Bạch Thước Thượng Thần

Chương 4

Nghe âm thanh bên ngoài thùng đồ ăn cặn càng ngày càng yên lặng, hai người dần dần trở nên nóng ruột, hai đứa dù không sợ trời không sợ đất cũng chỉ là hai đứa con nít bảy tám tuổi, ngày thường quen được nuông chiều, còn chưa từng trải qua cảnh này bao giờ.

“Đều tại muội! Ngoan ngoãn xem hoa đăng không chịu, lại muốn xem xiếc ảo thuật gì đó, bị người ta trói lại, làm sao bây giờ?” Người đang lạnh lùng khiển trách chính là trưởng tỷ Bạch Hi.

“Hoành thánh Tô Châu tỷ muốn ăn cũng không ở thành Nam, dựa vào cái gì đổ thừa một mình ta?” Người đang tức giận chính là Bạch Thước, đôi mắt trong trẻo đảo qua đảo lại, rõ ràng bên trong tất cả đều là đuối lý và áy náy nhưng lại không thừa nhận.

Hai người cùng một mẹ cùng bào thai, từ khi ra đời đã ở cạnh nhau, không cần phải nói thành lời, chỉ bằng một ánh mắt đã biết đối phương đang nghĩ gì, tuy rằng miệng ngậm giẻ lau, lại không ảnh hưởng gì đến hai người dùng ý niệm “Đấu võ mồm”.

Đột nhiên xe bò dừng lại, trán hai người đồng thời đập vào thùng đồ ăn cặn, phát ra một tiếng kêu rên, vừa thúi vừa đau. Hai tỷ muội vội vàng nhìn đối phương, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của nhau, quay đầu đi không “Đấu võ mồm” nữa.

Xe bò không chạy về hướng nam nữa, đánh vòng đi tiếp.

Chẳng phải vừa ra khỏi thành? Chẳng lẽ lại quay vào thành, ánh mắt Bạch Hi sáng lên, dần dần lại cảm thấy không đúng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Này không phải tiếp tục đi về phương nam, mà là vòng quanh tường thành đi ra bắc. Ngay từ đầu người bắt các nàng muốn đi phía bắc, đến nam thành chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.

Ngoại thành phía Bắc có cái gì? Trừ bỏ hoàng lăng thì không còn gì nữa a? Liệu a cha có tìm được các nàng không ? Mẹ có lo lắng hay không ?

Bạch Hi và Bạch Thước nhìn nhau, Bạch Thước đột nhiên thò đầu lại gần trán Bạch Hi cọ cọ.

“A Hi, đừng sợ, muội sẽ bảo vệ tỷ thật tốt, có cơ hội tỷ nhất định phải chạy trước!”

Tất nhiên Bạch Hi nhìn hiểu ý tứ trong mắt Bạch Thước, đáy mắt nàng hiện lên vẻ tức giận, lắc đầu.

Bạch Thước khẩn trương, “Ô ô” hừ hai tiếng.

Một tiếng gõ lên thùng đồ ăn cặn vang lên, lạnh giọng quát: “Ngoan ngoãn nghe lời cho lão tử, bằng không lão tử bán các ngươi cho Câu Lan viện bây giờ!”

Câu Lan viện : chốn mua vui.

Đòn giáng mạnh xuyên thấu qua thùng đồ ăn cặn chấn động hai người, da đầu tê dại một trận, tim đập nhanh, hai tỷ muội không hề lộn xộn, nhỏ giọng ghé vào nhau.

Nghe được ba chữ Câu Lan viện, Bạch Thước rốt cuộc cũng sợ hãi, nàng liếc mắt nhìn đích tỷ vẫn luôn trầm tĩnh một cái, sợ Bạch Hi bị bán vào Câu Lan viện mất.

A Hi tương lai phải làm Hoàng Hậu, nàng bị bán không quan trọng, A Hi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.

