Khi Phạn Việt đáp xuống Tiêu Dao Các, Hoa Hồng vừa đá xong hồ ly phiền phức ra khỏi đại môn, vừa quay đầu lại liền thấy Phạn Việt đứng dưới tàng cây.
Thần sắc Hạo Nguyệt điện chủ hờ hững, không đoán được là vui hay buồn, Hoa Hồng xem xét chung quanh, không nhìn thấy bán tiên xúi quẩy kia, tiến đến bên cạnh Phạn Việt.
“Điện chủ, ngài ném muội ấy ở Bất Ky thành?”
Phạn Việt liếc qua, thợ rèn cười ngại ngùng, vội vàng nhấc tay, lẩm bẩm: “Ta không lén xem hành tung của ngài, Bất Ky lâu nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ta không muốn biết cũng khó a.”
Tuy Phạn Việt là chủ nhân Bất Ky thành nhưng công việc thường ngày là do Hoa Hồng âm thầm xử lý, Phạn Việt vừa mới lộ mặt ở Bất Ky lâu thì bên này nàng đã nhận được tin báo rồi.
Phạn Việt lười nhiều lời, xoay người vào các, Hoa Hồng lại không chịu ngừng, dò trước ngó sau vòng vo hỏi thăm: “Đó là nơi ăn thịt người không nhả xương, với chút pháp lực của muội ấy, ngay cả Mê Huyễn Yêu Điệp cũng có thể một ngụm nuốt muội ấy, ngài cứ để muội ấy một mình ở đó sao?”
Tốt xấu gì cũng có giao tình chọi gà trộm chó cùng nhau ở Nam Hải thành, Hoa Hồng vẫn để bụng tiểu bán tiên thiếu đạo đức kia.
“Ta cũng biết Bạch Thước quá vô đạo đức, tham tài lại keo kiệt, mạng chó nhưng lại sợ chết, nhưng chúng ta đường đường là Hạo Nguyệt điện, đệ nhất Yêu giới, điện chủ uy chấn bát phương, thần lực cái thế, thực sự không cần phải so đo với một bán tiên, nếu truyền ra ngoài……”
“Nàng đang ở hồ Tử Nguyệt.” Cuối cùng Phạn Việt cũng không nhịn nổi việc Hoa Hồng ồn ào lải nhải, hắn dừng chân, lạnh giọng ngắt lời nàng.
“Òooo ~~” thợ rèn có được đáp án mình muốn, kéo dài giọng: “Hèn gì là Bất Ky thành. Thần tức của Yêu thần không chỉ có thể chữa thương, còn có thể ngưng tụ Trúc Cơ, ta cứ nghĩ muội ấy đã đánh thức bán thần nên chắc cũng phải bị thương đâu đó chứ.”
Mặt Phạn Việt không chút biểu cảm, ngọn lửa hiếu kỳ của thợ rèn cháy hừng hực, dí sát vào hỏi: “Ngài đối xử với muội ấy tốt như vậy, có phải bán tiên đó cảm động đến mức khóc lóc thảm thiết, lấy thân……”
Hoa Hồng còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiễn vũ đỏ như máu xẹt qua chân trời, ầm ầm, mấy đạo Tiên lực lóa mắt nổ tung trên không sơn môn Phượng đảo, tiên yêu chi lực chấn động làm kết giới toàn bộ Phượng đảo rung rinh.
Vô số linh quang tiên yêu từ trong đảo vọt lên, bay thẳng về phía nơi xảy ra vụ nổ.
Thần sắc Hoa Hồng biến đổi, kinh ngạc nhìn tiễn vũ hóa thành tên bay đạn lạc, buột miệng thốt lên: “Vân Hỏa tiễn?! Phục Linh điên rồi? Nàng cư nhiên ra tay với Tiên tộc ở Phượng đảo!”
Phạn Việt nhìn phía cuối Phượng đảo, hờ hững nói: “Người của Thiên cung tới rồi.”
Hoa Hồng đơ người, đột nhiên phản ứng lại: “Chẳng lẽ là mấy người kia tới?”
