Tí tách, bọt nước văng khắp nơi, giữa suối nước nóng trồi lên một cái đầu, Bạch Thước lau mặt dính đầy nước, vui sướng thư giãn.
Sau khi bọn họ xuống núi được đưa thẳng vào Dị vương cung. Vương cung không có thủ vệ, bọn thị nữ đang chuẩn bị tiệc tối.
Đánh nhau cả đêm, ai cũng bụi bẩn đầy người, Vô Chiếu dặn dò thị nữ dẫn mọi người đi nghỉ ngơi, rửa mặt chải đầu, đều là nhị thế tổ sống trong nhung lụa, ngay cả Bạch Thước lúc ở nhân gian cũng sống suиɠ sướиɠ, nghe Vô Chiếu an bài xong, mọi người thoải mái dễ chịu đi theo thị nữ.
Bạch Thước vốn định lôi kéo Trọng Chiêu thương lượng đợi lát nữa đi tìm mẹ Hộ Nhi gây dựng cảm tình, hai tộc tiên yêu luôn không được dị nhân nghênh đón, thật đúng là chỉ có Trọng Chiêu cứu đứa bé dị tộc kia, có chút giao tình. Nhưng không đợi Bạch Thước mở miệng, Trọng Chiêu đã lạnh mặt đi theo thị nữ, Bạch Thước nhiệt tình bị hắt gáo nước lạnh, chỉ phải đi hưởng thụ trước, Phạn Việt nửa bước không rời Bạch Thước, ngay cả ngâm suối nước nóng cũng ngồi canh một cục, đôi mắt không rời chút nào.
Bạch Thước nhìn bản mặt phụng phịu của tiểu đồ đệ, thở dài.
Dị thành này thực quỷ dị, phải dỗ tiểu đồ đệ trước, nàng bơi tới bên bờ suối nước nóng, chọc mặt tiểu đồ đệ.
“Tiểu đầu gỗ, ngươi yên tâm đi, mạng sư phụ ta lớn lắm, không chết được đâu.”
Tiểu đầu gỗ rũ mắt, Mộc Mộc nói: “Sư phụ, ngươi gạt người, bọn họ ai cũng mạnh hơn ngươi, ai cũng có thể đánh chết ngươi.”
Chỉ e đây là câu dài nhất tiểu đồ đệ nói, thiếu chút nữa chọc Bạch Thước sặc.
“Ta cũng không thể vì chí khí cao của người khác mà hạ thấp uy phong của bản thân.” Bạch Thước ôn tồn dỗ, giảng đạo lý: “Trên đời này, sư phụ ta càng sợ chết hơn bất kỳ ai, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân.”
Vốn dĩ Bạch Thước mang theo khẩu khí lừa gạt, nói xong lại cực kỳ nghiêm túc, thiếu niên khó hiểu, đột nhiên hỏi: “Vì sao?”
Bạch Thước không hiểu: “Cái gì vì sao?”
“Vì sao lại sợ chết?”
Bạch Thước ngẩn ra, đón nhận ánh mắt thanh triệt của thiếu niên, lời đến bên miệng đột nhiên nghẹn lại, nàng ngửa đầu lên, không biết có phải bởi vì ở nơi hoang vu hay không, không trung Dị thành đặc biệt xanh thẳm.
Bạch Thước giơ tay lên trời, Cửu Trọng Vân Tiêu vẫn xa xôi như vậy.
Bạch Thước cứ như vậy nhìn trời, chậm rãi mở miệng: “Bởi vì ta muốn tìm một người, trước khi tìm được hắn, ta không thể chết được.”
“Ai?” Tiểu đồ đệ nghiêng đầu, lại nhìn thấy biểu tình ngơ ngẩn của Bạch Thước.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại biểu cảm này trong mắt Bạch Thước, cho dù là lúc Bạch Thước nhớ tới sư bá nàng luôn tâm tâm niệm niệm kia cũng chưa từng có.
Tiểu đồ đệ ngây thơ, nhưng hắn nhìn thấy một tia sáng trong mắt Bạch Thước, nội tâm phảng phất có âm thanh nói cho hắn, đó là chấp niệm.
