Lần nữa đến quán rượu Lăng Thủy Độ thì đã gần đến giờ tý. Đám phàm nhân lúc trước đến uống rượu đã sớm rời đi, bên ngoài quán rượu lúc này lại là một cảnh tượng náo nhiệt khác, hơn một trăm cô hồn dã quỷ tụ tập ở bên ngoài cửa lớn quán rượu đang đóng chặt, lần này phẩm loại lại càng đầy đủ hơn, không đầu có, thiếu tay thiếu chân có, ríu ra ríu rít vô cùng náo nhiệt.
Thập Diệp chen chúc giữa một đám quỷ chết đuối, vụn béo dưới nước ướt át ở trước mặt hắn bay tới bay lui, tỏa có mùi ẩm mốc, làm cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, sắc mặt Bạch Huyên thoạt nhìn cũng không tốt lắm, nhưng là bởi vì nguyên nhân khác.
"Ông nội nó, sao lại có nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, Thành Hoàng Thuộc phụ trách địa giới này làm ăn gì kỳ vậy?"
Thập Diệp lặng lẽ lấy Tụ Khuê Bàn, Thất Diệu Kiếm ý rung động với biên độ lớn hơn một chút, hẳn là khoảng cách oán tinh đang ở rất gần rồi.
"Đạo gia thứ này của ngài quá quá dọa người, có thể hay không đừng lấy ra." Thư sinh chết đuối nói.
Thập Diệp thu hồi Tụ Khuê Bàn, "Vì sao bọn chúng tụ tập ở chỗ này? "
Quỷ treo cổ: "Cô hồn dã quỷ mười dặm quanh đầy đều bị lão thụ yêu triệu tới bắt tìm người làm thế thân, mỗi đêm đều phải đến nộp những quỷ mới. "
"Ta chỉ từng nghe nói yêu tộc hấp thụ tinh khí người sống, chưa bao giờ nghe nói là hít quỷ khí," Bạch Huyên nói, "Phương pháp tu luyện của thụ yêu này quả thực rất đặc biệt nha. "
"Nghe nói không phải là hít quỷ khí, mà là để cho những con quỷ mới kia giúp nàng làm chuyện gì đó." Thư sinh chết đuối nói: "Liễu Thụ Yêu tự mình tra hỏi, yêu cầu rất nghiêm khắc, bề ngoài bị tổn hại thì không cần, nhát gan không cần, bộ dạng không đẹp mắt cũng không cần, trước khi chết có sở thích bất lương cũng không cần. "
Bạch Huyên nhướng mày, đưa mắt nhìn Thập Diệp một cái.
Thập Diệp: "Chuyện gì vậy? "
Bạch Huyên: "Có cảm thấy câu chuyện này quen lắm không? "
Thập Diệp lắc đầu.
"Nhiếp Tiểu Thiến đó, đây chính là cuốn thoại bản kể về tình người và quỷ siêu cấp ngược luyến nổi danh khắp tam giới, ngươi chưa từng xem qua sao?"
"Bần đạo cũng không đọc mấy thứ tào lao đó."
"Ta có một quyển sơ bản giữ gìn rất kỹ, chờ ngươi chết ta cho ngươi mượn xem."
"Không cần."
"Vô Thường đại nhân, đạo gia, có động tĩnh rồi!"Thư sinh chết đuối nhắc nhở.
Cửa quán rượu chậm rãi mở ra, một cỗ âm phong thổi từ trong cánh cửa tối đen ra bên ngoài, nhiệt độ bốn phía nhanh chóng giảm xuống, mặt đất kết thành một lớp sương mỏng.
"Cửa mở, vào ——"
Thanh âm già nua vang vọng khắp đất trời, chấn động đến mức mây lượn trên bầu trời cũng trở nên run rẩy, Thập Diệp bất giác rùng mình một cái, ngay lúc đó, Bạch Huyên liền đặt tay lên vai hắn.
Tay Bạch Huyên lạnh như băng ngọc, thế nhưng không hiểu sao lại xua tan hết cảm giác lạnh buốt từ trong tận xương tủy của Thập Diệp.
