Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 29

     Thời gian sáng sớm mỗi ngày, đều là lúc khu chợ náo nhiệt nhất. Người bán hàng rong, người đi đường người cưỡi ngựa, tiếng gà gáy chó sủa, đủ các loại âm thanh và mùi hương trộn lẫn vào nhau, tạo hơi thở của một vùng hưng thịnh.

  Thập Diệp đi rất chậm, nhìn giống như là người nhàn tản nhất trong đám người đang sốt ruột này rồi, nhưng thực ra, chỉ có mình hắn biết, tâm trạng của hắn lúc này chính là lòng như lửa đốt.

  Tuy rằng Bạch Huyên nói giai đoạn đầu của thiên kiếp ước chừng sẽ kéo dài cả một tháng, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Thập Diệp đối với vị Bạch Vô Thường đại nhân này, thì bình thường hắn đọc sách hơn tám phần là không bao giờ tìm hiểu cặn kẽ, nếu vạn nhất nhớ nhầm thời gian, hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

  Nhất định phải tìm được cái tên đang làm chuyện nghịch thiên kia.

  Nhất định phải phong ấn từng nơi dịch khí bị rò rỉ kia.

  Nhất định phải giải trừ Thiên Kiếp Cảnh.

  Mỗi một một việc đều sắp xảy ra, nhưng hiện tại đầu mối duy nhất có thể dựa vào lại là...

  Thập Diệp cúi đầu nhìn xuống dưới chân, con rùa ba đầu duỗi dài ba cái cổ, sáu móng vuốt chậm rãi bước đi nửa bước, lại dừng lại, rồi lại chậm rãi đi, rồi lại chậm rãi bước ra nửa bước còn lại.

  Thập Diệp thở dài.

Hắn không biết bên phía những người khác tiến triển như thế nào.

  Để có thể tìm kiếm hết toàn bộ thị trấn trong phạm vi lớn nhất, bọn họ dựa theo số lượng rùa ba đầu chia trấn An Bình thành tám khu vực. Hắn, Bạch Huyên, Tứ Trà, Lý Thu Đồng và Hoạ Bì yêu chia nhau ra để tìm kiếm, nguyên văn lời của Bạch Huyên là, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì khoảng sáu canh giờ sau hẳn là có thể quét sạch toàn bộ trấn.

  Thập Diệp vốn tưởng rằng cái gọi là ngoài ý muốn của Bạch Huyên là Túy hoặc là dịch khí gì đó, nhưng hiện tại mới biết được, ngoài ý muốn này hẳn là thói quen của con rùa Tam Đồ này.

   Rùa Tam Đồ, sống lâu ở Hoàng Tuyền, hành động cực kỳ chậm chạm, trời sinh tính tình lười biếng.

    Ước chừng so với rùa ở Phàm Giới còn đi chậm hơn gấp ba lần.

  Dựa theo tốc độ này tiếp tục tìm kiếm, Thập Diệp hoài nghi có khi đến trời tối ngay cả cái chợ này cũng không ra khỏi được.

  "Đây không phải là Thập Diệp đạo trưởng sao? Ngài đã ăn gì chưa?" Bên cạnh truyền đến tiếng chào hỏi, thì ra hắn đã đi tới trước quầy thịt của Trương đại ca, Trương đại ca cười tủm tỉm mài đao chào Thập Diệp.

   Thập Diệp: "Ăn rồi. "

  "Mới sáng ra, ngài đây là đang..." Trương đại ca quan sát bước chân của Thập Diệp: "Tản bộ sao? "

  Thập Diệp: "Ừm. "

  Phàm nhân tất nhiên không thể nhìn thấy được rùa Tam Đồ, cho nên thứ bọn họ thấy là Thập Diệp đang vòng hai tay đi trên chợ cứ một bước lại dừng ba bước, từ trái sang phải, lại lắc từ phải sang trái, thật đúng là bộ dáng rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới đi dạo chơi.

  "Đạo trưởng chào buổi sáng!" Cô nương trước quầy hàng tinh thần sáng lán vẫy tay chào Thập Diệp.

  Thập Diệp thấy cô nương này có chút quen mắt, suy nghĩ một chút, mới nhớ tới gương mặt trước kia đầy vết lở loét, hiện giờ làn da đã trắng nõn, cười cũng nhiều hơn, nhất thời không nhận ra.

  "Nhị Nha cô nương" Thập Diệp gật đầu: "Gần đây có tốt sao? "

  "Ngày hôm qua trên cằm lại mọc thêm mấy cục mụn, ta đem bùa đạo trưởng ngài cho đặt ở dưới gối ngủ một giấc, buổi sáng liền không thấy nữa." Nhị Nha cười nói.

  Thập Diệp gật đầu.

   Nụ cười của Nhị Nha càng thêm thần bí, tiến lên nói: "Đạo trưởng, kỳ thật ngài không phải đến dạo chơi, mà là bảo vệ bọn họ phải không? "

  Nói xong, nàng chỉ về phía trước.

  Thập Diệp lúc này mới phát hiện Miêu Tam Nương đang ôm lấy Tinh Nhi, trên tay cầm giỏ xách đi chợ, đang ở quầy rau phía trước mua đồ ăn. Lưu Ngư Nương đi theo bên cạnh, mang theo giỏ, trong giỏ chứa đầy đủ các loại rau xanh, còn có một con cá.

  "Đạo trưởng ngài yên tâm, hiện tại bệnh xấu xí của Tinh Nhi đã được chữa khỏi, Lưu Ngư Nương đi theo bên cạnh, ta cũng ở đây trông chừng, nếu còn có người nào không có mắt dám khi dễ bọn họ, ta sẽ đem hắn băm vằm làm bánh bao nhân thịt." Trương đại ca giơ ngón tay cái lên: "Lại nói, đạo trưởng ngài thật sự là thần thánh, ngay cả bệnh xấu cũng có thể chữa khỏi, bản lĩnh này của ngài đến Hoa Đà vỗ ngựa cũng đuổi không kịp ấy chứ."

  "Trương đại ca quá khen." Thập Diệp tiếp tục nhìn Tinh Nhi.

  Tinh Nhi nằm sấp trong nguc Miêu Tam Nương, lớn như vậy hôm nay hẳn là lần đầu tiên cậu nhóc đến chợ, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Miêu Tam Nương, ánh mắt vừa cảm thấy mới lạ lại vừa sợ hãi, nhìn thấy có người đi ngang qua, cậu sẽ theo phản xạ có điều kiện vùi đầu vào cổ mẫu thân, tránh né ánh mắt của người qua đường.

  Bà chủ quán rau là một đại thẩm hơn năm mươi tuổi, Thập Diệp nhìn có chút quen mắt, hẳn là người lúc trước giúp Miêu Tam Nương đuổi đi một người trong đám côn đồ vô lại, nàng cười với Miêu Tam Nương tán gẫu gì đó, xong rồi tặng Miêu Tam Nương hai cây rau xanh, Miêu Tam Nương từ chối mấy lần không được, chỉ đành nhận lấy rồi liên tục nói cảm ơn. Đại thẩm vui vẻ lấy một cây hoa cải đưa cho Tinh Nhi.

  Tinh Nhi có chút khiếp sợ, do dự thật lâu mới nhận lấy, ngón tay nhỏ ngắn ngủn vuốt cành hoa một cái, nở nụ cười.

  Hiện giờ yêu khí trên người Tinh Nhi đã tinh lọc gần hết, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có của cậu, ánh mắt đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, khi cười lên, vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.

  Người bán hàng rong ở xung quanh, người đi ngang qua, người mua thức ăn, người bán rau cũng đều nở nụ cười, kỳ thật bọn họ đều cố ý hay vô tình liếc nhìn Tinh Nhi, chỉ là sợ Tinh Nhi bị doạ, cho nên cũng không dám tới gần quá.

  Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt bọn họ, ấm áp, giống như chiếc bánh bao thịt vừa mới ra khỏi nồi.

  Ai ngờ vào lúc này, một đám người mặc tang phục xông vào chợ, xiêm y trắng như tuyết tựa thanh đao xé rách đám người, người cầm đầu bụp một tiếng liền quỳ gối trước mặt Miêu Tam Nương, khóc nói:

  "Tam phu nhân, lão gia ngài. Ngài đi rồi!"

Cư nhiên là tên quản gia nhà họ Tiền.

  Xung quanh một mảnh xôn xao, Miêu Tam Nương ôm chặt Tinh Nhi, lạnh lùng nhìn Tiền quản gia, nói: "Chết rồi? Khi nào? "

  "Là đêm qua, lão gia trước khi chết còn nhớ đến Tam phu nhân cùng thiếu gia, hối hận chuyện trước đây, chết không nhắm mắt, ô ô ô... " Tiền quản gia khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: "Tam phu nhân, ngài mang thiếu gia trở về gặp lão gia đi. "

  "Không." Miêu Tam Nương nói: "Lúc hắn còn sống không muốn gặp hai mẹ con chúng ta, sau khi chết chúng ta cũng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn, đỡ cho hắn tức quá mà bật khỏi quan tài. "

  Một câu này nói ra nhất thời làm cho nước mắt quản gia đều nghẹn trở về, hắn trừng mắt nhìn Miêu Tam Nương, sắc mặt xanh mét, giống như con ếch bị bóp cổ.

  Miêu Tam Nương quay đầu bỏ đi.

  "Ngăn bọn họ lại!" Tiền quản gia rống to, một đám gia đinh hô hào vây quanh Miêu Tam Nương.

   Bước chân Miêu Tam Nương dừng lại, chậm rãi xoay người, trong ánh mắt lóe ra hỏa quang sáng rực.

  "Như thế nào, còn muốn bị ta đánh một lần nữa sao?!"

  Chúng gia đinh yên lặng lui ra vài bước.

  Thập Diệp nhíu mày, nhặt con rùa ba đầu lắc mình đến bên cạnh Miêu Tam Nương, Tinh Nhi nhìn thấy Thập Diệp lập tức đưa hai tay ra a ô a ô, hốc mắt Miêu Tam Nương đỏ lên.

  "Thập Diệp đạo trưởng ngài tới đúng lúc quá, người xem đám người này! Quả thực là khinh người quá đáng!" Lưu Ngư Nương tức giận đến đỏ mặt.

  Thập Diệp nghiêng người chắn trước mặt Miêu Tam Nương. Gia đinh Tiền gia lại lui về phía sau thêm vài bước, sắc mặt có vài phần kiêng kỵ.

  Mặt Tiền quản gia càng xanh hơn: "Vị đạo trưởng này, chuyện lúc trước chúng ta coi như đã giải quyết xong rồi, nhưng hôm nay lão gia chúng ta bị bệnh qua đời, bọn họ một người là thiếp của Tiền gia một người là thứ tử Tiền gia, Tiền gia chúng ta yêu cầu đi thắp hương đốt chút tiền giấy cũng không tính là quá đáng đi? "

  Thập Diệp gật đầu: "Không quá đáng"

  "Đạo trưởng ngài đừng nghe bọn họ nói bậy." Trương đại ca cầm đao đao băm thịt xông tới nói: " Đám súc sinh Tiền gia đuổi mẫu tử Miêu Tam Nương ra khỏi nhà đã nói rằng, Tiền gia bọn họ cùng mẫu tử bọn họ từ nay về sau cắt đứt mọi mối quan hệ, về sau cho dù là sinh tử đều không liên quan đến nhà hắn, tất cả mọi người ở đây đều đã chứng kiến, có đúng hay không?! "

  "Ta còn nhớ rất rõ, ngày đó là Đông Chí, tháng chín lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc!"

  "Ngay cả chăn cũng không đưa cho đứa nhỏ!"

  "Hài tử lúc ấy còn chưa tới một tuổi!"

  "Nếu không phải mấy người hàng xóm nhìn không nổi đến giúp đỡ, mẫu tử hai người đã sớm chết rồi!"

  "Thứ đó mà còn có mặt mũi kêu cho bọn họ đi thắp hương dập đầu?! Nếu là ta, chỉ hận không thể đi trong vào quan tài hắn nhổ cho hắn hai ngụm nước bọt thôi! "

  Mọi người chửi bới, gương mặt Tiền quản gia lúc xanh lúc trắng một hồi, đám gia đinh của Tiền gia ai nấy đều cúi đầu, mặt đỏ tai hồng.

  Thập Diệp: "Những gì họ nói là sự thật? "

  Tiền quản gia: "Thời gian quá lâu, nhớ, nhớ không rõ..."

  "Không! Không biết xấu hổ! "Có người nói một câu.

  "Vậy thì không cần đi." Thập Diệp nói: "Cùng Tinh Nhi về nhà đi. "

  Miêu Tam Nương gật mạnh đầu.

  "Tam phu nhân, khế ước bán thân của ngươi còn ở Tiền gia!" Quản gia hét  to: "Chỉ cần có cái khế ước bán thân này, ngươi sinh ra là người của Tiền gia chết là quỷ của Tiền gia! "

  Sắc mặt Miêu Tam Nương đại biến, dân chúng chung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.

  Thập Diệp bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, đạo bào đen kịt không có gió mà động, giữa vạt áo tung bay, như có hàng ngàn tinh tú lóe lên, tiếng gió thổ qua nghe phần phật.

  Tiền quản gia toàn thân bị áp lực làm cho run rẩy: "Tam, Tam phu nhân, lão gia trước khi lâm chung dặn dò, chỉ cần người và Tinh Nhi đến trước quan tài người đốt ba nén nhang, để cho ngài ấy nhắm mắt nơi chín suối, khế ước bán thân này sẽ ngay lập trả lại cho người, còn cho người thêm cửa hàng ruộng tốt để sau này an cư. "

  Dân chúng một mảnh xôn xao, Miêu Tam Nương cũng vô cùng ngạc nhiên.

  Ánh mắt Thập Diệp đảo qua người Tiền gia, ánh mắt lướt qua, chúng gia đinh liên tiếp lùi về phía sau, hiển nhiên vô cùng e ngại, lại nhìn Tiền quản gia, tuy rằng ngoài miệng kêu hung dữ, nhưng hai chân đã run rẩy không thôi, cũng là đang cố gắng chống đỡ.

  Bọn họ chấp nhất như thế, chẳng lẽ thật sự là di ngôn của Tiền lão gia trước lúc lâm chung?

  E là không đơn giản như vậy.

  Tiền gia lúc trước ba lần bảy lượt đến tìm mẹ con Miêu Tam Nương, ép buộc lợi dụng, mục đích là muốn đem bọn họ mang về Tiền gia, mà không phải hại tính mạng bọn họ, nhưng nếu thật sự coi Tinh Nhi là nghiệp chướng, thì cứ giết phăng là được, vì sao lại phải lòng vòng như vậy...

  Vì sao nhất định phải đem mẹ con Tinh Nhi mang về Tiền gia?

  Tiền gia chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói cho người khác biết?!

  Chẳng lẽ!

  "Thôi, ta theo ngươi đi một chuyến là được." Miêu Tam Nương thở ra một hơi thật dài, nói với quản gia: "Dù sao, hắn cũng là cha của Tinh Nhi. "

  Quản gia mừng rỡ: "Được được được được, Tam phu nhân, mời! "

  "Chậm đã." Thập Diệp ngăn cản Miêu Tam Nương: "Ta đi với các ngươi."

  "Điều này không thích hợp lắm? Ngươi cùng Tam phu nhân có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà đi cùng bọn họ?" Quản gia nói: "Chẳng lẽ ngươi là nhân tình của Miêu tam nương..."

  "Bốp!" Một tiếng, đầu Tiền quản gia nghiêng qua một bên rồi nặng nề ngã xuống đất, hắn che hốc mắt gào thét như điên, bảy tám tên gia đinh đến đỡ hắn dậy, mặt Tiền quản gia xanh mét: "Là ai, là ai đánh ta?!

  Những người khác không phát hiện, nhưng Thập Diệp có thể thấy rõ ràng, thứ vừa mới đập vào mắt Tiền quản gia chính là Cỏ tinh.

  "Ngươi vừa nói gì?" Ta lớn tuổi rồi, nên nghe không rõ?" Bạch Huyên vai trái Tứ Trà nằm vắt qua, vai phải Cỏ tinh đang ngồi, trên tay nâng rùa Tam Đồ đi tới, trong ánh nắng ban mai, bạch y trắng đến chói mắt, tựa như thứ băng tuyết tinh khiết nhất trên đỉnh núi.

  Hắn đứng bên cạnh Thập Diệp, hai màu y phục đen trắng giao nhau rực rỡ, sáng quắc đến chói mắt, hơn nữa hai người họ đề đều có tướng mạo xuất chúng, nhất thời đoạt hết hô hấp của mọi người xung quanh.

  Lúc này đây, Tiền quản gia thật sự nửa chữ cũng không dám hé. Tên bạch y này thoạt nhìn thì đang cười tủm tỉm, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy so với tên hắc y lạnh lùng như băng kia càng khó đối phó hơn, hơn nữa không biết vì sao, trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra bốn chữ: Hắc Bạch Vô Thường.

  Thập Diệp: "Có phát hiện gì không? "

  Bạch Huyên: "Đừng nói nữa, ba con rùa của ta ngủ thiếp đi giữa chừng luôn rồi. "

  "......"

  "Tình hình ở đây là sao thế?"

  "Ta cảm thấy Tiền gia có vấn đề."

  "Ôi, thật đúng là đang lúc buồn ngủ gặp phải gối đầu, đi xem một chút nào?"

  "Người Tiền gia nhiều thế lực, chỉ sợ bọn họ đối xử bất lợi với mẫu tử Tinh Nhi."

  "Yên tâm, người của chúng ta ở đây cũng không ít."

  Nói đến đây, Bạch Huyên cười xán lạn nói: "Nếu Tiền lão gia đã muốn người khác đến thắp hương cho mình như vậy, chi bằng những bà con trong thôn chúng ta cũng đi cùng nương tử Miêu gia một chuyến nhỉ."

  Đám đông lập tức có người hưởng ứng.

  "Đúng đúng đúng, làm hàng xóm láng giềng nhiều năm như, ta cũng muốn đi phúng viếng."

  "Tục ngữ nói người chết là quan trọng nhất, vì tâm nguyện của Tiền lão gia, chúng ta cùng nương tử Miêu gia đi thăm đám nào."

  "Đi!"

   Tiếng hét lớn kia đến từ năm sáu người dân trong đám đông, cách ăn mặc và dung mạo đều bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là trên người bọn họ đều tản ra mùi thơm nồng đậm, trên tay còn đang cầm rùa Tam Đồ mà phàm nhân không nhìn thấy, là Lý Thu Đồng cùng đám Hoạ Bì yêu, bọn họ lại tự vẽ mình thành người dân bình thường.

  Da mặt Tiền quản gia mơ hồ co giật, vốn định nói gì thêm, nhưng Bạch Huyên làm sao thèm quan tâm đến hắn, quay người cùng đám Hoạ Bì yêu vây quanh Miêu Tam Nương và Tinh Nhi chậm rãi đi về phía Tiền trạch, Lưu Ngư Nương, Trương đại ca còn có không ít dân chúng cũng lo lắng muốn đi theo, thì bị Thập Diệp ngăn cản.

  "Chư vị, chờ ở đây là được." Thập Diệp nói.

  "Đạo trưởng, nhiều người thêm một phần sức lực."

  "Tiền gia có rất nhiều gia đinh."

  "Đám người kia không biết xấu hổ như thế, ai biết có thể làm ra chuyện gì!"

  "Vạn nhất có đánh nhau chúng ta cũng có thể giúp một tay."

  Thập Diệp nhìn bọn họ, bọn họ đều là dân chúng bình thường nhất, cũng không có sở trường gì, nhưng phần thiện ý trong lòng bọn họ, quả thực không phải điều mà những người bình thường nhất có thể làm được.

  Thập Diệp nhẹ nở nụ cười: "Yên tâm. "

  Dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắc y đạo trưởng tựa như trong đêm tối chiếu xuống một tia nắng ban mai, sáng chói đến cơ hồ không mở mắt ra được.

  Mọi người nhìn đến ngây người, đợi đến khi bọn họ hoàn hồn, Thập Diệp đã không thấy đâu nữa.

  *

  Tiền lão gia đột tử, Tiền gia đại tang. Trong ngoài Tiền trạch phủ đầy hai màu đen trắng, mấy người Tiền trạch khoác áo hiếu tang, chỉ là Tiền gia giàu có nhưng lại bất nhân, cái chết của Tiền lão gia lại kỳ quái, cho nên người đến phúng viếng rất ít, một tòa sân lớn như vậy thế nhưng môn đình lạnh lẽo, chỉ có hai cái đèn viết chữ "Điện" màu trắng treo trên lan can theo gió lay động, nhìn thật vô cùng thê lương.

  Đám Bạch Huyên đến phá bĩnh, cư nhiên là người đến phúng viếng sớm nhất.

  Thập Diệp đứng ở cửa nhìn lướt qua một vòng, Tiền trạch này được xây rất ý tứ, toạ bắc hướng nam, tường cao vườn sâu, từ nơi này nhìn lại, không cách nào nhìn thấy toàn cảnh trạch viện. Thập Diệp ngưng thần triệu hoán Thất Diệu Kiếm cùng Tụ Khuê Bàn, cũng vẫn không có phản ứng gì, rùa Tam Đồ cũng không có động tĩnh, nơi này tựa hồ chính là một toà trạch viện của một hộ phú gia không thể bình thường hơn được nữa.

  Thế nhưng, trong lòng Thập Diệp chính là có loại cảm giác không hài hòa, nhưng không hài hoà ở chỗ nào thì không thể nói ra được, giống như bên trong bánh bao thơm ngào ngạt lại có một con ruồi chết.

  "Tứ Trà, Cỏ tinh." Thập Diệp rút ra một tá bùa Minh Chân đưa cho bọn chúng: "Đem bùa này dán ở tám phương sáu vị trong toà trạch này. "

  Tứ Trà: "Cái gì gọi là tám phương sáu vị? "

  Cỏ tinh chạm vào người Tứ Trà một cái, ý bảo Tứ Trà đi theo nó, Tứ Trà lại quay đầu lại kêu một tiếng, rùa Tam Đồ trong tay mọi người ùng ục lăn xuống đất, cũng lảo đảo đi theo, tốc độ nhìn thấy cư nhiên so với lúc trước nhanh hơn gấp ba lần.

  Bạch Huyên dở khóc dở cười: "Không thể tưởng tượng được Tứ Trà còn có bản lĩnh thuần phục rùa Tam Đồ. "

  Lý Thu Đồng: "Có thể là tình cảm từ quả cầu lăn ra. "

  Thập Diệp: "..."

  "Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân cùng tiểu thiếu gia đã trở về... " Tiền quản gia lớn tiếng gào vào bên trong cửa lớn, nước mắt rơi xuống vạt áo.

  Miêu Tam Nương "xí" một tiếng.

  Vào cửa lớn, xuyên qua tiền viện chính là linh đường, một đám nha hoàn quỳ ở hai bên, khóc nức nở từng trận, trên linh đường hai phụ nhân mặc áo hiếu tang đang quỳ, vừa khóc vừa đốt tiền giấy, Tiền quản gia đi lên gọi hai tiếng Đại phu nhân và Nhị phu nhân.

  Hai vị phu nhân vừa nhìn thấy Miêu Tam Nương, khóc càng thương tâm, một câu muội muội tốt, một câu một lão gia nhớ nàng đến cỡ nào, Đại phu nhân còn muốn đến ôm Tinh Nhi, nhưng lại  bị Lý Thu Đồng ngăn lại.

  Năm tên Hoạ Bì yêu xinh đẹp vây quanh hai mẫu Tinh Nhi lên trước phúng viếng, ngay cả nửa tia gió cũng không lọt, người Tiền gia thấy thế cũng không tiện làm quen, thành thành thật thật quỳ ở một bên đáp lễ.

  Miêu Tam Nương mang theo Tinh Nhi tiến lên dâng hương, nhưng không có dập đầu, chỉ cúi đầu, Nhị phu nhân không biết vì sao đột nhiên khóc lớn, nhào tới trên quan tài nói muốn chết cùng, Đại phu nhân trợn mắt rồi ngất xỉu, linh đường nhất thời loạn thành một đoàn.

  Tiền quản gia lại sai người trấn an Nhị phu nhân, rồi sai người xoa bóp cho đại phu nhân, còn không quên nhìn Miêu Tam Nương nói to: "Tam phu nhân, người chờ một lát, khế ước bán thân ở chỗ Đại phu nhân, chờ người tỉnh sẽ đưa lại cho ngươi. "

  Miêu Tam Nương dẫn Tinh Nhi lạnh lùng nhìn hết thảy xung quanh, không có bất kỳ biểu cảm gì.

  Đám Hoạ Bì yêu đứng chung quanh chỉ chi trỏ trỏ, xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ.

  Thập Diệp và Bạch Huyên nhân cơ hội lẻn đến bên cạnh quan tài.

  Tiền Nhân nằm trong quan tài, mặc thọ y gấm vóc hoa lệ, đầu gối trên tơ lụa, trên mặt phủ một cái khăn lụa trơn trượt, trên khăn lụa không có bất cứ dấu vết phập phồng nào.

  Bạch Huyên: "Mấy ngày trước ta đã điều tra rồi, dương thọ của Tiền Nhân phải còn có sáu tháng ba ngày nữa. "

  Thập Diệp: "Ngươi hoài nghi Tiền Nhân giả chết? "

  Bạch Huyên nhướng mày, giơ tay mở khăn lụa trên mặt Tiền Nhân ra.
Bình Luận (0)
Comment