Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử

Chương 30

Hứa Ngự Tiên giống như búp bê vải, bị Tiêu Huyền lôi trong gió xóc nảy, đi theo con chuột tới một chỗ bỏ hoang. Hai người trốn ở chỗ đổ nát thê lương, thấy con chuột nhảy vào giữa tay một gã nam tử, tướng mạo người kia Hứa Ngự Tiên quen thuộc, gặp ở hội hoa đăng lúc tết Nguyên Tiêu – Hoàng Bào đạo sĩ.

Đạo sĩ Hoàng Bào  với thổi một hơi con chuột, trong nháy mắt con chuột biến trở về thiếu nữ điên trần trụi. Thiếu nữ điên chủ động nằm trên thềm đá, tách hai chân lộ ra âm hộ lông mọc đen dài, (eo… edit tới đây thấy miêu tả ghê woa.. help me!) mặt không thay đổi nhắm ngay đạo sĩ Hoàng Bào.

Đạo sĩ Hoàng Bào cười tà, giơ côn th*t tím hồng dữ tợn, lấy côn th*t đâm mạnh vào miệng huyệt non nớt, ở trong cơ thể nàng chạy nước rút: “Làm chết ngươi cái tiện nhân, hút sạch tinh khí của ngươi, kỹ nữ thiếu thao.”

Thiếu nữ điên bị thao rất nhanh, tự nhiên sắc mặt dần dần tái nhợt, không khí trầm xuống, tựa như có thể chết bất cứ lúc nào.

Hứa Ngự Tiên kéo tay áo Tiêu Huyền thúc giục: “Mau mau cứu nàng…”

“Việc này với ta có quan hệ gì đâu, vốn nàng ta sống không được bao lâu.”

“Ngươi lại dám không chõ mõm vào, vì sao lại hào hứng chạy tới?”

Lông mày Tiêu Huyền khẽ nhếch, một khuôn mặt ngạo mạn bất cần: “Rảnh rỗi đến phát chán nên mới hiếu kỳ thôi, nhưng nếu so bản lãnh,  căn bản đạo sĩ kia không đấu lại một sợi lông của ta.”

Hứa Ngự Tiên cắn răng nghiến lợi nói: “Cái tên nhà ngươi…”

Lúc hai người tranh chấp, một tiếng leng keng hữu lực vang lên, từ trênngói nhà rách truyền đến: “Nghiệt súc, dám hại tính mạng người.”

Trên cao huyền dưới ánh trăng treo lên lạnh thấu xương trận gió, một bộ áo cà sa vàng bay trong gió, gương mặt trắng giống như một pho tượng phật ngọc. Dung mạo của hắn tuấn tú ôn hòa, ánh mắt lại sắc như đao, lạnh như băng, nhìn phía đạo sĩ Hoàng Bào ở dưới.

Đạo sĩ Hoàng Bào trên mặt lộ vẻ sợ hãi, chợt rút gậy lớn ra, bỏ thiếu nữ xích lõa ra: “Xú hòa thượng, ngươi tu phật của ngươi, ta luyện đạo của ta, phật đạo không thể chung đường.”

Ngọc diện hòa thượng quát lớn: “Súc sinh này còn dám tự xưng tu đạo, hút tinh khí nữ tử tu luyện, cũng không xứng xưng người tu đạo chính thống, hôm nay bần tăng không thể không thu phục súc sinh ngươi.”

Đạo sĩ Hoàng Bào từ vạt áo rút ra huyết phù, ném về hướng ngọc diện hòa thượng, mạnh miệng nói: “Xem ngươi có bản lĩnh đó không.”

Huyết phù phân tán tựa như khói đen mờ mờ, cười gằn đánh về phía Ngọc Diện hòa thượng. Ngọc diện hòa thượng nắm phật châu, bắn ra một đạo kim sắc phật quang, đem bóng đen đánh cho hồn phi phách tán. Hắn nhẹ nhàng bay xuống, bắt đầu cùng Hoàng Bào đạo sĩ đấu pháp.

Bào đạo sĩ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, bị ấn phật của Ngọc Diện hòa thượng đánh đến miệng phun ra máu.

