Bách Việt Thánh Tôn

Chương 1

Cổ Việt Quốc, Chí Minh lịch mùa thu năm 8197.

Thành Đại La, tòa thành nằm giữa vùng trời đất Giao Chỉ, được thế rồng cuộn hổ ngồi, chính giữa nam bắc đông tây, tiện nghi núi sông sau trước. Tường thành chạy dài không thấy điểm cuối, những vết tích của năm tháng in hằn trên nó như là minh chứng cho sự trường tồn trải qua những sóng gió thăng trầm.

Tòa cổ thành này chia làm 3 vòng: vòng thành thứ nhất là nơi sinh sống của phàm nhân, vòng thành thứ hai là nơi tu luyện, giao dịch của các tu luyện giả, vòng trung tâm cũng là vòng cuối cùng chính là căn cơ của chủ nhân tòa thành này. Đó chính một trong ngũ đại gia tộc của Cổ Việt Quốc, Lý gia. Năm vạn năm trước, Lý Thái Tổ Lý Công Uẩn đã xây dựng thành này, đánh ra một thời kỳ huy hoàng cho Lý gia. Từ đó Đại La Thành cũng trở thành tổ thành đời đời sinh sống của thế gia cổ lão này.

Lúc này trời đã tối, bầu trời không gợn một bóng mây, lộ rõ vầng trăng cùng những vì sao sáng trên bầu trời, đột nhiên một ngôi sao chổi rạch ngang trời báo hiệu điềm chẳng lành. Tại một tòa cổ miếu xập xệ trong thành, một lão đạo sĩ mặc Âm Dương bảo y ngẩng đầu nhìn lên trời. Điều ngạc nhiên đó là ông ta luôn đứng im tại chỗ, mắt nhắm nghiền, chỉ có các ngón tay ở tay phải luôn bấm vào nhau như đang tính toán gì đó. Một lúc sau, ông ta mới đột nhiên mở to đôi mắt, mồ hôi chảy ròng ròng thành từng giọt trên khuôn mặt khô gầy. Lão thở dài:

- Haizz, điều gì phải đến cũng sẽ đến, có muốn ngăn cũng không được!

Lão giả vừa dứt lời liền biến mất vô tung vô ảnh như chưa từng xuất hiện qua, nơi đây chỉ còn lại tiếng gió vi vu, cùng tiếng két két của côn trùng. Nếu có đại năng giả nào ở đây nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất khiếp sợ chỉ vì thân phận của ông lão này.

Ở vòng trung tâm của Đại La Thành, chỗ này là phủ đệ của gia chủ Lý gia. Vào thời điểm này dù ở trong phủ hay ngoài phủ thì đều có binh lính tuần tra khắp mọi nơi, có thể nói nơi này là tường đồng vách sắt, phòng thủ kín kẽ, đúng là nội bất xuất ngoại bất nhập. Tất cả sự nghiêm ngặt này đều vì Lý phu nhân Lý Hiền Hòa, vợ của gia chủ Lý gia Lý Khánh Văn mấy hôm nay đã hôn mê cho dù mấy vị đại lão của Lý gia đã thử trị liệu nhưng cũng bó tay. Mọi người đều cho rằng bà đã trúng thuật pháp vô danh nào đó. Cho nên Lý gia đã mời các đại y, kỳ nhân dị sĩ đến cứu chữa.

Trong biệt viện, các đại y lần lượt bắt mạch, thi triển y thuật của mình giúp Lý phu nhân nhưng tất cả điều nhận được chỉ là cái lắc đầu chán nản.

Đúng lúc này, một binh lính hấp tấp chạy tới cúi người nói với Lý Khánh Văn mặt mày đang tràn ngập lo lắng:

- Bẩm báo đại nhân, ngoài đại môn có một ông lão xưng là Lê Hữu Trác, nói rằng muốn xem xét bệnh tình của phu nhân.

Lời của binh lính ngay lập tức dẫn phát xôn xao của các đại y trong thành.

- Hải Thượng Lãn Ông bậc giác tri

Thông kinh đạt lý rất từ bi

"Thượng kinh ký sự" ghi thời sự

"Hải Thượng y tông" chép sách y

Mọi chốn đợi chờ thầy thuốc đến

Khắp nơi chào đón bước chân đi

Trọn đời cứu giúp cho người bệnh

Hải Thượng Lãn Ông bậc giác tri (1)

- Là Hải Thượng thần y đó…

- Lão nhân gia thần long thấy đầu không thấy đuôi không ngờ lại ở ngay trong thành Đại La.

- Có ngài ấy ở đây xem ra Lý vương phi sẽ rất nhanh được chữa khỏi.

-...

Lý Khánh Văn vẻ mặt bấy giờ mới tươi lên một chút, vội vã thi triển bộ pháp xuất hiện ngay trước đại môn hành lễ với một lão giả mặc hôi y đằng sau lưng đeo một cái hòm to đùng đang đứng phía trước.

