Chuyện xưa kể xong, trong phòng nhất thời lại im lặng không một lời, trầm mặc tràn lan. “Cho nên nói, tôi cùng anh ấy khi đó căn bản là không có chuyện gì cả a. Anh ấy đối với tôi mà nói chỉ là một người bạn tốt kiêm đồng sự trưởng tôn kính mà thôi. Tôi thực cảm kích anh ấy, nếu hai người chúng tôi có phát sinh chuyện gì thì bốn năm trước cũng đã sớm xảy ra, sẽ không chờ tới bây giờ đâu… Anh đã hiểu chưa?” Nói liên miên một hồi thật lâu, Bạch Trạch hắn cơ hồ đem hết mọi sự tình từ đầu đến cuối quãng thời gian ở Mỹ của mình ra nói cho Lãnh Tĩnh nghe, hy vọng có thể xoa dịu đi bất an trong lòng y. Hai người bọn họ dời địa điểm từ phòng ngủ nói chuyện dần dần chuyển tới phòng khách. Sau một thời gian lại liên tục chiến đấu ở chiến trường nhà bếp, ăn qua loa một chút làm ấm bụng, vừa nói chuyện vừa giải quyết luôn cơm chiều. Thấy Lãnh Tĩnh bây giờ so với lúc mới bước vào cửa đã tốt hơn rất nhiều, chính là vẫn còn cau mày lắm, bộ dạng phi thường bất mãn a. Bạch Trạch chính là biết, muốn y hoàn toàn buông khúc mắc trong một thời gian ngắn thực sự là không có khả năng. “Cậu hiện tại không thích hắn?” Thanh âm Lãnh Tĩnh vang lên nặng nề mà khàn khàn, dùng lãnh mâu nhìn Bạch Trạch, tựa hồ như rất nóng lòng xác nhận sự tình, rất không muốn bỏ qua bất kì một chút biểu tình nào trên mặt hắn đâu.
“Tôi hiện tại thích ai anh còn không biết? Anh nghĩ rằng tôi và anh có mấy trái tim a? Hơn nữa, nếu tôi còn thích anh ấy thì làm sao mỗi ngày tôi đều cho anh ở đây để anh giống như ông hoàng tác oai tác quái với tôi chứ?” Bạch Trạch ngữ khí có chút giận dỗi, thở dài, “Tôi không có lừa dối anh, King chính thật là người đầu tiên làm cho tôi rung động, mà cảm tình năm đó của tôi đối với hắn cũng thập phần phức tạp, chúng tôi kì thật không phải là một nửa của nhau đâu, mà hai người trong lòng cũng rõ ràng điều này, cho nên năm đó anh ấy quyết đoán cự tuyệt tôi, tuyệt đi ý niệm trong đầu tôi. Tôi quả thực là cảm kích lắm, bởi trên đời có một số việc phải nõi rõ, phải suy nghĩ kỹ càng thì mới có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt hơn được.”
“Tôi không thích hắn bính cậu.” Vẫn như trước lạnh lùng, ngữ khí vang lên âm thầm mang theo lửa giận. Nhớ tới Bạch Trạch hắn cư nhiên để cho tên kia thân mật mà cũng chẳng thèm ngăn lại làm cho y thập phần không thoải mái, cảm giác tựa như chính mình bị người khác nhìn trộm cũng chẳng khác là bao.
Bạch Trạch nhìn thấy khuôn mặt y không còn hờn giận của y thì cảm thấy hiểu rõ, chủ động tới gần ôm lấy thắt lưng y, gối đầu vào hõm vai y nhẹ nói, “Là tôi sơ sót, về sau tôi sẽ chú ý không cho hắn tùy tiện bính tôi, được không?” Lời nói đầy ôn nhu nhỏ nhẹ trấn an Lãnh Tĩnh, “King cũng có thể xem như là một nửa thân nhân của tôi, hắn mặt ngoài phóng đãng, nhưng kỳ thật trong lòng thực khổ tâm, không thể từ bỏ được hình bóng người kia. Anh ấy đối tôi cũng chỉ giống như đối một cậu em trai bình thường để quan tâm chiếu cố thôi. Anh biết không, kỳ thật…” Dừng một chút, Bạch Trạch nháy mắt mấy cái rồi lại tiếp tục mở miệng, “Kỳ thật anh phải là đi cảm ơn anh ấy a. Nếu anh ấy năm đó đối tôi không phải là quyết đoán cự tuyệt như vậy, làm sao có thể đến phiên anh ở bên tôi như bây giờ đâu? Làm sao có chúng ta bây giờ? Anh nói có phải hay không a?”
