Tự nhiên nghe Lãnh Tĩnh nói như vậy, Bạch Trạch trong lòng trầm, “Vì cái gì?” Khẩu khí hắn nói ra không khỏi tăng lên (kì thật là bởi hắn thấy chột dạ), không phải là bình thường y sau khi ăn cơm xong đều đi về sao?
Xung quanh tối đen như mực, y thực một bộ như lẽ đương nhiên mà trả lời hắn, “Tại vì cúp điện.”
“Cho nên?” Hắn đứng lên, có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng y trong bóng tôi mờ mờ. Nếu là người khác nói như vậy thì hắn có thể nghĩ rằng người đó là do lo lắng cho hắn nên mới muốn ở lại, nhưng mà trong trường hợp hiện tại lại là y nói, rất khó đoán a —- hắn đưa mắt nhìn người đang ngồi trên sô pha kia, mắt không khỏi nheo lại đánh giá y, trên mặt hiện lên đều là một cổ thần sắc thực rất kì quái. Trong quan niệm của hắn nha, y chưa từng bao giờ là một người có thể có lòng quan tâm, ân cần giúp đỡ người khác đâu.
“Tôi ở lại giúp cậu.”
Hắn cười lạnh, thực tình rất muốn rống to vào mặt y, không ai có thể giúp hắn, mà y lại càng không thể. Hắn hiện tại tâm tình hỗn loạn như vậy, làm sao có thể nhìn thấy y lúc này, nhìn thấy y chỉ tổ làm cho hắn thêm thấp thỏm mà thôi. Hơn nữa y là một đại thiếu gia thì có thể giúp hắn cái gì? Dọn chén rửa chén? Hay là giặt quần áo trải giường chiếu?
Đầu hắn hiện tại đã muốn bốc khói tựa núi lửa sắp phun trào rồi a, nhưng hắn đang cố trấn tĩnh chính mình, phải áp chế tâm tình xuống mới được, hắn nghĩ trước tiên nên để cho y đi về đi rồi tính sau. Hắn cố gắng làm mặt thật tỉnh táo bình thường, “Không cần, hàng năm vào mùa hè thì vẫn thường cúp điện vài lần, tới sáng là sẽ có lại thôi. Tôi riết cũng luyện thành quen, không sao cả.” Ý của hắn là, anh làm ơn mau biến nhanh đi.
“Tôi hôm nay ở lại.” Ánh mắt y thâm trầm, giống như đưa tiễn đám ma chay cúng vái này nọ làm cho hắn nhìn vào thực muốn nản lòng, trong lúc nhất thời bao nhiêu khổ công áp chế tâm tình tan theo mây khói, cơn tức liền một phát bùng nổ ra, lớn giọng quát y, “Anh ở lại để làm cái gì?” Hai mắt hắn tràn ngập lửa tức giận mở to ra, trong ánh nến lập lòe lại càng thêm rạng rỡ sinh huy.
Lãnh Tĩnh chả nói gì, trong lúc nhất thời không khí lại trở nên có chút giằng co.
Mặt đối mặt, y cứ như vậy đứng yên lặng nhìn khuôn mặt tức giận của hắn. Thật lâu sau y mới bình thản mở miệng, “Cậu giận.” Từ ‘giận’ có hơi được nhấn mạnh thêm một chút, mang cho chút điểm bất khả tư nghị giữa hai người, có điểm giống như đang cố làm dịu không khí muốn chọc vui một chút a. Rốt cuộc y thấy mặt hắn có thay đổi một chút nào, nghĩ rồi nghĩ, rốt cuộc bổ sung thêm, “Tôi ở lại trông cậu.” Y quả thực là không thể giúp hắn được việc gì, nhưng nếu hiện tại y rời đi thì y lại cảm thấy trong lòng không yên, cho nên ở lại đây nhìn thấy hắn sẽ khiến y được an tâm thêm chút, sẽ bớt nôn nóng một phần.
Hắn thực sự cảm thấy quả là đau đầu nha, đứng một chỗ trừng mắt nhìn y, cái gì mà nói là ‘tôi ở lại trông cậu chứ’? Cho hắn là đứa con nít sao? Trong hai người, y mới chính thực là người cần trông nom đó.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng ai nói lời nào.
“Vì cái gì?” Một lát sau chính Lãnh Tĩnh lại mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
Hắn nhất thời không hiểu ý y muốn cái gì, theo bản năng lại hỏi ngược trở lại, “Chuyện gì?”
“Tại sao tức giận?” Ngữ khí nói ra tràn ngập thắc mắc, y chỉ là không hiểu nguyên do tại sao hắn lại đột nhiên tức giận với y chứ, kể từ lúc ăn cơm đã bắt đầu rồi, thực khó hiểu quá đi? Ánh mắt y dán tại trên người hắn, cố muốn nghe được câu trả lời kia —- bởi vì trong đầu của y vốn có cảm giác câu trả lời này rất quan trọng với y, không thể bỏ qua.
Hắn nắm chặt nắm tay, thân thể run nhẹ nhẹ, dũng cảm ngẩng đầu nhìn y, “Anh sẽ phải hối hận!” Chỉ cần hắn nói ra, nhất định sẽ không thể vãn hồi.
“Vì cái gì?”
Vì cái gì vì cái gì vì cái gì, y hôm nay không có cái gì để nói ngoài ba chữ ‘vì cái gì’ sao?
Rốt cuộc kiềm lòng không được, nhất thời xúc động lời buông khỏi miệng, “Bởi vì tôi lỡ rung động rồi!”*
“Rung động tôi sao?” Hắn quả thực rất bội phục người này a, giờ phút này mà còn trưng ra bộ mặt điềm nhiên không có chuyện gì mà hỏi hắn như vậy; biểu tình trên mặt y hiện tại có thể nói là giống như đang muốn hỏi hắn, “Phải không? Cậu thích tôi rồi sao?” Một căn phòng chỉ có hai người, hắn không thích y thì thích ai, không lẽ lại đi thích con mèo? Dù sao lời kia cũng đã phát ra khỏi miệng, cá cũng đã chuồn khỏi lưới, chuyện rốt cuộc cũng đã vào thế cuộc không thể cứu vãn trở lại, hắn khẽ cắn môi, rốt cuộc nói, “Đúng vậy, là tôi lỡ yêu anh rồi, tôi sợ sẽ không thể trở lại như xưa!”
Trừng mắt nhìn y, y nói hắn bây giờ phải làm thế nào đây?
Hắn thật không ngờ sẽ có một ngày hắn lại phải đi tỏ tình với một người đàn ông, lại là một người suốt ngày lạnh lùng không chút cảm xúc. Có lẽ người khác khi tỏ tình sẽ cảm thấy ngượng ngùng hay bất an, khẩn trương linh tinh gì đó, nhưng đối với hắn mà nói, giờ khắc này chỉ cảm thấy tuyệt uể oải thực muốn khóc ra cho thỏa, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, hắn vẫn sẽ đều không thể phấn chấn lên nổi. Hắn trong đầu vạn lần tự hỏi vì cái gì lại động lòng với một tên nam nhân ‘băng sơn’ như thế này a.