- Hải Thượng thần y! Lý mỗ có lễ, mong ngài hãy chữa bệnh cho thê tử ta với, nàng đã hôn mê mấy hôm nay rồi.

Lão giả kia cũng hành lễ lại, đáp:

- Lý gia chủ khách khí rồi, chúng ta mau mau vào xem tình hình thôi.



Vị thần y lớn tuổi này vừa bước vào phòng lập tức nhận được sự kính trọng của mọi người. Lão nhẹ nhàng đến bên giường thi triển y pháp trong Hải Thượng Y Tông Tâm Lĩnh kiểm tra nội thể Lý phu nhân. Kiểm tra một hồi, lão nhân gia lắc lắc đầu làm cho mọi người đều biến sắc. Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy vị thần y này liền lấy ra một tấm thanh đồng cổ kính từ hòm đồ sau lưng sau đó truyền từng luồng linh khí vào nó rồi thúc giục bảo kính chiếu rọi toàn thân Lý phu nhân. Một lúc sau lão thu lại bảo kính, vẻ mặt vui mừng nói:

- Chúc mừng Lý vương gia! Lý phu nhân đã mang thai rồi… Chỉ có điều thai này rất lạ, nó giống như đám hư vân chỉ khi ta dùng Chiếu Mệnh Bảo Kính mới phát hiện ra khí tức sinh mệnh mang huyết mạch Lý gia vô cùng nồng đậm. Hơn nữa nó luôn hút nguyên khí trong người phu nhân để phát triển, cũng may tu vi nàng cao cường nên chỉ hôn mê mà thôi.

Lý Khánh Văn nghe thấy thế vừa vui vẻ vừa cuống quýt hỏi:

- Đa tạ Hải Thượng thần y báo tin mừng. Vậy còn thê tử ta khi nào nàng mới tỉnh vậy?

Lão y sư suy ngẫm một chút rồi nói:

- Hừmmm, ngài hãy sai người thu thập thiên tài địa bảo chứa đựng nhiều thiên địa linh khí sau đó đưa đến thuyền của ta trên sông Hồng đoạn đền Đức Long Quân. Ta sẽ luyện chế Linh Lung Ngọc Lộ Dịch cho phu nhân uống, lúc đó cái thai sẽ không hấp thu nguyên khí từ nàng nữa mà sẽ hấp thu nguồn linh khí dồi dào của linh dịch. Một ngày sau, nguyên khí của phu nhân tự động hồi phục thì sẽ tỉnh lại.

- Một lần nữa xin đa tạ Hải Thượng tiên sinh. Một chút quà mọn thay lời cảm ơn kính xin tiên sinh nhận lấy.

Lý Khánh Văn nói xong, lập tức một nha hoàn đi tới cầm một khay ngọc dâng lên. Trong khay chỉ có 3 tấm ngọc giản và 1 quyển sách. Thế nhưng hai mắt lại Hải Thượng thần y lại sáng lên như thấy bảo vật kinh thế. Ông vội cảm tạ:

- Nếu ngài đưa quà khác tới thì kẻ hèn này thực không dám nhận. Nhưng ta một lòng với y đạo nên đối với y quyển và đan phương mới thì luôn có tâm thu thập. Vì thế đa tạ Lý Vương gia!

Vừa dứt lời, ông liền tiến tới nâng niu cầm lấy quyển sách cùng 3 tấm ngọc giản rồi thu chúng vào chiếc hòm sau lưng.

- Nếu ngài thu thập xong tài liệu hãy đưa đến chỗ ta, ta sẽ lập tức luyện chế Linh Lung Ngọc Lộ Dịch. Hiện tại ta xin phép cáo lui.

Hải Thượng thần y cùng các đại y khác lần lượt cùng nhau rời khỏi.

Tiễn mọi người ra về, Lý Khánh Văn lập tức giơ tay ra hiệu. Một trung niên nam tử nhanh chóng bước tới cúi đầu nhận lệnh.

- Bạch tổng quản hãy lo chuyện thu thập thiên tài địa bảo đi. Nhớ làm nhanh nhất có thể.

- Dạ!

Lý Khánh Văn nói xong, không để ý đến trung niên nam tử nữa mà quay lại phòng của thê tử chăm sóc nàng. Hiện tại hắn không còn là một vị gia chủ uy nghiêm khiến người đời khiếp sợ nữa mà là một người chồng, một người cha lo lắng cho thê tử, cho hài nhi chưa sinh ra của mình.

Còn chuyện thiên tài địa bảo hắn rất yên tâm giao phó cho Bạch tổng quản. Vị tổng quản này là thân tín của hắn đã rất nhiều năm, luôn cúc cung tận tủy, xử lý mọi việc từ lớn đến nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày của Lý gia. Sự tình rơi vào tay vị Bạch tổng quản này đều được xử lý gọn gàng, nhanh chóng, không có gì để chê trách hơn nữa còn làm tốt hơn những gì đã yêu cầu.

(1) Tác giả: Trần Minh Hiền
Bình Luận (0)
Comment