Lãnh Tĩnh tự dưng ngẩn ra, hình như có chút sở ngộ, cúi đầu gắt gao quay người ôm lấy thân thể ấm áp của hắn vào trong ***g ngực mình, nhưng vẫn là có chút rầu rĩ không vui hôn lên trên cổ hắn, chậm rãi hôn xuống từng đợt từng đợt, “Cậu là của tôi, đừng cho người khác bính.” Đây là điểm mấu chốt đó.
“Hảo, không cho người khác bính.” Hắn mỉm cười nâng lên chiếc cổ thon dài của mình lên, tạo điều kiện cho y có thể thuận tiện liếm hôn.
Không khí trong phòng dần dần trở nên nóng bỏng, Lãnh Tĩnh bỗng nhiên từ xương quai xanh chuyển đến liếm lộng vành tai mẫn cảm của hắn, “Không cần gặp lại anh ta.” Âm thanh đầy từ tính lại giống như mệnh lệnh, vừa bá đạo lại vừa giống như tiếng khẩn cầu.
Thân thể Bạch Trạch thoáng run lên, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ tránh đi y một chút, thở dồn, “Này, làm sao có thể chứ.” “Cậu không muốn?” Thanh âm phát ra không tự kìm hãm được cất cao, khẩu khí lại lạnh lẽo xuống, Lãnh Tĩnh không tự chủ được dùng sức nắm chặt cánh tay hắn. Hắn đau, nhưng khóe miệng lại hàm ẩn chút ý cười tiến lên hôn nhẹ xuống cằm y, “Anh ấy lần này đến Trung Quốc hẳn là đã xảy ra chuyện gì, tôi có chút lo lắng nhưng anh ấy lại không chịu nói rõ cho tôi biết, tôi lại là bằng hữu của anh ấy cho nên muốn giúp anh ấy một phen thôi. Huống hồ, anh ấy hiện tại mỗi ngày đều đến bệnh viện ngồi, tôi như thế nào có thể không gặp anh ấy đây? Chẳng lẽ anh muốn đem tôi nhốt trong nhà không cho tôi ra cửa?”
Lãnh Tĩnh nghe vậy thì hơi hơi xuất thần, tựa hồ bắt đầu còn thật sự tự hỏi này có nên làm như vậy không a?
Hắn cảm thấy thực buồn cười nha, nhịn không được mà gõ nhẹ cái trán y một cái, “đông”, không nhẹ không nặng gõ một cái. Lãnh Tĩnh theo bản năng xoa xoa trán, khó hiểu nhìn hắn giống như hỏi —- cậu mắc mớ gì gõ trán tôi?
Bạch Trạch khóe mắt thoáng cong lại, thanh âm sung sướng nói, “Ngu ngốc, thật sự muốn đem tôi nhốt lại hay sao chứ?” Thực là bá đạo a.
Y nhìn thấy người trong lòng ngực cười vui đến như vậy, ánh mắt trong trẻo mỹ lệ, rốt cuộc nhịn không được mà hôn lên mi mắt hắn, còn thật sự vô cùng nhìn hắn, nhẹ nhàng mà trả lời, “Phải, tôi nghĩ muốn xem cậu” Lời phát ra tự nhiên vô cùng, từng chữ từng chữ giống như rất thật tâmBạch Trạch trong nháy mắt như dại ra, có chút xấu hổ, cũng lại có một tia ngọt ngào ẩn chứa.
“Cho phép anh buổi tối xem tôi.” Gắt gao ôm lấy thân thể lạnh băng của y, Bạch Trạch cúi đầu chôn vào trên hõm vai y, hai má ửng đỏ không dám trở ra.
Lãnh Tĩnh mân mê bờ cổ thon đã muốn ửng đỏ của hắn, trong lòng có một mạt cảm giác không thể nói rõ, rốt cuộc hôn một cái lên cổ người yêu trong ***g ngực mình kia, ôm lấy hắn trở về phòng ngủ.
Đêm lạnh như nước, dịu dàng dài lâu.
