Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử

Chương 34

Hứa Thiệu Nhung ở góc phố gặp được muội muội, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, hai tay ôm ngực đi lung tung không có mục đích.

Hứa Thiệu Nhung mặt giận dữ nói: “Cái kia họ Bạch bắt nạt ngươi?”

“A Di Đà Phật, cũng không phải hoàn toàn là như vậy, có vài lời xin Hứa thí chủ tránh đi chỗ khác nói chuyện.” chẳng biết lúc nào Tĩnh Hải đã vọt đến trước mặt hai người, giọng điệu  nghiêm túc dị thường.

“Đại sư, xin mời đi theo ta.” Hứa Thiệu Nhung mặc dù không hiểu ý Tĩnh Hải, xuất phát từ lòng kính trọng với người xuất gia, hoàn toàn nghe theo Tĩnh Hải, nhìn vẻ mặt hốt hoảng muội muội, trở về toàn nhà ở bênh cạnh Bạch.

Tĩnh Hải đứng ở bên ngoài nhà mới Hứa phủ, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa chính Bạch phủ: “Tòa nhà này mua ở cạnh phủ yêu tinh?”

“Đại sư vì sao xưng đó là phủ yêu tinh? Ta mua tòa nhà ở đây, cũng là vì muốn chăm sóc muội muội.”

Tĩnh Hải thở dài: “Cũng được, ta ở nhà ngươi bày trận pháp để hai yêu nghiệt kia không có cách nào có thể tùy ý xông vào.”

Hứa Thiệu Nhung tràn đầy tò mò hỏi yêu nghiệt là ai, sau khi Tĩnh Hải tiến vào phòng khách Hứa phủ, liền đem chuyện hai công tử Bạch phủ là xà yêu biến thành kể toàn bộ cho Hứa Thiệu Nhung.

Hứa Thiệu Nhung cắn hàm răng khanh khách rung động, chợt vỗ bàn gỗ dưới người: “Thế nào lại như vậy, nếu ta sớm biết hắn là xà yêu, cho dù có chết cũng sẽ không đem muội muội gả cho hắn.”

Hứa Ngự Tiên giống như bị sét đánh tỉnh ngộ, tức giận trừng mắt Tĩnh Hải: “Ngươi nói tướng công ta ăn lưu hoàng sẽ chỉ hiện nguyên hình mà không có ảnh hưởng gì, vì sao sau khi hắn ăn lại khó chịu?”

Mặt Tĩnh Hải hơi biến sắc, nói với Hứa Thiệu Nhung: “Xem ra muội muội ngươi bị đầu độc nặng, toàn tâm toàn ý hướng về xà yêu kia, bần tăng khuyên thí chủ sớm mang nàng rời đi nơi này, miễn cho nàng lại bị xà yêu bắt làm tù binh.”

Hứa Thiệu Nhung liên tục nói chí phải, Hứa Ngự Tiên nhíu đôi mi thanh tú: “Ta chưa từng bị đầu độc,  cái con lừa ngốc nhà ngươi nói bậy.”

Hứa Thiệu Nhung ôn nhu khuyên giải an ủi muội muội, mang nàng vào khuê phòng nghỉ ngơi thật tốt. Tĩnh Hải ở cạnh phòng nàng, bày ra trận pháp cực mạnh.

Trong phòng, sáng sủa sạch sẽ, Hứa Ngự Tiên ngồi trên xích đu đẩy, nhìn khung cảnh rộng lớn, khe khẽ nhỏ giọng nói: “Sao ta có thể sợ ngươi, tướng công…”

Một luồng tiếng đàn vang lên rõ ràng, xuyên qua mái ngói, len vào cửa sổ, vâng lên bên tai Hứa Ngự Tiên. Khi thì giòn giã như rồng gầm, thể hiện tâm tình cấp thiết, khi thì ôn nhu uyển chuyển, tố tương tư tình thâm, khi thì thê lương bi thiết, nói lên nỗi khổ giai nhân khó cầu.

Đó là tiếng đàn tướng công thường ngày hay đàn ( phượng cầu hoàng), Hứa Ngự Tiên sao có thể quên, nàng chạy thật nhanh ra cửa phòng, thất thần ở hoa viên đi lại. Nàng vỗ nhẹ tường dày, rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, lại như cách muôn sông nghìn núi.

“A, nữ nhân ngu xuẩn…” Đầu tường truyền đến tiếng chế nhạo của Tiêu Huyền, Hứa Ngự Tiên trố mắt ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hòa thượng kia bày pháp trận, ta không thể ở lâu, nói chuyện chính trước. Đêm đó, ở núi Thanh Thành ngươi hái tiên thảo, hại ca ta không có cách nào phi thăng. Sau đó có mục đích tiếp cận ngươi, để thu hồi Tinh Nguyên ở trong cơ thể ngươi. Cái ngu ngốc nhà ngươi sao không nghĩ chúng ta có ngàn biện pháp có thể bắt ngươi đi, vì sao lại lấy ngươi về nhà hảo hảo nuôi? Nếu như ta là ca ta, ngươi đã sớm bị giết chết…”

“Nghiệt súc, ngươi dám chạy tới!” Tĩnh Hải nghe được hai chữ “giết chết”, cho rằng Tiêu Huyền nghĩ muốn hại Hứa Ngự Tiên, tung phật châu đánh tới.

Tiêu Huyền đấu không lại Tĩnh Hải, lại lướt nhanh qua hắn, hóa thành một trận khói đen biến mất không còn tăm tích.

Tĩnh Hải trầm giọng nói: “Nữ thí chủ đừng đợi ở bên ngoài, anh trai ngươi đã thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát rời khỏi đây.”

Khuôn mặt Hứa Ngự Tiên vô cùng kinh ngạc: “Chúng ta phải đi nơi nào?”

“Trở về Hứa phủ cũ, nơi này không phải là nơi có thể đợi.”

Một lúc lâu sau, Hứa Thiệu Nhung đem đồ đạc thu dọn thỏa đáng, Hứa Ngự Tiên bị ép lên xe ngựa, nhìn chằm chằm tòa nhà Bạch phủ, thầm nghĩ có lẽ là đây là lần cuối cùng.

Xe ngựa đi trên con đường lầy lội, lắc lư kêu. Hứa Ngự Tiên vén rèm xe, phát hiện đi qua Tây hồ lăn tăn sóng, đó là nơi lần đầu gặp tướng công, hôm nay nghĩ lại chỉ thán cảnh còn người mất.

“Xe ngựa có thể dừng một chút sao, một lát thôi rồi đi cũng được, muốn nhìn cảnh đẹp Tây hồ một phen.”

Hứa Thiệu Nhung thấy muội muội có hăng hái, cao hứng cho nàng đi.

Đoạn kiều của Tây hồ cũng không phải đoạn kiều thực sự, có người nói mỗi khi gặp tuyết vào đông, mặt cầu lưu lại một mảng tuyết đọng, từ xa nhìn cầu tựa như chưa đứt đoạn, cố nhân từng nói “Tuyết đọng đoạn kiều”.

Mà lúc này Hứa Ngự Tiên đứng im trên đoạn cầu, ghé vào thành cầu nhìn chằm chằm làn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Một giọt nước mưa rơi xuống ở cái trán của nàng, Hứa Ngự Tiên nghĩ là trời muốn mưa, nhận ra xung quanh chỉ còn một mình nàng.

Càng nhiều giọt mưa rớt xuống, kỳ dị là trên người nàng không có một giọt nào rơi trúng. Hứa Ngự Tiên quay đầu nhìn về phía phía sau, sau khi nhìn thấy một màn trước mắt, hai mắt cũng không thể nào dời đi.

Giọt mưa chảy trên một chuỗi xuyến thủy tinh, tựa như ngăn cách nàng cùng vạn vật xung quanh. Chỉ có một thân ảnh yểu điệu, nắm một cây dù trắng thêu mai và  trúc, cùng Hứa Ngự Tiên lặng lẽ nhìn nhau
Bình Luận (0)
Comment