“Ghê tởm.” thân thể Hoàng Bào đạo sĩ co rụt lại, rốt cuộc hóa thành một con chồn đen, muốn độn thổ chạy thoát, bị Ngọc Diện hòa thượng một thanh bắt đuôi dài.

“Thu!” Ngọc diện hòa thượng nâng bát vàng lên, một vệt kim quang chợt nổi lên, đem chồn thu nhập vào bên trong bát.

Hứa Ngự Tiên ngạc nhiêb cứng họng, đang muốn vỗ vỗ Tiêu Huyền bên cạnh, phát hiện hắn đã biến mất không thấy đâu. Nàng không khỏi nhìn lại, liền thấy một bóng đen chạy trốn vào trong rừng rậm.

“Còn có một con súc sinh…” Ngọc diện hòa thượng thu hồi vàng bát, bay về phía Hứa Ngự Tiên, hai người vừa chạm mặt liền không thể tin được.

Ngọc diện hòa thượng lui nửa bước, kinh ngạc nói: “Nữ thí chủ lại là ngươi, mới vừa rồi tại sao ta cảm nhận được yêu khí?”

Hứa Ngự Tiên quan sát ngọc diện hòa thượng: “chỗ nào có yêu khí? Ngươi là Tĩnh Hải đại sư?”

Thực sự là người muốn ăn mặc, phật muốn kim trang. Tĩnh Hải thay đổi cái trang phục, rốt cuộc tuấn tú phải không nhận ra.

“A Di Đà Phật, bần tăng chính là Tĩnh Hải. Nơi này yêu khí mọc lan tràn, nữ thí chủ thế nào ở đây?”

Hứa Ngự Tiên nhún nhún vai nói: “Nói chung một lời khó nói hết.”

Hứa Ngự Tiên cho điên thiếu nữ khoác cái bên ngoài sam, cùng Tĩnh Hải cùng nhau đưa nàng trở về nhà, cũng nói cho nàng biết cha mẹ thiếu nữ cũng sẽ không bao giờ nửa đêm mất tích, bị hỏi ngọn nguồn cũng chỉ có thể có lệ đi qua. Hai lão già tuy có hoang mang, nhưng đối với bọn họ cảm động đến rơi nước mắt.

Tĩnh Hải thần tình nghiêm nghị: “Nữ thí chủ, bần tăng cũng đưa ngươi về nhà đi, hơn phân nửa Dạ Nữ người ta thật là không an toàn.”

Hứa Ngự Tiên nhớ tới kia không đáng tin cậy Tiêu Huyền, nói không chừng về sớm Bạch phủ, liền đáp ứng rồi Tĩnh Hải là được ý.

Tĩnh Hải đưa Hứa Ngự Tiên trở về nhà trên đường, thuận tiện truyền phật hiệu lý lẽ. Hứa Ngự Tiên dọc theo đường đi ngáp, liên tục đáp lời lời của hắn.

Thật vất vả đến rồi trắng cửa phủ, Tĩnh Hải thần tình đột mà kinh biến, chỉ vào Bạch phủ cửa chính nói: “Hứa thí chủ, viện này…”

“Nương tử…” Trên đường phố tỏ khắp nồng đậm trong sương mù, một đạo kiều diễm bóng trắng chậm rãi ra.

Phảng phất thiên cây vạn hoa pháo hoa nỡ rộ, Hứa Ngự Tiên bên tai ông ông tác hưởng, nhào vào Bạch y nhân kia trong ngực: “Ngươi rốt cục đã trở về…”

“Vi phu không phải đã nói sao, sẽ tận mau trở lại.” Bạch Tố Ly ôm lấy Hứa Ngự Tiên, ôn nhu nói.

Hai người như keo như sơn địa nhiệt cất một lúc lâu, Hứa Ngự Tiên mới nhớ tới phía sau có cái hòa thượng, ngượng ngùng đẩy hắn ra, đối với Tĩnh Hải giới thiệu: “Đại sư, này là tướng công của ta.”

Mà Tĩnh Hải khuôn mặt tuấn tú âm trầm, nhìn chằm chằm Bạch Tố Ly hối như khó lường..
Bình Luận (0)
Comment