“Ta cũng không biết.” Trong suối nước nóng, đột nhiên Bạch Thước quay đầu lại, cười hì hì, phá vỡ im lặng.
“Không biết?”
“Đúng vậy, ta không nhớ rõ hình dáng của hắn, cũng không nhớ mặt hắn, chỉ nhận ra bóng lưng hắn.” Bạch Thước chìm vào trong nước, rầu rĩ mở miệng.
“Sư phụ.”
“Ừm?”
“Ngươi tìm người ngươi thích sao?” Giọng tiểu đồ đệ có chút nhẹ.
“Đương nhiên không phải.” Bạch Thước buột miệng thốt ra, ánh mắt thiếu niên sáng lên.
Bạch Thước búng một cái lên trán tiểu đồ đệ: “Sư phụ đang tìm ân nhân cứu mạng.”
Ân nhân cứu mạng? Phạn Việt ngơ ngẩn, chỉ thấy Bạch Thước ngáp một cái.
“Ta lớn lên ở nhân gian, lúc nhỏ ta gặp một con yêu quái muốn ăn ta, là người kia xuất hiện cứu ta. Ta đã hứa với hắn, cho dù ngàn năm vạn năm, nhất định phải tìm được hắn, báo đáp ân cứu mạng của hắn.”
Phạn Việt nhẹ nhàng thở ra, tò mò: “Vậy sao ngươi lại không nhớ bộ dáng của hắn?”
“Hắn phong ấn ký ức của ta về hắn.” Bạch Thước chống cằm, nhún vai: “Cũng không biết vì sao phong ấn của hắn không hoàn toàn hiệu quả với ta, tuy ta không nhớ rõ dung mạo và tên hắn nhưng lại nhớ lời hứa của ta với hắn. Ta tu tiên chính là vì sống lâu hơn nữa, tìm hắn báo ân. Cho nên a, đồ nhi ngoan, yên tâm đi, trước khi sư phụ tìm được ân nhân, ta sẽ không chết.”
Bạch Thước cong mắt cười, hờn dỗi dưới đáy lòng Phạn Việt tan đi, đột nhiên cả người đều sáng ngời lên.
“Ta bồi ngươi.”
“Cái gì?”
“Ta bồi ngươi cùng nhau tìm hắn.”
Bên suối nước nóng, thiếu niên mở miệng, thanh âm phảng phất như rìu đục, kiên định hữu lực.
Bạch Thước nhìn hắn, khóe miệng cong lên, vừa định mở miệng khen tiểu đồ đệ, đột nhiên rầm rầm một tiếng, có người rớt từ trên cây xuống.
Bụi đất bay mù mịt, hai người quay đầu thấy Hoa Hồng ngã như chó gặm phân, cười há há.
“Ngại quá, trượt chân, các ngươi tiếp tục...tiếp tục……” Dứt lời, thợ rèn cứ như vậy ngồi bên suối, ngay cả tránh mặt cũng không.
Bạch Thước nhìn chằm chằm Dị nhân vương nữ này, đầu đầy vạch đen.
Cũng không biết Hoa Hồng bị chạm mạch chỗ nào, trên đường về giống như cái đuôi của hai người, nói gì cũng muốn đi cùng nhau.
Vốn dĩ lúc không biết thân phận của Hoa Hồng, nàng còn tưởng rằng Hoa Hồng đi theo nàng vào Dị thành là vì muốn có được ngô đồng tâm hoả, nhưng ngay cả Kim Đan của Dung Tiên Dị thành vương nữ cũng có thể đấu lại, ngô đồng tâm hoả này thực sự không có sức hấp dẫn nào với nàng.
Vậy rốt cuộc vì sao nàng nhất định phải đi theo mình? Xuyên qua sương mù, Bạch Thước chống cằm nhìn Hoa Hồng ở xa xa, bỗng nhiên nhìn thoáng qua tiểu đồ đệ.
Chẳng lẽ nàng không phải là đi theo ta? Mà là đại yêu quái? Nàng biết thân phận của Mộc Mộc?!
