Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 14


Trời tờ mờ tối, nhánh cây xoan đào bên khung ô cửa sổ lung lay, nhè nhẹ khẽ khàng tựa hồ như muốn đánh thức chủ nhân đang ngủ say ở trong phòng.

Đều đã chứng kiến suốt buổi trưa hắn làm ra chuyện xằng bậy đối với đệ tử của mình, loài thực vật tánh linh vô cùng nhỏ ấy cũng muốn thiên vị bênh vực hắn.
"Khụ khụ..."
Bật ho khan mấy tiếng.

Dạ Xuyên tỉnh dậy điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là hắn cùng với đệ tử của mình đang nằm ở trên nền nhà.

Hai thân thể xích lõa dính đầy t1nh dịch nhớp nháp đang ôm ấp lấy nhau như đôi phu phụ.

Không thể chấp nhận được cảnh tượng quá mức xu@n tình trước mắt, đỉnh đầu Dạ Xuyên nổ ầm một tiếng.

Hắn mạnh tay đẩy đối phương ra rồi vội vàng ngồi dậy mặc y áo vào thân.
Tạm tươm tất.

Nhìn quanh nền nhà.

Dạ Xuyên hắn nhìn thấy bộ đồng phục của Tử Sa đã bị xé nát vứt bừa bãi mỗi chỗ vài ba mảnh.

Cư nhiên y phục rách chính là do hắn xé.
Chưa hết cái kẻ mà hắn mới vừa mạnh tay đẩy ra kia vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh nổi nằm như xác chết ở trên nền nhà.

Từ dưới hạ thể y, máu tươi trộn lẫn với t1nh dịch rỉ ra từng đường lăn dài tới tận cổ chân.

Cảnh tượng quá mức d@m mỹ cũng quá mức thê lương.
Biết đó là máu của Tử Sa, biết đó là t1nh dịch của chính mình đã bắn vào trong cơ thể y lúc giao h0an.

Dạ Xuyên răng cắn chặt môi.

Hai tay ôm đầu, hoang mang tột độ.
Thay vì nhận lỗi về mình giấc này hắn lại đổ lỗi hết cho Thích Tử Sa cùng với liều xuân dược kia.

Thay vì thương tiếc cho y giấc này hắn lại ghê tởm y.

Rõ ràng lúc ngấm thuốc hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi lí trí.

Hắn vẫn còn nhận ra người trước mặt hắn chính là Thích Tử Sa cơ mà.

Vậy mà hắn vẫn còn làm.
Sau khi thỏa mãn d*c vọng hắn lại bày ra cái phản ứng hệt như hắn mới là kẻ bị hại.

Hắn có còn tính người nữa không? Hay sự thật hắn đang cố che đậy tình cảm của bản thân.
Vì để chối bỏ trách nhiệm với đối phương.

Dạ Xuyên chọn rời khỏi phòng trước khi tiểu yêu tỉnh dậy.

Vẫn còn chút lương tri hắn kéo lấy chiếc chăn bông trên giường trùm lên thân thể xích lõa của đối phương xem như chút ân huệ sau cùng.
Một lát sau, tiểu yêu tỉnh lại không nhìn thấy sư phụ đâu ngoài chiếc chăn bông đắp lên thân mình.

Y hoang mang lo sợ, lồm cồm chống tay ngồi dậy.

Hạ thể nhanh chóng truyền tới cơn đau nhức khủng khiếp.
Y choáng váng ngã rầm xuống nền, đôi chân hoàn toàn vô lực, không còn nghe lời y nữa.
"Sư phụ.

Ngươi đâu rồi sư phụ?"
Gọi người không nghe tiếng đáp trả, không nhìn thấy người đâu.

Bốn bề vắng lặng trống trơn.

Tiểu yêu cảm thấy lo sợ.

Tên Thượng tiên mặt trắng ấy cả đời coi trọng nhất tôn nghiêm.

Lại bị liều xuân dược làm cho mê muội hồ đồ.

Tỉnh lại phát hiện ra đang ngủ cùng với y, có khi nào hắn nghĩ quẩn tìm chết rồi không?
Sư phụ ngươi đừng có làm bậy nha.
Tiểu yêu nóng ruột gấp đi tìm sư phụ.