Thấy Phạn Việt gật đầu, nàng nhún nhún vai, thần sắc buông lỏng. Chỉ cần không phải hai tộc đại chiến, không liên quan đến Hạo Nguyệt điện là được.
“Kim Diệu cũng ở Phượng đảo, lúc này ngược lại có trò hay để xem, điện chủ, chúng ta đi xem náo nhiệt……”
Thợ rèn quay đầu lại, phía sau đã sớm không có bóng dáng Phạn Việt, cửa nhanh gọn lưu loát đóng lại cái rầm.
“Không thú vị gì hết.”
Hoa Hồng bĩu môi, không chậm trễ thêm giây nào, bay thẳng tới chỗ giao đấu.
Sơn môn Phượng đảo, dưới cổ lâm che trời, Phục Linh lạnh lùng cầm Vân Hỏa cung, mím môi đến sắp bật máu lạnh lùng nhìn bốn người đứng trước sơn môn.
Bốn vị Thượng tiên Ngự Phong, Sấm Sét, Viêm Hỏa, Phong Vũ khó xử nhìn Phục Linh, cầm pháp khí không biết có nên ra tay hay không.
Trong lúc do dự, mấy đạo linh quang tiên yêu hiện lên, Kim Diệu và trưởng lão Phượng tộc dẫn theo chưởng môn hai tộc đến trước sơn môn.
Bốn người Ngự Phong thấy Kim Diệu xuất hiện, đồng thời chào hỏi: “Gặp qua tiên tọa.”
Kim Diệu nhìn về phía Phục Linh, trầm giọng gầm lên: “Nghịch nữ, còn không mau ngừng tay!”
Nhìn thấy hai bên giằng co, chúng chưởng môn nhìn nhau, đáy lòng lộp bộp, con cháu trẻ tuổi không biết ân oán năm xưa, còn đám lão chưởng môn tu tiên hơn một ngàn năm thì đã từng nghe nói qua.
Phục Linh là con gái của Kim Diệu, nhưng mẹ đẻ lại là Huyết Vụ Yêu hoa nhất tộc Triều Tuệ Nữ quân, ngàn năm trước tiên yêu tranh đấu không thôi, Triều Tuệ chết trong chiến loạn giữa hai tộc, lúc đó Kim Diệu chỉ là Thượng tiên Thiên cung, vì nhận nuôi Phục Linh mà ông đã xin Thiên Đế Mộ Quang từ bỏ tiên vị trên Thiên cung, mang theo ấu nữ ẩn cư tị thế.
Ngàn năm sau, tam giới đại biến, Tiên tộc đã lâu chẳng có ai tấn thần, trước khi Thiên Đế Phượng Nhiễm phi thăng lên thần giới đã đặc thỉnh Kim Diệu đã tu thành bán thần chưởng quản Thiên cung. Kim Diệu dẫn theo con gái quay về, vốn tưởng rằng ngàn năm trôi qua, tiên yêu đình chiến đã nhiều năm, Phục Linh sớm đã quên mất ân oán năm đó, nào biết phẫn uất trong lòng Phục Linh khó tiêu, vì báo thù cho mẹ, mấy năm trước cam nguyện tự tước tiên cốt, hoàn toàn hóa thành Yêu tộc, đầu quân cho Lãnh Tuyền cung.
Cũng bởi nguyên do này, Kim Diệu tiên tọa và cung chủ Lãnh Tuyền cung Trấn Vũ xưa nay vương không gặp vương, quan hệ cực kỳ ác liệt.
Phiêu Diểu phái tới muộn, Tùng Phong còn vết thương cũ trong người nên vẫn đang bế quan, lúc Trọng Chiêu dẫn Nhĩ Quân và sư đệ chạy tới vừa hay nghe được Mộ Cửu hứng thú bừng bừng kể chuyện xưa cho đám con cháu Yêu tộc, hắn nhìn Phục Linh lẻ loi một mình dưới sơn môn, thần sắc phức tạp.
Hắn biết Phục Linh chán ghét Tiên tộc, nhưng chưa từng nghĩ đến nàng lại có mối thù như vậy.
