Thời gian bốn ngày tính cho cùng thì nói dài thì cũng không dài, mà nói ngắn thì cũng không phải là ngắn, rất nhanh liền cũng đã trôi qua. Thứ hai đến, ‘bệnh tình’ Bạch Trạch cũng đã sớm bình phục lại cho nên hắn trở về bệnh viện đi làm lại cũng là chuyện đương nhiên đi, nhưng mà tâm tình cũng có chút phức tạp —- rất rõ ràng a, có một số chuyện thay đổi, mà con người cũng thay đổi theo —- đến giờ phút này hắn còn chưa biết này là chuyện tốt hay chuyện xấu đâu, hậu quả thế nào còn chưa rõ lắm.
Trong bốn ngày hắn nghỉ bệnh nằm trên giường, Lãnh Tĩnh cũng không có như hắn nghĩ sẽ đi làm như thường lệ mà là ở nhà hắn không chịu đi. Này chính xác mà nói, là cùng hắn ở trên giường, cả ngày cùng hắn nằm cùng một chỗ giống như hình với bóng không thể tách rời.
Đại đa số thời gian thì y thực im lặng, cho dù có khó chịu vì bị Hoa Hoa nghịch ngợm khiêu khích thì y cũng chỉ làm mặt lạnh mà chống đỡ trừng nó vài cái rồi thôi, chứ không có thèm để ý đến nó. Phải nói là trực giác của thú vật quả thật là cao đến nỗi làm cho người ta phải khâm phục a, Hoa Hoa giống như là hiện tại đã nhận ra vị ‘khách nhân’ ngày trước này đã không còn là ‘khách nhân’ nữa mà liền nâng y lên thêm một bậc ‘nhị đương gia’. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nó đã không còn trêu chọc khó chịu với y như mấy lần đầu nữa. Lúc Lãnh Tĩnh cho nó ăn cơm, nó ngẫu nhiên cũng cọ cọ ống quần y làm nũng vài cái, còn có ôn nhu kêu ‘meow~’ một tiếng.
Tuy rằng Lãnh Tĩnh vẫn là giống như trước ít nói, chính là ánh mắt y cứ nóng bỏng nhìn hắn chuyên chú, cơ hồ lúc nào cũng dính lên trên người hắn không dời — lúc y thức chính là như vậy (ngủ rồi nhìn được sao? :))). Còn có, hình như y thực sự cảm thấy chính mình đã chiếm trọn được hắn, hắn chính là thuộc quyền sở hữu của y rồi hay sao mà thường thường hôn môi, vuốt ve hắn thực rất tùy hứng, đương nhiên là không thèm quan tâm đến hắn kháng nghị giãy dụa mạnh đến nỗi vài thứ trong tầm ngấm cũng muốn chầu diêm vương như thế nào đi chăng nữa. Tuy nhiên đến cuối cùng cũng bởi vì để ý đến thương thế của hắn mà y đều dừng lại nhịn xuống, nhưng mà ánh mắt vẫn như lang hổ đói khát nhìn hắn làm hắn không khỏi âm thầm sợ hãi không ngừng, cũng lại càng không dám tùy tiện trêu chọc y nữa đâu. Nhưng mà… y ‘đói’ bốn ngày rồi a, hắn thực cảm thấy số phận hắn tối nay chắc chắn là thực kham ưu a.
Làm bác sĩ riêng của y, hắn khi trước vẫn là luôn dặn dò y phải ăn uống ngủ nghỉ như thế nào đó cho phù hợp, mà hiện tại thì tình thế đảo ngược lại, Lãnh Tĩnh mỗi ngày đều chặt chẽ nhớ kĩ hai chuyện —- cho hắn ăn cơm cùng thượng dược đúng giờ.