"Có cảm giác gì không?" Bạch Huyên hỏi.
Thập Diệp giật mình một chút, mới phản ứng lại Bạch Huyên là đang hỏi Tụ Khuê Bàn cùng Thất Diệu Kiếm, ngưng thần đánh giá một chút, chấn động của Tụ Khuê Bàn đang tăng lên..
"Oán tinh hẳn là ở trong cánh cửa kia." Thập Diệp nói.
Hơn mười con quỷ nương theo trận âm phong thổi qua đó, quỷ hỏa xanh biếc chiếu vào con đường phía trước của bọn chúng, phía trước mỗi con quỷ mới đều có một quỷ cũ dẫn đường, bọn họ giống như bướm đêm lao vào trong cửa động.
"Sợ là chỉ có quỷ thì mới có thể đi vào." Thập Diệp suy đoán.
"Vậy có gì khó khăn?" Bạch Huyên cười khẽ, dựng đầu ngón tay lên, một đạo bùa tử sắc hiện ra trên đầu ngón tay hắn, một chuỗi ký tự màu bạc sáng lên, sau đó nghe hắn thấp giọng nói một câu: "Chướng nhãn pháp – Khai", rồi "Bộp" một tiếng dán bùa lên ót Thập Diệp.
Thập Diệp chỉ cảm thấy hệt như có một giọt nước lạnh thấm vào da thịt, lúc sờ lên, bùa chú đã không thấy đâu nữa. Thân thể hắn bỗng trở nên nửa trong suốt, đạo bào không gió mà lay động, phiêu động rõ ràng càng thêm phiêu dật, có thể cảm giác được hai chân hắn vẫn còn giẫm trên mặt đất, nhưng cúi đầu xuống nhìn lại chỉ nhìn thấy dưới đạo bào hoàn toàn trống rỗng, đôi giày lúc này đã bị ẩn đi.
Thì ra đây chính là cảm giác làm quỷ, hình như cũng không tệ lắm.
Thập Diệp rất hài lòng.
"Vô Thường đại nhân, đạo gia, các ngươi thật sự muốn đi sao?" Thư sinh chết đuối nhỏ giọng hỏi.
"Dẫn đường đi." Bạch Huyên tháo quỷ hỏa của treo cổ quỷ đội lên trên đầu Thập Diệp, "Ta mượn dùng chút."
Quỷ treo cổ dám giận nhưng không dám nói, chỉ có thể liên tục gật đầu: "Cứ tùy tiện dùng tùy tiện dùng, dùng xong nhớ trả lại ta nhé. "
Bên trong cánh cửa là một hành lang vừa đen vừa dài, trên vách tường bốn phía thỉnh thoảng hiện lên những dây leo phát sáng, những dây leo kia phảng phất như có sinh mệnh bắt đầu rục rịch khởi động, phát ra những tiếng kêu xào xạc, phía trước đội ngũ, quỷ hỏa âm u chiếu rọi, lúc xa lúc gần, Thập Diệp đã không cách nào phân biệt được vị trí của quỷ chết đuối, chỉ có thể theo sát bóng lưng của Bạch Huyên
Đỉnh đầu Bạch Huyên cũng cháy lên một ngọn quỷ hỏa, nhìn qua thì không khác gì quỷ hỏa của những con quỷ kia, nhưng nếu nhìn kỹ, thì không khó phát hiện ở giữa tâm quỷ hỏa mơ hồ có ánh lên một vệt đỏ, giống như một khối bảo thạch trong suốt đang bị thiêu đốt ở bên trong.
Bây giờ Thập Diệp tuy rằng bề ngoài là quỷ, nhưng trên thực tế vẫn là một con người, ngũ giác đều ở đây, dần dần cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương, giống như mấy vạn cây kim băng c4m vào da thịt, hắn cố nén nhịn không lên tiếng, lại nhìn thấy Bạch Huyên vươn tay về phía sau, còn ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Thập Diệp quyết định làm lơ.