Sáng hôm sau, Bạch Trạch vẻ mặt mệt mỏi được Lãnh Tĩnh đưa đến bệnh viện. Ân, tối hôm qua hai người ở trên giường triền miên nhiệt tình kịch liệt, song phương đều thực động tình. Lãnh Tĩnh lại bởi vì lần thứ hai “ăn” mà tác hoan không ngừng nghỉ, mãnh liệt tiến quân. Mây mưa trải qua, rốt cuộc nghỉ ngơi một chút hắn cũng không có, bởi cái người bên người hắn hai tay đang không ngừng sờ loạn liếm hôn, có chút ăn giấm chua bắt hắn phải cam đoan với y nào là “toàn tâm toàn ý”, “tuyệt không nhị tâm”, hơn nữa còn có phải hứa “kiên quyết không cho ai động chạm”, “mau chóng giúp bằng hữu giải quyết vấn đề sau đó liền tống hắn đi” – một đống hiệp ước thật không đâu vào đâu a. Hai người cứ dây dưa tới hơn nửa đêm, rốt cuộc sau đó chỉ một mình y hành quân lặng lẽ cho nên hơi cuối cùng bất mãn mà tạm thời tha cho hắn a. (em Trạch ngất =)) )
Lúc xuống xe, Bạch Trạch nắm lấy bàn tay phải lạnh như băng của y, nghiêng người hôn lên mặt y một chút, “Tôi sẽ nhớ anh. Còn có, nếu lo lắng thì có thể đến đây thị sát a.” Hắn cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của y rồi nhấc chân bước xuống xe.
Yêu nhau là phải cùng nhau trải qua bôn ba nan khổ, vô luận như thế nào hắn cũng phải hiểu cảm thụ của chồng hắn a.
Lúc đi vào đến văn phòng, quả nhiên là không ngoài dự đoán, La Tố vẫn là ngồi trên chiếc ghế xoay của hắn. Nghĩ tối hôm qua hắn cùng Lãnh Tĩnh cam đoan đủ loại, còn có người này tùy hứng đến chơi như vậy, hắn không nghĩ sẽ cùng La Tố chơi trốn tìm lẩn quẩn đâu, cho nên trức tiếp mở lời hỏi La Tố, “Buổi tối có rảnh không? Chúng ta cùng nhau nói chuyện.” Không cho đối phương có cơ hội để cự tuyệt.
La Tố sắc mặt cổ quái nhìn hắn, “Em hiện tại chuyển thành ‘nữ vương’ rồi? Có muốn anh tìm cho em roi súy hai hạ hay không a?” (roi súy hai hạ là cái j? roi quản chồng?)
“Đừng có cợt nhả nữa. Tôi biết anh hiện tại thực nhàn rỗi, vậy tan tầm đi theo tôi đi.”
La Tố mở lớn mắt, đầy hứng trí nói, “Chúng ta là lén đi hẹn hò, em không sợ tên chồng băng sơn của em ghen a?”
“Anh ấy so với anh còn hiểu lí lẽ hơn.” Hắn đương nhiên là đang vì chồng mà biện hộ không đỏ mặt, “Chỉ cần anh an phận một chút, đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được rồi.”
“Ách—-” Bạch Trạch nhìn La Tố, cảm thấy thực rầu rĩ mở miệng, “King, tôi thực lo lắng cho anh.”
“…” Đôi mắt xanh biết nhìn hắn, chính là không có nói gì. Sau một lúc lâu, “Em sẽ làm cho anh cao hứng đi, ha hả.” Cười nheo mắt lại, nhưng hiện lên chính là một cái cười khổ cho mình mà thôi, thậm chí còn mang theo một tia ẩn ẩn đau thương. Nhìn La Tố một chút, rốt cuộc Bạch Trạch trong lòng cũng có chút sáng tỏ. Hắn không có tiếp tục nhiều lời, chính là trong lòng thực cảm khái, là nên để dây dưa huyễn vọng như vậy, hay là vẫn để y tiếp tục bị vòng dây trói quấn quanh vĩnh viễn sống trong hư ảo đây? Cây thuốc phiện là một cây có độc đi, nhưng dù sao nó cũng giúp con người ta quên đi thống khổ mang thêm sảng khoái, một khi chạm vào sẽ giống như đến một thế giới kì huyễn tuyệt vời — nhưng nếu cứ nhiều lần như vậy mà không tìm cách ngăn trở, vĩnh viễn sẽ làm cho thế gian chìm vào thống khổ, ngay cả một hơi để thở cũng sẽ chẳng còn cơ hội đâu.