Bạch Thước căng thẳng trong lòng, Dị thành tràn đầy bí ẩn, thân phận của Hoa Hồng đặc thù, nàng có thể tin sao?
Bạch Thước không xác định được, bỗng nhiên nàng vẫy tay.
“Mộc Mộc, con cũng tắm đi, thoải mái lắm!”
Tiểu đồ đệ lắc đầu, kiên quyết đáp lời: “Không đi.”
Hoa Đại Thiết cười tủm tỉm nhìn hai người, câu được câu không mà nghịch nước, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Bạch Thước hít một hơi dài, bịt mũi lại: “Ngoan ngoan ngoan, mấy ngày rồi con chưa tắm rửa gì. Đi đi đi……” Bạch Thước nhìn thoáng qua Hoa Hồng: “Dù gì cũng có tổ tông này ở, tốt xấu gì cũng là Dị vương cung, không có nguy hiểm đâu.”
Hiện giờ đối với Bạch Thước mà nói, Phạn Việt chính là tiểu đồ đệ không rành thế sự, nàng vào đời tu tiên, ngoại trừ chăm sóc Trọng Chiêu, tìm kiếm ân nhân, trong lòng chưa từng nghĩ tới chuyện nam nữ thụ thụ bất hư thân, nàng lú ra nửa vai, cánh tay trắng nõn tròn trịa thiếu chút nữa chạm vào mặt Phạn Việt, đột nhiên thiếu niên đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Chỉ có Hoa Hồng nhìn thấy điện chủ đại nhân nhà nàng vạn núi lở cũng không đổi sắc, nay lỗ tai đỏ như gấc.
“Ta an toàn? Nha đầu, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?”
Bạch Thước còn chưa mở miệng, Hoa Hồng đã kéo Bạch Thước ướt sũng qua một bên, híp mắt nguy hiểm mà nhìn nàng.
Bạch Thước nuốt nước miếng một cái, bất ngờ nói: “Ngươi đi theo ta, là vì Mộc Mộc?”
“Tiểu đồ đệ kia của ngươi?” Bàn tay Hoa Hồng đang giữ Bạch Thước cứng đờ, liếc bóng dáng đã xa của Phạn Việt, duỗi người giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: “Chỉ là một cây hòe tinh đầu óc đơn giản, ta vì hắn làm cái gì?”
“Ngươi biết hắn là ai.”
Bạch Thước nói như chém đinh chặt sắt.
Người thông minh nói chuyện đi thẳng vào vấn đề. Dị thành vương nữ là chuyên gia giả heo ăn thịt hổ, Bạch Thước lười vòng vo nữa, nói thẳng: “Nam Vãn mang ta vào Dị thành, là vì muốn tính ra nơi giấu ngô đồng tâm hoả, nhưng đường đường một Dị thành vương nữ như ngươi, ở nhà tranh Nam Hải thành, đi theo bọn ta nuôi gà mỗi ngày, chắc chắn không phải vì cái danh Phiêu Diểu đồ bỏ gì đó đi. Ta một nghèo hai trắng, quanh thân trong ngoài ngoại trừ tiểu đồ đệ bảo bối như vậy, không còn thứ gì tốt nữa.”
Hoa Hồng rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Bạch Thước, đột nhiên cúi người xuống, ghé vào tai Bạch Thước: “Rõ ràng con heo kia nói ngươi rất thông minh, nhìn không giống a, ngươi biết hắn là ai, còn dám kêu hắn gọi ngươi là sư phụ, ngại sống lâu quá sao……”
Hoa Hồng kéo dài âm thanh, đáy mắt toàn là bỡn cợt sắc lẻm.
Heo? Là Long Nhất Trư?! Quả nhiên nàng đến từ Hạo Nguyệt điện!
Bạch Thước tức khắc tự tin hơn nhiều, đẩy Hoa Hồng ra, thoát khỏi tay nàng, thoải mái dễ chịu vốc nước: “Đó là chuyện của ta……” Bạch Thước cũng kéo dài giọng: “Nếu ngươi đến từ Hạo Nguyệt điện, coi như chúng ta ngồi chung một thuyền. Đại Thiết à, vì sao ngươi lại bị đuổi khỏi Dị thành?”
Bạch Thước nhìn chằm chằm Hoa Hồng, đột nhiên mở miệng.
Phạn Việt mất trí nhớ, tuy Hoa Hồng biết con heo ngốc kia, cũng che chở Phạn Việt suốt cả đường đi, nhưng dù sao nàng cũng là Dị thành vương nữ, Dị thành này quỷ quyệt nguy hiểm, ai biết nàng có lâm trận trở mặt hay không.
Hoa Hồng nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia âm u, còn chưa kịp nói, đột nhiên bên ngoài suối nước nóng vang lên tiếng thị nữ kinh hoảng.
“Tiểu điện hạ, bên trong có khách, người không thể đi vào.”
“Có phải vương tỷ đã về hay không! Cút ngay!” Tiếng một đứa trẻ vang lên bên ngoài suối nước nóng, chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân, có người vọt vào suối nước nóng.
“Má ơi!” Bạch Thước không ngờ tới Dị vương cung này còn có đứa trẻ xằng bậy như vậy, cuống quít lặn xuống nước, chỉ dám ló đôi mắt ra.
Một cái bóng dừng trên không suối nước nóng, Bạch Thước ngẩng đầu, ngây người.
Đây đâu phải là trẻ con, rõ ràng là một thanh niên cao lớn, thanh niên đội mũ đầu hổ, eo đeo trống bỏi, vừa cổ quái vừa mắc cười.
“Vương tỷ!” Thanh niên căn bản không nhìn thấy Bạch Thước trốn như con chim cút trong nước, vui mừng hớn hở vọt tới chỗ Hoa Hồng.
Một đạo lệ khí dừng bên chân thanh niên, cuốn lên đá vụn đánh lên người hắn, mặt thanh niên bị lủng một lỗ, máu tươi chảy ròng ròng.
“Cút đi.” Chất giọng luôn cợt nhả của Hoa Hồng nay lại lạnh như băng, mí mắt cũng chẳng đặt lên người thanh niên.
Thanh niên vừa rồi còn vui mừng cười ngây ngô rụt chân, mặt hắn lộ vẻ ủy khuất, nhìn chằm chằm Hoa Hồng, mặc kệ vết thương trên miệng, thưa dạ gọi Hoa Hồng: “Vương tỷ……”
Bạch Thước nhìn thanh niên ủy khuất như sắp khóc, vẻ mặt dại ra, đây là thế tử Dị thành trong truyền thuyết? Sao lại là kẻ ngốc?
Hoa Hồng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, bỗng nhiên thanh niên kia nghiêng đầu, nhìn Bạch Thước trong nước, ánh mắt lạnh băng mà hung tàn.
“Vương tỷ, có phải tại nó ở đây nên tỷ không muốn chơi với đệ……?”
Giọng trẻ con biến mất, là âm thanh trầm thấp của thanh niên, nhưng ánh mắt vẫn vô tội như cũ.
Bạch Thước bị thanh niên hung tợn nhìn chằm chằm, rùng mình một cái, tên ngốc này suy luận kiểu gì vậy?! Tỷ ngươi không để ý tới ngươi liên quan gì đến ta!
Bạch Thước còn chưa phản ứng lại, bỗng nhiên thanh niên nhảy lên, tung quyền đấm Bạch Thước.
Một mùi hôi quen thuộc xông vào mũi Bạch Thước, nàng còn chưa kịp nhớ tới đã ngửi qua mùi này hồi nào, nắm tay thanh niên đã dừng ở mi gian nàng.
“Mộc Mộc!” Bạch Thước run lên trong lòng, theo bản năng la lên một tiếng.
Phạn Việt chưa kịp đuổi tới, nắm tay gần trong gang tấc bị một côn đánh bật ra, thanh niên té thật mạnh trên đất, đầu đầy máu.
Bạch Thước vỗ ngực, còn chưa kịp tán thưởng Hoa Đại Thiết làm tốt lắm, thế tử Dị thành giống như bị điên vọt tới.
“Má ơi Đại Thiết cứu mạng, đệ ngươi điên rồi!”
