Âm sơn mạch Phong Đô Thành, cách cửa vào Minh giới chỉ có một bước, chính là ngôi thành mà cô hồn dã quỷ tụ tập, quỷ ở lại thành này đều là bởi vì hồn thể thiếu một bộ phận nào đó không cách nào tiến vào Minh giới, chỉ có thể tạm trú Phong Đô, đợi nghĩ biện pháp bổ sung toàn bộ hồn thể mới có thể nhập cảnh.
Biện pháp bổ sung toàn bộ hồn thể rất đơn giản, cái gọi là lao động sáng tạo kỳ tích, chỉ cần tìm được một công việc ở Phong Đô, lấy công việc đổi lấy công đức giá trị bổng lộc, lại đi "Công Tào Ty" tu bổ hồn thể là được, nói trắng ra chính là lao động nhiều được nhiều, lao động ít được ít, người không lao động không được, nếu hồn thể thiếu không nhiều lắm, lại cần cù một chút, ba năm năm năm là có thể bổ sung xong, người biểu hiện xuất sắc còn có thể ưu tiên lựa chọn nơi ở Minh giới khi nhập cảnh.
"Ôi chao nương ta ơi, đường cầu Nại Hà đến âm trạch đã tăng lên tới năm ngàn hộc một tòa rồi sao, chút bổng lộc này của chúng ta, cho dù tích góp một ngàn năm cũng không mua nổi." Lưu Nhị Ngưu ầm ĩ hét lên, ánh mắt đảo qua mấy hạng mục lớn là "Minh giới thương lục": "Diêm La Dụ Lệnh Khảo": "Thập Điện Âm Luật Lục Kiến", lông mày nhíu thành hình chữ xuyên: "Mỗi chữ đều biết, nhưng liên kết với nhau... có quỷ biết đang nói cái quỷ gì."
Cũng khó trách Lưu Nhị Ngưu nhìn không hiểu, lúc còn sống hắn là một đại lão thô thao chỉ biết cày ruộng, lúc bị xe ngựa đè gãy cột sống chết, ngay cả tên của mình cũng không biết viết. Vẫn là sau khi chết được tạo hóa, vào thành Phong Đô mười tám năm mưa dầm thấm lâu mới biết được chút chữ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc xem những quyển sách "Quỷ Vương Diễm văn lục", " Âm Sai Bí Mật thủ ký".
"Đi đi, cái thứ giá đỗ như người thì có thể chứa được tỏi hành gì trong ruột được chứ!" Nữ quỷ Lý Tú Lan đến bên cạnh đoạt lấy tờ công báo(*) trong tay hắn, gọi Tiểu Cẩm đang chơi trò nhảy lò cò bên kia qua: "Nha đầu, lại đây đọc chữ cho chúng ta!"
(*) 邸报 công báo (ngày xưa): báo thời cổ đại
Tiểu Cẩm bề ngoài chỉ có mười tuổi, nhưng trên thực tế đã chết hơn sáu mươi năm rồi, xem như là lão cư dân ở thành Phong Đô, nàng tự nhận mình tuổi trẻ đáng yêu, ghét nhất người khác nhắc tới tuổi quỷ của nàng, liền giả bộ non nớt, thích nhất là được người khác gọi nha đầu.
"Lưu ca, Lý tỷ, chuyện này thật khó cho ta, ta tuổi còn nhỏ, chưa học chữ được mấy năm." Tiểu Cẩm chạy tới, bím tóc nhỏ trên đầu lắc lư, có vài phần ngây thơ hồn nhiên.
"Đừng lắm điều nữa, mau xem gần đây có quỷ mới nào được phân vào tổ của chúng ta không?" Lưu Tú Lan đem công báo đưa cho Tiểu Cẩm: "Ở cái chỗ này, ngày ngày ba quỷ phải làm việc của bốn quỷ, ta đều mệt đến muốn bật mồ sống lại luôn rồi."