Chủ yếu món ăn cũng đều gọi nhà hàng hạng nhất mang đến, mà đáng nhắc tới chính là cách y gọi món ăn quả thực ngu ngốc đi. Mỗi lần y đều chắc chắn sẽ hỏi hắn muốn ăn cái gì rồi liền đặt món, sau đó là đến món của y, mà món y gọi cho y xoay đi xoay lại cũng chỉ là một vài món cơm Tây giản dị mà thôi. Hắn lần trước cùng Thang Viễn Thần đi đến ‘Tây Phong’ ăn cơm, lúc Thang Viễn Thần đề nghị hắn xem thử thực đơn kia cũng đã muốn làm hắn ghi lại ấn tượng thật sâu, không cần kể đến khẩu vị món ăn như thế nào mà chỉ cần nói đến phong phú món ăn thôi cũng thực sự là làm cho người ta hoa mắt mãn nhãn rồi a. Mà lại nói y chính là lão bản chỗ đó, mắc gì mỗi ngày đều phải đáng thương gọi qua gọi lại cũng chỉ có vài món ăn như vậy? —Này có thể cho thấy được con người của y a, đối với mọi chuyện chẳng thèm chú ý đến chút nào cả. Rốt cuộc hắn nhẫn không nỗi nữa mà một phen đoạt lấy điện thoại trên tay y, hướng nhân viên kia mà gọi một chuỗi món ăn. Từ đó về sau cũng đều là hắn gọi điện đặt thức ăn, mà y đối chuyện này cũng từ chối cho ý kiến, rất biết nghe lời mà đồng ý, lại còn thực săn sóc yêu thương yêu cầu mang luôn thực đơn của Tây Phong mang đến để tùy hắn chọn — Này cũng quá khoa trương đi, làm hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà kế tiếp đến là phải nói đến, y hiển nhiên hứng trí rất cao, một ngày bốn lần cũng không quên hất chăn lên chào cái quần của hắn một cái thì mới chịu, làm rất tuần tự lưu loát a. Hai người sau đó rốt cuộc cũng tổng yếu trải qua một phen sóng gió thì mới chịu buông ra. Hai bên dưới đáy lòng đều cùng thở dài, nhưng một người là tiếc hận, còn một người chính là thở ra vì bảo toàn tính mạng thành công.
Dạo này xem ra Lãnh Tĩnh đối với công ty của y cũng trở nên không quá chú ý đến, y bắt đầu thích dùng di động bàn chuyện công ty chứ không thèm tự thân đi làm, điều này làm hắn vài lần khẩn trương không ngừng. Hắn cũng đã thử khuyên bảo qua y nên trở về đi làm như trước, nhưng rốt cuộc lại nhận được ánh mắt muốn ăn thịt người của y làm hắn tự nhiên muốn đổ mồ hôi hột a. Phản ứng của y lại phi thường bình thản —–
Trừng mắt lãnh đối, “Cậu sợ tôi?” có chút kì quá.
Hắn bị y trực tiếp hỏi như vậy liền căm tức trừng lại y, “Chẳng lẽ tôi không được lo lắng cho sự an toàn sinh mệnh của mình hay sao chứ?”
“…” Im lặng một chút, Lãnh Tĩnh hiển nhiên cũng không có mười phần kiềm chế, hai người trong lòng đều đối chuyện này hiểu rõ. Dáng vẻ bệ vệ của y thu liễm đi không ít, nghĩ nghĩ, “Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.” Chỉ được nhìn mà không được ăn, y tâm tình thực không hảo a.
Mắt trợn trắng, hắn cũng lười cùng y đấu khẩu — cùng sắc lang nói đạo lý là chuyện không có khả năng.
Điều làm cho hắn không ngờ nhất chính là khi hắn nằm trên giường đã chán muốn chết rồi, vô tình liếc mắt qua người bên cạnh đang ôm laptop lướt mạng. Vừa nhìn thấy trang chủ hiện trên laptop, hắn liền trợn tròn mắt bất khả tư nghị, người này y cư nhiên công khai, trước mặt hắn xem trang web dạy chuyện phòng the ‘đồng tính tình ái’, đã thế vẻ mặt còn thực nghiêm túc nhìn không chuyển mắt.
Y không nói gì, hắn rốt cuộc nhịn không được nói cho y, “Kì thật mấy loại chuyện này, anh có thể hỏi tôi.” Dù sao trên mạng viết cũng không phải hoàn toàn chính xác khoa học cho lắm.
“Nga?” Y ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn.
“Tôi dù sao cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, mấy loại chuyện này đương nhiên tôi phải biết.” Thuận thế lườm y một cái, xá cận cầu viễn.
Ai ngờ đâu y cư nhiên một chút cũng không có cảm kích, khinh miêu đạm tả qua về nói hắn một câu “Không cần, tôi thích tự mình thăm dò.”
Ngô, vì cái gì hắn cảm thấy hai người đang nói không phải cùng một chủ đề a? (⊙o⊙)
Ngày hôm qua có người đưa hàng chuyển hàng đến gõ cửa mang đến một thùng đồ, hắn liền thấy có chút kỳ quái. Lúc Lãnh Tĩnh mở gói hàng kia ra thì hắn mới biết được, y cư nhiên ở trên mạng đặt một đống dụng cụ ‘đồng tính tình ái’ a. Hắn lúc ấy chỉ cảm thấy trước mắt một trận màu đen, run rẩy mở miệng —-
“Nhiều như vậy, làm sao dùng hết?” Đây đều là cái thứ gì chứ? Dưới tư cách là bác sĩ chuyên nghiệp phân tích trạng huống, hắn đưa ra một kết luận cho bản thân: hắn thật sự thấy mình cách cưả tử không còn bao xa đâu a.
Vậy mà y cư nhiên bày ra một bộ dạng chuyên nghiệp, kiên nhẫn giải thích, “Chúng ta không thể vẫn dùng kem dưỡng da mãi, nó không phải là trơn tề tốt.” Dừng một chút, y tựa hồ như nghĩ đến cái gì, nhìn một đống đồ phía dưới xem xét một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hồ nghi mở miệng, “Chẳng lẽ cậu thích dùng kem dưỡng hơn?”
Con lạy thượng đế, lạy phật tổ, lạy chúa Jesus, làm cho y chết dùm tôi đi.
“Tùy anh” Hắn không khỏi cảm chịu mà trả lời, mấy chuyện này vốn chính là chuyện một tiểu công nên quan tâm, hắn chỉ có ‘ngồi mát ăn bát vàng’ là tốt rồi, phiền não cái rắm.
Sáng hôm nay Lãnh Tĩnh kiên trì lái xe chở hắn đến chỗ làm, hắn cũng không có cự tuyệt — thực tiễn cho thấy, Lãnh tổng tài là một tài xế không tồi đi. Khi xuống xe, y ngữ khí bình thản dặn dò hắn một câu “Tối về sớm một chút” rồi liền lái xe đi. Chính là, khi thấy chiếc xe nổ máy rời đi, vì cái gì hắn lại cảm thấy những lời y nói phi thường mang đầy ‘ý vị thâm trường’, làm cho hắn ở giữa cái nắng nóng mùa hè mà cũng run rẩy không ngừng như thế?
Bạch Trạch không yên lòng một đường đi vào trong bệnh viện. Thời gian còn sớm, hắn trước nên làm một ít chuẩn bị, thuận tiện sửa sang lại một chút việc mấy ngày nghỉ việc hắn vẫn chưa có xử lý a. Chính là, khi hắn đi vào văn phòng của mình, ngẩng đầu, cả người thoáng chốc đóng băng—–
“Lạch cạch —-“ Bao nhiêu công văn cầm trên tay khi không rơi hết xuống mặt đất, hồn bay khỏi xác, mở lớn mắt nhìn người đang tiêu sái ngồi trên chiếc ghế xoay sau bàn làm việc của hắn —-
“King?”
“Đã lâu không gặp.” Nam nhân cười cười nhìn hắn mang theo ý cười tà ác cùng nguy hiểm từ trên ghế đứng dậy, tao nhã bước đi thong thả đến bên cạnh hắn. Những ngón tay thon dài nâng lên chiếc cằm nhỏ của hắn, không hề nói gì mà ngay tại bờ môi của hắn đặt lên một nụ hôn thoáng qua trong giây lát, “Em vẫn đáng yêu như vậy, Bạch.”
“Anh như thế nào lại ở chỗ này?” Cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, nhưng sợ hãi. Lúc này hắn mới biết được người này hiện tại là đang ở Trung Quốc, hiện tại ở trước mặt mình chính là thật, không phải là mơ. Hắn không thèm để ý đến động tác ngả ngớn kia của nam nhân, hắn nheo lại mắt, đánh giá bộ dạng biểu tình say mê kia, “Anh lại muốn gì đây?” khẩu khí lãnh đạm.
Không thèm nhìn người trước mặt mình đang hỏi mình, La Tố lại đi tới gần bên người hắn, ánh mắt nghiền ngẫm đảo qua gương mặt tuấn tú, thân thể thon dài kia, lại chuyển đến tai hắn, ngửi ngửi lên chiếc cổ kia, không có hảo ý mở miệng nói, “Khá khen, tiểu sư đệ, em biến thành xấu nga.”
Hắn sửng sốt, lập tức nghĩ đến trên cổ mình có dán băng cá nhân liền cảm thấy tức giận, ở trong lòng không khỏi mắng Lãnh Tĩnh một trăm linh một lần, hai tay nắm chặt lại thành quyền, mặt không chút thay đổi mở miệng, “Không cần phải lãng sang chuyện khác.”
Hoàn toàn xem nhẹ thái độ lãnh đãi của hắn, La Tố hai mắt tỏa sáng, thập phần mặt dày mà ôm lấy bờ vai hắn, nháy mắt mấy cái —–
“Bạch, nói cho anh biết người đang ở nhà em là ai đi.”
Mặt như hoa đào, cười đến thập phần vô sỉ.