Ngó đồng phục trên nền nhà rách nát không thể mặc vào, y cứ thế lết đến cạnh hộc tủ gỗ, bám hai tay vào cố gắng đứng lên trong tình trạng run rẩy suy kiệt vì đau đớn.

Mở tủ lấy ra một bộ y phục mới gấp xếp thẳng thớm bên trong hộc.

Chật vật kiên nhẫn mà mặc vào thân.

Loay hoay hồi lâu, cuối cùng dáng dấp cũng tạm chỉnh tề gọn ghẽ.

Y lại bám theo vách nhà lần ra tới ngoài sân.
Lúc này trời đã về khuya.

Bầu trời đêm tối đen như mực.

Y hoàn toàn không biết mình nên đi đâu để tìm sư phụ.
Chợt có tiếng động truyền đến.

Tử Sa ngước nhìn về phía chiếc cầu mây, một thân ảnh trắng trắng đang di chuyển trên cầu hướng về phía y.
"Sư phụ!"
Nhận ra đó chính là sư phụ.

Tử Sa không giấu nổi vui mừng.

Y gào lên phấn khích một đường lao đến muốn sà vào trong lòng hắn.

Cơ mà chưa đầy hai bước chân, y đã té xấp mặt xuống nền.
Dạ Xuyên từ khi nào đứng trước mặt y, thay vì đỡ người dậy hắn thản nhiên trơ mắt mà dòm, cất tiếng nói vô tình máu lạnh: "Tử Sa ngươi hãy rời khỏi cốc đi.

Ta không có đệ tử như ngươi."
Ngẩng nhìn vạt áo trắng tinh của hắn.

Trái tim Tử Sa như bị ai lạnh lùng đâm cho một nhát.

Y vươn tay bám lấy hai cổ chân Dạ Xuyên.

Quýnh quáng cả lên: "Sư phụ.


Ngươi đừng đuổi ta mà sư phụ.

Ta muốn ở lại trong cốc với ngươi."
"Yêu nghiệt đừng có nhiều lời.

Ngươi vấy bẩn kim thân của bổn tiên.

Nếu không phải vì bản tính hiếu sinh, bổn tiên đã một kiếm gi3t chết ngươi rồi.

Cút!"
Dạ Xuyên quát lớn, thẳng chân hất Tử Sa sang một bên không chút tình nghĩa.

Trong sạch cả đời hắn bị hủy hoại trong phút chốc.

Chỉ vào bằng một liều xuân dược.

Chỉ vào bằng một tên Thích Tử Sa.

Hắn còn có thể bình tĩnh được sao?
Nhìn xem trong mắt hắn giấc này có bao nhiêu phẫn nộ cùng chán ghét dành cho y.
Không muốn đối diện với kẻ đã vấy bẩn kim thân của mình nữa.

Dạ Xuyên hắn một mạch đi vào nhà đóng sầm cửa lại.

Tiểu yêu vội ngẩng nhìn theo tấm y áo trắng tinh của hắn.

Hốc mắt đỏ hoe.
Dù muốn dù không thì cả hai cũng đã ngủ với nhau rồi.

Tình một đêm cũng là tình.

Hắn lại thẳng chân đá y ra, còn ném cho mấy lời bội bạc.

Dạ Xuyên hắn có còn tính người nữa không?
"Sư phụ.

Hức hức..."
Tử Sa khóc nấc.

Bờ vai khẽ run lên bần bật.

Cơ thể y đau, giờ khắc này lòng còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.

Hắn bảo y vấy bẩn kim thân của hắn, vậy còn bản thân y chỉ là rác rưởi vứt đi thôi sao? Lúc đó hắn ngấm thuốc mất hết ý thức.

Y không cách nào giữ nổi hắn.

Làm công cụ cho hắn phát ti3t xong rồi bây giờ hắn đuổi y đi.

Hắn chính là tên nam nhân khốn kiếp nhất trên đời.

Y không dễ dàng từ bỏ tới vậy đâu.

