Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 52

Thập Diệp cứ tưởng mình nghe lầm, hỏi lại một lần nữa: "Cái gì cơ?"

  Đỗ Bính quay đầu, đôi đồng tử nhàn nhạt ngước nhìn Thập Diệp: "Ta lừa Chung Tinh phá thai."

  Trong nháy mắt, những câu từ lộn xộn trước trong Tàng Thư Các đều hiện lên trong đầu hắn, cái gì mà chữ "Phu thê cách lòng", "hợp ít lý nhiều", "Thê tử có thai" ở trong đầu đảo qua một vòng, lại bị hung hăng ném ra ngoài.

  Nghĩ như thế, dù là đối với Chung Tinh hay là đối với Đỗ Bính mà nói, đều là đại bất kính!

  Quả thực không nên!

  Thập Diệp nhíu mày một lúc lâu: "Ngươi có khổ tâm gì sao?"

  Đỗ Bính lẳng lặng nhìn Thập Diệp thật lâu, lâu đến nỗi đồng tử nhạt đến mức mơ hồ, mới nhẹ nhàng nói: "Đứa bé kia, lúc đại chiến xảy ra nó đã chết rồi, là thai chết... nhất là thai chết của thượng thần quỷ tộc, đó chính là nơi tốt nhất để Yểm ẩn thân, lúc đó thai nhi trong bụng Chung Tinh, sớm đã bị thay thế thành một Yểm mất đi thực thể."

  Thập Diệp hít một ngụm khí lạnh.

  "May mà phát hiện sớm, hết thảy đều còn kịp."

  Thập Diệp lại cảm thấy không đúng.

  Hồi Tố tái hiện chấp niệm sâu sắc nhất của một người, nếu thật sự như Đỗ Bính nói "Hết thảy đều kịp", vậy vì sao lại có đoạn Hồi Tố này.

  Thập Diệp nhớ tới Bạch Huyên, mỗi khi đến thời điểm này, Bạch Huyên nhất định sẽ hỏi một câu.

  "Chấp niệm của ngươi là gì?" Thập Diệp hỏi.

  Đỗ Bính không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vung ống tay áo lên áo một chút.

  Cảnh tượng Hối Tố thay đổi, vù một cái tiến vào bên trong tiểu lâu, Chung Tinh cầm lợi kiếm chỉ thẳng vào Đỗ Bính, nước mắt chảy đầy mặt, mắt quỷ đỏ như máu.

  "Tại sao? Tại sao lại giết con của chúng ta?!"

  Đỗ Bính bối rối lắc đầu: "Đó không phải là con của chúng ta, mà là Yểm!"

  "Nói bừa! Ta có thể cảm thấy nhịp tim của nó, chuyển động của nó, đó là con của chúng ta mà, sao chàng nhẫn tâm, sao chàng lại nhẫn tâm như thế?! "Chung Tinh điên cuồng lắc đầu, nước mắt như máu tràn ra: "Đỗ Bính, chàng vẫn là không muốn cưới ta đúng không?! Chàng càng nguyện ý ở cùng với y thư của mình hơn, ta đối với chàng mà nói, căn bản chỉ là có cũng được mà không có cũng được đúng không?!"

  "Không, không phải..."

  "Ta thật sự là đồ ngốc, còn tưởng rằng có hài tử này rồi, chàng có thể trở về, ta cư nhiên lại ngu xuẩn như vậy!"

  "Không phải như vậy, con của chúng ta đã sớm..."

  "Ta hận chàng! Ta hận chàng!"

  Kiếm quang như ánh chớp điên cuồng đâm tới, Đỗ Bính ngã xuống đất, Chung Tinh từ trên cao nhìn xuống, hận ý trong mắt tựa như đao.