“Dừng tay?” Phục Linh lạnh lùng nhìn Kim Diệu, ánh mắt trào phúng: “Kim Diệu tiên tọa, bổn quân báo thù cho mẹ, liên quan gì tới ông?”
“Ngươi!” Ánh mắt Kim Diệu bi thương: “Tiên yêu đã ngừng chiến ngàn năm, mẫu thân con chết trong chiến loạn giữa hai tộc không phải là lỗi của ai hết, vì sao con phải ghi hận trong lòng, tiếp tay cho kẻ xấu!” Thần sắc ông trầm xuống, một đạo thần lực hóa thành xiềng xích hướng về phía Phục Linh: “Theo ta về Thiên cung!”
Dưới thần uy, tiên yêu không thể chống lại, xích thần nháy mắt trói chặt Phục Linh, Phục Linh không thể động đậy, vô cùng phẫn nộ: “Nực cười, ai muốn theo ông về Thiên cung, Kim Diệu, ta là Yêu tộc! Hôm nay nếu ông cản ta gϊếŧ bọn họ, ngày sau chỉ cần gặp lại Tiên tộc, ta gặp một tên gϊếŧ một tên!”
“Chấp mê bất ngộ!” Kim Diệu cực kỳ tức giận, thần quang giáng xuống lần hai, chợt một đạo Yêu lực từ trong đảo bay đến, Yêu lực kia hồn hậu vô cùng, không chỉ đánh tan thần quang mà còn chặt đứt xích thần đang trói Phục Linh.
Yêu quang chợt lóe lên, Trấn Vũ mặc y phục đen , đứng bên cạnh Phục Linh.
Chư yêu Lãnh Tuyền cung cùng xuất hiện, đứng chắn phía trước Phục Linh.
Trấn Vũ nhìn Kim Diệu, nặng nề mở miệng: “Kim Diệu, tiên yêu đình chiến ngàn năm, thế nào, hôm nay Tiên tộc ngươi muốn khởi động lại chiến hỏa hay sao?”
“Trấn Vũ cung chủ, ngươi chớ có ngậm máu phun người, rõ ràng là Nhị cung chủ Lãnh Tuyền cung động thủ trước với các vị Thượng tiên!” Chưởng môn Vân Tiêu cả giận nói.
“Phải đó, Trấn Vũ, thù riêng của Lãnh Tuyền cung các ngươi đừng lôi kéo toàn bộ Yêu tộc vào!” Mộ Cửu đứng một bên kêu kêu quát quát, chỉ e thiên hạ không loạn.
Trấn Vũ nhìn đám người Ngự Phong, nhướng mày: “Hóa ra là các vị Thượng tiên Thiên cung tới rồi.” Hắn nhàn nhạt nhìn Phục Linh: “Phục Linh, hôm nay...không thể không đánh?”
“Mối thù gϊếŧ mẹ, không đội trời chung.” Phục Linh lạnh lùng nhìn về phía bốn người Ngự Phong.
“Bọn họ đều ở đây, ngươi không có cơ hội thắng.”
“Vậy cũng không thể không chiến.”
“Tốt! Không hổ là người Lãnh Tuyền cung ta!” Trấn Vũ cười lớn: “Hôm nay là thù riêng giữa Phục Linh và đám người Ngự Phong, không phải trận chiến giữa hai tộc. Lãnh Tuyền cung ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng……” Trấn Vũ nhìn về phía chúng tiên, ánh mắt dừng trên người Kim Diệu: “Nếu người nào muốn ngăn cản thì người đó là địch của Lãnh Tuyền cung ta. Kim Diệu tiên tọa, báo thù cho mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi chưởng quản Cửu Trọng Thiên cung, thống ngự Tiên tộc, Phục Linh nguyện lấy một địch bốn, tấm lòng cảm động trời đất, chắc không phải ngay cả cái này mà ngươi cũng không đồng ý đâu nhỉ?”
Chúng tiên đứng trước sơn môn nhất thời trầm mặc, tuy Phục Linh phản bội tiên làm yêu, nhưng Trấn Vũ nói hợp tình hợp lý, xác thật vô pháp phản bác.