Nếu không phải nàng nghe bá tánh đầu đường bàn tán nên muốn đến thành Nam xem xiếc ảo thuật, xúi giục A Hi đánh lạc hướng hộ vệ âm thầm bảo hộ các nàng thì sẽ không bị kẻ xấu thừa cơ trói đi rồi.

Hai người kia bắt nàng và A Hi làm cái gì? Bọn họ là kẻ thù của a cha, hay là muốn bắt các nàng bán lấy tiền?

Bạch Thước áy náy mà cúi đầu, bị thùng đồ ăn cặn tối om dày vò đến chóng mặt nhức đầu, nhưng vẫn chịu đựng không nhúc nhích.

“Đại ca, hai đứa con nít hôm nay đúng là không tồi, vừa nhin đã thấy có linh khí.”

Ngoài xe bò, nhị Tiền gầy yếu lưng gù, hắn chà xát cổ tay đầy hắc khí, quay đầu nhìn thoáng qua thùng đồ ăn cặn phía sau, tay nắm dây cương kích động đến hơi hơi phát run: “Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục sống những ngày tháng đẹp đẽ này nữa được không ?”

Đại Tiền bình tĩnh hơn nhiều, hắn hồi tưởng lại bộ dáng và thần thái hai đứa con nít trong thùng đồ ăn cặn, tóm lại cảm thấy tuổi tác hai người tuy nhỏ nhưng lại rất có quý khí. Hắn cau mày: “Linh khí tốt như vậy, chắc không phải con cháu thế gia chứ? Kinh thành dưới chân thiên tử, nếu động tới con cháu thế tộc, kinh động Đại Lý Tự, sau này chúng ta sẽ một bước khó đi.”

“Sao có thể a đại ca, tuy hai đứa này phú quý phúc hậu, nhưng quần áo trên người ta nhận ra, chỉ là vải Giang Nam, bên cạnh hai người cũng chỉ có một thị vệ đi theo, cùng lắm cũng chỉ là con cái nhà phú quý, tuyệt đối không phải con cháu thế gia. Hơn nữa, tiểu thư thế gia quyền quý có ai nhỏ như vậy đã có thể ra phủ du ngoạn?”

Bạch Hi và Bạch Thước trong thùng đồ ăn cặn nghe được khóc không ra nước mắt, Đại Tĩnh thật sự có một nhà tiểu thư quyền quý từ nhỏ đã bị chăn thả nuôi lớn đó.

Bạch Hi từ nhỏ đã được sắc phong làm Đông Cung Thái Tử Phi, cầm kỳ thi họa, nữ công nghi đức mọi thứ đều phải học, Bạch tướng quân thương xót trưởng nữ, nghĩ trưởng nữ sau mười lăm tuổi phải vào cung rồi sẽ khó lòng đi khỏi cung lần nữa. Mỗi dịp mùng một mười lăm đều sẽ mang hai đứa con gái ra phủ du ngoạn, cho dù mình bận, cũng sẽ để hộ vệ đưa ra phủ. Hai người con gái của Bạch gia tuy rằng một đứa trầm tĩnh nhã nhặn, một đứa hoạt bát hiếu động, nhưng đều là gan to bằng trời, chuyện ra phủ du ngoạn này đã là tầm thường. Chỉ là chung quy hai người có thân phận đặc thù, không muốn bị nhận ra, mỗi lần ra phủ đều cố ý thay đồ do nhũ mẫu mang từ nhà đến, bây giờ biến khéo thành vụng, lại bị người ta theo dõi rồi bắt đi.

Linh khí? Kẻ xấu bên ngoài nói các nàng đủ linh khí là ý gì? Hai tỷ muội lạnh sống lưng, nhìn nhau thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Nếu thật sự muốn bán các nàng còn tốt, cha sớm hay muộn có thể tìm được các nàng, nếu không phải muốn bán các nàng, bắt các nàng làm cái gì?

Xe bò ở ngoài kinh thành uốn lượn trên đường nhỏ gập ghềnh, sau nửa canh giờ rốt cuộc dừng lại. Nắp thùng đồ ăn cặn bị mở ra, Bạch Hi và Bạch Thước đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận hai cặp mắt tối tăm bệnh hoạn.