  Thập Diệp không khỏi vuốt nguc mình, chỉ cảm thấy trái tim như bị đao cắt qua... cảm nhận được nỗi đau của Đỗ Bính thông qua Hồi Tố chuyển đến trên người hắn... loại cảm giác đau đớn này làm cho đầu óc Thập Diệp loạn hết cả lên, phảng phất thiên địa vạn vật đều đã biến mất, Tam Giới đã không còn bất cứ thứ gì đáng để lưu luyến.

  Vạn niệm đều xám xịt!

  Đây là cảm giác của Đỗ Bính lúc ấy.

  Thập Diệp dùng sức lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, không khỏi cảm thấy kinh hãi đến thất sắc.

  Mặt ngoài thần quang Chung Tinh xuất hiện hắc văn quỷ dị, phảng phất như độc xà quấn quanh nàng, từng chút từng chút ăn mòn thần quang, biểu cảm Chung Tinh càng lúc càng tàn nhẫn, trong đôi đồng tử xẹt qua mảng bám màu đen, dần dần khuếch tán ra toàn bộ đôi mắt khiến nó trở nên trắng bệch.

  "Đó là cái gì?!" Thập Diệp kinh hô.

  "Yểm thai và Chung Tinh huyết mạch tương liên, oán khí trong Yểm thai xâm nhập thần thể cùng thần quang của nàng, vốn chỉ cần chậm rãi điều trị tinh lọc thì có thể khôi phục, nhưng..." Đỗ Bính nhẹ giọng nói: "Hận ý của nàng đối với ta thôi thúc oán khí trong cơ thể, khiến Chung Tinh sinh ra tâm ma, nếu không kịp thời khống chế, sẽ biến thành thần Yểm."

  "Phải khống chế thế nào...."

  Thập Diệp nói chưa hỏi xong, thì đã biết được đáp án.

  Đỗ Bính trong Hồi Tố nhào về phía Chung Tinh, đem thân thể mình đè về phía kiếm của Chung Tinh, bảo kiếm xuyên qua nguc hắn, máu văng ra tận năm thước.

  Hận ý của Chung Tinh đối với Đỗ Bính là nguyên nhân thôi thúc tâm ma, tiêu trừ hận ý chính là biện pháp tiêu diệt tâm ma nhanh nhất.

  Chỉ là, giết Đỗ Bính, thì có thể tiêu trừ hận ý sao?

  Thập Diệp cảm thấy e là không đơn giản như vậy.

  Chung Tinh mờ mịt buông chuôi kiếm ra, lui về sau hai bước, hắc khí trong mắt kịch liệt rung động, muốn tan lại không tan được, hắc khí ăn mòn thần quang từng chút một yếu đi, nhưng không hoàn toàn biến mất.

  Đỗ Bính quỳ trên mặt đất, tay vịn chuôi kiếm đang đâm vào nguc mình, ngửa đầu nhìn Chung Tinh, nước mắt rơi ra trên khóe mắt.

  "Phải như thế nào nàng mới không hận ta nữa?"

  Hắc khí trong mắt Chung Tinh kịch liệt run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp đều chết trong tay ta!"

  Đỗ Bính nhẹ nhàng gật đầu, mạnh mẽ rút kiếm ra khỏi lồng nguc, máu hắn theo mũi kiếm tràn ra nhuộm đỏ nửa chiếc váy của Chung Tinh.

  "Được, đời đời kiếp kiếp đều chết trong tay nàng..." Trong miệng Đỗ Bính trào ra huyết tương, nụ cười vô cùng thê lương.

  Trái tim Thập Diệp đột nhiên trở nên đau đớn, lại đột nhiên không còn cảm giác gì nữa.

  Ảo cảnh Hồi Tố lần thứ hai biến mất, Đỗ Bính đứng trong bóng tối vô biên, lam sam lặng yên, mái tóc ngưng đọng, ánh mắt xa xôi, không biết đang nhìn cái gì.