Hắn nhất định phải cho y một câu công bằng.
Mím môi nén cơn đau dưới hạ th@n.

Tử Sa lần nữa quay đầu lại lết về phía cửa nhà.

Quỳ dưới bệ thềm vươn tay gõ cửa.
"Sư phụ dù sao sự việc cũng đã lỡ rồi.

Ngươi giết ta có thay đổi được gì đâu, còn không bằng ngươi cho ta một cơ hội.

Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.

Ta sẽ lấy ngươi, đối xử với ngươi thật tốt.

Tốt nhất mà ta có thể."
"Sư phụ, ngươi trước mở cửa cho ta đi sư phụ.

Bên ngoài này trời rất lạnh.

Tử Sa của ngươi rất lạnh."
Trong phòng vẫn im lìm không phản ứng từ đối phương.

Tiểu yêu nuốt khan cổ họng khô khốc.

Viền mắt đã sớm đỏ hoe.

Dù cho y mạnh miệng thuyết phục hay nhỏ nhẹ ôn tồn, trong phòng trước sau vẫn không lời hồi đáp.

Nến tắt tối thui đoán chừng nam nhân ở bên trong đã ngủ rồi đi.
Đợi qua rất lâu, tiểu yêu bắt đầu cảm thấy tâm trạng tồi tệ dần.

Y hoang mang đau khổ.

Bắt đầu nói lảm nhảm một mình.

Bật khóc nức nở.

Cũng là không dám khóc lớn sợ động thức nam nhân ở trong phòng nghe thấy.
"Hức hức...Hức hức....Đừng bỏ Tử Sa mà sư phụ."
"Tử Sa cũng không bỏ người đâu.

Không bao giờ bỏ người đâu sư phụ."
Hừ.

Ai cần ngươi lấy đâu mà bỏ với chả không bỏ.

Còn nữa chịu trách nhiệm với bổn tiên.

Ngươi lấy đâu ra cái tự tin đấy hả.

Yêu nghiệt ngốc nghếch, bán manh.
Dạ Xuyên không ngủ.


Trong phòng hắn khoanh chân ngồi im bất động, hai mắt nhắm nghiền.

Hừ lạnh mắng thầm cái kẻ đang ba hoa lải nhải không ngớt ở ngoài kia.
Trời khuya thanh vắng từng lời nói của y hắn nghe rõ ràng mồn một như ở kế bên tai.

Chỉ là hắn cố chấp không muốn chạy ra mở cửa, không muốn chịu trách nhiệm với y mà thôi.

Dứt khoát bỏ ngoài tai tiếng khóc của kẻ ngoài kia, tôn nghiêm cùng thanh danh của hắn vẫn đặt lên trên hàng đầu.
Mãi cho tới tận nửa đêm, tiếng khóc không còn nữa.

Tiểu yêu kiệt sức nằm gục xuống dưới nền ngay sát cánh cửa.

Khóe môi tím tái khô nứt, một thân co ro không ngừng run giật từng cơn.

T1nh dịch sau trận gia0 hợp vẫn còn nằm ứ đọng trong hậu huyệt đã hành y đến phát sốt.
Cả nửa buổi sáng gánh nước nhận phạt, lại không có miếng ngũ cốc nào vào bụng.

Từ trưa tới chiều một trận h0an ái kịch liệt, giờ còn ăn dầm nằm sương thế này.

Y không suy kiệt mới là lạ.
Sáng ngày hôm sau, trời còn mờ hơi sương, Dạ Xuyên mở cửa bước ra.

Dưới bậc thềm không thấy Tử Sa đâu nữa.

Y đã rời đi rồi.

Thay vào đó ở dưới nền có một vệt máu đã khô.
Dạ Xuyên nhíu mày.

Hình ảnh Tử Sa quỳ gối hai tay đập cửa đêm qua chợt hiện về trong tâm trí hắn.

Máu dưới nền chính là máu từ vết thương nơi hạ thể y chảy ra.

Y bị thương nặng tới vậy còn không phải do hắn gây ra sao? Ngấm thuốc rồi biến thành một con dã thú cuồng bạo không tiết chế.

Lấy đi trinh tiết của người ta, thỏa mãn xong thì xua đuổi người ta đi như đuổi tà.

Tu tiên vấn đạo gì chứ.

Hắn thấy mình giấc này cầm thú cũng không bằng.
Dạ Xuyên theo mùi hương tiên khí đã gieo trên vòng tay của tiểu yêu, một đường đi tìm y.

Mùi tiên khí dẫn hắn tới Tàm viện.

Hóa ra đêm qua tiểu yêu đã quay về đây trú ẩn.

Giấc này hãy còn quá sớm, chúng môn đệ chưa ai dậy cả.

Chung quanh Tàm viện yên ắng lạ thường.
Căn phòng cuối cùng nằm ở một góc khuất ít người qua lại nơi Tàm viện.

Cửa không có khóa.

Dạ Xuyên nhẹ nhàng bước vào.

Hắn nhìn thấy tiểu yêu kia đang nằm trên giường.

Một thân bất động, sắc diện nhợt nhạt.
"Tử Sa?"
Gọi tên y.

Dạ Xuyên vươn bàn tay chạm lên trán.

Quả nhiên sốt cao.

Tối qua vì quá hoang mang, hắn nhất thời ghét bỏ y.

Hiện tại bình tĩnh hắn mới nhớ tới cái chuyện bỏ sót này, còn để mặc y nữa, không khéo nguy tới tính mạng.
Dạ Xuyên không nghĩ ngợi nhiều, vòng tay qua sau lưng bế thốc tiểu yêu lên hệt như kiểu bế công chúa.
Đem về Hương Vân cốc.

Hắn tắm rửa vệ sinh sạch sẽ thân thể cho y, đồng phục cởi ra nhìn thấy khắp thân y đầy dẫy những dấu hôn tím hồng chính miệng mình lưu lại.

Dạ Xuyên hắn không khỏi giật mình.
Mi mục chớp động, ẩn nhẫn.

Vệ sinh nơi miệng nhỏ kia, cái cảm giác ở trong thân thể Tử Sa lần nữa ùa về khiến bàn tay Dạ Xuyên run rẩy.

Trưa hôm qua trong lúc giao h0an hắn rõ ràng vẫn còn ý thức.

Hắn vẫn nhận ra đó là Tử Sa.

Hắn còn gọi tên y trong lúc phát ti3t.

Sau khi phát ti3t hắn còn ôm y vào lòng, cùng y ngủ say một giấc tới tờ mờ tối.

Hắn không hề quên, hắn đang lừa người gạt mình.

Hắn đã đ ộng tình, đ ộng tình với chính đồ đệ của hắn.
"Không, không thể nào.

Ta không có.

Ta không có."
Dạ Xuyên gầm lên vươn lòng bàn tay ra tính một trưởng đập vào trán Tử Sa, muốn giết người diệt khẩu.

Y chết rồi không còn ai biết được chuyện đáng xấu hổ kia của hắn.
Cơ mà khoảnh khắc nhìn y ngồi trong dục đũng đang ngủ say không biết gì.

Bờ mi đen nhánh ẩm ướt, gương mặt ngây thơ đơn thuần đang tựa vào bên thành thùng.


Dạ Xuyên hắn rạn vỡ con tim.

Bàn tay dừng lại giữa chừng rồi từ từ hạ xuống.
Ánh mắt thống khổ nhìn y.

Dạ Xuyên lần nữa vươn tay ra nhưng không phải giết người mà là vuốt v3.

Vuốt v3 gò má lúng liến của Tử Sa.
Làm tới mức này hắn vẫn còn tự lừa dối chính mình.

Hắn dứt khoát đem cái chuyện hoan lạc cùng với đệ tử và cả cảm giác dục tiên dục tử lúc đó do y đem lại đều đổ hết cho liều xuân dược cực mạnh kia, chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm, cũng như che đậy cảm xúc thật sự hắn đã dành cho y.
o0o
Mặt trời lên thiên đỉnh.

Tử Sa chậm tỉnh lại, đôi mắt mơ màng nhìn căn phòng trúc gọn gàng tinh tươm.

Y không khỏi kinh hỉ ngỡ ngàng, từ khi nào mà y đã trở về đây, trong căn phòng quen thuộc, trên chiếc giường quen thuộc.
Không còn nghi ngờ gì nữa.

Sư phụ hắn đã đưa y về.

Hắn còn quan tâm tới y, không loại trừ khả năng hắn chấp nhận y rồi.

Thích Tử Sa mở cờ trong bụng.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân.

Chẳng mấy chốc Dạ Xuyên bước vào, trên tay bê theo một bát cháo trắng tỏa hơi nghi ngút đặt xuống mặt bàn.
"Sư phụ!"
Tử Sa bật reo lên mừng rỡ nhoài người về phía trước muốn sà vào trong lòng sư phụ cọ cọ mấy cái cho thỏa nỗi nhớ mong.
Nào ngờ khoảng cách có hơi xa y hụt chân ngã ập xuống nền.

Một vòng tay nhanh chóng vươn ra đỡ lấy cơ thể y, đem về ngồi lại nơi mép giường.
Được sư phụ ôm trọn vào lòng.

Tiểu yêu tim đập thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Dạ Xuyên cũng cúi xuống nhìn y, đồng tử mắt hằn lên một tầng tơ máu.
Khoảnh khắc đối diện nhau, cả hai đều cảm thấy hô hấp nặng nề không thông.

Chỉ muốn tiến sâu vào.

Bờ môi tiểu yêu đỏ như máu khẽ mở, mí mắt ẩn ẩn nước trong phóng ra từng tơ mị tình, cầu được sư phụ ôm hôn, vuốt v3 mấy cái.
Dạ Xuyên cõi lòng rung động, vội rút tay khỏi hõm eo đồ đệ, dời tầm mắt sang nơi khác.

Nếu còn nhìn lâu thêm chút nữa hắn sợ sẽ nhịn không nổi.
"Sa nhi, con ăn chút cháo đi cho mau lại sức.

Chuyện ngày hôm qua một tai nạn đều do xuân dược khống chế.

Vi sư không trách con, không trục xuất con khỏi Trúc Lâm Phong, trước mắt con hãy ở lại đây tĩnh dưỡng, đợi thân thể khỏe lại rồi quay về Tàm viện cũng không muộn.

Chuyện đã qua đều quên cả đi."
Nói như thể hắn chính là nạn nhân trong câu chuyện.

Nói như thể tiểu yêu kia chính là kẻ chủ mưu hãm hại hắn.

Rồi thì hắn rộng lòng bỏ qua cho y, còn nấu cho bát cháo ân huệ.

Đều khiến Tử Sa sôi máu lên.

Trái tim lần nữa bị hắn vô tình mà bóp nghẹn.
"Sư phụ, ngươi nói ta hãy quên hết mọi chuyện.

Nhưng còn vết thương trên người ta thì phải làm thế nào? Ngươi nói thản nhiên như đó chỉ là tai nạn nhưng ta cũng là nạn nhân của ngươi mà.

Đây cũng là lần đầu tiên của lão tử ta đấy ngươi có hiểu không?
Ngươi không muốn nhìn nhận ta cũng được.

Ta không ép buộc ngươi nhưng chí ít ngươi cũng đừng biến ta thành kẻ rác rưởi không ai cần nữa chứ.

Ta cũng là một con người bằng xương bằng thịt cũng biết tủi biết thẹn mà.

Ngươi nói cứ như ta chính là kẻ đã hãm hại ngươi.

Là một phế vật chẳng ra gì." Tiểu yêu mạnh miệng cho lắm.

Mí mắt đã rướm nước.

Trong có bao nhiêu uất ức tựa hồ sắp tràn lan.
Dạ Xuyên gánh không nổi, một lòng lảng tránh.

Lần nữa tầm mắt dời sang nơi khác.

Một tay chắp ra sau lưng tạo cái dáng vẻ phong thái đạo mạo giả hiệu của hắn.

Thấp giọng bảo:
"Suốt từ nãy cho tới giờ vi sư chưa từng nói con là kẻ chủ mưu bao giờ.

Là con nghĩ ngợi nhiều quá thôi.

Vết thương thời gian một vài ngày sẽ lành.

Là nam nhi câu nệ chi mấy chuyện vụn vặt ấy, cũng chẳng có màng trinh như nữ nhân.

Không làm đệ tử Trúc Lâm mai này trưởng thành ra ngoài vẫn có thể thành gia lập thất, lấy vợ sinh con bình thường.

Không nhiều lời nữa, con trước ăn bát cháo rồi nghỉ ngơi đi.

Vi sư đến Thích La điện."
Dứt lời Dạ Xuyên một đường rời đi.

Ngẩng nhìn theo bóng lưng hắn ngày một xa dần.

Tiểu yêu chết lặng cả người.

Với tay lấy bát cháo trắng trên mặt bàn múc một muỗng cho vào miệng, vị đắng dâng ngập nơi đầu lưỡi.

Y chẳng còn nhận ra mình đang ăn là thứ gì nữa.

Nước mắt cứ thế rơi lọc tọc xuống, chan chứa uất hờn.
Chưa bao giờ y thấy đau như bây giờ.

Là ai đang cào xé tim y thành muôn ngàn mảnh vụn.

Trong con mắt sư phụ, y rẻ mạt tới vậy sao.

Y không phải là nữ nhân liền có thể để hắn chà đạp xong rồi nói thản nhiên chỉ là chuyện vụn vặt.

Còn chân thành khuyên bảo y nên lấy vợ sinh con.
"Sư phụ, ngươi thật vô tình.

Ngươi thật vô tình." Tử Sa ủy khuất tới dằn vặt, ủy khuất tới thống khổ.


Đang bị thương chưa lành còn rơi vào tâm trạng bi ai tồi tệ chỉ tổ làm cho vết thương lâu khép miệng hơn thôi.

Nam nhân máu lạnh vô tình ấy có ngó tới y đâu.
Một buổi chiều buông lơi nơi giếng nước trong vắt trong rừng trúc.

Hai ngàn môn đệ thay phiên nhau đổ nước vào thùng chuẩn bị gánh về.
Thình lình từ đâu trên các ngọn trúc, một toán hắc y nhân bịt mặt phóng ám tiễn xuống như mưa.

Cả thảy vội vàng né tránh, một vài môn đệ thấp kém đã dính ám tiễn.
Chưa dừng lại tại đấy, chúng tiếp tục rải bột khói khắp cùng.

Chẳng mấy chốc làn khói lan đi, số môn đệ đã vơi đi phân nửa.

Mọi người thất kinh hồn vía, cư nhiên bọn hắc y nhân kia đã bắt đi mấy chục sư huynh đệ đồng môn.
Hồi chuông gióng lên ngân vang.

Trong điện Thích La.

Lãnh Dạ Xuyên một thân bạch y tiêu phong ngạo cốt.

Một tay chắp ra sau lưng, hướng nhìn chúng đệ tử đã tập hợp đông đủ dưới chánh điện.

Ánh mắt hắn sâu thẳm.
Trong vòng hai ngày, số đệ tử mất tích leo tới con số hai trăm, đều tại cùng một chỗ đó là giếng nước nơi rừng trúc.
Hàng bao năm qua, Trúc Lâm Phong vô cùng yên ổn.

Người chốn giang hồ không một ai dám xâm phạm tới huống hồ là bắt đi chúng đệ tử của hắn.

Nay ngang nhiên bắt đi số lượng đông vầy lên đến gần hai trăm.

Chúng môn đệ võ công cũng không phải hạng tầm thường.

Bọn hắc y nhân kia rốt cuộc do thế lực nào ngầm điều khiển.

Thân thủ đến phi thường, nhanh gọn.
"Hiện tại vi sư đã tạo lập một kết giới bao phủ toàn bộ Trúc Lâm Phong.

Cánh cửa kết giới vi sư giao lại cho Tử Nham nắm giữ, bất kì ai muốn ra vào địa phận Trúc Lâm đều phải thông qua y.

Sự việc chúng huynh đệ đồng môn mất tích liên tiếp trong hai ngày qua các con cũng đã rõ.