“Quả nhiên là hàng ngon.” Đại Tiền giơ nến quét hai vòng quanh hai người, một tay nhấc Bạch Hi từ thùng đồ ăn cặn ra.

Bạch Thước kinh hãi, vội vàng lấy chân kẹp Bạch Hi lại, nhưng đột ngột bị một đôi tay nắm gáy.

“Đừng nôn nóng, bé con, mày cũng không chạy được đâu.” Nhị Tiền gầy yếu hơn đại Tiền nhiều, dùng hai tay mới miễn cưỡng kéo được Bạch Thước từ thùng đồ ăn cặn ra.

Hai tỷ muội bị ném xuống đất, giẻ lau trong miệng được lấy ra. Các nàng thống khổ mà ho khan vài tiếng, không màng bụi đất khắp người mà ngẩng đầu đánh giá cảnh tượng trước mắt.

Các nàng đang ở trên một bãi đất trống chỗ sườn núi, sau đất trống là một ngọn núi hùng vĩ, núi non hiện ra dáng rồng, long thân uốn lượn trăm thước, đầu rồng uy nghiêm vô tận trải khắp chín phương.

Ngoại thành phía Bắc? Đầu rồng? Nơi này là sau núi hoàng lăng bên ngoài đế đô mà!

“Hoàng lăng!” Bạch Hi thất thanh nói.

Tuy Bạch Hi tuổi nhỏ nhưng kiến thức lại rộng, không thể so với Bạch Thước ngây thơ. Hoàng lăng ngày thường uy nghiêm nhưng trong bóng đêm lại lạnh lẽo đáng sợ vô cùng, làm hai tỷ muội nhịn không được rùng mình một cái.

Huynh đệ nhà họ Tiền thấy Bạch Hi liếc mắt một cái đã nhìn ra nơi này, thần sắc sửng sốt. Đại Tiền nhăn mày, bé gái nhà bình thường, sao có thể liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nơi nào?

Bạch Thước vừa nghe đây là hoàng lăng, cũng cảm thấy không ổn, áp xuống nỗi sợ nơi đáy lòng chắn trước người Bạch Hi, rống với huynh đệ nhà họ Tiền: “Các ngươi là người nào? Dám bắt chúng ta! Các ngươi mang chúng ta tới hoàng lăng làm cái gì!”

“Hừ, đám oắt con, mắt tinh đấy, vậy mà nhận ra được nơi này.” Nhị Tiền hừ nói: “Tất nhiên là cơ duyên các ngươi tốt, hai huynh đệ chúng ta mới có thể mang các ngươi tới nơi này.”

Hắn nói xong liền miết khuôn mặt trắng nõn của Bạch Thước, lại bị đại Tiền ngăn lại.

“Đừng để phát sinh thêm chuyện nữa, ta thấy thân phận hai nha đầu này không đơn giản, mau chóng làm xong việc, về thành sớm chút, tránh bị người khác phát hiện.”

Nhị Tiền tiếc nuối mà thu tay, rồi lại không biết nghĩ tới cái gì mà cực kỳ kích động, không hề nhìn hai tỷ muội, xoay người về hướng hoàng lăng quỳ xuống giữa khoảng đất trống.

Nhị Tiền móc từ trong lòng ngực ra một thanh chủy thủ, chủy thủ kia toàn thân đen tuyền, phía trên khắc hoa văn rắn chín đầu, tỏa ra hắc khí nhàn nhạt. Hắn rút vỏ đao ra, không chút nào do dự rạch cổ tay trái của mình.

Bạch Hi và Bạch Thước hét lên một tiếng, ngay sau đó thấy được cảnh càng đáng sợ hơn.

Vết thương trên cổ tay nhị Tiền chỉ có xương trắng chằng chịt, bên trong ngay cả một giọt máu thịt cũng không có, hắc khí quanh xương trắng tỏa ra mùi thối rữa, chủy thủ và hắc khí trên xương trắng của nhị Tiền vui sướng quấn lấy nhau, phát ra tiếng quỷ hồn rất lớn, sau đó hợp thành một thể chui xuống đất.