Tiểu Cẩm thở dài, đem công báo lật đến ấn bản cuối cùng của "Quy tắc làm việc ở Công Tào Tư", từ trong đám chữ chi chít như chữ ruồi nhặng kéo đến phần tên tổ của bọn họ, Lý Tú Lan cùng Lưu Nhị Ngưu cũng tiến lại gần xem, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm, đột nhiên, Tiểu Cẩm vỗ vào công báo một cái, cười to nói: "Có rồi, Công Tào Ty cho tổ chúng ta một con quỷ mới."
"Đâu đâu?" Lưu Nhị Ngưu theo ngón tay Tiểu Cẩm nhìn thấy một hàng chữ: "Khu Thanh Bạch thành Phong Đô tổ Nhất Giáp Tam Đinh Lục, thêm một con quỷ mới, tên: Hắc, Hắc, Hắc – Hắc Hoa?"
"Là Hắc Diệp." Tiểu Cẩm vuốt cằm nói: "Họ Hắc? Chẳng lẽ so với Lưu ca còn đen hơn?"
Lưu Nhị Ngưu: "Đi đi, tiểu nha ngươi đầu hiểu cái rắm, ta đây không phải là đen, mà là hồn thể khỏe mạnh!"
Lý Tú Lan: "Quản hắn họ Hắc họ Bạch, trọng điểm là khi nào mới có thể đến? Mắt thấy Phong Đô đại trận sắp mở ra, hắn nếu không đến thì không kịp đuổi kịp cái chức vị Thập Hoang lần này mất."
Phong Đô Thành nằm ở nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, âm khí cực kỳ dồi dào, thích hợp nhất cho du hồn dã quỷ sinh hoạt, nhưng cũng rất dễ hấp dẫn những oán khí vô chủ. Oán khí vô chủ du đãng trong thiên địa đại đa số thời gian không có nguy hại gì, nhưng nếu tụ tập đến một số lượng và nồng độ nhất định sẽ hình thành Túy, bám vào trên quỷ thể sẽ biến thành quỷ Yểm, không qua bao lâu, hồn lực tiêu hao hầu như không còn, hồn quy đại địa, không còn khả năng luân hồi chuyển thế, chính là chân chính tiêu vong.
Vì bảo vệ cư dân Phong Đô Thành, ngoài thành thiết lập đại trận Phong Đô cực kỳ kiên cố nhằm ngăn cản oán khí vô chủ xâm nhập vào, nhưng mấy chục năm qua nhân giới chiến loạn, chúng sinh khốn khổ, oán khí vô chủ càng lúc càng nồng đậm, đại trận Phong Đô cũng dần có chút chịu không nổi, cho nên mới sinh ra chức vụ mới của "Phong Đô Thập Hoang Giả"(*)
(*)拾荒者(Thập Hoang giả): Thập Hoang giả nhặt ve chai; nhặt mót; mót lúa | Giả là người | dịch là người nhặt mót, ở đây có nghĩa là Thập Hoang mấy oán khí kia ấy ạ, cơ mà để nhặt mót vậy nghe ghê quá, thôi em xin để âm Hán Việt cho nó ngầu ha.
Ngày rằm mùng một mỗi tháng, đại trận Phong Đô sẽ mở ra nửa canh giờ, mấy vạn Phong Đô Thập Hoang Giả dốc toàn lực ra thu thập oán khí vô chủ bên ngoài thành, để làm giảm nồng độ oán khí, bảo vệ Phong Đô Thành, đây là công việc nguy hiểm nhất ở đây, cũng là công việc có bổng lộc nhiều nhất, người xuất sắc có thể thăng chức thay thế vào vị trí đầu trâu mặt ngựa, cho nên mọi người đều muốn tranh thủ, người báo danh nối liền không dứt, chỉ có quỷ đã trải qua Công Tào Tư Tam Tư hội khảo và huấn luyện mới có thể nhậm chức này.
Thập Hoang Giả gồm có bốn người làm thành một đội, đoàn đội hợp tác với nhau, phụ trách phân chia theo từng khu vực, Tiểu Cẩm là tổ trưởng tổ Nhất Giáp Tam Đinh Lục khu Thanh Bạch, nàng làm Thập Hoang Dã đã năm mươi năm, là Thập Hoang Giả hạng ất đẳng, Lý Tú Lan tuổi quỷ hơi ngắn, chỉ làm có ba mươi năm, liệt kê vào hạng giáp đẳng, Lưu Nhị Ngưu là người mới, mới làm mười năm, đinh đẳng.
