Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 69


Em ơi em ngủ cho ngoan
Để mẹ đi chặt cây chuối nơi xa
Em nằm cho ngoan
Ngoài rừng xa cha đang đi kiếm măng non
Nín đi hỡi em ơi.
Em ngủ đừng khóc em ơi
Ngoài rừng xa cha đang đi hái măng non...
Ngủ ngoan hỡi em ơi
Nơi xa mẹ tìm được nhiều ngọn rau non
Đừng...khóc nữa...hỡi em ơi...hức hức...!"
Hức hức..
Dường như ai đó bóp nghẹn cổ họng, câu từ đứt quãng chui rúc vào trong tan biến mất.

Thiếu niên hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run giật nhìn phu quân chết trên tay mình, cõi lòng li loạn nát tan.

Chết chẳng còn là đáng sợ.
Phu quân, ngươi nợ ta một lạy nếu...nếu như có kiếp sau ta nhất định tìm ngươi dù góc biển chân trời ta cũng nhất định tìm thấy ngươi, phu quân của ta.

Phu quân của ta.

Ta không quên ngươi.

Ngươi cũng hứa đừng quên ta nhé.
Nước mắt tuôn lã chã, lưỡi kiếm cứa ngang động mạch cổ đứt lìa, máu bắn lên tung tóe.

Thiếu niên đổ gục xuống bên cạnh ái nhân.

Hỷ phục bê bết màu của máu, rừng gió lặng tiếng im hơi, khung cảnh chìm dần vào dĩ vãng xa xăm.
Tân nương nhắm mắt chẳng bao giờ tỉnh lại
Ôm lấy phu quân chìm cõi mộng ngàn thu
Ngủ đi em quên đớn đau vùi lấp
Ngủ đi em quên quá khứ tan thương
Ta nợ em giao bôi tương kính
Ta nợ em lời hứa và ái ân
Ngày nắng ngày mưa bốn mùa lặng lẽ
Trái tim đau ôi thổn thức từng cơn...
Có tiếng hát thê lương nơi sâu trong cánh rừng chết.

Lời nỉ non nhung nhớ phu lang.

Tiểu tinh linh lờn vờn chiếc bóng.

Phu lang đã thoát kiếp hoài thai.

Chấp niệm lớn lao không cùng tận.

Tiểu tinh linh ngày ngày vẫn khóc.

Nhớ phu lang mòn mỏi hao gầy.
Mãi tới khi thoát kiếp hoài thai tiểu tinh linh lần nữa hóa thành vật nhỏ, thỏ con lông trắng mắt long lanh.

Rừng sâu cỏ non tung tăng nhảy nhót.

Mối tình vùi chôn tận kiếp nào.
Luân hồi vô số tái sinh muôn lần, song ba đời ba kiếp vẫn tìm về với nhau.

Một lần gặp gỡ một lần yêu say đắm.

Yêu tới khắc cốt ghi tâm thì thật hiếm hoi mấy ai có được.
Sa nhi...
Dạ Xuyên giờ mới biết, thì ra ngay lúc mình chết đi, thiếu niên ấy cũng đã tự sát theo.

Làm ma cũng đợi chờ hắn héo mòn tấc dạ.

Tấm chân tình của đồ nhi tới kiếp nào hắn mới đền trả hết được đây.
Một vệt nước lăn xuống khóe mi ẩm ướt, Lãnh Dạ Xuyên chậm mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một vùng hư vô, vô cực.

Mễ Hán tổ sư trước mặt nở nụ cười với hắn, nhỏ giọng bảo:
"Xuyên nhi đừng cử động, thân con đang thương chưa lành."
"Bạch sư tôn, có phải hay chăng đồ nhi đã về với người, về với cõi trời Đao Lợi?"
"Xuyên nhi, vẫn chưa hội đủ duyên lành, vi sư chỉ là bước vào một tầng mộng cảnh trong thức ấm của con."
"Bạch sư tôn, nhưng đồ nhi thấy mình rớt xuống vực toàn thân dập nát, đồ nhi đã chết rồi." Dạ Xuyên thấp mặt buồn bã.
"Xuyên nhi, sự sống bắt đầu từ cái chết, vạn vật tận diệt đổi lấy hồi sinh." Người ấy vẫn ôn tồn khẽ bảo.