Không đợi Kim Diệu mở miệng, đột nhiên Sấm Sét nói: “Không cần, Phục Linh, năm đó ở La Sát, tuy bốn người đồng thời xuất chiến nhưng người gϊếŧ mẫu thân ngươi là bổn quân, hôm nay ngươi muốn báo thù, người nên đánh cũng chỉ có một mình bổn quân.”
“Sấm Sét!” Viêm Hỏa nhíu mày định nói gì đó nhưng Ngự Phong ngăn hắn lại, lắc đầu.
Việc năm đó, bốn người vì Tiên tộc mà đánh, không thẹn với lương tâm, Phục Linh là con gái của Triều Tuệ, trả thù cũng thiên kinh địa nghĩa. Nhưng bốn người bọn họ đồng thời ra tay, Phục Linh hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chung quy nàng vẫn là con gái của Kim Diệu, cho dù thế nào cũng không thể làm tổn thương tánh mạng nàng.
Nhưng Phục Linh đã là Thượng quân Yêu tộc, thanh thế Lãnh Tuyền cung như mặt trời ban trưa, Yêu tộc đã có ba vị bán thần, vốn hơn Tiên tộc một bậc, hôm nay một mình Phục Linh ước chiến với bốn người bọn họ, nếu bọn họ không chịu đánh, để lan truyền ra ngoài, Thiên cung sẽ trở thành trò cười tam giới.
Hiện giờ chỉ có một người trong số bọn họ quang minh chính đại đánh bại Phục Linh thì mới có thể giải được tình thế khó xử hôm nay, còn có thể bảo toàn thanh danh cho Thiên cung.
“Tiên tọa, tuy là thù riêng nhưng trận chiến hôm nay chỉ e không thể tránh khỏi.” Sấm Sét chắp tay với Kim Diệu: “Thỉnh tiên tọa chuẩn chiến.”
Kim Diệu thống ngự chúng tiên bao năm, thừa sức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Sấm Sét, hắn rũ mắt nhìn Phục Linh, ôn tồn cất lời: “Phục Linh, nếu hôm nay con nhất định phải báo thù cho mẫu thân, bổn tọa có thể không ngăn cản, có điều con cần phải đồng ý với bản tọa một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Trong vòng một nén nhang, nếu con không thể thắng Sấm Sét Thượng tiên, nội trong vòng trăm năm không thể nhắc lại mối thù này!”
“Ông!” Phục Linh cực kỳ tức giận.
“Được! Bản tôn đồng ý thay nàng!” Không đợi Phục Linh phản đối, Trấn Vũ đã lên giọng nói, hắn nhàn nhạt nhìn về phía Phục Linh: “Dù sao đây cũng là Ngô Đồng Phượng đảo.”
Phục Linh rùng mình trong lòng, biết hôm nay Trấn Vũ đã nhịn tới cực hạn hành vi làm càn của nàng.
“Một nén nhang thì một nén nhang.” Phục Linh không nói thêm lời nào, lạnh lùng nhìn về phía Sấm Sét: “Sấm Sét, trả mạng cho mẫu quân ta!”
Lời nói vọt khỏi miệng, yêu hoa trong lòng bàn tay hóa thành yêu kiếm, lao thẳng vào Sấm Sét.
Sấm Sét không chút kinh hoảng, hoa kiếm còn chưa đến thì hắn đã biến mất tại chỗ, lơ lửng phía trên không trung. Chiêu đầu bị hụt, yêu hoa hóa thành huyết vụ ngập trời rơi xuống, bức Sấm Sét xuống dưới, Sấm Sét không còn cách nào khác, chỉ phải triệu tiên kiếm đánh giáp lá cà với Phục Linh.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã giao thủ trăm chiêu trước sơn môn Phượng đảo, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
“Năm đó lúc nàng rời khỏi Thiên cung chỉ mới tu thành Thượng quân, không thể ngờ được chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã đột phá cấp bậc đỉnh phong, xác thật Phục Linh thích hợp tu luyện Yêu lực hơn.” Ngự Phong nhìn hai người giao thủ, nhịn không được cảm khái.
“Có ý gì? Ngươi nói lão Lôi sẽ thua?” Viêm Hỏa biến sắc, nhịn không được hỏi.