Càng đi sâu vào trong hành lang, cảm giác đau đớn càng lúc càng nhiều, đau đến mức ngón tay hắn không thể không nắm chặt lại, thậm chí còn cảm thấy ù ù tai.
Đột nhiên, một thứ gì đó vô cùng lạnh lẽo giữ chặt lấy cổ tay Thập Diệp, cảm giác ù tai kia biến mất, đau đớn quanh người giống như sóng biển chậm rãi lui về.
Thập Diệp giật mình, phản ứng đầu tiên là giãy cổ tay ra khỏi lòng bàn tay của Bạch Huyên.
"Đừng nhúc nhích." Bạch Huyên thấp giọng nói, "Ta không biết chỉ là một liễu thụ yêu trăm năm lại có năng lực sáng tạo ra yêu cảnh, là ta sơ suất rồi, xin lỗi ngươi. "
Thập Diệp ngẩn ra.
Tại sao hắn phải xin lỗi?
"Phàm nhân tiến vào Yêu cảnh, sẽ đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm. Ta tạm thời dùng thần chú chữa bệnh để thay ngươi chống đỡ, nhịn thêm chút nữa nhé, sắp đến nơi rồi. "
Thập Diệp lúc này mới phát hiện, bàn tay Bạch Huyên cùng cổ tay hắn còn cách nhau một đạo ánh sáng màu xanh nhạt, phảng phất như chiếc lá non đầu tiên của ngày xuân, không ngừng vận chuyển sinh cơ vào trong thân thế hắn.
Hóa ra đây là thần chú chữa bệnh. Thập Diệp nhớ lại lúc trước Bạch Huyên bị lệ quỷ đâm xuyên qua vai bị thương, hình như cũng chưa từng dùng câu thần chú này để trị liệu cho chính mình, vì sao —— trong lòng Thập Diệp đột nhiên nảy lên một cảm giác kỳ quái —— hắn đi theo mình, chiếu cố mình như thế, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì muốn câu hồn của mình để lấy bổng lộc thôi sao?
Phía trước hành lang mơ hồ lộ ra chút ánh sáng, từng con quỷ bị bạch quang bao phủ, biến mất, cuối cùng cũng đến cửa ra rồi.
Thập Diệp ngửi thấy mùi hương hoa nhẹ nhàng như lông vũ đảo qua chóp mũi, tựa hồ xen lẫn một chút hương vị của trái cây, có chút ngọt ngào, tầm mắt dần được mở rộng, trước mắt xuất hiện một thảm cỏ xanh biếc, sương trắng bốn phía phiêu đãng giữa không trung. Những chú chim gầy gò xuyên qua màn sương mù, giống như từng cái móc câu khéo léo kéo mành trướng lên, một gốc liễu già nua đứng trên bãi cỏ, cành liễu mềm mại phiêu đãng theo gió, kéo dài lơ lửng trên không trung, tựa như tuyết bay liên miên trên bầu trời.
Thập Diệp cảm giác toàn thân giống như bị nước suối gột sạch hoàn toàn, thể xác và tinh thần đột nhiên trở nên thanh tịnh, đúng là có chút cảm giác hưởng thụ khó nói thành lời.
Tựa hồ không chỉ có hắn, đám quỷ cũng nhao nhao lộ ra biểu cảm hưởng thụ, quỷ hỏa trên đỉnh đầu dần dần dập tắt, hóa thành những đốm sáng rơi vào trong quỷ thể.
"Có chút bản lĩnh nha, cư nhiên còn có thể tinh lọc quỷ khí." Bạch Huyên lấy quỷ hỏa giả trên đỉnh đầu Thập Diệp xuống rồi dập tắt, thuận tiện vỗ một cái dập tắt luôn quỷ hỏa của mình: "Thất Diệu Kiếm thế nào? "
Thập Diệp cảm ứng một chút, lắc đầu: "Không khác ở bên ngoài là bao. "
Bạch Huyên: "Có chút phiền toái rồi, yêu cảnh này thoạt nhìn không nhỏ, chẳng lẽ phải đi tìm kiếm từng tấc một sao? "
Thập Diệp không trả lời, hắn cảm giác được một cỗ khí tức bất thường từ bốn phương tám hướng xộc đến, dưới chân tiếng cỏ đất kêu rì rầm tựa như sóng biển, từng đóa hoa dại đua nhau nở rộ, cánh hoa mềm mại đón một nhành liễu màu trắng bay xuống từ phía trên, tựa như những đưa con đang hưởng thụ sự vuốt v3 đến từ mẫu thân.