Vị đội viên hạng giáp trong tổ kia hai mươi năm trước đã tích góp đủ bổng lộc bổ sung hồn thể, nhập vào Minh giới, nghe nói xếp hạng luân hồi không tồi. Vị trí trống của tổ Tiểu Cẩm này vẫn không có quỷ nào bổ khuyết, nghe nói là Quỷ Lại bộ từ Công Tào Ty điều động đại lượng nhân thủ đếm nhân giới làm đại sự gì đó, công tác tuyển chọn và huấn luyện Thập Hoang Giả bị đình trệ không tiến, đến tháng trước mới khôi phục lại.
"Làm lão yêu lâu như vậy, ta rốt cục cũng có thể làm đại ca rồi." Lưu Nhị Ngưu kéo tay áo lau hồ lô âm dương bên hông vừa đen vừa sáng, vui vẻ tưởng tưởng về tương lai: "Hy vọng là một tiểu đệ nhu thuận nghe lời."
(*)Lão Yêu: chỉ con út trong nhà
Tiểu Cẩm và Lý Tú Lan đồng thời trợn trắng mắt.
Lưu Nhị Ngưu làm Thập Hoang Giả mười năm, hồ lô âm dương vẫn là màu đen, cũng quá không có tiền đồ rồi.
Âm Dương hồ lô là pháp khí do Công Tào Tư thống nhất phát ra, có thể hấp thu và lưu trữ oán khí vô chủ, pháp lực cùng hồn lực liên kết với nhau, màu sắc càng nông pháp lực càng cao, màu đen là hạ đẳng, màu đỏ là trung đẳng, màu vàng là thượng đẳng, nghe nói còn có một loại ngọc sắc trong suốt, nhưng Tiểu Cẩm làm Thập Hoang Giả hơn năm mươi năm chưa từng thấy qua, giống như đó chỉ là truyền thuyết hư vô mờ nhạt mà thôi.
Trên không trung truyền đến tiếng sấm ầm ầm, đó là tín hiệu đại trận Phong Đô sắp mở ra, những Thập Hoang Giả chờ ở góc tường thành xôn xao, ai nấy đều xoa tay, chuẩn bị triển khai thân thủ. Tiếng chuông Trấn Hồn của Công Tào Tư hô ứng với trận pháp Luân | Bàn kim sắc giữa không trung, ước chừng phải kêu đủ một trăm lẻ tám tiếng mới bắt đầu.
Lúc gõ đến tiếng thứ năm mươi, đám Công Tào mặc giáp đen lảo đảo bay tới, bọn họ là Công Tào trực ban đưa bản đồ Thập Hoang lần này, Tiểu Cẩm nhìn thấy Lý Công Tào Tố phụ trách đội ngũ của họ loạng choạng từ hàng cuối bay tới, phía sau còn mang theo một con quỷ mới.
Mặt Lưu Nhị Ngưu xụ xuống, vô cùng thất vọng: "Xong rồi, xem ra là một tiểu tử vô dụng."
Tiểu Cẩm cùng Lý Tú Lan cũng âm thầm thở dài.
Tân quỷ mới vào Phong Đô bởi vì còn chưa kiếm được bổng lộc không cách nào chữa trị hồn thể, cho nên hồn thể ít nhiều đều mang theo bộ dáng trước khi chết, bình thường mà nói, trạng thái càng thê thảm, càng gần với lệ quỷ, hồn lực càng lợi hại.
Tiểu Cẩm cùng Lý Tú Lan không cần nhắc tới, chỉ riêng Lưu Nhị Ngưu, bởi vì lúc chết bị xe ngựa cán qua chặt đứt đốt sống thắt lưng, cho nên lúc tiến vào Phong Đô, nửa trên và nửa dưới đều đã tách ra, tuy rằng thoạt nhìn có chút không đứng đắn, nhưng cũng thật sự thảm thiết, nhưng mặc dù như vậy, cấp bậc cũng chỉ có đinh đẳng.
Hình tượng của vị tân quỷ trước mắt này thật sự là quá... gọn gàng rồi.