Dạ Xuyên chớp mắt nhìn ông.
"Bạch sư tôn người nói vậy nghĩa là đồ nhi vẫn còn cơ hội quay về phải chăng? Trong giấc mộng dài đằng đẵng đồ nhi nhìn thấy tận ba kiếp tái sinh trùng trùng.

Đồ nhi nhìn thấy em ấy nơi này...nơi này rất đau rất khó chịu.

Đồ nhi muốn quay về gặp lại em ấy thêm lần nữa.

Kính xin sư tôn toại nguyện cho."
Dạ Xuyên tay ôm lồng ngực đớn đau, gối quỳ sát xuống tha thiết nhìn sư tôn.

Cả đời hắn chưa từng van cầu bao giờ, một ải này nghiễm nhiên khó tránh.
Mễ Hán tổ sư vươn tay đỡ đồ nhi dậy, mỉm cười bảo: "Xuyên nhi thực nóng vội, vi sư nào có nói muốn giữ con lại đây.

Vướng vào ái luyến thường tình, quên mất vi sư luôn rồi."
"Sư tôn, đồ nhi..." Dạ Xuyên xấu hổ ấp úng.
Mễ Hán tổ lắc đầu khẽ bảo: "Xuyên nhi không đùa con nữa.

Thật ra trong lúc con trải mộng cảnh tiên đan đã quay về với thân thể con rồi.

Sự việc càng không như con sắp đặt, đại đệ tử bị vây trong khốn tiên, tiểu đồ đệ bị nhốt vào bảo vật.

Tình thế vô vàn rối ren.

Lần quay trở lại này chính là đại kiếp của con đó, còn muốn về nữa hay không?"
Sư tôn hỏi như dò ý.

Dạ Xuyên vẫn kiên quyết quay về.

Dù là đại kiếp lớn lao hắn cũng sẽ đối mặt giải quyết, hóa giải ân oán khi xưa cùng đại sư huynh, cứu đồ nhi ra đời này kiếp này vĩnh viễn không phân li nữa.
"Bạch sư tôn đồ nhi sẽ trở về."
Dạ Xuyên quỳ xuống chắp tay cung kính đảnh lễ, sư tôn mỉm cười hài lòng.

Vùng hư vô cũng chìm dần vào quên lãng xa xăm.
Trở lại hiện thực.
Mi mục dịch động Lãnh Dạ Xuyên chậm mở mắt, toàn thân truyền đến cơn đau thấu đoạn, trên đầu còn quấn một lớp băng trắng.

Cơ hồ nếu không có dải băng, đầu hắn vỡ ra thành hai mảnh.
"Dạ Xuyên!"
Tiếng gọi trong trẻo cất lên, Diệp Liên chạy ào đến bên mép giường mừng vui tột độ.
"Dạ Xuyên, tiên đan hảo tốt, huynh rốt cuộc tỉnh lại thật rồi.

Huynh có biết mấy ngày qua muội lo lắng thế nào đâu."
Đôi tay mất khống chế nàng chạm vào bờ vai nam tử tuấn lãng.

Nào ngờ nhận được một câu thập phần ngắn gọn súc tích.
"Cút."
Diệp Liên toàn thân rét lạnh nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, bật cười xòa.
"Dạ Xuyên huynh xem, toàn thân huynh yếu ớt đầy dẫy vết thương vẫn chứng nào tật nấy, nói với muội một câu dịu dàng khó đến vậy sao?"
Dạ Xuyên vẫn không nhìn nàng, hắn ngay thẳng cũng lười nói chuyện.

