một lòng hướng tiên, tâm vững như bàn thạch.

“Gì đây! Chết hay sống?”

Thiếu niên nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, vừa rồi Bạch Thước hô hấp đình trệ trong phút chốc, cứ tưởng sờ trúng một khối thi thể, cho đến khi sờ đến chóp mũi đang thở của thiếu niên kia, Bạch Thước mới vỗ ngực nhuận khí.

“Tốt quá, vẫn còn sống. Rốt cuộc đây là đâu?”

Bạch Thước ngưng thần, lắng nghe ngoài sảnh xa xa có tiếng thổ phỉ uống rượu ăn thịt thét to, lúc này mới nhớ tới việc chính mình bị con lừa hãm hại rồi bị thổ phỉ một đao đánh ngất. Nàng xoa xoa đầu, bò dậy vịn vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy chung quanh được núi cao bao phủ, trong núi chỉ có duy nhất một cái mộc trại, mộc trại này thực là kỳ quái, rõ ràng là hang cướp, lại một không có lính gác, hai không ai tuần tra, thủ vệ rời rạc vô cùng.

Chỉ vậy thôi mà cũng dám chiếm núi làm vua, đánh cướp giữa đường? Có phải đầu rỉ sắt rồi hay không? Bạch Thước có chút cạn lời, nhưng tốt xấu gì đây cũng là động thổ phỉ, nếu thân phận của nàng bại lộ, mất mặt là nhỏ, bị lão cha tìm được bắt về kinh thành mới là lớn. Lần này nàng đập nồi dìm thuyền*, đào hôn trốn đi, cho dù như thế nào cũng không thể trở về được.

Đập nồi dìm thuyền : tự chặt đứt đường lui của bản thân để đạt được mục đích của mình. Cre : National Academy for Educational Research.

Bạch Thước nhanh nhẹn đứng dậy, chạy như bay ra cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa, vậy mà cửa phòng chất củi trực tiếp mở ra. Bạch Thước mừng rơn, đang chuẩn bị trốn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vừa quay đầu lại nhìn thiếu niên sắp chết trên mặt đất, cắn răng một cái vòng trở về.

Bạch Thước cởϊ áσ khoác vải của mình ra ném lên người thiếu niên.

“Tốt xấu gì cũng có thể giữ ấm.” Bạch Thước lẩm bẩm tự nói, nhéo nhéo tay thiếu niên: “Huynh đệ, xin lỗi, ta còn muốn làm thần tiên nên không được chết. Ngươi…… Ngươi bảo trọng a!”

Bạch Thước đứng dậy muốn đi, chợt chân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã. Nàng cúi đầu, nhìn thấy bên hông thiếu niên lăn ra đồ vật đen thùi lùi.

Thứ gì vậy? Ma xui quỷ khiến Bạch Thước cúi đầu nhặt vật kia lên, đồ vật kia đến tay Bạch Thước trong phút chốc phát sáng. Bạch Thước sợ đến mức ném vật kia đi, vật đó bôm bốp một cái văng trúng đầu thiếu niên, lăn trên mặt đất nháy mắt mất đi ánh sáng.

Thiếu niên rên một tiếng, chau mày, nháy mắt trán sưng lên một cục, sắc mặt càng trắng hơn, vẫn không tỉnh lại.

“Chắc sẽ không bị ta đập chết đâu nhỉ?” Trong lòng Bạch Thước nhảy dựng, run sợ sờ sờ mũi thiếu niên, thấy còn có khí, nhẹ nhàng thở ra: “Huynh đệ thứ lỗi thứ lỗi, lỡ tay a lỡ tay a.”

Bạch Thước lui về sau, tay không cẩn thận sờ đến đồ vật trên mặt đất kia, đồ vật đó không ngờ lại phát ra ánh sáng, Bạch Thước lúc này đã trấn định, cầm lấy thứ đồ kia cẩn thận đánh giá một phen.

Đó là khối gỗ nhỏ tròn vo, to bằng nửa bàn tay, nhỏ nhắn đáng yêu, giống trư bài, quanh thân mộc bài tỏa ra ánh sáng óng ánh, sáng lên từng chút, nháy mắt chiếu sáng bốn phía.

“Gỗ cũng có thể phát sáng?” Mắt Bạch Thước sáng lên, thèm nhỏ dãi mà nhìn về phía thiếu niên đang hôn mê trước mặt: “Chẳng lẽ hắn là thần tiên? Ta gặp được thần tiên? Không đúng không đúng, thần tiên sao lại bị thổ phỉ bắt vào ổ?”