Ngự Phong lắc đầu: “Thiên phú có cao hơn nữa cũng cần thời gian lắng đọng lại, Sấm Sét đến đỉnh cảnh đã hơn ngàn năm, Phục Linh không thắng được hắn, một nén nhang sắp hết rồi, hắn nên ra tay……”
Ngự Phong vừa dứt lời, đột nhiên Sấm Sét nhảy lên, tiên kiếm trong tay hóa thành một cái chiêng đá cao nửa thước, hắn lấy tay làm chùy, đập vào trên mặt chiêng.
“Thông Thiên Cổ!”
Con cháu Tiên tộc đứng xem trước sơn môn kinh hô. Sấm Sét chưởng quản lôi hình Tiên giới, theo như lời đồn, một đòn của hắn có thể so với thiên lôi.
Chiêng đá vang lên tiếng kêu rầm rầm, kinh thiên động địa, một tia chớp mang thiên lôi xẹt ra từ chiếc chiêng, đánh thẳng vào Phục Linh. Huyết Vũ Hoa Kiếm nháy mắt bị đánh nát, Phục Linh phun máu, nửa quỳ trên mặt đất, nếu không có Vân Hỏa cung đỡ phía trước, thay nàng chịu năm phần lôi điện chi lực, nàng sớm đã thảm bại.
Kim Diệu thấy Phục Linh hộc máu, vẻ mặt không đành lòng, nhỏ giọng thở dài một tiếng, vẫn chẳng ra tay.
Trận chiến hôm nay, nếu có thể làm nó bình an trăm năm, chưa chắc không thể.
Trọng Chiêu đứng sau đám người thấy Phục Linh bị thương, thần sắc cũng biến đổi, mặt mang vẻ lo lắng.
“Sư đệ? Đệ làm sao vậy?” Nhĩ Quân thấy thần sắc hắn bất thường, nhịn không được hỏi.
Trọng Chiêu lắc đầu, nhìn về phía Phục Linh âm thầm lo lắng.
Mấy ngày trước Phục Linh từng độ linh lực chữa thương cho hắn, cũng không biết nàng có chống đỡ được một nén nhang không.
Trong lòng mang nợ máu của toàn gia, bấy giờ Trọng Chiêu có chút đồng cảm với Phục Linh như bản thân mình cũng bị vậy.
Mộ Cửu đứng một bên xem náo nhiệt đến mức hứng thú bừng bừng, liếc mắt nhìn thấy Hoa Hồng đang đứng ngáp dưới tàng cây cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời.
“Tiểu Hoa, muội cũng tới rồi!”
Hoa Hồng sa sầm mặt, đang chuẩn bị giơ chân đá hắn, Mộ Cửu phảng phất biết trước được nên nghiêng mình tránh sau thân cây.
“Há há, đá hụt rồi.” Tiểu hồ ly cười đắc ý, hất cằm về phía Phục Linh, tặc lưỡi hai cái: “Ta còn tưởng rằng Yêu hoa kia có năng lực dữ lắm, ngày thường tính tình tùy tiện, ngay cả một đạo Thông Thiên Lôi cũng không chịu nổi.”
“Nàng ta không chịu nổi, ngươi thì chịu được? Ngươi cũng đừng quên, lúc bốn người Ngự Phong ở dưới trướng Mộ Quang đã là Thượng tiên. Nếu không phải linh lực nàng thiếu hụt thì cũng sẽ không thể nào không chịu nổi một nén nhang.”
Nàng có thể nhìn ra, Kim Diệu là bán thần, tất nhiên cũng nhìn ra được, khó trách hắn định ra thời gian một nén nhang. Nếu lâu hơn chút nữa ắt linh đài Phục Linh sẽ bị hao tổn, hủy hoại thọ nguyên, rốt cuộc cũng là cha con mà.
Mộ Cửu kinh ngạc: “Hoa Yêu bị thương? Mặc kệ nàng ta đi, nàng ta thua là tốt nhất, vừa hay hạ thấp uy phong Lãnh Tuyền cung.” Tiểu hồ ly bĩu môi với Trấn Vũ: “Ngươi nhìn bộ dạng hiên ngang kia của hắn, người không biết còn tưởng rằng hắn đã nhất thống Yêu giới, thành Yêu hoàng rồi!”