Nhị Tiền tiếp tục lải nha lải nhải, trán dập xuống đất, bộ dạng thành kính mười phần, như thể đang chờ đợi cái gì.

“Các ngươi, các ngươi rốt cuộc là người gì?” Lúc này môi Bạch Thước run cả lên, lại vẫn cứ cố chấp mà che phía trước Bạch Hi.

“Người?” Đại Tiền cười lạnh, lau đôi môi đầy hắc khí: “Tất nhiên là người đưa các ngươi đi gặp thần tiên rồi.”

Cho dù chưa rọc thịt, cũng có thể nhìn thấy trên cổ tay của đại Tiền có hắc khí mơ hồ , thiết nghĩ dưới tấm da này cũng là xương trắng chằng chịt.

Bạch Hi và Bạch Thước được nghe qua không ít kịch bản xưa về tiên nhân yêu quái, nhưng chưa từng tin rằng đó là thật, trong thế giới này vậy mà thực sự có thứ không phải “Người”.

“Cha ta là Bạch Tuân.” Đột nhiên một giọng nói hơi run rẩy rồi lại tự trấn an bình tĩnh vang lên, Bạch Hi từ trên mặt đất giãy giụa bò dậy, lặng lẽ dùng thân mình chắn trước mặt Bạch Thước, hung hăng trừng mắt với đại Tiền: “Cha ta là Trụ Quốc tướng quân Bạch Tuân, ta là đích Thái Tử phi do bệ hạ đích thân chọn. Mặc kệ ngươi là người, là yêu hay là quỷ, chỉ cần ngươi dám động tới bọn ta, bệ hạ và cha ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nghe thấy lời Bạch Hi nói, đại Tiền nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên chọc đến hai khúc xương cứng khó xơi. Hắn đoán được hai đứa nhóc này không đơn giản, lại không ngờ rằng lại là con gái của tướng quân Bạch Tuân. Con gái của Bạch Tuân đi lạc, bây giờ kinh thành nhất định loạn thành một đống, muốn toàn thân rút lui cũng rất phiền, về sau làm sao bắt cống phẩm nữa đây?

Đại Tiền hung hăng trừng mắt liếc nhị Tiền đang quỳ trên mặt đất một cái, đáy lòng dao động bất ổn. Nếu như để Thần quân xóa ký ức của tụi nó rồi âm thầm đưa vào thành, sẽ không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Trên đời này ngoại trừ kinh thành, không còn nơi thứ hai có nhiều trẻ con linh căn thượng phẩm như vậy, nếu hắn và nhị Tiền còn muốn sống, nhất quyết không thể cắt đứt nguồn cống phẩm cho chủ nhân.

Lúc Đại Tiền đang do dự thì một trận âm phong thổi qua, mùi thúi gấp mười lần vừa rồi toát ra từ dưới nền đất, từ giữa bãi đất trống nứt ra một khe hở dài ba thước, một hắc y nhân xuất hiện từ khe hở trên không.

Thấy người đó xuất hiện, huynh đệ nhà họ Tiền lộ vẻ vui mừng, vội vàng quỳ rạp xuống đất hô to “Thần quân”.

Thần quân? Tỷ muội Bạch Hi đối mặt nhìn nhau, chưa chắc Yêu vật này là thần tiên đâu?

Người nọ vạch áo đen ra, hé lộ gương mặt hung ác đầy tà khí.

Hơn nửa người Bạch Thước đều bị giấu sau lưng Bạch Hi.

Người áo đen chỉ liếc mắt đánh giá Bạch Hi một cái là đáy mắt liền nổi đầy tham lam.

“Bé con, ngươi là Thái Tử Phi do hoàng đế tuyển chọn?”

Vị tanh hôi trên người kẻ áo đen khó giấu, đôi mắt đỏ như máu, hiển nhiên không phải người.