Bạch Thước vội vã không ngừng lắc đầu, khom lưng định trả khối gỗ lại cho thiếu niên, chợt dừng: “Trong núi tối như vậy, thứ này nhất định hữu dụng, nói không chừng lại là bảo bối.” Bạch Thước xem xét thiếu niên, liếc mắt một cái, cất khối gỗ vào trong lòng ngực, nâng bước hướng ra ngoài.

“Rẹt”, Bạch Thước vừa bước một bước, tiếng vạt áo bị xé rách vang lên, nàng kinh ngạc quay đầu lại, lại thấy thiếu niên kia gắt gao nắm chặt ống quần nàng.

“Ta...ta...ta không phải cố ý lấy đồ của ngươi, ta chỉ là mượn ánh sáng mà thôi!” Bạch Thước vội vàng không ngừng đem khối gỗ đưa cho thiếu niên, trên mặt đất lại không có tiếng động gì, Bạch Thước cúi đầu, thấy thiếu niên kia nhắm nghiền hai mắt như cũ, không hề hay biết, chỉ là hai tay lôi kéo ống quần nàng, khóe môi quật cường lạnh lẽo mà nhép, tựa như cực kỳ không vui.

Bắt người tay ngắn*, đáy lòng Bạch Thước có chút phát mệt, nhưng xem xét núi rừng đen nhánh bên ngoài, nàng ôm mộc bài biết phát sáng, đột nhiên vừa nhấc chân, đá văng thiếu niên kia, bay nhanh tới cánh cửa đang khép hờ, giơ chân chạy khỏi trại, biến mất trong bóng đêm.

Bắt người tay ngắn : nguyên văn là “Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn”, ý nói là nếu ăn đồ của người khác, nhận đồ của người khác rồi thì phải bỏ qua lỗi lầm của người ta, mắt nhắm mắt mở cho qua. Cre : baikebaidu.

Chính sảnh, cả đám thổ phỉ đang nhậu hứng khởi, chơi đoán số uống rượu suиɠ sướиɠ vô cùng, Nhị đương gia Ngô Dụng nhớ tới hai tiểu tử trong phòng chất củi kia, trong men say mông lung hỏi.

“Đại ca, hai tên thịt mềm da mỏng trong phòng chất củi kia, tay không thể nhấc vai không thể khiêng, đi cướp cũng chẳng xong, mang về nuôi tốn lương thực chứ làm gì?”

“Đệ thì biết cái gì, gương mặt tuấn tú mới tốt, bữa nào vào núi hái thảo dược cho hai tên bị thương kia, chờ khỏe bệnh, rửa sạch sẽ đưa vào Nghênh Xuân Lâu trong thành có thể bán được giá tốt.” Trương Triều hớp một mồm rượu lớn, tục tằng cười to.

Nói đến đây, Ngô Dụng nhíu nhíu mày, có một chút lo lắng. “Đại ca, trước nay không người ngoài nào vào được Mộc Khiếu sơn, tiểu tử này rốt cuộc là từ đâu chạy tới?”

Tay cầm bình rượu của Trương Triều dừng lại: “Tra xét hết núi rồi?”

“Tra rồi, các huynh đệ đều kiểm tra khắp núi rồi, không có dấu vết người ngoài tiến vào, tiểu tử này giống như là xuất hiện từ hư không, cũng quá tà đạo rồi.” Ngô Dụng nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: “Không lẽ hắn biết lều trại bí mật của chúng ta?”

Mộc Khiếu sơn cách hoàng thành không xa, ngần ấy năm tướng thủ Duy thành vẫn không thể tiêu diệt hết thổ phỉ trong núi này, cũng không phải đám thổ phỉ này quá dũng mãnh, mà là cho dù quan binh vào núi điều tra bao nhiêu lần cũng không tìm thấy hang ổ thổ phỉ, chuyện này thực sự có chút tà quái, hơn nữa đám thổ phỉ này ngoại trừ đánh cướp thương buôn, cũng không hại tới mạng người, tuần phủ Duy thành sợ việc này kinh động đến hoàng đế, sẽ bị trách phạt nên đã giấu diếm việc trong núi có thổ phỉ.

Trương Triều và Ngô Dụng vốn là bá tánh trong núi Mộc gia thôn, từ nhỏ lớn lên trong núi Mộc Khiếu, trong núi bí bách, không thấy mặt trời, thôn dân Mộc gia mấy trăm năm trước vì tránh né chiến loạn trốn vào núi sâu, bá tánh trong thôn cực ít khi đi ra ngoài nên người ngoài không biết. Trương Triều là con trai thôn trưởng, trước khi chết lão thôn trưởng nói cho hắn, lúc tổ tiên bọn họ chạy nạn đi vào nơi này, trong lúc vô tình dập tắt lửa lớn trong núi, sau được ngọn núi lớn này phù hộ, chỉ có người Mộc gia thôn sinh ra và lớn lên ở đây mới có thể vào núi tìm được Mộc gia trại, cho dù người ngoài nào vào núi đều sẽ bị sương mù quấy nhiễu, bất lực trở về.