Mùi hương hoa quế thoang thoảng.

Một bước chân chờ tới tiểu Trúc bước vào phòng đặt bánh cùng trà xuống mặt bàn, nửa đùa nửa thật.
"Tỷ tỷ, bản tính Lãnh sư huynh tỷ còn không biết sao, muốn sư huynh ôn nhu chi bằng kể cho huynh ấy nghe một đoạn thâm ái.

Chả là lúc huynh hôn mê huynh trưởng ngày không ăn, đêm không ngủ túc trực bên cạnh chăm sóc huynh tận tình chu đáo nha.

Lau người thay y phục, còn có..."
"Câm miệng."
Hoàng Diệp Toàn quát lớn, thân ảnh mấy chốc xuất hiện trước tầm mắt cả thảy, đôi mắt gã trừng lớn nhìn hai vị muội muội lại rất nhanh trùng xuống, ngồi vào cạnh mép giường nắm lấy bàn tay trắng như tuyết của Dạ Xuyên, ôn nhu cưng chiều.
"Dạ Xuyên đừng nghe bọn họ nói bậy, đệ trước dưỡng lành thương đó mới là chuyện quan trọng."
Dạ Xuyên dùng hết sức tách bàn tay kia ra, ánh mắt đầy lửa giận: "Đại sư huynh ngươi còn gạt ta, ngươi đã hứa chỉ cần ta đưa tiên đan ngươi sẽ không làm hại Tử Sa, thế nhưng ngươi hiện tại đều đang giam cầm y?"
Bàn tay kia lại rất nhanh nắm chặt lấy bàn tay của Dạ Xuyên, siết đến kêu lên răng rắc, đáy mắt Diệp Toàn phủ một màn lửa đỏ hừng hực chết chóc.
"Gạt đệ, huynh gạt đệ hay là đệ gạt huynh? Tiên đan cũng bị đệ tách làm hai nửa, nếu tên yêu nghiệt kia không tự động dâng tới đệ có phải chăng muốn hủy hoại cái nhục thân này.

Còn nữa, đệ nói chỉ cần huynh thả tên yêu nghiệt kia đi đệ sẽ quay lại bên huynh nhưng rốt cuộc thì thế nào.

Đệ ngay trước mắt huynh gieo mình xuống đáy vực, khắp nơi toàn máu, người đệ cũng nhuốm đầy máu đệ nói huynh phải làm sao đây, phải làm sao?"
"Đủ rồi, đừng dùng lời lẽ buồn nôn đó đối ta." Dạ Xuyên nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
"Buồn nôn, lời này từ cửa miệng tên yêu nghiệt kia thốt ra hằng ngày, đến phiên huynh thế nào trở thành buồn nôn?" Biểu tình xua đuổi chán ghét của đệ đệ khiến lòng nam tử tổn thương.

Diệp Toàn cảm thấy hờn ghen quá đỗi.
"Ta không muốn nhập nhằng cùng ngươi.


Giờ ta đã ở đây, ngươi tốt nhất giữ lời hứa thả Tử Sa ra." Dạ Xuyên mất hết kiên nhẫn lớn tiếng.

Hắn ghét phải dây dưa cùng nam nhân trước mặt này lắm rồi.
"Lãnh Dạ Xuyên, đệ tỉnh lại mới chưa đầy một khắc luôn miệng đòi huynh thả người.

Nếu trong mắt đệ huynh đã vô sỉ đến mức đó, buồn nôn đến mức đó vậy thì huynh nói cho đệ hay.

Huynh không ngại hạ lưu, đê tiện thêm chút nữa đâu.

Muốn huynh thả nó, đệ nằm mơ đi."
Diệp Toàn mất hết khống chế, bàn tay càng thêm siết chặt.

Lãnh Dạ Xuyên đau muốn ngất đi.
"Đại sư huynh, huynh đừng kích động.

Dạ Xuyên mới vừa tỉnh lại vẫn còn thương khắp người."
Tỷ muội xoắn xuýt.

Diệp Toàn miễn cưỡng buông tay.

Lòng gã đang nóng như lửa đốt nếu còn nán lại gã không biết mình sẽ làm cái gì nông nỗi.

Đệ đệ luôn lạnh lùng cứng nhắc liên tục thách thức giới hạn của gã.

Tình yêu cho đi quá nhiều năm tháng dài đằng đẵng chẳng ngày hồi đáp, gã mệt mỏi chẳng biết chính mình còn phải chờ đợi tới bao giờ.
"Hạt Xanh, ngươi vào đây."
Diệp Toàn đứng dậy ngón tay day day mi tâm.
Chẳng mấy chốc Hạt Xanh bước vào, tay cầm lọ kẹo mạch nha nhai chóp chép.
"Chủ nhân, người gọi con."
"Ngươi ở đây canh chừng đệ ấy cho ta, để mất một sợi lông nào ta cắt lưỡi của ngươi xuống."
Eo ôi lại là cái lưỡi.

Hạt Xanh toát mồ hôi lạnh lặng nhìn chủ nhân rời khỏi phòng, hai vị muội muội liếc bé quỷ hạt lấy một cái rồi cũng giũ váy quay lưng rời đi.
"Chẹp chẹp...người ta có mỗi cái lưỡi để nhai kẹo mạch nha mà cứ đòi cắt xẻ hoài.

Mỗi lần bị cắt phải ít ngày mới có thể mọc ra tốn bao công sức.

Chủ nhân ngày càng bạo lực, tính khí thì cộc cằn hung dữ ai thèm gả cho người chứ.

Chẹp chẹp..."
Hạt Xanh ngồi đung đưa trên chiếc ghế tựa, hai chân chéo nguẩy, tay chậm bốc kẹo đưa lên miệng nhai nhóp nhép.
Lãnh Dạ Xuyên thân thể còn suy yếu chưa thể ngồi dậy nổi hắn nằm im bất động trên giường, hai mắt mở to phiền não.

Phải làm sao lấy được chiếc nhẫn từ tay Hoàng huynh, còn đại đệ tử đang bị giam trong ngục nữa, nếu chậm trễ e lành ít dữ nhiều.
Cơ thể hắn mới trải qua vài canh giờ tiếp nhận tiên đan, có nhanh hồi phục lắm e rằng cũng phải rạng sáng mai.

Cơ mà tới sáng mai thì Sa nhi của hắn sẽ không còn chịu đựng nổi nữa.

Hồn phi phách tán.

Thịt nát xương tan.

Hắn phải làm sao bây giờ?
....
Chiều cùng ngày, Hoàng Diệp Toàn bước vào phòng, hai ả nô tì tiếp nối phía sau, cháo cùng nước lần lượt bưng đến.

Dạ Xuyên lười nhìn gã, hắn quay mặt vào trong vách tường.
Coi nào nhìn vách tường dễ chịu hơn nhìn mặt tên nam nhân khốn kiếp nào đó sao?
Diệp Toàn nhếch môi mỉm cười với biểu tình đáng yêu của hiền đệ trong lòng nhiều thêm chút chua chát đắng cay.

Gã ngồi xuống bên cạnh đỡ ái nhân dậy.
"Dạ Xuyên, đệ ăn cháo nha."
"Đừng, để tự ta."
Dạ Xuyên gạt tay đối phương ra tự gồng mình ngồi dậy dựa vào vách tường, chỉ một động tác cũng đủ hại hắn thở hồng hộc eo hông đau nhứt.

Có một ngày hắn thảm hại như hôm nay đều do kẻ trước mặt này ban tặng.

Thật sự đáng hận mà.
"Dạ Xuyên, huynh đút cho đệ." Thổi qua muỗng cháo nóng Hoàng Diệp Toàn đưa tới miệng ái nhân cưng chiều ngập trong ánh mắt, có ai biết lòng gã day dứt ân hận.
"Hừ, ta có tay ngươi thôi xem ta là trẻ con được rồi."

Dạ Xuyên trái lại dị ứng trước hành động ôn nhu ấy hắn cảm giác đối phương giả tạo vô cùng.

Vừa đấm vừa xoa thật nực cười.

Hắn nhếch môi như để mỉa mai rồi cầm lấy cả bát cháo tự ăn.
Diệp Toàn ngồi im bên cạnh lặng lẽ nhìn, lâu lắm rồi gã mới được ngồi nói chuyện với hiền đệ như thế này, tuy thái độ còn hơi gắt gỏng nhưng hiền đệ trước sau đều không chống đối gã.

Mỉa mai cũng được, căm ghét cũng không sao, chí ít hiền đệ còn dành cảm xúc cho gã, còn hơn nằm im lìm chả nói câu nào như mấy ngày qua gã vô cùng sợ.
Đáy mắt ẩn ẩn nước gã quay sang lấy bát thuốc đưa cho Dạ Xuyên.

Hiện tại sức khỏe của đệ ấy mới là quan trọng.

Cần phải khóa chặt người lại trước đã tình cảm bồi đắp từ từ không muộn.
"Dạ Xuyên, bát thuốc này đệ uống đi cho vết thương mau lành.

Trong này có thêm một số vị bổ huyết, đệ mất máu khá nhiều khi rơi xuống vực."
Nghĩ tới bờ vực thẳm hình ảnh hãi hùng lại bất giác ùa về, mấy ngón tay thon dài khẽ run rẩy, nước mắt không nhịn được rơi xuống bát thuốc tóc tách.

Hai ả nô tì nhìn thấy cả kinh.

Dạ Xuyên càng cả kinh hơn bởi từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng thấy hoàng huynh khóc lóc bao giờ cả.

Hôm nay còn dùng tới chiêu này nữa sao? Thật sự khó chịu.
Dạ Xuyên đoạt lấy bát thuốc từ tay gã một mực uống cạn.

Thoáng nhìn thấy hầu kết ai đó dịch động lên xuống vì động tác uống thuốc, Diệp Toàn khẽ nuốt khan một ngụm nước bọt.

Gã phẩy ống tay áo, hai ả nô tì bưng bát lùi ra ngoài.

Riêng con bé Hạt Xanh nào đó vẫn chéo nguẩy đung đưa trên chiếc ghế gỗ cố tình phớt lờ cái liếc xéo của chủ nhân.
Ai nha ban sáng kẻ nào nhờ nó trông chừng đệ đệ còn dọa cắt lưỡi nó xuống nếu đệ đệ mất đi sợi lông tơ, giờ muốn gần gũi đệ đệ thì liền đuổi nó đi.

Chủ nhân cũng thật xấu xa quá rồi nga.

Tóm lại nó cứ ngồi lì ở đây không đi đâu hết chủ nhân muốn làm gì thì làm, nó tai ù mắt hoa chẳng ngó thấy gì đâu.
Diệp Toàn thở hắt ra một hơi, lọ kẹo mạch nha mới xoạch đầy ắp thẩy vào trong lòng nó.

Tay bé bưng lên, hai mắt nó chất đầy kinh hỉ đa tạ chủ nhân rối rít rồi ôm theo lọ kẹo một đường vèo khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại.
Diệp Toàn lắc đầu cười cười đoạn quay sang nhìn nam tử gần trong gang tấc.

Chạm phải bờ môi đỏ mọng như hoa đào của đệ đệ gã bỗng chốc ngẩn người.

Yết hầu nhúc nhích.

Ánh mắt si mê đắm đuối của gã đủ nói lên tất cả gã sắp sửa muốn làm cái gì.
Dạ Xuyên chấn kinh vội dịch lùi ra sau trên giường nệm.

Diệp Toàn buông cây phất trần đặt sang một bên chỉ để dùng bàn tay ấy giữ chặt hắn lại.

Chưa bao giờ gã cảm thấy đệ đệ yếu ớt cần được chở che nâng niu như lúc này.

Đệ đệ bị thương gã rất đau đớn ân hận song cũng phải thừa nhận rằng đệ đệ rơi vào tình cảnh thảm bại thật có lợi cho gã.

Sau nhiều năm đây là lần đầu tiên gã thấy mình làm chủ được bàn cờ.
"Dạ Xuyên, lúc sáng lời đệ nói với huynh vẫn còn tính chứ?"
Gã dò hỏi, mắt vẫn không cách nào rời khỏi đệ đệ.
Dạ Xuyên lười rút cánh tay ra đơn giản vì đối phương nắm quá chặt mà hắn thì chẳng còn đủ sức phản kháng, im lặng giây lát hắn mới chậm gật đầu.

Đối phương ngay thẳng chính là một kẻ bệnh hoạn, lệch lạc.

Hắn không nhịn chẳng biết sẽ xảy ra chuyện quá quắt gì.
Bờ môi bóng lưỡn nhếch lên, Diệp Toàn khẩn khoản nói tiếp.
"Dạ Xuyên, nếu đệ đã chấp nhận ở lại vậy thì chúng ta thành thân luôn đi.

Chỉ cần đệ bái đường cùng huynh, đời này ở cạnh huynh không rời nửa bước, huynh lập tức thả hết bọn chúng ra.

Giang sơn này, xứ sở này, đệ muốn, huynh gom về đặt dưới chân đệ, đệ không muốn, huynh lập tức buông bỏ tất cả cùng đệ tiêu diêu khoái lạc cùng đệ mai danh ẩn tích rừng sâu.

Huynh không màn gì cả chỉ cần có đệ thôi.

Đệ đồng ý với huynh nha Dạ Xuyên, chúng ta mãi mãi bên nhau."
"Ghê tởm.

Hoang đường.

Hoàng Diệp Toàn ngươi đừng ép người quá đáng, ta đã đồng ý ở lại, ngươi còn bức ta thành thân cùng ngươi.

Con đường ta đi sớm định chẳng có ngươi rồi.

Ta khuyên ngươi bớt ảo tưởng viễn vông để tránh hại người hại mình."
Dạ Xuyên quắt mắt quát lớn.

Thành thân với đại sư huynh chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn.
"Lãnh Dạ Xuyên, ta nói cho đệ hay, ta hôm nay là bức đệ tới cùng.


Một chiếc nhẫn này nát vụn, hai gật đầu mặc hỉ phục, đệ liền chọn đi."
Hoàng Diệp Toàn bị chọc tới sôi máu rồi.

Gì mà buồn nôn ghê tởm.

Gì mà con đường hắn đi định sẵn chẳng bao giờ có gã.

Một câu nối tiếp một câu tiểu sư đệ cứ thế cố tình chọc nguấy trái tim gã đau đớn tan nát.
Giơ chiếc nhẫn xanh nhô khỏi mấy đầu ngón tay thon dài Hoàng Diệp Toàn không ngại uy hiếp đe dọa.

Nếu dùng tình yêu dịu dàng không chiếm được trái tim sắt đá ấy thì liền dùng vũ lực trói chặt con người ấy cả đời đi.

Thứ gã không có bất cứ ai cũng đừng mong có được.
"Đại sư huynh, ngươi...bỉ ổi." Dạ Xuyên trợn mắt buông lời nặng nề.
"Hừ, trong mắt đệ bản tâm của ta đã sớm nát."
Diệp Toàn bị cho ăn thuốc đắng miết đâm ra lờn luôn rồi.

Bàn tay lại càng thêm siết chặt, vụn cám rơi xuống lấm tấm.

Dạ Xuyên chấn kinh vội vươn tay toang giành lấy chiếc nhẫn trong tay đối phương.

Nam nhân uy vũ ấy đã thình lình đẩy hắn ngã rầm xuống giường toàn lực khống chế.
"Tại sao tiên khí của ta bị tứ tán không cách nào hội tụ được?" Dạ Xuyên nhíu mày nghi hoặc.

Tay chân cựa quậy.
"Dạ Xuyên, chén thuốc vừa rồi huynh chỉ là gieo chút ngải, hiện tại chi phối linh lực của đệ.

Tiên đan thực chất vẫn còn nửa viên trong tay huynh đệ đã hồi phục nhanh đến vậy rồi, đệ nói xem, huynh nào dám cho đệ thành toàn?" Vuốt ve bờ môi đỏ mọng của ái nhân.

Diệp Toàn buông giọng trêu chọc.
"Hoàng Diệp Toàn, hạ tiện."
Dạ Xuyên tức giận bất ngờ vung một đấm vào mặt Hoàng Diệp.

Gã đau điếng nhưng không đáp trả mà đưa tay quệt vệt máu túa ra nơi khóe miệng, cười cười.
"Hảo, ta cho đệ toại nguyện." Bàn tay to lớn nắm chặt lại, vụn nhẫn rơi lả chả.
"Đừng làm vậy."
Lãnh Dạ Xuyên thét lên cố với lấy thứ trong tay gã nhưng vô dụng, gã càng đưa lên cao hơn.

Hắn căn bản đấu không lại mồ hôi rịn ướt trán, lồng ngực phập phồng đập loạn.

Thở hổn hển mà nói:
"Ta...ta đồng ý.

Ta đồng ý thành thân cùng ngươi, trước đưa chiếc nhẫn cho ta."
Soạt.
Hoàng Diệp Toàn sau phút ngây người gã vòng tay ôm lấy ái nhân vào lòng, ánh mắt kinh hỉ, toàn thân run rẩy loạn động.

Gã chờ câu nói này chờ không biết bao lâu rồi.
"Dạ Xuyên, huynh không nghe nhầm đệ rốt cuộc chấp nhận huynh, rốt cuộc chấp nhận huynh.

Hai ngày nữa là ngày lành tháng tốt, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ, khi hoàn thành toàn bộ nghi thức, huynh sẽ giữ đúng lời hứa thả chúng đi."
Ôi, Dạ Xuyên...
Hơi thở nặng nề tràn đầy khí tức giống đực.

Diệp Toàn vuốt ve môi mắt người thương gã không nhịn nổi nữa rồi cúi thấp xuống hôn người ta một ngụm.

Cơ mà Dạ Xuyên không chịu mở khớp hàm.
"Dạ Xuyên ngoan mau mở miệng ra để ta hôn đệ một cái.

Trước khi thành thân ta hứa sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn cho phép.

Mau mở miệng ra nào đừng để ta nổi giận."
Dạ Xuyên mím môi hai mắt nhắm nghiền.

Diệp Toàn không nói thêm gì nữa kiên nhẫn chờ đợi.

Quả nhiên một lúc sau bờ môi kia hé mở ra.

Tuy nhiên hai mắt vẫn nhắm nghiền không muốn đối diện cùng gã.

Hoàng Diệp Toàn biết rằng đệ đệ đã rất nhượng bộ, gã mỉm cười lần nữa cúi thấp xuống ngậm lấy bờ môi tiểu đệ chậm rãi thưởng thức, đầu lưỡi sau đó chui tọt vào bên trong.
Ưm...
Nụ hôn ngày một sâu đậm.

Môi lưỡi va nhau nhớp nháp.

Nước bạc tràn cả ra ngoài Hoàng Diệp Toàn chìm trong mê loạn.

Trái tim thổn thức đớn đau.

Âm thầm gọi tên lang quân.

Mười ngón tay đan vào nhau siết chặt tấm chăn nhàu thành một mảng.
Ưm...ân...Xuyên...Lãnh Dạ Xuyên....

Bình Luận (0)
Comment