Mộ Cửu lải nhải không thôi, ở nơi xa, một ánh mắt lạnh băng quét tới, tiểu hồ ly run lên, linh đài rung chuyển.
Hoa Hồng nhấc chân, giúp Mộ Cửu che chắn tầm mắt kia, dưới thần uy, Hoa Hồng cũng thay đổi sắc mặt.
Thấy Hoa Hồng ra tay, cổ thần uy chợt tiêu tán, nhưng một tiếng hừ lại rơi xuống bên tai Mộ Cửu, chân tiểu hồ ly mềm nhũn, được Hoa Hồng đỡ lấy.
“Ngươi có mấy cái lá gan, ngay cả bán thần cũng dám nói xấu.” Hoa Hồng cạn lời.
“Lão tử đã nói rồi, một nén nhang đã sắp hết, Hoa Yêu kia thua chắc rồi!” Sắc mặt tiểu hồ ly trắng bệch nhưng cái miệng vẫn chưa buông tha người ta.
“Chưa chắc. Một người lấy mạng ra đánh, một người nhường nhịn từng bước, ta thấy Kim Diệu và Trấn Vũ đều tính thất bại hết rồi.”
Hoa Hồng vừa dứt lời, Phục Linh vốn đang bị Thông Thiên Lôi ép tới thở không nổi đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, Huyết Vụ Yêu Khí phóng lên cao, thế mà có thể đập thiên lôi nát bét, chợt nàng đứng dậy, kéo cung tròn như vầng trăng, ba cái Vân Hỏa tiễn căng trên cung, mũi tên hóa thành huyết vụ, lao thẳng tới Sấm Sét giữa không trung.
Thiêu đốt thọ nguyên cho pháp khí, Phục Linh điên rồi!
Sấm Sét biến sắc, ba mũi tên này của Phục Linh đã là cực hạn của Thượng quân đỉnh phong, hắn còn nương tay nữa nhất định sẽ thua, đến lúc đó Thiên cung tất trở thành trò cười cho tam giới. Ngay lập tức, Sấm Sét không còn lựa chọn nào khác, đánh ra ba đạo thiên lôi, đón nhận mũi tên rơi xuống từ giữa không trung.
Ầm ầm, huyết vụ hóa thành tro bụi, tuy thiên lôi bị mất năm thành lực lượng nhưng vẫn không tiêu tán, lập tức rơi xuống mi gian Phục Linh.
“Không xong rồi!” Ngự Phong kinh hô ra tiếng, Kim Diệu phản ứng còn mau hơn, phóng ra thần lực bảo vệ Phục Linh.
Một đạo Yêu lực bất ngờ bay ra, tiêu trừ thần lực của Kim Diệu, cản phía trước ông.
Kim Diệu biến sắc, đột biến liên tiếp xảy ra, không ai đoán được Lãnh Tuyền cung chủ lại ngăn cản Kim Diệu tiên tọa cứu người, nhất thời không ai kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn thiên lôi rơi trên đỉnh đầu Phục Linh.
Đúng lúc này, một thanh tiên kiếm vụt ra, va chạm với đoản binh thiên lôi, nhưng sức mạnh tiên kiếm so với lôi điện chi lực giống như ánh sáng đom đóm đối đầu với ánh nắng mặt trời, nháy mắt bị đánh dập nát, một thân ảnh bay ra từ Tiên tộc, bảo hộ Phục Linh, kiên cường đối kháng với lôi điện chi lực còn sót lại.
Ven hồ Tử Nguyệt ở Bất Ky thành của Yêu giới, Bạch Thước nôn nóng tựa như có linh cảm gì đó, dâng lên một nỗi bất an vô hình.
_____________________________________________________________________________________
Chương 72
“Thần giới còn rất nhiều điều lưu luyến, chẳng lẽ nỗi bận tâm của huynh chỉ có mình Thượng Cổ thôi sao? Thiên Khải.”
Ngày mai gặp lại.