Vi sư không cần phải nhắc lại.

Hiện tại vi sư muốn hỏi ai trong các con có thể ra ngoài truy tìm tung tích của họ?"
Cả thảy nghe đến ra ngoài truy tìm tung tích đồng đạo thì vô cùng lo sợ, bởi lẽ bên ngoài thế gian rộng lớn nguy hiểm trùng trùng.

Bọn chúng thì mới vừa bái sư không lâu, học hành chưa tới đâu làm sao dám xông pha chốn giang hồ.

Vì thế ai nấy cũng rụt rè e ngại không dám bước ra.

Không gian liền rơi vào hồi hộp.
Đột nhiên có tiếng nói điềm đạm ôn tồn vang lên.

Ngải Tử Ưu bước lên phía trước hai bước, chắp tay lại hướng Dạ Xuyên cung kính:
"Bạch sư phụ, đệ tử tình nguyện ra ngoài truy tìm tung tích các sư đệ sư muội.

Mong người toại cho."
Cả thảy một bộ rét lạnh.

Ngẫm ngẫm đúng là cũng chỉ có đại sư huynh dám ra mặt thay cho bọn chúng.
Dạ Xuyên trầm mặc giây lát cất tiếng nói: "Tử Ưu, vậy ta kì hạn con trong vòng hai tháng.

Nếu không tìm thấy thì lập tức quay về."
"Dạ, sư phụ!"
"Còn nữa, bên ngoài thế gian nguy hiểm trùng trùng.

Dù sao cũng phải có thêm một người nữa đi cùng con, giữa đường tương trợ nhau thật tốt."
Dạ Xuyên hắn đây là muốn làm cái gì.

Đã có đại đệ tử xung phong ra chốn giang hồ, hắn còn muốn kéo theo người nữa.

Khắp Trúc Lâm này ngoài hắn ra người đứng thứ hai chỉ có nhị sư huynh Tử Nham.

Mà y thì đang nắm giữ chìa khóa kết giới.

Còn ai có khả năng đi cùng với đại sư huynh bọn chúng đây.
Chúng môn đệ một trận rét lạnh.

Im thin thít không một ai dám ho he gì.

Chỉ sợ bị sư phụ nhắm trúng.
"Tử Sa!"
Giọng nói thanh lãnh vang lên.

Lãnh Dạ Xuyên chỉ đích danh y.

Tử Sa tiểu yêu đứng cuối hàng nơi góc điện ngẩn cả người ra, nhất thời không hiểu nổi vì sao sư phụ lại chọn mình.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía y.

Y càng thêm ái ngại phập phồng dự cảm không lành ở trong lòng.
"Tử Sa, con hãy đi cùng với đại sư huynh đi.

Tối nay thu dọn hành trang, ngày mai lập tức lên đường." Dạ Xuyên tiếp tục nói.

Cơ hồ còn muốn đốc xúi cho y mau chóng rời khỏi Trúc Lâm Phong.

Khắc này tiểu yêu mới nhận rõ ra điều đó.
Hai bữa nay y dưỡng thương ở trong cốc.

Hắn ban ngày ở Thích La điện.

Ban đêm ở Thích La điện.

Chỉ trừ có tới giờ ăn là hắn mới quay về nấu nướng cho y.

Nam nhân có lúc lạnh lùng cũng có lúc quan tâm tới y.

Rõ ràng ghét bỏ nhiều khi y mơ hồ cảm tưởng rằng hắn đang cố tình tránh né.

Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn.
Sư phụ.

Ngươi nói ta biết đi.

Ngươi thật sự muốn ta rời khỏi đây tới như vậy sao?
Tiểu yêu ngẩng nhìn Dạ Xuyên ánh mắt thay lời muốn nói.

Nào ngờ hắn lần nữa dời tầm sang nơi khác, cũng để nói với y rằng hắn muốn y đi cùng đại đồ đệ của hắn.
Bờ mi rũ xuống đượm buồn.

Tiểu yêu miễn cưỡng chắp tay khẽ cúi đầu vâng mệnh....

Bình Luận (0)
Comment