Chậm rãi ăn cơm tối cùng uy thức ăn cho đồng chí Hoa Hoa gần đây đã chịu nhiều cô đơn xong, Bạch Trạch nhàn nhã rửa chén rồi tắm rửa thoải mái, sớm lên giường chuẩn bị đi ngủ. Hắn nằm trên chiếc giường lớn màu trắng mềm mại, cọ cọ chiếc gối đầu, quá thỏa mãn nhịn không được ‘Ngô’ một tiếng.
Thật là thoải mái a, một buổi tối chả bị ai quấy rầy ~
Lãnh Tĩnh gần đây đi công tác ở Mỹ, mà hình như chi nhánh công ty ở Mỹ xảy ra vấn đề gì đó có chút khó giải quyết cho nên y mới không thể không tự mình giải quyết được. Không có y ở bên cạnh mấy ngày nay, Bạch Trạch cảm thấy một loại thoải mái mà trước nay chưa từng có qua a – Không có ai trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo nhìn hắn này, không có ai đối hắn nói mấy lời lạnh nhạt này, mà quan trọng nhất chính là hắn mỗi đêm đều có thể đi ngủ sớm, ăn no ngủ kĩ, có thể ôm gối ôm ngủ mà không phải bị cái tảng băng lớn kia ôm vào trong ngực vận động kịch liệt này, áp lực giảm đi không ít a, thỏa mãn a thỏa mãn.
Tuy rằng y ly khai đã được một tuần, hắn trong lòng đương nhiên cũng có chút nhớ nhung nhưng chính là vì đã lâu không có ăn ngủ được thoải mái như vậy cho nên hắn liền nhịn xuống quyến luyến y mà hưởng thụ cho sướng a. Còn nữa, cái tên đáng giận kia mỗi ngày đều nhắm chính xác giờ hắn tan tầm ra – cũng chính là sáng sớm của Mỹ – gọi điện thoại cho hắn, mà mỗi lần câu đầu tiên nói cũng chính là hai chữ ‘Là anh’ lạnh lẽo, sau đó đương nhiên là sẽ hỏi hắn cả ngày nay làm cái gì, hiện tại đang làm cái gì. Sau khi nghe hắn trả lời là ‘mới vừa tan tầm’ thì y nhất định sẽ chèn thêm một câu mệnh lệnh ‘về nhà sớm một chút’. Hắn cũng thật muốn chán nản a, tuy rằng nói hắn tan tầm về nhưng thực chất cũng chẳng có nơi nào tốt để đi đâu, bình thường thì cũng chính là sớm về nhà nghỉ ngơi thôi, chính là vì y ngày nào cũng như ngày nào đúng giờ từ Mỹ gọi về ra lệnh cho hắn vẫn là làm cho hắn bực mình a. Người kia, cái người đang ở Mỹ ấy, ở tận ngàn dặm xa xôi rồi còn muốn quản lý quyền tự do của hắn nữa, nghĩ muốn đem hắn ‘nhốt ***g’ hay sao chứ? Nếu hắn ở trong điện thoại nói hắn đang về nhà thì y sẽ không nói gì nữa, nhưng mà nếu hắn không có lập tức đáp ứng là đi về nhà liền hoặc là là do dự mà không chịu trả lời thì y ở đầu dây bên kia liền khẩu khí ngày càng lãnh ngạnh nói ‘về nhà’, ‘mau về nhà đi’ liên tục không chịu dừng. Hắn không cần nhắm mắt lại cũng đủ tưởng tượng ra gương mặt lãnh của người đó như thế nào rồi, nhíu mày này, mím môi, hai tay nắm chặt thành quyền.
Mãi về sau hắn mới dần dần phát hiện ra Lãnh Tĩnh có tính độc chiếm cùng dục vọng đối với hắn là rất rất cao, có thể nói là có xu thế quá mức mãnh liệt. Bình thường tất cả mọi chuyện y đều rất dễ thương lượng, hắn muốn như thế nào thì y liền đáp ứng như thế đó, chỉ có duy độc nhất hai chuyện là y sẽ phi thường cượng ngạnh không chịu cho hắn cự tuyệt — Chính là chuyện của hai người và chuyện bạn bè giao tiếp của hắn! Hắn có thể cảm giác được y muốn ở tại các phương diện đều chỉ có một mình y độc chiếm hắn – cả thân thể cùng tâm của hắn đều chỉ có thể cho y, y nhất định không để cho người khác muốn mơ tưởng chạm vào. Hắn trong lòng ngẫu nhiên nổi lên một tia bất an, giống như là cảm nhận được cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn là theo bản năng mà không để ý đến.
Nửa đêm —–
Nam nhân nằm trên giường cuộn mình an giấc, khuôn mặt ở dưới ánh trăng chiếu rọi ẩn hiện lên một tầng sương, vẻ nhu hòa điềm tĩnh, miệng hơi hơi vểnh vểnh lên, thỉnh thoảng mím lại một chút. Nam nhân tuấn tú đang ngủ này, một chút ý thức cảnh giác cũng không có!
Nam nhân bước đến đưa ánh mắt lãnh nhìn chăm chú khuôn mặt của hắn, đảo lướt trên thân thể thon dài tinh tế của hắn mãi cho đến khi chạm đến được đôi chân dài trắng noãn mới dừng lại. Nam nhân ánh mắt nhớ nhung đưa tay chạm đến đôi chân ngọc trắng tuyết kia, yêu thích mãi không chịu buông tay, chậm rãi vuốt ve lên xuống. Lãnh mâu lại tiếp tục chuyển đến trên mặt hắn, trầm ngâm một hồi. Y không chút do dự cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng làm cho y nhớ nhớ thương thương bấy lâu nay.
“Ngô….” Trong lúc ngủ mơ, Bạch Trach chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng nóng, trên người cũng càng ngày càng nặng làm cho hắn cả người không thể nhúc nhích nổi, dần dần mất đi khí lực. Hắn khó chịu chậm rãi mở mắt, dưới ánh trăng, hình dáng một người nam nhân cả người đặt trên người hắn. Hắn cảm thấy cả kinh, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà chạy mất, hai mắt mở lớn —–
Lãnh Tĩnh?
Y không phải cuối tuần mới về sao?
Tại sao bây giờ lại ở đây đánh lén hắn?
“A!” Hắn chỉ mới thất thần một chút, bàn tay lạnh như băng của nam nhân đã muốn khẩn cấp với vào bên trong áo ngủ của hắn, chạy dọc theo thắt lưng tiến lên trên, lập tức dừng lại niết lên hai khỏa hồng anh trước ngực hắn, dùng sức mà xoa nắn. Tay kia cũng len vào trong quần ngủ một phen cầm lấy hạ thân đang ngủ say của hắn, cao thấp trượt trượt.
“Ân….” Hắn không tự chủ được rên rỉ lên thành tiếng, nghĩ muốn giãy dụa đẩy nam nhân trên người ra nhưng khí lực của nam nhân ôm hắn vô cùng lớn, đem hắn vây kín cực nhanh làm hắn một chút cũng chẳng thể nhúc nhích.
“Chờ… Chờ chút…” Một hai chữ còn chưa có nói hết thì bàn tay hư hỏng kia đã muốn len vào giữa hai cánh mông hắn, đặt phía sau mật huyệt bí ẩn. Hắn cả kinh, theo bản băng muốn ngăn cản sự xâm chiếm của bàn tay y, “A….” Hắn đột nhiên kêu lên sợ hãi lập tức liền bị y xâm nhập vào hai ngón tay. Cả thân thể trong nháy mắt cứng lại, hổn hển, “Anh…. Đi ra ngoài….” Đã lâu chưa có hoan ái, thân thể hắn căn bản không chịu nổi xâm phạm bá đạo như vậy đâu.
“Cho anh.” Y ghé vào lỗ tai hắn nói ra thứ thanh âm khàn khàn không nói nên lời, ý đồ cầu hoan rõ ràng mà cấp bách, “Tiểu Trạch, cho anh….” Ác đồ xâm phạm chiếm đoạt rõ ràng như vậy rồi mà còn cố tình nói ra ngữ khí cầu xin nữa!
Nhìn thấy ánh mắt hung ác của y dưới ánh trăng giống như một con ác lang đói khát, Bạch Trạch cả người co rúm lại. Hắn có thể cảm nhận được cự vật đang kề dưới hạ thân mình giờ phút này là như thế nào thô ngạnh nóng bỏng, còn hơi thở ngay cổ hắn kia là như thế nào nóng rực bức người, gắt gao vây bủa hắn.
“Lãnh Tĩnh, anh…. Anh bình tĩnh một chút, trước nên…… tắm rửa đã….” Trán hắn toát ra một tần mồ hôi lạnh, thanh âm theo đó cũng không kiềm chế nổi mà run rẩy, ẩn ẩn cầu xin, cũng là muốn khuyên bảo nam nhân đang muốn dục hỏa đốt người kia cho hắn một bước đường lùi.
“Không.”
“A a a……….” Vừa mở lời cự tuyệt xong, nam nhân rốt cuộc mất kiên nhẫn mà mãnh liệt vọt tiến vào, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài….” Bạch Trạch cả thân thể đau đớn không chịu được, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai y, cắn chặt môi dưới, hai mắt cũng muốn mơ hồ đi, trong chốc lát liền nổi lên một tầng sương mù.
“Không kiềm chế được” Y thở dài, âm thanh phát ra khàn khàn mà trầm thấp. Y không có tiếp tục động tác của mình mà chờ người dưới thân thích ứng y trước đã. Y biết y đã quá nóng vội, vẫn còn chưa có chuẩn bị cho hắn gì cả. Nhưng mà y rời hắn đi nhiều ngày như vậy, y thực không có ngày nào không nghĩ đến y, đương nhiên cũng luôn khát vọng hắn không ngừng. Người dưới thân hiện tại vẫn còn giãy dụa, y ánh mắt xót xa cúi xuống hôn lên khóe miệng hắn, “Anh rất nhớ em.” Nói ra lời yêu xnog y bắt đầu nhích đến, bắt đầu điên cuồng luật động.
“A….. Ân….. Chậm, chậm một chút….. A……” Tiếng rên rỉ không ngừng từ trong miệng hắn tràn ra. Hắn nghĩ muốn khẩn cầu y buông tha hắn, chính là y hiện tại đã muốn mất đi ý chí rồi, trong đầu y chỉ còn lại ý muốn cắn xé hắn, chiếm đoạt cơ thể hắn mà thôi. Y thỉnh thoảng cúi đầu gầm lên, mỗi lần rút ra thì sẽ lại đẩy vào thật mạnh đem chính y ngày càng tiến sâu vào thân thể hắn. Y giống như là dục vọng vô biên không có điểm dừng, vô luận hắn mở miệng cầu xin như thế nào đi nữa hắn vẫn cứ như vậy điên cuồng không chịu buông tha, tham lam mà hưởng thụ thân thể hắn, thỏa mãn chính mình. Y cứ như vậy tiến tiến xuất xuất không ngừng giống như đường thẳng có điểm đầu nhưng không có điểm kết thúc vậy.
Không khí ngày càng nóng lên, trong phòng không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ nức nở cùng với tiếng gầm rống của nam nhân.
Khi trời rạng sáng, trước khi mất đi ý thức, Bạch trạch mơ hồ nghĩ — Lãnh Tĩnh, lần sau anh đi công tác, tôi nhất định phải khóa cửa phòng lại!…..
Vì thế hắn vào mấy ngày Lãnh Tĩnh đi công tác ở Mỹ đã ăn ngủ nhàn nhã thì bây giờ lại nằm trên giường hai ngày không động nổi, thỉnh thoảng lại bị y làm thêm hai lần. Nằm trong vòng tay bá đạo lạnh như băng của Lãnh Tĩnh, hắn bi thảm nghĩ chẳng lẽ đây là đang trả nợ cùng trả luôn tiền lãi sao chứ?
“Thực xin lỗi,” nhìn thấy đôi mắt đen thâm quầng cùng thân thể bủn rủn của hắn, y cứ lặp đi lặp lại duy nhất ba chữ này, lời nói thì ra lạnh như băng còn có thêm vẻ mặt thỏa mãn củay làm hắn nhịn không được sinh ra giận dỗi xoay người sang chỗ khác nhắm mắt lại. Hắn đang mệt nên chẳng nghĩ muốn động, cũng lại càng chẳng muốn phản ứng y.
Bàn tay lạnh lẽo trên người vuốt ve dọc khắp thân thể hắn, những nụ hôn không ngừng triền miên rơi xuống trên cổ và vai hắn, Lãnh Tĩnh cúi đầu, âm thanh băng lãnh cũng theo đó từ bên tai truyền đến —-
“Anh rất nhớ em.”
Bạch Trạch trong lòng thở dài, tâm tình nóng giận ban nãy cũng theo đó mà hạ dần hạ dần giống như bong bóng xà phòng gặp ánh mặt trời chói lóa liền tan biến đi vậy. Kỳ thật từ lúc thấy bộ dạng y khẩn hoảng cầu hoan thì hắn đã có thể cảm nhận được tinh tình của y như thế nào rồi, trong lòng tại lúc đó cũng không khỏi cháy lên một tia ngọt ngào, bao nhiêu nhung nhớ bấy lâu cũng tràn ra. Nếu Lãnh Tĩnh thật nhớ hắn như lời y vừa nói, kia hắn làm sao không vui cho được?
Ai~ hắn giống như bị kiềm kẹp vậy, nhưng cho dù không cam lòng, hắn không thừa nhận cũng đâu có được đâu.
Bắt lấy đôi tay đang chạy loạn trên người mình, hắn dựa vào trong lòng ngực y, thở dài, “chẳng lẽ về sau mỗi lần anh đi công tác về đều gây sức ép như vậy với em sao?”
“Anh nhịn không được.” Dừng một chút, “Anh về sau không vậy nữa.” Lãnh Tĩnh cau mày. Y đã muốn quyết định từ nay về sau sẽ không rời đi người đang ở trong ***g ngực mình nữa, một lần là quá đủ rồi. Lúc ở Mỹ, mỗi đêm y đều cảm thấy trong ***g ngực trống rỗng, cũng cảm thấy được thiếu thốn cái gì đó. Y lúc nào cũng nhớ tới thân ảnh tuấn tú cùng bóng dáng ấm áp của hắn mọi ngày cả. Không có hắn bên cạnh y lại cảm thấy bất an, lại sinh ra một loại bối rối không nắm bắt được thứ gì đó trong tay vậy. Mỗi ngày y đều tính đúng thời gian hắn tan tầm thì gọi điện cho hắn, muốn nghe thanh âm của hắn, muốn nghe hắn dùng giọng nói ôn nhu uyển chuyển nói lên chuyện hàng ngày hắn làm, cuối cùng thì y sẽ cường ngạnh yêu cầu hắn sớm về nhà không cần đi lang thang ngoài đường. Y lo lắng hắn một thân một mình bên ngoài, cũng không nguyện ý để hắn cùng nam nhân nữ nhân khác ngoạn nhạc ở một nơi nào đó mà y nhìn đến không được. Ngày cũng chậm rãi trôi qua, cuối cùng y trước giờ định ba ngày thì đã bay ngay trở về, vừa nhìn thấy hắn một khắc, bao nhiêu luống cuống bất an, tâm tình khó chịu mấy ngày nay mới chậm rãi tan dần.
Trải qua lần này y đã xác định được chắc chắn y không muốn rời khỏi hắn, cũng không nguyện ý để y rời khỏi tầm tay y.
Buổi chiều ngày hôm sau Bạch Trạch nhận được điện thoại của viện trưởng, mày hắn chậm rãi nhíu lại hiện ra thần sắc khó xử. Lúc buông điện thoại trong tay xuống hắn theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Hắn bỗng nhiên nghĩ nhân sinh khổ đoản sẽ có lúc tránh không được, hắn dần dần thả lỏng, trong lòng tính toán – nếu đã muốn tới bước này rồi, hắn chỉ có thể dũng cảm tiến về phía trước mà thôi, hơn nữa cũng chẳng thể quay đầu.
Nhìn đến ánh mắt sâu thẳm đầy nghi hoặc của Lãnh Tĩnh, hắn mỉm cười kéo tay y.
“Nếu em thất nghiệp, anh có chịu nuôi em không?”
Nhíu mày, không chút do dự gật đầu. “Anh nuôi em.”
Bạch Trạch ngẩng đầu, “Tối mai chở em đi đến một nơi đi.”
“Có chuyện gì?”
“Xem mắt.”