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, lá liễu rung động tỏa ra anhd hào quang giống như vàng lá, "rắc rắc" một tiếng rồi buông xuống tạo thành một tấm rèm châu xinh đẹp. Một bàn tay vén rèm lên, ngón tay mảnh khảnh, đầu ngón tay xanh xao, móng tay tròn trịa phiếm chút ánh dầu —— đám quỷ không khỏi nín thở, tuy rằng bọn chúng sớm đã không còn hô hấp —— chủ nhân bàn tay này xinh đẹp như vậy hẳn là một là mỹ nhân rồi.
Thập Diệp nghe được Bạch Huyên hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ quỷ sai cũng sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, ai ngờ Bạch Huyên đột nhiên lộ ra biểu cảm thảm không nỡ nhìn, ngay sau đó, đám quỷ bốn phía đồng thời k3u rên thảm thiết, ôm đầu chạy trốn.
Người phía sau rèm châu là một nữ tử mặc y phục màu phỉ thúy, nhìn tuổi tác chừng hơn tuổi của Thập Diệp, búi tóc đơn giản, mặt mày thanh nhã, tuy rằng không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng không đến mức làm cho chúng quỷ phải sợ hãi đến mức này.
"Thật đáng sợ." Tròng mắt Bạch Huyên nhô ra, giống như một con ếch vừa bị hù cho khiếp sợ: "Nữ yêu này cư nhiên có khuôn mặt giống Diêm La Vương! "
Thập Diệp có chút ngoài ý muốn: "Diêm La vương bộ dạng cũng thanh tú đó chứ. "
Bạch Huyên: "Hả? "
Thập Diệp ngạc nhiên nhìn Bạch Huyên, Bạch Huyên hoảng sợ nhìn Thập Diệp, trong nháy mắt tiếp theo hai người đồng thời phản ứng lại, Bạch Huyên lấy ra một tấm tử bùa dán lên mí mắt, sau đó khẽ hô: "Thiên nhãn chú – Khai", tử bùa sáng lên bạch quang tỏa ra ở ngay giữa mặt hắn, đôi đồng tử Bạch Huyên hiện lên một đạo kim quang, càng trở nên sáng ngời.
"Ông nội nó, thì ra là tâm chướng pháp! Suýt nữa thì làm ta sợ chết. " Bạch Huyên Lẩm bẩm.
Thập Diệp: "Cái gì —— thuật? "
"Một loại ảo thuật của yêu tộc, người thi thuật có thể khống chế khiến người ta nhìn thấy thứ sợ hãi nhất hoặc khát vọng nhất trong lòng."
Thập Diệp mở to hai mắt: Cho nên, hắn là sợ Diêm La vương hay là thích Diêm La vương?
"Ngươi nhìn thấy gì?" Bạch Huyên hỏi.
"Lục y nữ tử, " Thập Diệp nói, "Hẳn là bộ dạng vốn có của nàng. "
Bạch Huyên nhìn biểu cảm của Thập Diệp phảng phất như nhìn thấy yêu ma quỷ quái đang trên bờ vực tuyệt chủng gì đó.
"Ở đây, ở kia, lá gan không được, toàn bộ rời khỏi đây!" Liễu Yêu vung tay áo dài, kình phong nổi lên bốn phía trong không trung, đem đám tiểu quỷ sợ đến mức tè trong quần thổi hết ra ngoài, ngoài Bạch Huyên và Thập Diệp đang ở dưới tàng cây, chỉ còn lại có ba đến năm tên tiểu quỷ.