Trương Triều làm thôn trưởng nên biết bí mật này, người già chết hết, trong thôn càng thêm túng quẫn, hắn liền dứt khoát triệu tập trai tráng trong thôn dựa vào địa thế làm thổ phỉ, cứ cách nửa tháng liền đi tống tiền, tháng ngày trong trại trôi qua rất dễ chịu, đây cũng là nguyên nhân dù Mộc gia trại là hang thổ phỉ nhưng không ai trông coi cảnh giác.

Ngô Dụng vừa nhắc nhở như vậy, tức khắc Trương Triều khẩn trương đứng lên.

“Đừng động vào cái tên mới bắt dưới chân núi hôm nay, tưới nước cho tỉnh tên đang hôn mê rồi mang lại đây.”

“Rõ, đại ca.” Ngô Dụng vội vã dẫn huynh đệ đi.

“Cót két” một tiếng, cửa phòng chất củi bị đẩy ra, cây đuốc chiếu sáng khắp phòng, Ngô Dụng nhìn phòng chất củi rỗng tuếch, tức khắc xanh mặt.

Trên cao, vầng trăng khuyết soi rọi, rừng rậm um tùm, từng trận âm phong thổi qua, Bạch Thước dùng cái áo vải kia cột thật chặt thiếu niên lên lưng, trước ngực treo mộc trư bài lập lòe, cuốc bộ gian nan trong núi, mỗi khi đi được vài bước, nàng đều vẽ một cái mặt trăng lên cây đánh dấu.

“Huynh đệ, ta thấy ngươi cũng không phải kẻ đoản mệnh, nếu chúng ta có thế sống sót xuống núi, ngươi nhất định phải báo đáp ta đó!” Trán Bạch Thước đổ mồ hôi đầm đìa, trong núi âm trầm đáng sợ, ít gì nàng cũng có chút sợ hãi, chỉ đành thao thao bất tuyệt.

“Lấy thân báo đáp thì bỏ đi, vàng bạc ta cũng không thiếu, biết phát sáng…… bảo bối biết phát sáng này ta thấy khá tốt, hô hô…… Nếu ngươi quen biết thần tiên thì có thể chỉ cho ta một cái đỉnh núi a. Không đúng……” Tiếng Bạch Thước thở hổn hển chợt ngưng, đánh giá bốn phía, quả thật thấy trên cái cây bên cạnh có vẽ một cái mặt trăng, đúng là kiệt tác của nàng.

“Sao lại thế này, sao ta vẫn luôn quẩn quanh một chỗ?” Sắc mặt Bạch Thước trắng lên, trong rừng, từng trận âm phong quét qua, trong lòng tức khắc run như cầy sấy: “Lẽ...lẽ nào có quỷ?”

Bạch Thước tin vào quỷ thần, đang lúc trong lòng run sợ, một tiếng sói tru vang lên, Bạch Thước hoảng hốt, ngã trên mặt đất, áo vải cột thiếu niên bị nhánh cây móc rách, hắn trượt xuống từ trên người nàng, đầu đập một phát dã man lên cây, bên trán còn lại sưng lên một cục, cục trái cục phải thật sự đối xứng vô cùng.

Thiếu niên kia đập một cái chấn động cả cây, chim tước gì cũng bay hết. Bạch Thước vội bò qua xem thiếu niên, thăm coi thiếu niên còn thở không, nhất thời quên mất sợ hãi, nhịn không được tán thưởng một câu: “Huynh đệ, mạng cứng a, bội phục bội phục……”

“Bên kia có ánh sáng! Qua đó coi thử!”

Tiếng thổ phỉ đột nhiên vang lên từ phía sau, cách đó không xa, ánh lửa uốn lượn, vọt tới hướng này.

“Không ổn, đuổi theo.”

Bạch Thước cả kinh, luống cuống tay chân đem mộc trư bài trước ngực trả lại cho thiếu niên, quả nhiên trư bài liền tắt lịm.

Trong bóng đêm, Bạch Thước cõng thiếu niên co giò chạy về phía trước, nàng một chân dẫm hụt,“A” một tiếng, hai người lăn xuống sườn núi, lại thêm một tiếng bịch bịch, không biết thiếu niên lại đụng vào cái gì, bùm một tiếng vang, thanh thúy tột đỉnh.

Tuy Bạch Thước ngã trên người thiếu niên, nhưng cánh tay lẫn đầu ngón tay đều bị nham thạch sắc nhọn xước ra máu, nàng sờ soạng thiếu niên phía sau một cái, lại đụng phải mộc trư bài trước ngực thiếu niên.

Không ai nhìn thấy, máu tươi trên đầu ngón tay Bạch Thước bị mộc trư bài hút vào, trong phút chốc trư bài nhảy lên người Bạch Thước, giữa màn đêm mênh mông không ngừng hút máu tươi trên đầu ngón tay nàng, mộc trư bài đột nhiên bừng sáng, toát ra một đạo linh quang, bay vào mi gian thiếu niên.

Đúng lúc này, thiếu niên đột nhiên mở bừng con mắt, cùng với Bạch Thước trước mặt bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Thước chưa bao giờ gặp qua đôi mắt thanh lãnh, lạnh băng thấu xương như thế, nhưng cặp mắt này quá xinh đẹp rồi, chẳng sợ trái tim bị đóng băng cũng chẳng mảy may luyến tiếc dời mắt.

Thiếu niên nhíu mày, đáy mắt phất qua một chút không vui, vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên bị bịt kín miệng.

“Suỵt, đừng nói chuyện, có người đang truy lùng chúng ta!”

Bạch Thước hạ giọng, một tay che miệng thiếu niên, một tay chỉ vào đỉnh đầu.

“Tiếp tục tìm! Mau! Đừng để cho bọn chúng chạy!” Ánh lửa trên đỉnh đầu thoáng hiện, đám thổ phỉ giơ cây đuốc tìm tòi bốn phía.

Bạch Thước quay đầu lại, lại đâm vào ánh mắt thanh lãnh của thiếu niên, hai người bất quá chỉ cách nhau trong gang tấc, lòng bàn tay bị hơi thở của thiếu niên tỏa ra trở nên ẩm ướt, Bạch Thước đáy lòng nhảy dựng, vừa mới chuẩn bị mở miệng, một luồng kình phong lướt qua, bổ vào sau gáy nàng.

“Ngươi……”

Chết tiệt, lại bị đánh bất tỉnh! Này lại là thiên sát phương nào nữa!

Bạch Thước còn chưa mắng đã, chậm rãi nhắm mắt lại, mặt vẫn luôn úp xuống đất.

Một đôi tay đỡ lấy nàng, thiếu niên nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu hành vi của chính mình.

Kình phong kia hóa thành một thanh niên, thân hình cường tráng, khuôn mặt nghiêm nghị, ít khi nói cười, hắn khuỵu gối nửa quỳ trước mặt thiếu niên.

“Chủ tử, Tàng Sơn tới trễ rồi.”

Dưới chân núi Mộc Khiếu, cách đó không xa, một đội nhân mã chạy tới, Trọng Chiêu nắm chặt dây cương, sắc mặt nôn nóng. Đội hộ vệ đi theo phía sau hắn ai nấy đều có đôi mắt tinh tường, vừa nhìn là biết tinh nhuệ rồi.

Một kỵ sĩ chạy vòng từ nơi xa, Trọng Chiêu phất tay, mọi người dừng lại.

“Công tử!” Người đến là thị vệ bên cạnh Trọng Chiêu, hắn thấp giọng bẩm báo: “Tung tích nhị tiểu thư biến mất ở gần Duy thành.”

Thần sắc Trọng Chiêu biến đổi: “Tung tích của A Thước biến mất? Sao có thể? Đến đó xem!”

“Rõ.” Còn chưa rời đi, một bên lại có thị vệ hô to.

“Công tử! Chỗ này có người! Là một nữ tử!”

Trọng Chiêu quay đầu, mọi người giơ đuốc rọi tới một chỗ, cạnh bìa rừng, một thiếu nữ áo trắng cả người toàn là máu ngã trên mặt đất.

“A Thước!” Trọng Chiêu hô hấp cứng lại, cuống quít nhảy từ trên ngựa xuống, lảo đảo chạy về phía thiếu nữ kia.

Dưới ánh trăng, thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn sắc mặt khẩn trương của thiếu niên, vươn tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Lảm nhảm Thước lên thớt, ngủ ngon.

_____________________________________________________________________________________________________

Chương 13

“Bái kiến Nhị cung chủ.”

“Có tìm được tung tích chủ nhân Hạo Nguyệt điện không?”

“Đã lục soát khắp Mộc Khiếu sơn, vẫn chưa tìm được tung tích của hắn.”

Chương 14 (bonus cuối tuần)

“Nhớ kỹ, việc này làm bí mật chút, nhất thiết không thể để người khác biết."

Chủ Nhật gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment