Chuyện gì đến sẽ đến, chỉ sau vài ngày Bạch Trạch nhiều ít đều có thể cảm nhận được tâm tình rối rắm của y giờ phút này đây. Mỗi ngày ngày nào cũng bị y lăn qua lăn lại gây sức ép không ít, mà y cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào can thiệp mà dừng lại a. Ngày mười một quốc khánh này vẫn là không nhanh không chậm một thoáng đã muốn đến rồi.
Đại khái y thật sự là muốn tạo ra ấn tượng tốt trong mắt ‘mẹ vợ’ cho nên trước ngày xuất phát hai ngày thì Lãnh Tĩnh đã đi thu thập không ít đồ. Sáng ngày khởi hành, y tuy rằng phải ‘nhịn’ thật vất vả nhưng lại không có giống như mọi ngày đè hắn xuống ăn tươi nuốt sống tới bến, chính là chỉ để cho người đáng thương là hắn đây dùng tay giải quyết giúp y một lần thôi —– Như thế xem ra cũng đã nể mặt mẹ vợ lớn lắm rồi đi.
Bảo bối Hoa Hoa của hai người sáng sớm sẽ được gửi vào nhà trẻ thú nuôi ở vùng phụ cận. Có lẽ bởi vì biết chính nó sẽ bị nhốt vào trong ***g sắt vài tiếng đồng hồ, Hoa Hoa có vẻ có chút rầu rĩ không vui chỉ mãi cúi đầu, cũng không thèm để ý đến bọn hắn mà trưng ra một bộ dạng hết sức bị ủy khuất – Đại khái nó thật sự là bị Lãnh Tĩnh đả kích lớn a, cho nên hiện tại nó đã muốn bị thuần phục đến ngoan ngoãn ‘nhận lệnh’ rồi. Tuy rằng nó bất mãn nhưng cũng không dám lên tiếng động phản kháng chống lại sự thống trị của đại ma vương Lãnh Tĩnh máu vón cục kia đâu. Loại biểu hiện uể oải này vẫn cứ như vậy duy trì mãi đến khi nó được đem vào phòng kính ở nhà trẻ thú nuối, gặp phải một nàng tiểu thư mèo Ba Tư kiều mị động lòng người thì mới thôi. Tiểu thư mèo này là tiểu thư cao quý đến từ ngoại quốc a, Hoa Hoa cảm thấy được đây chính là thời điểm thích hợp để nó biểu hiện một chút phong độ nam nhân của mình, để cho nàng thấy được nó là con mèo tốt có một bộ lông quyến rũ nha. Theo lý thì nó cũng nên có bạn gái làm bạn rồi a.
Về phần một đống đồ lễ vật mà Lãnh Tĩnh tự mình chuẩn bị kia thì, bởi vì số lượng quá lớn nên tự xách quả là thực sự không có khả năng, đồng thời Bạch Trạch cũng sợ Bạch mụ mụ đáng yêu nhìn thấy đống này cũng sẽ sợ hãi a —- Bạch mụ mụ cũng mang họ Trạch, là mang cùng họ với chồng bà, sau khi bà lập gia đinh thì liền chuyển từ “Bạch tiểu thư” sang thành “Bạch phu nhân”. Cuối cùng xét tới xét lui hắn vẫn là quyết định chỉ mang mấy đĩa nhạc xưa cùng một chiếc vòng ngọc thanh lịch nhìn có vẻ cổ xưa thanh — Hoàng kim có giới ngọc vô giá (tiền có hạn nhưng ngọc thì chả có giá a?), hắn là đã hỏi giá kĩ càng rồi mới đồng ý cho y lựa chọn vòng này làm quà, bởi vì giá cả vòng ngọc này cũng không thập phần sang quý lắm đâu, vẫn là ở trong phạm vi có thể thừa nhận được. Lãnh Tĩnh mày nhíu lên, có chút do dự. Y vẫn là cảm thấy nên mang hết đi như vậy thì Bạch mụ mụ sẽ dễ dàng lựa chọn ra những gì mình thích, tỉ lệ bà thích nhiều món càng tăng thêm, suy ra bà cũng sẽ cao hứng hơn. Mấy thứ này đối với y thực ra chỉ giống như “Chín trâu mất sợi lông” – thực không đáng kể gì a.
Thực không biết thưởng thức!
Bạch Trạch giận lên liếc y một cái, “Ngốc! Đưa nhiều quà tặng sẽ dọa người đó anh có biết không hả? Anh muốn để cho mẹ em có cảm giác giống như bà đang bán đứa con trai của bà hay sao chứ? Mấy thứ này cũng đâu có đem bỏ, về sau còn có nhiều cơ hội nữa, ngày lễ ngày tết này, anh chậm rãi đem tặng cũng đâu có sao.”
Là như vậy sao?
Lãnh Tĩnh nhíu nhíu mi có chút hoài nghi, bất quá nghĩ mãi rốt cuộc vẫn là đồng ý với ý kiến của hắn thôi. Y đích xác là có chút bất an a. Mấy vị thúc bá cổ đông trong công ty, cha y cùng mẹ kế ở nhà cùng với những người tầm tuổi y y quen biết cũng không tính nhiều không tính ít, chính là y có thể tự mình hiểu lấy, y không thích mấy người đó, mấy người đó cũng chưa từng bao giờ thích y. Mẹ của Bạch Trạch, tuy rằng y vẫn luôn nghe hắn nói bà đã thừa nhận mối quan hệ của cả hai nhưng chính là y thật khó tưởng tượng được là bà thực sự thừa nhận y a. Có lẽ tự trong tiềm thức y đã thật sự hi vọng bà là một người mẹ tham tiền tài, nếu là như thế thì vô luận bà muốn bao nhiêu tiền y đều nguyện ý bỏ ra để mua con trai bà, vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay. Như hiện tại bây giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng, cũng vì thế mà y luôn có một loại cảm giác khó chịu trong lòng, luôn làm cho nội tâm y ủ dột không ngừng. Bất quá y biết rằng dù bà có thích hay không thích y thì y cũng đã hạ quyết tâm rồi —- Bạch Trạch là của y, vĩnh viễn là của y. Đối với y mà nói, y sẽ mãi mãi không buông tay hắn ra!
–oo–
Thực tình mà nói thì thị trấn nhỏ quê hắn kì thực không xa, cho nên chính bọn họ hai người lái xe đi, tới chiều là tới nơi. Thị trấn nhỏ dân cư ít cho nên hết mực yên tĩnh, không có giống như nơi thành phố lớn ồn ào náo nhiệt đầy phồn hoa kia mà hoàn toàn ngược lại mang một vẻ đẹp thiên nhiên thoáng đãng. Nếu đem hai nơi ra so sánh, có thể nói quê hắn là tiểu thư khuê các hoàn toàn khác với con gái rượu.
Nhà Bạch Trạch chính là xây từ hồi chế độ cũ, đã muốn có chút tuổi. Bờ tường bên ngoài cũng khó nén được dấu vết của năm tháng, khi mặt trời chiếu vào liền thành một màu trắng đen hỗn độn, còn có ẩn ẩn những vệt loan lỗ màu đậm. Hàng hiên nhà hắn thật nhỏ, phía dưới chân cầu thang cũng có nhiều chỗ đã muốn bị sờn bạc, loang lỗ chút màu đồng cũ nát. Cầu thang nối lên hành lang tầng trên vừa tối lại vừa dài.
“Cẩn thận một chút, nơi này thực tối. Nhà xây cũng lâu rồi, anh đi nhớ chú ý dưới chân một chút a.”
“Ân.” Lãnh Tĩnh đánh giá ngôi nhà lầu tối tăm này một chút, trong lòng không khỏi tò mò — Nơi này là nơi hắn đã lớn lên sao? Hắn khi còn nhỏ, thân hình nho nhỏ đầy linh hoạt đã từng đi qua đi lại nơi này thật nhiều lần trước đây sao?
Bạch Trạch khó nén kích động đưa tay ấn chuông cửa. Lúc chờ đợi cửa mở, hắn đột nhiên nắm tay bàn tay y, các ngón tay chậm rãi đan vào nhau thật chặt, là một loại cổ vũ cùng tín nhiệm không cần dùng lời nhưng vẫn đủ để thể hiện ra.
Cửa mở, Bạch Trạch lập tức tiến lên, “Mẹ, con về rồi.” Ngữ khí hắn tràn ngập kích động, ý cười đầy khuôn mặt hắn. Trong đôi mắt hắn còn lộ ra một vẻ thân mật nhung nhớ cùng ỷ lại không ngừng.
Từ bên trong cánh cửa đang đứng chính là một vị phu nhân dáng người nhỏ xinh, tóc đã muốn chuyển sang màu hoa râm. Bà đang mặc một bộ quần áo ở nhà, tóc có hơi xoăn một chút. Đuôi lông mày cùng khóe mắt bà còn in dấu vết của năm tháng, nở một nụ cười hòa ái hiền lành đối bọn hắn.
“Mau vào. Mấy đứa đi đường cũng đã mệt rồi đi.” Mời hai người vào trong nhà, Bạch mụ mụ bất động thanh sắc đánh giá một chút từ phía sau nam nhân tuấn dật kia. Bà không có hiển lộ quá nhiều nghi hoặc hay nhìn kỹ lường mà chỉ là lộ ra một loại thần sắc thong dong của trưởng bối đối với hậu bối mà thôi.
“Mẹ, anh ấy là Lãnh Tĩnh. Là, ‘vợ’ của con.” Bạch Trạch ôm vai mẹ mình, đi thẳng luôn vào vấn đề. Y từ phía sau hắn tiến lên phía trước, trong lòng có chút lo sợ, bất an đưa mắt nhìn bà.
“Chào bá mẫu, người khỏe.” Thanh âm của y trầm thấp lạnh như băng, nhưng án mắt chuyên chú sâu thẳm. Thân ảnh nam nhân cao ngất của y một mực đứng bên cạnh hắn, một chút cũng không rời.
Bạch mụ mụ nhìn nam nhân khí chất lãnh đạm trước mặt. Bà có thể thấy được khí độ bất phàm của y, cũng có thể biết được y chính là một nam nhân thành công, là nam nhân suất chúng . Nhìn bề ngoài y thì rất được, chính là khi xét về phần tính cách thì có thể nhìn ra được y chính là thuộc dạng người lạnh lùng vẫn luôn cố gắng cùng người khác duy trì khoảng cách. Chỉ có điều, khi đôi mắt lãnh khốc kia của y từ đầu đến cuối vẫn luôn dán lên trên người con trai bà lại thập phần nhu hòa!
“Tiểu Trạch thường kể cho ta nghe về con. Nơi này là nhà của nó, con cũng cứ xem như nơi này là nhà của con đi. Lần này đến chơi cũng không cần khách khi nha, để tiểu Trạch dãn con đi tham quan vài nơi xem thế nào a. Thị trấn này nhỏ cho nên có thể sẽ không náo nhiệt giống như thành phố đâu, bất quá vẫn là có vài chỗ để đi chơi, để đi mua sắm chút đỉnh đó nha.”
Lãnh Tĩnh khó nến được nét kinh ngạc trên mặt, yên lặng nhìn người phụ nữ đứng tuổi trước mặt. Lời bà nói nghe thực mộc mạc đầy chân thành, giống như thật sự đối với quan hệ của hai người bà một chút cũng không thấy lạ vậy. Y có chút thuận theo “Ân” một tiếng, từ trong đôi mắt lạnh bỗng chốc lộ ra thả lỏng không ít.
“Ngoan lắm, hai đứa trước đi nghỉ ngơi một chút đi. Tiểu Trạch, con mang tiểu Tĩnh đi soạn đồ dùng ra đi rồi đi tắm rửa một cái. Đi đường cũng mệt rồi, đi tắm một chút cho thoải mái đi. Trong tủ lạnh có dâu tây đó, mấy đứa tự mình lấy ăn đi. Mẹ đi nấu cơm đã.”
Tiểu Tĩnh ——-
Bạch Trạch cười trộm, nam nhân ba mươi hai tuổi như Lãnh Tĩnh cũng được gọi như vậy a~
“Mẹ, mẹ cũng đừng có vội a. Hai đứa con sao cũng được mà.” Về lại nhà ngôi nhà ấm áp của mình, Bạch Trạch lộ ra một vẻ cười làm nũng với mẹ mình. Hắn dắt theo Lãnh Tĩnh đang ngốc lăng lăng một chỗ nói, “Đi thôi, tiểu Tĩnh a~”
Y bị trêu chọc sắc mặt liền khẽ biến, trên mặt lúc hồng lúc xanh, có chút mất tự nhiên. Bạch Trạch kéo y hướng phòng ngủ mà đi.
Bạch gia không lớn, một phòng khách hai phòng ngủ. Mẹ hắn một phòng, phòng còn lại là phòng của hắn.
Phòng của hắn vẫn giống như trước đây, đồ đạc vô cùng sạch sẽ. Giường này, tủ này, bàn học nữa, đều là những thứ hắn dùng từ khi còn nhỏ rồi. Dùng lâu cho nên cũng sinh ra cảm tình, sẽ không đổi cái mái đâu. Hắn cũng giống như những đứa nhỏ khác lúc còn nhỏ hay có chút tâm tưởng mơ hư vinh này nọ, hay thích ở trên tường dán lên một đống giấy khen to nhỏ của mình a. Hắn chính là dán một đống giấy lúc còn nhỏ tập viết, nét chữ viết bằng bút lông cong vẹo thật ngây thơ vụng về không chịu được lên đầy trên tường. Lúc trước nhìn vào những chữ mình viết ra liền cảm thấy đắc ý thỏa mãn lắm, hiện tại nhìn vào liền thấy lúc đó mình cũng thật là ngốc quá đi. Hắn cũng nhịn không được mà nhớ lại những năm tháng vô ưu vô tư lự.
Mấy thứ nho nhỏ này ghi lại những ngày tháng của hắn, Lãnh Tĩnh khi còn nhỏ hoàn toàn là không có giống như vậy đâu. Y quan sát chăm chú những thứ dán trên tường, giống như bị mấy thứ giấy này mê hoặc vậy, làm cho hắn một bên hơi hơi thẹn thùng, “Đừng nhìn, đều là mấy bức vẽ xấu òm lúc còn nhỏ thôi, em biết nhưng mà…..”
Lãnh Tĩnh đưa tay sờ lên những bức vẽ bằng bút lông trên tường, thản nhiên nói, “Em trước đây thực có tài vẽ tranh.”
“Đều không phải gì lớn, chỉ là vẽ chơi thôi.” Hắn vẫn là ngượng ngùng a. Được ‘ông xã’ khích lệ như vậy hắn trong lòng thực sự là ó hưởng thụ, loại “yêu ai yêu cả đường đi lối về” này cũng thật quá lợi hại đi, đồ rác rưởi cũng được đem ví với báu vật a. Hắn vội vàng lấy đồ trong hành lý dọn ra, nhất nhất treo vào trong tủ, còn cầm thêm quần áo chuẩn bị thay đồ ra, “Phòng em nhỏ, giường cũng nhỏ, hai người ngủ có vẻ hơi chật. Tối em xuống đất nằm cũng được.” Dù sao hiện tại trời cũng còn nóng lắm, trải đệm xuống dưới nền nhà là được rồi, cho nên ngủ dưới đất cũng không thành vấn đề.
“Không, chúng ta cùng nhau ngủ.” Lãnh Tĩnh đưa mắt nhìn chiếc giường không lớn, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt lời hắn. Sau đó y còn quyến luyến nhìn lên bức tường đã muốn ố vàng dán đầy mấy bức vẽ loạn xạ bằng bút lông của hắn thuở nhỏ, “Lúc đi về mang mấy cái này đi.”
Bạch Trạch trong lòng liền chấn động nhưng lại có cảm giác thực ngọt ngào. Hắn nhẹ nhàng ôm y, “Mau đi tắm rửa thay quần áo đi. Mấy thứ này nếu anh thích, chúng ta đều có thể mang về. Bất quá… anh cũng không cần đem treo lên trên tường đâu.” Mấy bức vẽ loạn của con nít này nếu treo lên trên tường trong nhà thì quả là kì quái a. Huống hồ hắn đã lớn rồi, cũng không có tự kỉ nhiều như ngày xưa nữa, cũng không có mặt dày đâu. “Anh bất quá, cũng có thể treo lên trong văn phòng anh a.” Ân, ân, hắn kìm lòng không đậu mà ngẩng đầu lên, tưởng tượng tới cái văn phòng lạnh lẽo của đại tổng tài y bốn phía tự nhiên đều treo mấy thứ ‘tranh vẽ xuất sắc tuyệt thế’ này, thực sự là hiện đại của hiện đại a. Hắn nhịn không được nhếch môi lên, bắt đầu trêu chọc y, “Anh nếu thích, em còn có thể vẽ thêm cho anh nha, cho anh treo lên từ hành lang ra tới ban công luôn!”
Nhìn thấy nụ cười đến đắc ý thoải mái của người yêu, Lãnh Tĩnh ôm đồm ôm hắn vào lòng, thật sâu hôn hắn.
“Mẹ của em…” Lãnh Tĩnh có chút do dự không biết phải nói thế nào. Bà lại ngoài dự kiến của y hòa ái dễ gần, tâm vô khúc mắc như vậy…
“Chuyện gì?”
Y nhăn lại mi, tựa hồ không biết phải biểu đạt ra sao. Nghĩ nửa ngày rốt cuộc mới nói, “Rất không giống nhau.”
“Ha hả.” Bạch Trạch trong lòng ẩn ẩn đắc ý, “Đừng lo lắng, bà thật thích anh a. Em đói bụng, chúng ta mau tắm rửa xong rồi đi ra đi. Mẹ em nấu ăn ngon lắm nha, anh cứ ăn sẽ biết, nhất định sẽ thích cho mà coi….”
Tay nghề của Bạch mụ mụ thực sự là bất phàm, tay nghề nấu ăn của Bạch Trạch cũng là đều học từ bà mà ra cả. Bà là một nữ nhân nữ công gia chánh đều tốt, một mình một người cứ như vậy nuôi con thành người. Bà vừa dạy dỗ quản lí gia đình thật tốt, công tác cần cù, thật thà, là một nữ nhân gương mẫu khắp thiên hạ.
Tuổi đời tích lũy kinh nghiệm, đứa con của nàng cùng người nam nhân kia, bà xem thấy, cũng đã nghe thấy, trong lòng cũng đã từng có so đo. Con cháu đều có cái phúc của con cháu, bọn họ chính là có con đường phải đi của riêng mình, bà không thể thay hắn quyết định được tất cả, cũng không thể bắt hắn thay đổi con đường nhân sinh của hắn được. Nhìn thấy được hai người ở chung với nhau, bà biết chính mình bất lực rồi, sẽ không có khả năng đem hai người bọn họ tách ra được đâu. Bà nếu muốn dùng cái chết để uy hiếp thì cũng chỉ tổ hủy hoại đứa con của bà, hủy gia đình này của bà mà thôi. Bà không hiểu nam nhân cùng nam nhân với nhau có cảm tình gì, chỉ là bà biết, chuyện tình cảm của con người rất phức tạp, mà tình yêu cũng sẽ không từ nhân, cũng sẽ có ngoại lệ. Lúc còn trẻ bà có lẽ cũng không xem như là một người phụ nữ hiểu biết nhiều chuyện, chính là trải qua năm tháng dài đăng đẳng, bức bách của cuộc sống, rồi bà kết hôn, chồng mất, bà một mình nuôi nấng con trai, rồi đi dạy học. Phòng học một năm bốn mùa đều không thay đổi, chỉ có những đứa trẻ lớn dần lên thành những thiếu nam thiếu nữ cả.
Bà vẫn còn nhớ mang máng một đêm của mấy năm trước, lúc đó xã hội vẫn còn tương đối bế tắc kia, có một hai thiếu niên trẻ tuổi nước mắt lã chã chực khóc, quật cường đứng trước mặt bà, một đứa trong đó còn không thể chịu đựng được mà quỳ xuống trước mặt bà. Thiếu niên đó anh tuấn mỹ mạo, một mực kể ra chuyện tình yêu của hai đứa cho bà nghe. Kỳ thật ai cũng không biết, khi nàng nghe được chuyện này thì đã rất sợ hãi, cũng chẳng biết phải làm thế nào. Ở trong thị trấn nhỏ này, hai đứa nhỏ yêu nhau sớm như vậy, lại còn là hai thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi.
Mãi đến hôm nay bà vẫn còn cảm thấy may mắn mình lúc đó đã không làm chuyện gì sẽ khiến mình hối hận cả đời. Bà lúc đó lén lút tìm đọc tư liệu, xem sách báo, rốt cuộc cũng hiểu rõ “đồng tình luyến ái” chính là cái gì. Bà thực mâu thuẫn, trong lòng cũng thực rối rắm, nhưng cuối cùng cũng không có kể cho bất cứ ai nghe về bí mật của hai đứa kia, kể cả cha mẹ của hai đứa. Bà chỉ cầu hai đứa nó trước khi tốt nghiệp nửa năm không cần phải gặp mặt, chờ đến khi vào đại học rồi hãy tính tiếp.
Sau đó lại rất nhiều năm, mãi cho tới bây giờ, hai đứa nhỏ kia đã sớm thành tài trở về quê nhà đi đến thăm bà. Tuy rằng, lúc đầu là hai người cùng đến, vài năm sau đó thì lại là mỗi người đến riêng. Nhưng bà đã không hề so đo giữa hai đứa có chuyện gì, bà chỉ cần nhìn thấy hai đứa khoái hoạt không hối hận quyết định khi trước, sự nghiệp thành công thì bà đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Con đường tình yêu gập ghềnh này cũng không phải dễ đi, làm người thân nhất của hắn, bà nghĩ không muốn bức bách hai người bọn hắn. Làm cho đứa con hạnh phúc, này cũng là chuyện một người mẹ nên làm, cũng là điều duy nhất mà bà có thể làm vì hắn mà thôi.
“Mẹ, đây là mấy đĩa nhạc xưa cùng vòng ngọc Lãnh Tĩnh mua cho mẹ đó. Mẹ đeo thử xem xem có thích không. Nếu không thích thì kêu ảnh đi đổi cái khác.” Bạch Trạch đem vòng ngọc ôn nhuận đeo vào cổ tay mẹ mình, “Đẹp lắm a, mẹ, mẹ thích không?” Nhìn thấy vẻ mặt mẹ hắn thoáng có chút do dự, hắn liền hiểu rõ mà trấn an bà, “Yên tâm đi, mẹ, vòng ngọc này không quý đâu. Mẹ mang thực hợp a. Ngọc này là ngọc báo bình an nha, hai ngày sau chúng ta mang vòng tới chùa bảo sư thầy tụng kinh, có Bồ Tát phù hộ thì sẽ càng thêm linh nghiệm. Nó nhất định sẽ phù hộ cho mẹ thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi a.”
“Con nha, cũng đều là con nói cả.” Bạch mụ mụ bật cười. Bà không hiểu ngọc khí, lại biết con bà nhất định sẽ không gạt bà. Chi bằng mẫu thân bà nhận chiếc vòng này đi, ánh sáng của chiếc vòng này bà quả thật thích lắm. Dù sao cũng là tâm ý của con trẻ, bà liền hào phóng nhận là được rồi, “Cảm ơn con, tiểu Tĩnh, làm tốn tiền con rồi.”
“Không sao cả.” Nhìn thấy bà thực thích lễ vật của y, y mới yên lòng. Nghĩ nghĩ, “Chỗ con còn có rất nhiều, lần sau sẽ lại mang đến.”
“…” Bạch mụ mụ sửng sốt. Bà quay sang hung hăng liếc thằng con trai quý tử của bà một cái. Bà trong lòng có chút trấn an, cũng có chút hiểu rõ, “Ha hả a….. Hảo hài tử…….”
Tuy không phải là người dễ cùng người khác ở chung nhưng là một đứa nhỏ không tồi a.
“Trong nhà hết dầu rồi, tiểu Tĩnh, cùng ta ra ngoài mua hai chai đi.” Bạch mụ mụ nhận vòng ngọc, ngoài ý muốn lại muốn ‘mời’ Lãnh Tĩnh cùng đi.
Hai người ngẩn ngơ, Bạch Trạch đầu tiên phục hồi lại tinh thần, thúc khủy tay mẹ hắn một cái, “Để con chở đi cho, ảnh lại không có quen chỗ này mà.”
“Con đi rửa đống chén đi, mẹ cùng tiểu Tĩnh đi mua dầu. Nó là lần đầu tiên đến, mẹ dẫn nó đi làm quen một chút thôi mà.” Bạch mụ mụ một chút cũng không chút thay đổi, vẫn là giữ nguyên ý kiến của mình.
Bạch Trạch thở dài, hắn thật lo lắng a. Thái độ của y luôn cứng nhắc như vậy, ngôn ngữ lại còn bá đạo nữa, không biết có thể làm hài lòng mẹ không đây.
“Đi thôi, bá mẫu.” Lãnh Tĩnh nhìn hai mẹ con một cái, dẫn đầu đi ra cửa.
Cầu hôn rồi =)))))))))))))))))))))))))))) Toẹt vời =))))