Tay Bạch Hi giấu ở phía sau run nhè nhẹ, lại tự trấn định mà đón nhận cặp mắt đỏ máu hung ác kia của hắc y nhân: “Phải, ta là Thái Tử Phi do bệ hạ sắc phong, ngươi tốt nhất……”

“Thả ngươi?” Hắc y nhân lớn tiếng cười như điên, làn gió yêu ma tanh tưởi thổi tới, “Thượng tôn của Cửu Trọng Thiên cung bổn quân còn không sợ, một tên hoàng đế Nhân gian nhãi nhép có thể làm gì được bổn quân?” Hắn liếm liếm môi, răng cửa sắc nhọn, mắt nhìn Bạch Hi khó nén vui mừng: “Không hổ là đứa trẻ mang mệnh cách Hậu Tinh đầu thai, quả nhiên là linh phẩm trời sinh. Chờ bổn quân ăn ngươi, thương tích trên người ít nhất có thể khôi phục hơn phân nửa!”

“Chúc mừng thần quân!” Huynh đệ nhà họ Tiền vừa nghe lời này, lại bất chấp nỗi sợ bắt con dâu hoàng đế. Đại Tiền nịnh nọt mà tranh công với hắc y nhân: “Chỉ cần Thần quân thân thể an khang, cũng không uổng công huynh đệ chúng tôi liều chết bắt hai cái linh phẩm từ kinh thành về.” Hắn quỳ nhích về phía trước một bước, vươn cánh tay mang theo hắc khí: “Thần quân, chúng tôi……”

“Gấp cái gì!” Kẻ áo đen hừ lạnh một tiếng: “Đợi bổn quân hưởng dụng (hưởng thụ và sử dụng) xong, lẽ nào lại bạc đãi các ngươi!”

“Tiểu nhân không dám tiểu nhân không dám.” Bị kẻ áo đen rống một cái, đại Tiền lập tức không dám nói nữa, lôi kéo nhị Tiền co rúm mà lui qua một bên.

“Yêu quái, không cho ngươi ăn muội muội ta!” Chất giọng trong trẻo nữ tính vang lên từ phía sau Bạch Hi, không biết từ khi nào Bạch Thước đang được che chở phía sau Bạch Hi chui ra, nàng dang hai tay chắn trước người Bạch Hi, lớn tiếng nói với kẻ áo đen: “Ta mới là Bạch Hi, Thái Tử Phi do bệ hạ chỉ định! Nàng là muội muội Bạch Thước của ta, ta làm thức ăn cho ngươi, ngươi thả muội ấy ra. Chỉ cần ngươi thả muội ấy về, cha ta và bệ hạ nhất định sẽ không trả thù ngươi!”

“A Thước! Muội nói mê sảng gì đó, ta mới là……” Bạch Hi biến sắc, liền kéo Bạch Thước về, lần này làm sao cũng không kéo được Bạch Thước đang bảo hộ trước mặt nàng.

“Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi muốn đến thành Nam, sao ta lại bị trói đến nơi quỷ quái này chứ! Bạch Thước, ngươi là yêu tinh hại người, ta ghét ngươi nhất!”

Bạch Thước nhìn chằm chằm Bạch Hi, mắt đỏ lên rống giận nàng, gắt gao đè lại thân thể của nàng.

Môi Bạch Hi run rẩy, đôi mắt phút chốc đong đầy nước mắt.

_________________________________________________________________________________________________

Chương 5

Bạch Thước ngã trên mặt đất, đôi mắt bị máu tươi làm nhòe, chỉ nhìn thấy Bạch Hi bị hắc khí xa xa vứt tới. Nàng dùng hết toàn lực thoát khỏi tay huynh đệ nhà họ Tiền, quỳ trên mặt đất nhắm mắt tiếp nhận thi thể Bạch Hi.

Cho dù chết, nàng cũng không thể để A Hi lên đường lẻ loi một mình.

Bình Luận (0)
Comment