Dáng người thẳng tắp, búi tóc tỉ mỉ, mí mắt hơi rũ, vẻ mặt không chút thay đổi, hồn lực huyễn hóa mà thành, hắc y ngay cả nếp nhăn cũng không có.
Lão Lý bảo hắn chào hỏi, hắn liền cứng rắn ôm quyền nói một câu: "Ta là Hắc Diệp."
Sau đó, không còn sau đó nữa, nhiều hơn một từ cũng không có.
Tam quỷ: "..."
"Khụ, Tiểu Cẩm a... " Lão Lý kéo Tiểu Cẩm thấp gihắn nói: "Ngươi cũng là lão quỷ Phong Đô, tiểu tử này tương đối đặc biệt, lúc đi ra ngoài ngươi trông coi hắn nhiều hơn một chút."
Tiểu Cẩm: "Hiểu rồi."
Lời này của lão Lý chính là nói Hắc Diệp này tám chín phần mười chính là đến lăn lộn để kiếm bổng lộc, nói không chừng lại là huyết mạch của vị đại nhân nào của Công Tào Ty lưu lại trong nhân giới, ví dụ như tên Trương Phổ của tổ Nhất Giáp Ngũ Ất, bởi vì là cháu đời thứ chín mươi chín của Công Tào Tư Úy đại nhân, mà mặc dù chỉ ở cấp độ bính đẳng với hồ lô âm dương màu đen, nhưng mỗi lần Thập Hoang Giả phóng bảng đều đứng một trong ba hạng đầu, Bổng Lộc gấp ba lần tổ của bọn họ.
"Lão Lý ngươi yên tâm, có lão Lưu ta ở đây, khẳng định không thành vấn đề!" Lưu Nhị Ngưu vỗ nguc nói: "Hắc tiểu đệ ngươi đừng sợ, sau này ta che chở cho ngươi."
Nói xong liền muốn khoác vai Hắc Diệp, không ngờ tiểu tử kia đột nhiên lui về phía sau nửa bước tránh đi. Lưu Nhị Ngưu đưa cánh tay giữa không trung cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thể thuận thế nắm lấy đầu mình, cười gượng hai tiếng.
"Khụ khụ khụ, vậy thì ta yên tâm rồi." Lão Lý cười nói, lòng bàn tay nổi lên quyển trục chữ vàng trong suốt: "Cẩn thận cẩn thận, chớ xâm nhập, chớ tham công."
"Yên tâm đi, chúng ta cũng đâu phải là lần đầu tiên." Tiểu Cẩm nhấc bản đồ lên c4m vào bên hông: "Xuất phát!"
Trấn Hồn Chung vừa vặn gõ xong một trăm lẻ tám tiếng, Phong Đô đại trận khổng lồ màu vàng rắc một tiếng ngừng chuyển động, tám cửa thành tám mặt của Phong Đô Thành mở ra, Thập Hoang Giả hoan hô lao ra khỏi thành.
Tiểu Cẩm đi đầu, hồn thể nàng thoạt nhìn nhỏ, nhưng hồn lực lại rất mạnh, thân thủ có chút linh hoạt, tựa như một viên pháo nhỏ nổ tung, vèo một chút liền không thấy đâu nữa, thân hình Lý Tú Vân phiêu dật, giống như tơ lụa bay trong gió, Lưu Nhị Ngưu quỷ giống như tên, tựa như một con trâu lỗ m.ãng, nhưng cũn không quên chiếu cố đến tiểu đệ phía sau: "Hắc tiểu đệ, ngươi phải theo sát ta, ngoài thành Phong Đô này là vùng đất bát hoang, nếu là lạc đường l xong đời... ấy!"
Hắc Diệp vững vàng đi theo phía sau hắn, dùng tư thế phàm nhân đi đường, nhưng cũng không biết bước đi kia bước đi như thế nào, thoạt nhìn mỗi một bước đều đi rất nhanh, thậm chí còn có khả năng muốn vượt mặt Lưu Nhị Ngưu.
