Buổi tối hôm đó Bạch Trạch bưng đồ ăn từ bếp ra thì nhìn phòng khách lần nữa chẳng có ai, lại đi đến phòng ngủ tìm, nhưng lần này cũng chẳng có ai nốt, cuối cùng mới phát hiện ra người kia đang ở ngoài ban công hóng gió. Lãnh Tĩnh đứng đó xoa xoa thắt lưng, bộ dạng như cái gì cũng lạ lẫm hết, ngó đông rồi lại ngó tây, trong chốc lát lại ngẩng người, biểu tình thực kì quái.
Anh ta đang đứng đó tập thể dục hay sao vậy?
“Anh đang làm gì đấy? Vào ăn cơm.”
Lần nào đến đây cũng không có kĩ càng đi dạo một vòng xung quanh, hôm nay sẵn tiện vì chậu phong lan hắn tặng y kia, thế là liền thẳng hướng ghé thăm luôn, ngờ đâu mới phát hiện ra lan can này mặc dù không lớn nhưng hoa hoa thảo thảo trồng rất nhiều loại, phần lớn đều là mấy loại cây cảnh nhỏ nhỏ đáng yêu xanh mơn mởn trồng trong chậu kiểng nhỏ nhỏ, nhìn cũng đẹp. Y không tự giác đem chậu phong lan trên bàn làm việc của y đem ra so sánh với mấy chậu hoa ở trên ban công này, ân, chậu hoa hơi lớn của y khá tương tự với cái chậu kia, nói cách khác chính là cái chậu hoa kiểng lớn nhất ở đây ý. Y đối chuyện này cảm thấy hơi vừa lòng, lại đánh giá lần nữa, cuối cùng cho ra một kết luận —- chậu hoa kia đẹp thế này, cho nên chậu hoa của y cũng là đẹp giống hệt như vậy a.*
“Cậu thích trồng hoa?” Y có chút tò mò, nếu không phải người yêu hoa thì sẽ không trồng nhiều hoa đẹp như vậy được.
Hắn lộ ra ý cười nhìn đám hoa mình trồng, “Trồng chơi thôi, mấy loại cây này cũng không cần chăm sóc gì nhiều, lúc buồn buồn tôi hay đi lòng vòng mấy chỗ bán hoa, thấy thích loại nào thì mang về trồng loại đó luôn, riết rồi thành nhiều như vậy đấy. Dạo này bận nên cũng không có đi thu dọn lại, anh nếu nhìn thích cây nào thì lấy đi cũng được.” Y ở đây nhìn ngắm tụi nó lâu như vậy thì hẳn không phải là người ghét hoa đi, cho dù không thích thì cũng có thể nói là có hứng thú.
Y nhìn thoáng bốn phía, chủng loại cũng không ít a, “Loại bao lâu?”
“Ngắn nhất là nửa tháng, dài nhất có bốn năm.” Từ lúc hắn tốt nghiệp đại học là đã bắt đầu chăm hoa như vậy, cẩn thận ngẫm lại vẫn có chút cảm tình với tụi nó lắm.
“Nếu tất cả tôi đều thích thì làm thế nào?” Biểu tình nghiêm túc, này cũng không phải chuyện lạ a.
Hắn sửng sốt sờ sờ mũi, này có thể nói là tính hốt hết công sức của người ta mà —- chăm dóc tụi nó lâu như vậy hiển nhiên cũng có tình cảm, nếu cho hết đi thì cũng không đành lòng lắm, bất quá y vẫn thực rõ ràng trả lời y, “Vậy đều tặng hết cho anh đấy.”Mấy chậu hoa này cũng không phải là hoa cỏ quý giá gì, nếu y thực thích thì cứ việc lấy đi, hắn từ từ mua về trồng lại cũng được, không sao cả.
“Tôi không cần.” Y vừa nghe hắn trả lời xong như vậy thì lại nhíu mày, bộ dạng thực ghét bỏ tụi cây mà thẳng thừng từ chối ý tốt của hắn, làm cho hắn đối sự thay đổi nhanh như chong chóng này có chút sửng sốt, nhưng cũng không thể trách y được a, chỉ đơn thuần nhún nhún vai chuẩn bị đi vào nhà ăn cơm. Ai ngờ lúc hắn xoay lưng chuẩn bị vào nhà thì bị y ở phía sau giữ lại, liếc hắn một cái, lỗ mãng nói một câu, “Nghĩ muốn cho liền cho, vườn của tôi không phải như vậy.” Nói xong không thèm để ý đến hắn nữa mà một đường bỏ đi luôn vào trong nhà.
Hắn ngẩn ngơ, sau lại mỉm cười. Có một số việc hắn đã muốn thấu hiểu được y.
Bất quá, vườn của y? Y nghĩ y là nhà nông chắc? Là một khu vườn nhỏ thôi mà.
–oo—
Mấy ngày nay hắn thấy y có chút khác thường không giống như mọi ngày cho lắm, y thường thường đưa mắt nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, vẻ mặt lại có chút bất mãn. Hắn đã từng hỏi y là có chuyện gì vậy nhưng y lại không chịu trả lời, rốt cuộc hắn cũng chịu không nổi mà tức giận mắng y một câu, “Anh làm sao tôi mặc kệ anh.”
Y nghe hắn quát như vậy thì cũng không có sinh khí, nhưng cái làm hắn chú ý chính là bộ dạng y đi lên lầu có chút lạ lạ nha. Hắn xuất thân làm y học, vừa nhìn thấy liền liên tưởng đến…., “Anh không phải bị táo bón đó chớ?” Hắn từ trước giờ rõ ràng là cho y ăn uống khoa học hợp lý, dinh dưỡng đầy đủ cân đối, trên lý thuyết chính là không thể nào bị chứng bệnh này được a, hẳn là sẽ không.
Vừa nghe hắn nói như vậy xong, sắc mặt y thoáng chốc liền chuyển sang đen còn hơn đáy nồi cơm cháy, ánh mắt hung tợn trừng hắn, lãnh khí thoáng chốc tỏa ra ùn ùn thiếu điều muốn đông người ta thành cục đá, nửa ngày sau mới rặn ra được một câu, “Không.phải.” Nói xong thì đi, về sau cũng không thấu mở miệng thêm câu nào.
Hắn nhìn phản ứng của y thì mới hối hận hồi nãy mình nhỡ đắc tội phải cái tên lòng dạ hẹp hòi này rồi a, đúng là cái miệng hại cái thân mà, về sau phải cẩn thận không thể tùy tiện trêu chọc hắn mới được.
Mãi cho đến khi cơm chiều chấm dứt y vẫn một mực không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm nói với hắn một câu, xem ra… y thực sự giận rồi.
Tai bay vạ gió….
Núi không cho ta đi, ta chỉ có nước đi đường sông, hắn cũng chẳng thèm quan tâm y nữa, quay người dọn chén, sau lại rửa chén gọn gàng. Lúc hắn đi ra khỏi nhà bếp thì thấy y vẫn đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha vẻ mặt vẫn hờn dỗi như cũ, aizz, hắn rốt cuộc phải chủ động tiến đến, do dự một chút vẫn là vỗ vỗ bờ vai y, “Tôi sai rồi, là tôi nói lung tung, thân thể anh cái gì cũng đều thực bình thường. Ách, còn có, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Ngữ khí trăm phần trăm thành khẩn, thái độ là thực sự.
Lúc đầu y còn không có thèm nhìn hắn, sau lại giống như vô tình nhìn thấy bộ dạng ‘khẩn trương vô thố’ của hắn thì mới cảm thấy vừa lòng, lại qua thêm một lúc lâu mới chịu mở miệng, “Cậu tuận này tính tặng tôi cái gì?” Hỏi xong lại quay đầu không thèm nhìn hắn.
Hắn kinh ngạc, không lẽ y là vì chuyện quà tặng mà giận dỗi? Hắn có chút bất khả tư nghị nhìn y một bên lắc người qua một bên. Ha hả.
Kể từ lần đầu tiên hắn tặng cho y chậu hoa lan kia, hắn về sau tặng không ít quà cho y, phần lớn đều là mấy món quà nho nhỏ, tỷ như hắn dùng thảo dược tự chế thành phiết tên sách**, hay là ngẫu nhiên đi trên đường nhìn thấy cái chén nhỏ xinh xinh cũng mua về tặng cho y, hoặc là lần trước đi chơi mua ống trúc đựng bút cũng tặng cho y, mà lúc y nhận lấy cũng không có biểu tình gì khác, có đôi khi lại còn thực ghét bỏ. Bởi vì thích y cho nên hắn nhìn thấy thích cái gì đều mua tặng cho, này là làm theo bản năng của hắn thôi, không nghĩ tới y lại cư nhiên nhớ kĩ, lại đi nghĩ mỗi tuần đều phải tặng? Lại nhớ đến thì ra tuần này hắn chưa tặng quà gì cho y, thế nên y liền không cao hứng?
“Thực xin lỗi, gần nhất không có phát hiện ra cái gì thích cho nên không tặng cho anh được. Ách, như vậy đi, hôm nay anh đi vòng vòng nhà tôi thấy có gì thích thì tôi sẽ tặng cho anh cái đó, nếu anh không chọn được thì tuần sau tôi sẽ tặng anh cái khác, anh thấy thế nào?” Hắn rất có thành ý đưa ra cách giải quyết, im lặng chờ câu trả lời của y.
Y nghĩ nghĩ, nghe câu giải thích của hắn cùng lời đề nghị kia, thế cũng miễn cưỡng xem như đáp ứng.
Để cho y tùy ý đi vòng vòng lựa chọn còn hắn thì đi ra ngoài ban công tìm Hoa Hoa chơi đùa. Dạo gần đây hắn vẫn thường ở bên cạnh y cho nên cũng chưa có chơi cùng Hoa Hoa nhiều lắm, bất quá thấy nó có thể tự mình ăn ngủ nghỉ ngoan ngoãn, hắn cũng cảm thấy an ủi không ít — Này không hổ là mèo hắn nuôi a, biết Lãnh Tĩnh là đại ma vương nên nó cũng biết điều không thèm đi trêu chọc y, quả là có mắt nhìn người mà.
Đi đến phòng ngủ thì thấy y đang đứng ngay giá sách của hắn, lật lật xem quyển sách trên tay. Ách, hình như là album ảnh của hắn thì phải? Vẻ mặt chuyên chú, ngay cả lúc hắn tiến vào bên trong y cũng không có phát hiện ra.
Hắn đi đến bên cạnh y, cúi đầu, là ảnh chụp trước đây của hắn nha, aizzz, mặt nhìn ngố ngố gì đâu ý.
Trên bức ảnh lại hiện ra một cái bóng đen che khuất đi, y mới ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, khép lại quyển sổ ghi chép, không hề chớp mắt nhìn hắn, mở miệng nói, “Tôi lấy cái này.” Giơ lên cuốn album ảnh trong tay, nguyên cả một cuốn album ảnh thiệt dày.
Hắn không nghĩ tới y sẽ chọn cái này, cơ hồ bên trong cuốn album kia chính là ảnh chụp của hắn từ hồi nhỏ đến lớn, ngoài hắn ra còn có một số người nhà cùng bạn bè hắn chụp chung, với hắn mà nói cái này thật trân quý, lưu giữ biết bao kỉ niệm của hắn. Bị y nhìn chăm chú, hắn không khỏi đưa tay vuốt lên cuốn album ảnh trong tay y, ánh mắt mang theo chút hoài niệm, chậm rãi mở miệng, “Anh nếu đã thích, tôi sẽ tặng cho anh, bất quá….” Dừng một chút, âm thanh có chút ẩn ý thật sự, “Nếu ngày nào đó anh không thích nữa thì phải trả lại cho tôi.”
Ảnh chụp chỉ là vật vô tri vô giác, mấy kỉ niệm này dù gì cũng đã ghi sâu vào trong lòng hắn rồi, hiện tại y thích nó, muốn tìm hiểu thì hắn cũng không ngại chia sẻ đi, này cũng là chuyện làm hắn cảm thấy vui vẻ mà. Hắn mỉm cười nhìn y, nhìn không được ý nghĩ trong lòng mà nói ra, “Về sau chúng ta cũng nên chụp nhiều ảnh, khi có cơ hội đi ra ngoài thì phải chụp lại lưu giữ kỉ niệm để không thể quên.”
“Được.”
Khi hắn xoay người định rời đi thì Lãnh Tĩnh lại đột nhiên giữ chặt hắn lại, ánh mắt lạnh như băng kia cứ như vậy nhìn thẳng vào trong đôi mắt hắn, “Sẽ không có ngày nào đó.”
“?”
Lại mở miệng, “Tôi sẽ không trả nó lại cho cậu.”