Bạch Thước lặn một mạch xuống nước, xuyên qua hơi nước mơ hồ, chỉ thấy Hoa Đại Thiết ném quần áo trên bờ cho Bạch Thước, một tay cầm côn đánh thế tử Dị thành ra ngoài suối nước nóng.
Bạch Thước luống cuống tay chân bò ra từ trong nước, mặc quần áo không kịp thở.
Ta phi, Dị vương cung này ngoại trừ Dị vương thì không còn ai bình thường sao? Rốt cuộc thế tử Dị thành điên thật hay giả điên?
Mùi hương lúc nãy……Bạch Thước rùng mình, trên người tà vật đêm đó cũng có mùi này!
“Sư phụ!” Bạch Thước không kịp nghĩ thêm, Phạn Việt đã dừng bên suối, sắc mặt thiếu niên khẩn trương, tóc tai ướt sũng, hiển nhiên cũng vừa chạy ra từ trong nước.
Đồ Dị vương cung chuẩn bị chính là trang phục của dị nhân tộc, Phạn Việt mặc vào trông hùng dũng hiên ngang, Bạch Thước cảm thấy dường như gương mặt tiểu đồ đệ có chút biến hóa, rồi lại không thể nói rõ, có chút thất thần.
“Sư phụ, người có bị thương đâu không?!”
Bạch Thước hoàn hồn: “Không có gì không có gì. Mộc Mộc, Hoa Đại Thiết đi đâu vậy?”
“Bên kia.” Phạn Việt chỉ hướng Hoa Hồng nhảy ra.
“Mau! Dẫn ta đi!”
Thiếu niên không chút do dự ôm eo Bạch Thước chạy ra suối nước nóng, đuổi theo Hoa Hồng.
Cũng không biết sao lại thế này, mới vừa rồi Hoa Hồng cùng Dị thành thế tử đánh thành như vậy, Dị vương cung lại gió êm sóng lặng, giống như nhìn riết quen.
Thân thủ Phạn Việt cực nhanh, ôm Bạch Thước xuyên qua nội cung, bỗng nhiên hắn khựng lại, ngừng ở góc tường ngoài viện, suýt nữa Bạch Thước đứng không vững, ôm chặt eo tiểu đồ đệ.
“Mộc Mộc?” Bạch Thước nghi hoặc, Phạn Việt nhẹ thở dài một tiếng, kêu nàng nhìn vào viện.
“Điện hạ, thủ hạ lưu tình!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong viện, Bạch Thước nhìn vào viện qua khe hở tường, chỉ thấy thế tử đang hôn mê bị Hoa Hồng đá dưới chân, mặt đầy máu, Vô Chiếu cầm côn sắt của Hoa Hồng, thần sắc bất đắc dĩ.
Khi nào tiểu đồ đệ trở nên thông minh như vậy, ngay cả góc tường cũng biết nghe lén? Bạch Thước liếc Phạn Việt một cái, không kịp nghĩ nữa, lực chú ý bị ba người trong viện hút đi.
Trong viện, Hoa Hồng lạnh nhạt liếc Vô Chiếu một cái, thu hồi côn sắt.
“Chẳng lẽ thứ điên điên khùng khùng như vậy mà Dị vương cung cũng quản không được?” Hoa Hồng khắc nghiệt trào phúng.
“Điện hạ, nói sao thế tử cũng là đệ đệ của người, năm đó người vẫn rất thương nó, hai người……”
“Nó cũng xứng?” Hoa Hồng chán ghét, thanh âm lạnh băng: “Bổn quân không có huynh đệ.”
Hoa Hồng nhấc chân, xoay người định đi, lại vô tình thấy hồng mai trong góc, nàng vô thức đến trước hồng mai ngửi nhẹ, thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Năm đó hồng mai trong cung đều bị ta thiêu, vì sao vẫn còn?”
“Vương phi rất thích hồng mai, là do bệ hạ kêu người trồng lại.”
“À, giả nhân giả nghĩa.” Giọng Hoa Hồng lạnh lùng, nhu tình trong đáy mắt phút chốc biến mất.