Bạch Trạch có chút do dự, cuối cùng vẫn là quyết định lấy ra di động từ trong túi gọi điện thoại cho Lãnh Tĩnh – y chính là chồng của hắn a, y có quyền tham dự vào trong cuộc sống của hắn. Đồng thời hắn cũng đã biết, rằng hắn chính thực đã có một bờ vai để chính mình dựa lấy đi.
Buổi tối, nhà hàng xx
Ngồi im lặng ở một góc phòng trong nhà hàng cao cấp, La Tố cầm trong tay ly rượu hồng, ánh mắt mê li, hai tay thoải mái tựa người vào trên chiếc ghê sô pha màu đỏ, không thèm để ý đến bốn phía lại thình thoảng có người tò mò kinh diễm nhìn đến mà vẫn nhất phái thong dong tao nhã giống như một vị đế vương — vài người trời sinh liền may mắn đã nhận được ánh mắt ca ngợi của thế gian a. Anh sóng mắt lưu trạm, nhấp một ngụm hồng rượu trên tay —-
“Liền bởi vì cái tên tật phu kia của em mà ngay cả bằng hữu từ phương xa tới em cũng không mời đến nhà chơi sao? Anh thật lâu chưa có ăn qua đồ ăn em làm a.” Hai mắt xanh biếc nhìn hắn, giống như là thật hấp dẫn nha.
Tật phu? Thực chính xác quá đi. Bạch Trạch có chút xấu hổ nói, “Biết anh ấy là bình dấm chua hạng nhất như vậy rồi, anh còn đi chọc anh ấy làm gì? Đem anh ấy chọc giận, anh thì có thể phủi tay bỏ đi, còn tôi đây liền phải vắt não ra trấn an anh ấy a.”
La Tố không cho là đúng, “Có hay không người ta nói em thực xem nhẹ bạn bè đi?”
Nhún nhún vai, “Có a.”
Nhíu mày, “Ai?”
“Hoa Hoa con mèo nhà tôi a.”
“Chỉ là con vật thôi nói làm gì.” La Tố nở ra một nụ cười đến mị hoặc, tùy tay vuốt vuốt phần tóc rối, “Anh không thích cái tên kia,” nhìn thấy liền không thuận mắt a.
“Tôi biết anh không thích hắn” Bằng không ngày hôm qua anh cũng sẽ không như vậy chọc tức Lãnh Tĩnh a. “Tôi thích là tốt rồi. Anh cũng nói là không thích anh ấy, tôi như thế nào dám mang anh đến nhà? Nhà tôi vừa nhỏ vừa chật, hai người tùy hứng đấu đá nhau phá nhà của tôi, tôi sẽ lột da mấy anh cho mà xem.”
“Vật nhỏ, em ngày càng hung hãn nga.”
“Nói đi, anh rốt cuộc thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi?”
La Tố trưng ra bộ dáng chắng sao cả đối hắn nói, “Chuyện gì là chuyện gì? Anh ở đây nghỉ chơi dài hạn, chẳng lẽ không thể đến xem em sao? Em thật không lương tâm a, ngày lễ tết không chịu đến thăm anh, anh đây liền đến thăm em cũng không được?”
Hắn liền cảm thấy vô lực với người này a, vẫn cứ như vậy thích càn quấy, “Mấy năm gần đây, mỗi lần tôi gọi điện thoại đến là ai không chịu tiếp, nhắn tin cũng không thèm nhắn trả? Hai năm trước chỉ có duy nhất một lần anh gọi về cho tôi, có nhớ khi đó anh nói với tôi cái gì hay không?” Không quan tâm là La Tố đang dùng mị nhãn ném tới hắn, hắn cứ tiếp tục nói, “Anh nói anh bề bộn nhiều việc, bảo tôi không cần sang Mỹ thăm anh,” dừng một chút, “Không muốn gặp mặt, cho tới bây giờ đều chính là anh.”
“…”
“King, tôi vẫn nghĩ muốn nói với anh, tôi đã không còn yếu ớt như xưa, còn có— anh cũng không có nhiều mị lực đến như vậy, tôi sẽ không ngu xuẩn mà tự mình treo mình lên trên cây, sẽ yêu anh đến chết đâu. Anh có biết, trốn tránh chưa bao giờ là phương pháp tốt nhất cả mà.” Lời hắn nói một mà nghĩa có hai, mắt nhìn thẳng vào La Tố. Đã muốn bốn năm trôi qua, cũng đủ xóa mờ vết thương năm nào của hắn rồi đi.
La Tố một hơi uống hết ly rượu đỏ, nhìn hắn, “Cậu quả là một người biết hướng phía trước mà đi a.”
“Vậy còn anh?” La Tố nhất thời không nói gì, tao nhã cắt thịt bò đưa vào trong miệng, “Em cũng đã biết, anh là người sống cùng quá khứ.”
“Anh có biết anh hiện tại bao nhiêu tuổi rồi hay không?” Bạch Trạch thở dài, nhịn không được mà hỏi.
“Ba mươi bảy, làm sao vậy?” Bộ hắn không biết mình hỏi câu hỏi thực trẻ con lắm sao?
“Anh sai rồi, anh hiện tại mười ba tuổi, vĩnh viễn chỉ có mười ba tuổi thôi.” Cuộc sống đối với người kia mà nói, vĩnh viễn dừng lại ở mức mười ba kia.
Trong lúc nhất thời La Tố dừng lại động tác, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, “Em quả nhiên biết.”
“Là anh cũng không có kể cho tôi. Nhớ rõ lúc tôi về nước, ở sân bay tôi đã nói gì với anh hay không?” Một năm như hình với bóng cùng nhau cũng đủ cho hắn hiểu rõ tình huống của y rồi đi.
Nheo lại mắt, giống như lời nói kia của hắn thực làm mình ngạc nhiên lắm, “Em hướng anh nói ‘hẹn gặp lại’ hai lần”.
“Chúng ta đều biết thế giới này không có quỷ ma, như vậy anh nói xem, ngoài anh ra, tôi là hướng ai nói hẹn gặp lại đây?” Ánh mắt hắn sắc bén lắm, gằn từng tiếng rõ ràng thẳng đến mục tiêu, “Nói cho tôi biết, anh ấy bồi anh bao lâu?” Hắn biết chính mình giờ phút này thậm chí có chút tàn nhẫn, chính là hắn không thể không nói, cũng đã không thể quay đầu lại.
La Tố khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cợt lạnh lùng, cười nhưng chẳng có ý cười đâu, “Ha hả, em không phải nói anh là vĩnh viễn mười ba tuổi không phải sao, vậy em nói đã muốn được bao lâu rồi đây?”
Kỳ thật đáy lòng đã sớm ẩn ẩn có đáp án, giờ phút này nghe La Tố chính miệng thừa nhận, hắn vẫn là cảm thấy một cổ không nói nên lời ẩn chứa. Hai mươi bốn năm sống cùng ảo giác, lúc nào cũng khắc khắc bồi tại bên người mình một cái ảo tưởng giả dối. “Có nghĩ là nói chuyện anh ấy là người thế nào không?”
Khóe miệng hiện lên giọng mỉa mai, “Ha hả, Bạch, cảm thấy anh thực đáng thương cho nên muốn làm tri tâm tỷ tỷ của anh sao?”
“Anh là thực đáng thương, tôi không đồng cảm anh nghĩa là tôi là động vật máu lạnh. Chính là này trên đời người đáng thương so với anh chỗ nào cũng có, bệnh nhân trên tay anh cũng không phải đều là mắc bệnh nan y không chữa được hay sao, bọn họ so với anh còn đáng thương hơn một trăm lần kìa. Tôi đối việc làm tri tâm tỷ tỷ của anh không chút hứng thú, bất quá đêm nay tôi nguyện làm tri tâm ca ca lắng nghe tâm sự của anh.” Bạch Trạch nghiêm túc một hơi nói hoàn.
“Phải không, em nhưng thật ra hội khai đạo nhân, có phải hay không có học qua tâm lý học mà sao càng nói càng thâm nha.” nháy mắt vài cái, “Nói cho em biết một tin tốt, Andy đi rồi…” Lời này nói ra giống như ẩn chứa tuyệt vọng, vang đâu đó u buồn.
Bạch Trạch trong lòng căng thẳng, “Ý anh là anh ấy tiêu thất rồi?”