Lưu Nhị Ngưu làm sao chịu nhận thua, hăng hái xông về phía trước, quả nhiên lại đem Hắc Diệp vững vàng quăng ra sau, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Phong Đô Thành vĩnh viễn đều là đêm tối, ngoài thành cũng là như thế, nơi tập trung chỉ có biển cỏ màu đen cao gần nửa người, đây là đặc sản của Phong Đô Thành, tên là Hư Thảo, mọc vô cùng hỗn loạn, theo tiếng gió lắc trái lắc phải giống như ngọn sóng đen, kéo dài đến vô biên vô tận, cho dù là Thần tộc hay là Quỷ tộc, chỉ cần không có bản đồ Công Tào Tư chỉ dẫn, vĩnh viễn đều không đi ra ngoài.
Tiểu Cẩm phóng bản đồ ra, cuộn trục màu vàng trong suốt treo cao dưới bầu trời màu đen, sáng chói khắp mười dặm, là đèn chỉ đường của Thập Hoang Giả, ánh sáng chiếu rọi đến phạm vi hoạt động của đội Thập Hoang bọn họ.
Bốn phía vang lên tiếng khóc âm u, hắc khí nhỏ như sợi tóc theo tiếng khóc bay đến dưới ánh sáng của bản đồ, giống như bị dọa dừng lại, cuộn thành từng khối hắc cầu.
Tiểu Cẩm: "Chính là bây giờ!"
Tam quỷ đồng thời lấy hồ lô âm dương phi thân bay lên, miệng hồ lô nhắm ngay khối đen đó hét lớn: "Thu!" Oán khí vô chủ cuộn tròn thành một khối tựa như con thỏ nhu thuận chui vào miệng hồ lô.
Lưu Nhị Ngưu cảm thấy hôm nay cảm giác không tệ, liên tục thu thập mười tám đạo oán khí, cúi đầu nhìn tiểu tử Hắc Diệp kia cơ hồ là đã sợ ngây người rồi, cho nên chỉ đứng ở đó không nhúc nhích, hắn càng thêm đắc ý: "Hắc Diệp tiểu đệ ngươi nhì cho thật rõ, đừng thấy công việc này nhìn đơn giản, trên thực tế rất cần đến kỹ thuật, nhất định phải trong nháy mắt khi oán khí cuộn mình thành hình tròn mà ra tay, nếu không... " Hắn còn chưa nói hết, oán khí đã bị hút vào đột nhiên chui ra nửa đoạn, hắc khí phát ra tiếng thét chói tai xông về phía mắt Lưu Nhị Ngưu.
Sự việc xảy đến vô cùng nhanh, Tiểu Cẩm bay lên một cước đá bay Lưu Nhị Ngưu, thân hình vội vàng chạy tới, miệng hồ lô nhắm ngay đuôi oán khí, dùng hồn lực hung hăng vỗ vào hồ lô âm dương, hồng quang hồ lô kịch liệt chớp động, mạnh mẽ hút oán khí vào bên trong.
"Chuyên tâm một chút!" Lý Tú Lan hét lớn về phía Lưu Nhị Ngưu khi bị doạ sợ đến mức hồn thể đều trở nên mơ hồ.
Tiểu Cẩm xoay người rơi xuống đất, nói với Hắc Diệp: "Vừa rồi Lưu Nhị Ngưu chính là ví dụ, thời cơ không cho phép sẽ có nguy cơ bị oán khí nhập thể, tuy rằng những Công Tào Ty này đều có huấn luyện, nhưng so với thực chiến... âm dương hồ lô của ngươi đâu?!"
Nàng vừa hô, Lý Tú Lan cùng Lưu Nhị Ngưu mới ý thức được, bên hông Hắc Diệp đúng là không treo âm dương hồ lô.
Hắc Diệp khẽ giật mình, sờ sờ bên hông, lại sờ sờ trong nguc, giật mình nói: "Quên rồi."
Tam quỷ: "..."
Mẹ kiếp, thì ra là một tên quỷ hồ đồ!
Hắc Diệp ngước mắt lên: "Tới rồi."
Hơn mười đạo oán khí lắc lư cái đuôi lả lơi nhào tới, Tam quỷ chỉ có thể phấn chấn tinh thần lao vào công việc, trong lòng đem lão Lý oán giận một trận, may mắn Hắc Diệp này coi như có mắt nhìn, tuy rằng vô dụng, nhưng cũng không làm loạn, công việc kế tiếp tiến triển vô cùng thuận lợi.
Ánh sáng bản đồ dần dần yếu đi, trong bản đồ truyền ra tiếng chuông đồng, thúc giục Thập Hoang Giả mau chóng trở về thành, đại trận Phong Đô sắp đóng cửa rồi.
Tam quỷ thu hồi âm dương hồ lô dưới sự chỉ dẫn của bản đồ đi về phía trước, bốn phía sáng lên cùng một bản đồ dẫn đường, càng lúc càng nhiều Thập Hoang Giả tụ tập lại đây, vui vẻ so sánh thu hoạch Thập Hoang lần này, Lưu Nhị Ngưu đương nhiên không chịu bỏ qua loại cơ hội khoác lác này, hắn nói lớn đến mức cơ hồ có thể che được tiếng chuông đồng trong bản đồ.
Đột nhiên, Hắc Diệp bước chân dừng lại: " Âm thanh gì vậy?"
Lý Tú Lan cách Hắc Diệp gần nhất: "Cái gì?"
Hắc Diệp xoay người, nhìn về phía Bát Hoang vô biên vô hận ở phía sau, lông mày hơi nhíu lại.
Biển Hư Thảo mênh mông còn lưu lại một chút ánh sáng như ẩn như hiện của bản đồ, có Thập Hoang Giả không đúng giờ trở về thành.
Hư Thảo ở trong âm phong điên cuồng lắc lư, cỏ lá xào xạc rung động, rất nhanh tất cả mọi người đều nghe được, vô số thanh âm phiêu đãng trong gió, khóc lóc, cười to, ca hát, còn có thét thê lương chói tai.
"Cứu! cứu chúng Ta!!"
"Hình như là thanh âm của Đội Nhất Giáp Ngũ Ất Triệu Phổ!" Có một con quỷ hét lên.
Chúng quỷ bối rối tìm kiếm, quả nhiên không nhìn thấy đội kia.
Tiếng chuông đồng trong bản đồ càng ngày càng gấp gáp, điên cuồng thúc giục tất cả Thập Hoang Giả không được ở lại, tiếng thét chói tai xa xa cũng càng ngày càng thảm, chấn động tất cả hồn thể quỷ đều lắc ra tàn ảnh.
"Làm sao, làm sao bây giờ?!"
"Mau trở về thành báo cáo với Công Tào Ty!"
Một nửa chúng quỷ chạy như điên về phía Phong Đô, nửa còn lại thì có chút do dự.
"Chờ công Tào Ty đến chỉ sợ không kịp!"
"Chẳng lẽ chúng ta đi cứu sao?! Bản đồ vừa tắt, tất cả mọi người sẽ bị đất Bát Hoang c4n nuốt, ngay cả tro hồn cũng không còn sót lại đâu!"
Lý Thu Lan: "Tiểu Cẩm, làm sao bây giờ?!"
Tiểu Cẩm: "Thời gian còn bao lâu nữa?"
Lý Thu Lan: "Nhiều nhất là một tách trà."
Tiểu Cẩm: "Cứu!"
Lưu Nhị Ngưu: "Quá quá quá quá nguy, nguy hiểm rồi!"
Tiểu Cẩm mở bản đồ xông qua, Lý Tú Lan liếc quỷ Lưu kia khinh bỉ: "Ngươi có phải là nam nhân không, đứng đó mà chần chờ gì nữa hả!"
Lưu Nhị Ngưu đuổi theo phía sau hét to: "Quỷ quỷ bình đẳng, người chết còn phân ra nam nữ gì chứ, Hắc tiểu đệ, ngươi đi theo tổ khác trở về trước... con mẹ nó ấy!"
Một cơn gió màu đen lướt qua trước mắt Lưu Nhị Ngưu, Tam Quỷ thậm chí chỉ kịp nhìn thấy hồn quang giống như sao băng phía sau Hắc Diệp.
Tiểu Cẩm: "Tiểu tử này điên rồi sao? Hắn ngay cả âm dương hồ lô cũng không có!"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thập Diệp đã biến mất ở đường chân trời chỉ còn lại một cái đuôi xinh đẹp, vù một cái lại vọt trở về, hồn quang phía sau lướt qua Hư Thảo dài ra thành một cái đuôi thật dài.
Tam quỷ: "..."
Tiểu tử này hắn bị bệnh à!
Thanh âm của Thập Diệp cơ hồ bị gió thổi tan: "Chạy đi."
"Chạy cái gì mà chạy... " Lưu Nhị Ngưu quay đầu lại nhìn thoáng qua, sợ tới mức tròng mắt đều muốn nhảy ra ngoài.
Bản đồ thuộc về đội Trương Phổ lóe ra hồng quang quỷ dị nhanh chóng áp sát, dưới hồng quang đó, Trương Phổ cùng tam quỷ đồng đội treo lơ lửng giữa không trung, mắt bạo hắc khí, trên đầu mang oán khí điên cuồng nhúc nhích, oán khí một bên phát ra tiếng khóc cùng tiếng cười sắc nhọn, một bên vặn vẹo, đã sắp hình thành Túy rồi.
"Nương ơi! Cha ơi! Nãi nãi ta ơi!" Lưu Nhị Ngưu quỷ khóc sói gào chạy về lại, tốc độ quá nhanh, nửa người trên và nửa người dưới lại tách nhau ra, nửa người dưới chạy ra ngoài hai dặm, nửa người trên vẫn còn đang gào thét tại chỗ, Tiểu Cẩm và Lý Thu Lan một trái một phải kéo cánh tay hắn chạy về phía trước, phía trước Thập Hoang Giả nhìn thấy tư thế như vậy đều sợ tới mức chết đi sống lại, ôm đầu chạy về phía cửa thành, nhưng bản đồ bị oán khí ô nhiễm đột nhiên hồng quang đại thịnh, sau đó tỏa ra hơn mười dặm xung quanh, đem tất cả Thập Hoang Giả đều bao ở bên trong, những bản đồ còn lại đều nổ thành đốm sáng.
Trương Phổ lơ lửng dưới hồng quang cười cười nhe răng, oán khí vô chủ lang thang khắp Bát Hoang, giương nanh múa vuốt hướng hồng quang tụ lại, bao phủ khắp thiên địa.
Đầu Lưu Nhị Ngưu nặng nề ngã trên mặt đất, Tiểu Cẩm và Lý Tú Lan lấy hồ lô âm dương ra, nhưng oán khí mãnh liệt kia há có thể hút sạch sẽ hết được, bất quá chỉ trong chớp mắt âm dương hồ lô của hai người đã bị nổ tung, hồn quang của Tiểu Cẩm cùng Lý Tú Lan cũng gần như sắp tan rã.
Nỗi tuyệt vọng đáng sợ bao trùm lấy Lưu Nhị Ngưu, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn oán khí ngập trời kia hướng mình ụp...ụp... không có ụp xuống.
Oán khí đột nhiên trở nên bất động, lại giống như bị thứ gì đó chấn nhiếp mà kịch liệt run rẩy, oán khí trên đỉnh đầu Trương Phổ thét chói tai tản đi, tựa hồ muốn chạy trốn.
Ống tay áo màu đen lướt qua mặt Lưu Nhị Ngưu, một bóng người đứng ở phía trước, dáng người thẳng tắp, tóc tai không tán loạn một chút nào.
Lưu Nhị Ngưu: "Hắc, Hắc Diệp?"
Tay Hắc Diệp đặt trong trong tay áo: "Nhớ rồi, ở trong tay áo."
Hắn giơ đồ vật trong tay cao lên, là một hồ lô màu ngọc trong suốt, cứng rắn nói ta một chữ: "Thu."
Trước mắt Lưu Nhị Ngưu trắng bệch,ngọn gió sắc bén đem hắn thổi ngã ra bên ngoài, lúc mở mắt ra, tất cả oán khí đều không thấy đâu, chỉ còn lại một Hắc Diệp sắc mặt không chút thay đổi chậm rãi nhét hồ lô vào, quay đầu nói:
"Yên tâm, Ngưu tiểu đệ, sau này ta che chở cho ngươi."