Liễu Yêu đưa ngón tay ra bắt lấy, Thập Diệp chỉ cảm thấy có một cỗ kình lực kéo hắn qua, Bạch Huyên chậc chậc một tiếng, cũng làm bộ thân bất do kỷ bay qua, đồng loạt đứng ở trước mặt Liễu Yêu.
Mặt mày Liễu Yêu đều dài như lá liễu, tinh tế đánh giá Thập Diệp cùng Bạch Huyên một vòng, gật đầu: "Hai tiểu quỷ này không tệ, là ai đưa tới đây? "
"Là ta thưa Liễu đại nhân." Thư sinh chết đuối vội vàng tiến lên nói.
Liễu Yêu: "Lúc sống bọn chúng thế nào? "
"Cái này..." Thư sinh chết đuối toát mồ hôi hột, liên tiếp nhìn về phía Bạch Huyên.
"Hồi đại nhân, ta họ Bạch, nhà nghèo, bị bệnh nặng, thật sự sống không nổi nữa liền nhảy xuống sông tự vẫn, vừa vặn bị quỷ chết đuối đại ca nhặt trở về, lúc này đây ta mới có mặt ở nơi đây." Bạch Huyên nói.
Liễu yêu lại nhìn về phía Thập Diệp: "Hắn là đạo sĩ? "
Bạch Huyên: "Là một đạo sĩ giả, là hắn lừa tiền chữa bệnh của ta, làm hại ta —— ta sống không còn gì luyến tiếc, cho nên lúc chết ta liền kéo hắn đi theo, tục ngữ nói rất hay, có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. "
Liễu Yêu nhướng mày: "Bộ dạng của hắn cũng không giống như kẻ lừa đảo. "
"Kẻ lừa đảo đương nhiên đều đẹp như thế, bằng không làm sao có thể lừa gạt người khác được? Bạch Huyên nói, "Ngươi nói có đúng hay không, tiểu đạo trưởng? "
Thập Diệp: "Bần đạo không bao giờ lừa gạt người khác. "
Bạch Huyên hung hăng đạp vào chân mình một cước.
Thập Diệp lại bổ sung nửa câu: "Lòng người tham lam, không cần bị lừa cũng sẽ tự sa đầu vào lưới. "
Lời này vừa nói ra, đừng nói Thư sinh chết đuối cùng Liễu Yêu, ngay cả Bạch Huyên cũng cảm thấy kinh hãi.
"Quả nhiên là cao thủ!" Liễu Yêu vô cùng hài lòng: " Quỷ chết đuối, ngươi có công đưa được quỷ tốt đến, đây phần là thưởng cho ngươi." Nàng ta phất phất tay, một chuỗi nến trắng ôn nhuận bay vào trong nguc thư sinh chết đuối, tên quỷ chết đuối thiên ân vạn tạ rồi vội vàng bỏ chạy.
Thập Diệp cùng Bạch Hiển liếc nhau, cảm thấy tựa như có cái gì đó không đúng.
Làm thế nào lại cảm thấy bọn họ giống như đã bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền nhỉ?
"Hai người các ngươi, theo ta đến đây." Liễu Yêu quét chiếc váy dài đi ở phía trước, đi tới đâu,đều có bông hoa nở rộ, những đóa hoa lại kết ra một chuỗi trái cây nhỏ màu tím, bùm bùm rơi trên mặt đất, tản ra mùi hương trái cây khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Thập Diệp chỉ nhìn hai cái, Bạch Huyên vẻ mặt khẩn trương nhắc nhở: "Những thứ này không thể ăn. "
Thập Diệp: "Ngươi coi ta có ngu ngốc hay không?" "
"Ta cảm thấy chuyện này không đúng, trong yêu cảnh này linh lực dồi dào, vượt xa yêu khí của Liễu Yêu này." Bạch Huyên cảnh giác nhìn xung quanh: "Nơi này sợ là có đại yêu quái đang tọa trấn. "
Ngay phía trước là một sơn cốc, núi bao quanh bao phủ bốn bề, nước sông tựa như dải lụa trắng vòng quanh chân núi, tuy nói là sơn cốc, thế nhưng bên trong cốc lại vô cùng rộng lớn, cỏ xanh um tùm mọc cao gần nửa người, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ lấp lánh.