  Trong bóng tối hiện ra một tấm gương Hồi Tố nhỏ, Đỗ Bính trong gương chuyển thế thành người, vẫn là đại phu, mang theo rương thuốc vội vàng chạy đi, đột nhiên, mây đen trên không trung dày đặc, một đám mây đen rơi xuống, Chung Tinh đứng ở trước mặt Đỗ Bính.

  Đỗ Bính sửng sốt, đang muốn nói gì đó, thì kiếm của Chung Tinh đã đâm xuyên qua lồng nguc hắn, cùng một vị trí, cùng một độ sâu, máu cũng bắn tung tóe ra năm thước như cũ..

  Mặt kính Hồi Tố thứ hai, kiếp thứ hai, cùng một kịch bản diễn ra, Đỗ Bính chết dưới kiếm của Chung Tinh.

  Kiếp thứ ba, thứ tư, thứ năm.

  Thập Diệp nhắm chặt mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.

  "Nàng phải giết bao nhiêu lần mới chịu tha thứ cho ta đây?" Đỗ Bính buồn bã hỏi, giống như là hỏi Thập Diệp, lại giống như là hỏi chính mình.

  Thập Diệp trong lòng hơi nhảy dựng lên, cảm thấy có chút không đúng, Chung Tinh trong Hồi Tố thứ năm, cũng không biết có phải bởi vì mảnh Hồi Tố này là từ trong mắt Đỗ Bính chuyển thế thành phàm nhân nhìn thấy hay không, mà hắn không hề nhìn thấy bất kỳ oán khí cùng Yểm hóa nào, Thập Diệp thậm chí cảm thấy Chung Tinh trong Hồi Tố ngoại trừ biểu cảm có chút sắc bén ra, thì không hề có quá nhiều lệ khí.

  Hồi tưởng lại Chung Tinh mà mình nhìn thấy ở Vân Thường Các... Thập Diệp có chút nghi hoặc... Nàng thật sự còn hận Đỗ Bính sao?

  Nếu không hận, vì sao kiếp này vẫn muốn đuổi giết Đỗ Bính chuyển thế.

  Kính Hồi Tố kiếp thứ sáu xuất hiện, lần này người đầu tiên xuất hiện trước mặt đứa bé Phương Hiên không phải Chung Tinh, mà là Chung Quỳ.

  Ánh mắt Chung Quỳ nhìn Tiểu Phương Hiên tràn ngập hận ý lộ liễu, hai hàm răng nghiến chặt, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.

  Chung Quỳ: "Lần này cuối cùng cũng để cho ta tìm được ngươi trước."

  Đứa bé Phương Hiên: "A a a ô ô?"

  Chung Quỳ: "Ngươi có thôi đi không?!"

  Đứa bé Phương Hiên: "Nha nha oa oa oa."

  Chung Quỳ: "Giả ngu đúng không, được!"

  Lòng bàn tay Chung Quỳ tỏa ra một chùm thần quang, đấm một cái lên bụng đứa bé, chú văn như nước bao trùm lấy toàn thân tiểu Phương Hiên.

  Chẳng lẽ là... Thập Diệp nhớ tới, lúc trước Bạch Trạc từng, kiếp này Chung Quỳ ở trên người Đỗ Bính thiết lập hồn quang che chắn, có thể ngăn cách hồn quang của Đỗ Bính, ngăn cản Chung Tinh tìm được Đỗ Bính.

  Nói cách khác, là Chung Quỳ đang bảo vệ Đỗ Bính?

  Chung Tinh là em gái ruột của Chung Quỳ, Đỗ Bính là muội phu của hắn, Đỗ Bính làm tổn thương Chung Tinh, nhưng Chung Quỳ lại bảo vệ tên muội phu này...

  Ách, để hắn sắp xếp lại một chút, bây giờ đầu óc hắn có hơi loạn.

  Thập Diệp bây giờ thực sự muốn vò đầu bứt tóc giống như Bạch Huyên hay làm.

  "Bởi vì cho dù đời đời đều giết ta, cũng không cách nào hóa giải được hận ý của Chung Tinh." Đỗ Bính nói: "Chung Quỳ ước chừng là muốn ta hồn quy đại địa."

  Thập Diệp: "..."

  Chậm đã, làm sao ngươi lại có thể có kết luận này?

  "May mà ông trời đối xử với ta không tệ, mang tới cái này cho ta." Đỗ Bính lần đầu tiên nở nụ cười, vỗ vỗ nguc, trong lồng nguc có một thứ, kích thước bằng một quả trứng gà trong suốt, bên trong tỏa ra hồng quang thỉnh thoảng lại nhảy lên.

  Tàn ý yếu ớt của Thất Diệu Kiếm đột nhiên chui ra khỏi lòng bàn tay của Thập Diệp, chỉ thẳng về phía Đỗ Bính.

  Đó là oán khí nồng đậm nhất mà Thập Diệp từng thấy qua.

  *

  "Thập Diệp! Thập Diệp..." Bạch Huyên nằm sấp bên lò hương hét đến khàn giọng, còn đào tro hương ra, nhưng tay còn chưa chạm tới, thì đã bị một tầng kết giới xám xịt b4n ra ngoài.

  Một giây sau, Túy cầu Phương Tri Lâm ầm ầm lăn tới, Bạch Huyên giữa không trung quay cuồng, cơ hồ là tránh đi trong đường tơ kẽ tóc, bạch bào trắng tinh bị oán khí ăn mòn biến thành màu đen, tản mát ra mùi hôi cực kỳ khó ngửi.

  "Trước tiên xử lý bên này đã, tiểu đạo trưởng của ngươi dương thọ chưa hết, tất nhiên là không sao!" Bạch Trạc một tay bịt mũi, một tay nhanh như sấm chớp đánh ra chú bạc khống chế mấy tên đạo sĩ bị Túy hóa, sắc mặt thoạt nhìn muốn nôn đến nơi.

   Tên Trạch Thanh không có đầu còn đang chiến đấu với Chung Tinh, thi thể phi yêu phi thần so với tưởng tượng còn khó chơi hơn, Chung Tinh càng đánh càng cảm thấy mất kiên nhẫn, mấy lần muốn rút ra nhuyễn kiếm bên hông, rồi lại cố gắng đ3 xuống, tiếp tục dùng tay không đánh nhau Trạch Thanh.

  Bạch Huyên nhìn chằm chằm lư hương, lòng nóng như lửa đốt.

  Hắn trơ mắt nhìn Thập Diệp bị thứ gì đó kéo vào bên trong, rõ ràng đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, ngón tay cũng đã sờ đến góc áo Thập Diệp rồi... chỉ thiếu một chút, thiếu một chút nữa thôi!

  Tất cả đều do đám Túy chết tiệt kia! Còn cả quả cầu hôi thối này nữa!

  Đồng tử Bạch Huyên xẹt qua hồng quang như lửa, mũi chân điểm một cái bay lên trời, cánh tay giơ cao lên, lớn tiếng quát to: "Dạ Du thần ở đâu..."

  Từ không trung truyền đến tiếng "chu chu" thật dài, một quả bóng đen phá không bay tới, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay Bạch Huyên.

  "Quỷ Lệ bộ Quân Thiên Quân Giác Túc khu Bạch Vô Thường Bạch Huyên, lấy bổng lộc trăm năm làm thế chấp, mượn năm ngàn hộc pháp lực!"

  "Chu chu... " Dạ Du thần gầm dài một tiếng chấn thiên động địa, thân thể xoay một vòng, hóa to ra bằng kích thước của một chiếc xe ngựa, cơ hồ có thể chống lại Túy cầu của Phương Tri Lâm, lông tơ trên người như lợi kiếm màu đen b4n ra, hóa thành ngàn vạn đạo tử phù sáng chói.

  Bạch Trạc há miệng thật lớn, Chung Tinh trừng to hai mắt, hai người thiếu chút nữa quên mất mình vẫn còn đang chiến đấu, ngơ ngác nhìn Bạch Huyên đang nổi giận.

  Thần quang tựa như sóng gợn từng vòng từng vòng chấn động tràn ra, Túy cầu, đạo sĩ cùng Trạch Thanh đều tựa như bị hào quang này áp chế, bất cứ động tác nào cũng đều dừng lại. Bộ y phục rách của Bạch Huyên biến

thành trường bào trắng như tuyết, ống tay áo to rộng, tóc đen như bóng đêm dài phiêu dật, khóe mắt đỏ thẫm, hắn vung mạnh cánh tay, tay áo dài theo động tác xẹt qua một chuỗi ánh sáng màu bạc.

  " Tam Muội Chân Hỏa Chú... Khai!

  "Ông nội ngươi!" Bạch Trạc và Chung Tinh đồng thời chửi ầm lên, tàn ảnh Bạch Trạc lui ra phía sau Chung Tinh, Chung Tinh trở tay ném ra một chuỗi tử phù biến thành kết giới năm tầng đem hai người bao bọc ở bên trong.

  Ngay trong nháy mắt khi kết giới thành hình, Dạ Du thần phóng thích tất cả tử phù lên không trung hóa thành hỏa diễm ngập trời trùm khắp thiên địa b4n ra ngoài, hỏa diễm kia có màu sắc vô cùng kỳ lạ, tâm hỏa có màu đỏ thẫm, bên ngoài là màu vàng rực rỡ, xé gió mà đi, bốn phía còn mang theo màu xanh lam mộng ảo, đuôi lửa màu bạc xé tan hắc ám, chỉ lưu lại một vệt màu cầu vồng.

  Túy cầu, Túy thể trên đỉnh đầu các đạo sĩ, và thi thể Trạch Thanh ở trong ngọn lửa xinh đẹp này đều hóa thành hơi nước màu trắng, lao ra cửa sổ đại điện hướng lên bầu trời, ánh trăng chiếu lên, rồi lặng yên tản ra, bị thiên địa c4n nuốt, trở về với vô hình.

  Bạch Huyên mặt mày sắc bén, khí khái bừng bừng, giơ bàn tay lên, năm ngón tay mở rộng, Dạ Du thần trở về hình dạng như lúc đầu, rơi trở về trong lòng bàn tay hắn.

  Bạch Trạc và Chung Tinh ngồi xổm trong kết giới, ngửa đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những điều vừa xảy ra..

  Chung Tinh: "Lần đầu tiên ta thấy Bạch Huyên như vậy đấy."

  Bạch Điêu: "Ta cũng chưa từng thấy qua."

  "Hắn đây là... tức giận?"

  "Ai, đúng là trai lớn rồi không giữ được nữa."

  Hai người đang nói, chợt nghe "bốp" một tiếng, trên đỉnh đầu Bạch Huyên nhảy ra một dải giấy trắng dài hơn bảy thước, viết một chuỗi chữ to đỏ như máu:

  [Nợ một vạn lượng! ]

  Bạch Trạc: "Phốc!"

  Chung Tinh: "... Cái vụ cho vay nặng lãi này của Ngũ Đạo cũng khoa trương quá đi!"

  Bạch Huyên lại không thèm để ý nợ nần của mình một chút nào, đôi mắt lạnh lùng đảo qua mặt đất, trường bào bay phần phật rơi xuống trước lư hương, đầu ngón tay gập lại, nửa tờ giấy núp ở phía dưới lư hương lạch cạch bay đến trong tay hắn.

  Đôi mắt quỷ đỏ như lửa của Bạch Huyên mắt nhìn chằm chằm vào con ngươi chu sa kia: "Thả Thập Hoa nhà ta ra!"

  Mặt giấy: "Ngươi đánh giá cao ta quá, ta không thể làm điều đó được."

  Bạch Huyên híp mắt, đầu ngón tay sáng ra một chùm Tam Muội Chân Hỏa, lưỡi lửa vừa li3m tới mép mặt giấy, tròng mắt mặt giấy kịch liệt chấn động, thét chói tai nói: "Thập Diệp hẳn là bị Đỗ Bính kéo vào Hồi Tố."

  "Ngươi nói Đỗ Bính?!" Chung Tinh đoạt lấy mặt giấy từ tay Bạch Huyên: "Sao hắn ta lại ở trong lư hương?!"

  Miệng giấy nứt ra, ý cười đỏ bừng hiện lên: "Bởi vì, bên trong không phải là tro hương, mà là tro cốt của Phương Hiên ha ha ha ha..."

  Theo tiếng cười, mặt giấy màu chu sa tỏa ra oán khí màu đen, ngón tay Chung Tinh run rẩy ném ra ngoài, mặt giấy rơi xuống trên mặt đất, ngũ quan chu sa trong oán khí tiêu tán, chỉ còn lại một tờ giấy vàng trống rỗng.

  Bạch Trạc dùng mũi chân đá tấm giấy vàng, nhíu mày: "Đây rốt cuộc là cái gì?"

  Đáng tiếc, Bạch Huyên và Chung Tinh đều chỉ lo nhìn xem lư hương, căn bản không có người để ý đến Diêm La điện hạ. Bạch Trạc sờ sờ mũi, cũng tiến lại gần.

  Lư hương rất bình thường, được đúc bằng đồng, tay nghề thô ráp, màu sắc tối tăm, chân lò còn có hơi rỉ sét, nhưng biểu cảm của Bạch Huyên và Chung Tinh lại giống như trên lư hương này.

  Bạch Huyên và Chung Tinh đồng thời vươn tay ra, tầng bên ngoài lư hương bốc lên kết giới màu xám tro, làm tay hai người bị bắn trở về.

  "Đây là..." Bạch Trạc khom lưng quan sát: "Hồn quang và tinh thần lực hình thành Thứ Nguyên cảnh? Tại sao nó lại có màu sắc này?"

  Mặt Chung Tinh nặng nề tựa biển sâu, ngón tay lại âm thầm chạm vào thanh nhuyễn kiếm bên hông.

  Bạch Huyên nhìn chung quanh, từng đợt oán khí vô chủ còn đang du đãng trong không khí, tựa như đang lưu luyến cái gì đó không chịu rời đi, thứ nó lưu luyến, hiển nhiên chính là lư hương này.

  "Trong này, chỉ sợ còn cất giấu oán tinh." Bạch Huyên nói.

  Chung Tinh thần sắc biến đổi, đột nhiên nhìn về phía Bạch Trạc.

  Bạch Trạc buông tay: "Ta đương nhiên có thể dễ dàng phá được Thứ Nguyên cảnh này, nhưng ta nếu ra tay, hồn thể trong Thứ Nguyên cảnh đều phải hồn quy đại địa."

  Chung Tinh: "Vậy nên làm thế nào mới mời được?"

  Bạch Trạc: "Hoặc là hồn thể thiết lập Thứ Nguyên cảnh chủ động rút lui khỏi kết giới, hoặc là có người từ bên trong phá bỏ kết giới, nhưng khả năng này rất ít, biện pháp khả thi nhất chính là đi tìm..."

  Bạch Huyên hít sâu một hơi: "Để ta!"

  Nói xong, hắn run tay áo, khí tụ đan điền, mở miệng gọi tên: "Thập -- Diệp – Thập – Diệp – Thập – Diệp –"

  Giọng nói như tiếng kim loại làm chấn động lư hương, những hạt tro hương khẽ run rẩy, phảng phất như đang đáp lại tiếng kêu của Bạch Huyên.

  "Thập... Diệp, Thập Diệp – Thập Diệp! Thập Diệp! Thập Diệp!" Thanh âm của Bạch Huyên tiếng sau gấp hơn tiếng trước, giọng nói lanh lảnh như kim loại dần dần biến mất, biến thành thanh âm vốn có của hắn.

  Bạch Trạc nhíu mày, nhìn khóe miệng Bạch Huyên đã tràn ra máu, mỗi lần kêu một tiếng, máu liền chảy ra nhiều hơn một chút, nhuộm đỏ cả môi, giống như quỷ mục đỏ thẫm khiến người ta nhìn mà run rẩy.

  Vô Thường câu hồn, ba tiếng triệu phách, bảy tiếng đả thương nhân hồn, mười tiếng thì không nên triệu nữa, nếu không sẽ bị phản phệ, đả thương đến thần quang... Bạch Trạc khẽ thở dài, tiểu tử này, đã kêu bao nhiêu tiếng rồi? Mười lăm tiếng? Hai mươi tiếng? Hay là ba mươi tiếng?

  Bạch Trạc biết bây giờ mình nên ngăn cản hắn, nếu không thần quang bị tổn thương, đến lúc chữa trị thực rất phiền toái, nhưng nhìn biểu cảm chuyên chú của Bạch Huyên, cho dù như thế nào cũng không thể mở miệng được. Nàng nhớ lại Bạch Huyên hơn sáu trăm năm nay, lúc nào bên miệng cũng luôn mang theo ý cười, tựa hồ như khắp cả Tam Giới chưa bao giờ hoặc bất cứ thứ gì có thể khiến hắn để ở trong lòng, cho dù là cái tôn vị vạn phần cao quý kia.

  Duy chỉ để tâm đến tên tiểu đạo trưởng mặt lạnh này.

  Không thể không nói, đứa nhỏ lớn rồi, mắt nhìn này... Quả thực không hiểu được.

  Mắt thấy Bạch Huyên còn muốn vô cùng vô tận mà gọi tên tiểu đạo trưởng kia, Bạch Trạc thầm thở dài một hơi, nói: "Kết giới Thứ Nguyên cảnh vô cùng kiên cố, thanh âm của ngươi căn bản không truyền vào được, hay là ta kéo mặt già này đi mời cái vị ở Côn Luân mạch kia, dù sao luận kết giới trận pháp hắn ở Tam Giới này không có vị thần nào có thể đạt tới..."

  Bạch Trạc đột nhiên nghẹn họng, tro lò trong lư hương bay lên, đầu ngón tay tái nhợt từ trong lư hương chui ra, càng duỗi càng dài, là tay của một người đàn ông, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cổ tay trắng hơn ba phần so với ngón tay, mang theo hồn quang trong suốt sáng ngời, từ bên trong nhẹ nhàng chống lại kết giới Thứ Nguyên cảnh, kết giới ngoan cố bướng bỉnh chạm vào bàn tay hắn, giống như đường loãng cho vào trong nồi, hoà tan rồi.

  Bạch Huyên ngừng tiếng câu hồn lại, vững vàng cầm lấy bàn tay kia kéo lên trên, hắc y đạo sĩ phá lư hương mà ra, hồn quang trong suốt chiếu sáng cả đại điện tối tăm, con ngươi màu xanh bình tĩnh nhìn Bạch Huyên, ôn nhu như nước.

  Hắn nói: "Nghe rồi."

  Chóp mũi Bạch Huyên đỏ bừng, kéo Thập Diệp đến trước người, lại hung hăng đấm vào bả vai Thập Diệp một quyền.

  Thập Diệp đứng bên cạnh hắn không nhúc nhích, đưa tay lên lau đi vết máu bên khóe miệng Bạch Huyên, nở nụ cười:

  "Ngươi gọi tên ta, ta nghe thấy rồi."
Bình Luận (0)
Comment