“Điện hạ! Dung điện hạ hắn……”
Vô Chiếu chần chờ gọi Hoa Hồng, phảng phất muốn nói cái gì, Hoa Hồng lại ngắt lời ông: “Vô Chiếu thúc, ta có huynh đệ, nhưng đệ ấy chết như thế nào, ngay cả thúc cũng quên sao?”
Vô Chiếu nghẹn họng, thần sắc cứng đờ.
“Đệ ấy ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa thấy thế gian này, sống sờ sờ chết trong bụng mẫu hậu……” Tay Hoa Hồng nắm côn sắt nổi lên toàn bộ gân xanh, không đành lòng ngắm hồng mai trước mặt nữa, nhắm mắt lại.
“Điện hạ, vương hậu và tiểu điện hạ……” Vô Chiếu nói được một nửa, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Không ai ngờ được chuyện năm đó, Dung điện hạ cũng chỉ là một đứa trẻ, hắn là vô tội……”
Hoa Hồng đập một côn xuống thế tử Dị tộc trên đất, Vô Chiếu vội vàng nắm vạt áo kéo thế tử, tránh thoát một đòn sắc bén tàn nhẫn.
“Điện hạ!”
Hoa Hồng lạnh lùng nhìn người đang hôn mê phía sau Vô Chiếu: “Vô tội?! Nếu không phải vì sự tồn tại của hắn, sao mẫu hậu ta lại thương tâm tột độ, khí huyết công tâm khó sinh mà chết?! Dung điện hạ? Con rơi bên ngoài, tu hú chiếm tổ, đúng là trò cười cho thiên hạ! Tốt nhất thúc khiến Dị nhân vương xem trọng hắn, nếu hắn còn dám xuất hiện trước mặt ta thì kêu Dị nhân vương tới nhặt xác giúp hắn!”
Ngoài tường, Bạch Thước che miệng, nghe trong viện khắc khẩu trợn mắt há mồm.
Trời ơi, nàng vừa nghe được bí mật khó lường gì đây!
Tam giới chỉ biết Dị nhân vương có một trai một gái, chưa bao giờ nghe qua thế tử này là con riêng bên ngoài nha?!
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra cái gì? Vì sao Hoa Đại Thiết lại bị trục xuất khỏi Dị thành? Bạch Thước còn muốn nghe cho rõ ràng, tiểu đồ đệ đột nhiên biến sắc, ôm nàng chuyển động, biến mất tại chỗ.
Linh quang chợt lóe, hai người quay về suối nước nóng.
“Ai nha nha Mộc Mộc, ta còn chưa nghe xong mà, mau mau mau, trở về trở về……”
“Có người tới, nếu còn ở đó sẽ bị phát hiện.” Thiếu niên lắc đầu nói.
“Ai tới? Sao ta không cảm nhận được?”
“Dị nhân vương.”
“Ôi mẹ ơi!” Bạch Thước run lên, nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, vội vàng khen ngợi tiểu đồ đệ: “Cũng may là chạy nhanh, Mộc Mộc con giỏi quá!”
Phong trưởng nữ thiên tư trác tuyệt không chịu, cứ phải phong tên ngốc làm thế tử, chỉ e thằng con ngốc đó là cục cưng bảo bối của Dị nhân vương, nếu như bị Dị nhân vương biết nàng nghe lén bí mật này, khẳng định mất mạng rời khỏi Dị thành.
Vì sao trên người thế tử Dị tộc lại có hơi thở tà vật, Dị nhân vương sớm chiều ở chung với hắn, thật sự không biết sao? Lòng Bạch Thước trầm xuống.
Không biết nghĩ tới cái gì, Bạch Thước móc mai rùa nàng suýt chút đã quên từ túi Càn Khôn bên hông.
Đầu ngón tay Bạch Thước chỉ mai rùa, vốn dĩ mai rùa chỉ nhẹ nhàng lắc lư, đột nhiên nhanh chóng xoay tròn, đến khi dừng lại nó chỉ hướng phía sau Bạch Thước.
Bạch Thước sửng sốt.
Nàng bói chính là vị trí của đoạn ngô đồng tâm hoả cuối cùng, Kim Diệu tiên tọa đã phân tán ngô đồng tâm hoả vào không trung Dị thành, vì sao hướng mai rùa chỉ không phải ngoài vương cung mà là Dị vương cung phía sau nàng?!
Chẳng lẽ Dị nhân vương đang nói dối? Trong lòng Bạch Thước dâng lên hàn ý.
Trong sân lúc nãy, Hoa Hồng nhíu mày nhìn chằm chằm thế tử Dị tộc phía sau Vô Chiếu, đột nhiên cất lời.
“Vì sao trên người hắn lại có tà khí?”
Vô Chiếu biến sắc, chưa kịp mở miệng thì một đạo thân ảnh đã xuất hiện trong viện, nhìn Hoa Hồng.
“Con không nên về.” Người tới nhìn Hoa Hồng hờ hững mở miệng.
“Không nên về?” Ánh mắt Hoa Hồng lạnh lùng, tự giễu: “Ai nguyện ý về nơi quỷ quái này. Sáng mai Khóa Linh trận mở, ta ắt sẽ rời đi, chuyện dơ bẩn ở Dị thành của ông không liên quan gì tới ta.”
Hoa Hồng quay lưng định đi, nhưng lại không cách nào bước khỏi sân, không biết khi nào xuất hiện kết giới phong bế tiểu viện, Hoa Hồng quay đầu lại, chưa kịp chất vấn, một đạo lực lượng đánh lên cổ nàng, nàng biến sắc, trở tay đỡ, nhưng lại phát hiện cả người vô lực, mềm oặt ngã lên mặt đất.
Mình trúng độc khi nào? Hoa Hồng quay đầu nhìn về phía hồng mai cách đó không xa, sắc mặt biến đổi, hồng mai bị hạ độc! Hoa mai như bạn cũ, là quá khứ yếu ớt nhất của nàng, nàng nhất thời mất cảnh giác mắc mưu.
Đó là loài hoa mẫu phi yêu nhất, Hoa Dung xuất hiện không phải ngoài ý muốn, là vì dẫn nàng tới nơi này, vây nàng ở đây! Mà cây hồng mai kia là chuẩn bị cho nàng!
Hảo Dị nhân vương! Đúng là phụ thân tốt!
Hoa Hồng phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng, nhắm mắt lại mềm oặt ngã trên mặt đất.
Một đôi tay vững vàng đỡ Hoa Hồng, Dị nhân vương mặt vô biểu tình.
“Bệ hạ……” Vô Chiếu chăm sóc Hoa Hồng và Hoa Dung hôn mê trong viện, không đành lòng nói: “Nhất định phải như thế sao, với tính tình của Hồng điện hạ, chờ nàng tỉnh lại sẽ không tha thứ cho ngài.”
“Trong mắt nó đã sớm không có phụ vương này.” Dị nhân vương không nhìn Hoa Hồng mà nhìn Hoa Dung trong lòng ngực Vô Chiếu: “Đây là cơ hội duy nhất của Dung Nhi, Vô Chiếu, nhốt nó lại, đợi hết thảy trần ai lạc định*, đưa nó ra Dị thành.”
Trần ai lạc định*: mọi chuyện đã xong xuôi.
“Vâng, bệ hạ.”
Trong suối nước nóng, Bạch Thước thu hồi mai rùa, thần sắc ngưng trọng.
“Mộc Mộc, đi, chúng ta đi tìm A Chiêu.” Nàng phải lập tức đem tin tức ngô đồng tâm hoả nói cho Trọng Chiêu và Bắc Thần.
Nam Vãn và con hồ ly kia không thể tin, kiếm tu Côn Luân chính trực lỗi lạc, là người có thể tin.
Bạch Thước lôi kéo Phạn Việt đang định rời suối nước nóng, vừa quay đầu đã thấy Dị vương cung tiến lên đón.
“Mộc công tử, Bạch cô nương, tới giờ rồi, các vị quân thượng đều đã nhập yến, mời hai vị đi theo ta.”
________________________________________________________________________________
Chương 56
Không cần lo lắng, sau ngày mai, dị tộc ta sẽ không bao giờ bị vây trong tòa cô thành này nữa.