Một đám người —— không, phải nói là một đám quỷ đang bận rộn làm việc trên bãi cỏ, có con đang cắt cỏ, có con đang san bằng mặt đất, có con đang bắc cầu, còn có con đào hố, xây tường, bào gỗ, hiển nhiên là đang xây nhà. Từng đoàn cỏ tinh thừa dịp có gió thổi đến lăn qua lăn lại trên mặt đất, chúng đều là những tiểu tinh quái to bằng nắm tay, thích nhất là xuất hiện ở những nơi non xanh nước biếc, bộ dáng có chút tương tự với Dạ Du Quỷ, thoạt nhìn đều có bộ lông mềm mại, chẳng qua lông của quỷ Dạ Du là do âm khí hình thành, còn lông của cỏ tinh càng giống như mầm cỏ non vừa mới nhú lên.
Ở giữa đám cỏ, có một ngôi nhà đã được xây dựng hoàn thành, diện tích không lớn, hai cửa ra vào, tường trắng ngói đen, là cách xây dựng phổ biến nhất ở Giang Nam. Từng đoàn thị nữ mặc váy dài đi ngang qua trạch viện, Thập Diệp để ý, những thị nữ này đều có thực thể, hiển nhiên không phải quỷ, nhưng cũng không phải người.
"Là Hoa Yêu." Bạch Huyên thấp giọng nói, "Nơi này chỉ sợ chính là hang ổ của một đại yêu, ngươi theo sát ta. "
Nói xong, định đến kéo tay Thập Diệp, thế nhưng lại bị Thập Diệp né đi.
"Thất Tinh Quán không chỉ giỏi bắt quỷ mà còn giỏi bắt yêu nữa." Thập Diệp nói.
Bạch Huyên: "..."
Thập Diệp cảm thấy rất thú vị, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu cảm của Bạch Huyên như vậy, trợn trừng mắt, giật lông mày, quả thực là nhìn thuận mắt hơn trước đó rất nhiều.
Liễu Yêu dẫn Bạch Huyên cùng Thập Diệp một đường đi tới sảnh chính của trạch viện, gõ cửa.
"Tiểu thư, hôm nay quỷ chết đuối đưa tới hai con quỷ mới, ngài xem có thích hợp hay không."
"Được." Cửa cạch một tiếng mở ra, Thập Diệp chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm nồng đậm khác thường bay ra, giống như trái cây khắp núi rừng bị chín quá, trước mắt vừa hoa lên, quả thực là bị Bạch Huyên che chắn ở phía sau.
Bóng lưng Bạch Huyên căng cứng, từ góc độ này nhìn qua, có thể thấy trên cổ hắn đang nổi lên gân xanh.
Thập Diệp nghiêng đầu, nhìn lướt qua vai Bạch Huyên thì nhìn thấy một nữ nhân.
Là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, trên người mặc váy dài trắng tinh, trên váy kết đầy những bông hoa rực rỡ nhất của ngày xuân, nàng có mái tóc đỏ, mềm mại xõa tung ra phía sau, đỉnh đầu đội vương miện dệt từ cỏ cây hoa quả, làn da trắng như sữa của nàng tản ra mùi hương thơm mát, ánh mắt thuần khiết sạch sẽ như những vì sao, chỉ là khi lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn lại tựa như một vòng xoáy khổng lồ đang hút hết linh khí thiên địa trong thế gian.
Thập Diệp hít một ngụm khí lạnh, ha đã từng gặp nàng trong những bài thơ trong cổ tịch.
"Ký hàm thê hề hựu nghi tiếu, tử mộ dư hề thiện yểu điệu."(*)
Đó là một sơn quỷ.
(*)Trích trong bài thơ "Sơn quỷ" của Khuất Nguyên, dịch thơ (Bản dịch thơ của Phạm Thị Hảo):
"Mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ
Dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp."