Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 76


"Ta có cách này, nhưng mọi người phải chịu ủy khuất một chút."
Giọng nói quen thuộc vang lên, cả thảy đổ dồn ánh mắt về phía Thích Tử Sa.

Y chậm cất tiếng:
"Hiện tại trong chúng ta chỉ còn đại sư huynh là có khả năng lẻn vào thủ phủ mà không gặp bất kì trở ngại nào, nhưng chỉ mình huynh ấy tuyệt không thể cầm cự lâu.

Đại sư huynh, ngươi có cái kia cũng đến lúc dùng tới rồi a."
"Cái kia là cái gì? Tiểu sư đệ ngươi mau nói nhanh làm bọn ta nghẹt thở?" Mọi người nóng lòng muốn biết.
Ngải Tử Ưu mỉm cười, không nhanh không chậm thọc tay vào chéo áo lấy ra một chiếc nhẫn xanh.

Huynh muội Thử Hạ cùng đám yêu tinh một trận rét lạnh.

Bọn chúng thế nào quên mất vật này, pháp bảo hàng yêu của gã pháp sư Yên Đô.
"Thích Tử Sa, ngươi cũng là yêu tinh lại nghĩ ra cái trò đáng sợ này.

Mỗi lần vào trong nhẫn yêu khí tiêu tán đi ít nhiều, càng lâu thì càng nguy hại lấy gì đảm bảo không xảy ra sơ sót giữa chừng.

Nếu muốn vào ngươi là vào trước đi, bọn ta không có chơi ngu vậy đâu."
"Hừ, một đám chết nhát."
Thích Tử Sa đưa ánh mắt chán ghét nhìn bọn thằn lằn tinh, lại quay qua Thử Hạ thách thức: "Thử Hạ, còn ngươi thế nào.

Sợ thì ở lại, lão tử ta đi trước?"
Y vừa dứt lời, Thử Hạ đã cất bước đến trước mặt Ngải Tử Ưu, khóe môi cong lên cười nhạt: "Ta lại sợ thứ này sao.

Tất cả nghe đây: Bọn ta lẻn vào thủ phủ trước dò đường.

Các ngươi ở ngoài đợi lệnh, nội ứng ngoại hợp.

Hoàng Diệp Toàn, Thử Hạ ta lại không tin ngươi là có ba đầu sáu tay."
Dứt lời, Thử Hạ ngoắc ngoắc ngón tay, mắt hướng tiểu sư muội đang đứng ngây ngốc mà ra dấu: "Tiểu sư muội, còn không mau vào trong?"
"Ơ...đại sư huynh, cả muội cũng phải đi cùng sao.

Muội ở lại bên ngoài yểm trợ cũng được mà?" Gương mặt nữ tữ khắc này lại càng ngây ngốc hơn, cắt không còn giọt máu.
Thử Hạ thấp giọng cười xòa vô cùng nhỏ nhẹ: "Quả nhiên là muội muội tốt của huynh.

Người đâu, liền đưa nàng ấy về Ngưng Sương động."
Lời Thử Hạ vừa dứt nàng ta đã ba chân bốn cẳng lao đầu vào chiếc nhẫn xanh đang bật mở nắp trên ngón tay Ngải Tử Ưu.

Nói tới nói lui cuối cùng đem một nữ tử ra tuyến đầu.

Tiểu tử mồ côi gãi đầu vò tóc.

Chẳng biết ngưng sương động là nơi hùm beo ma quỷ nào mà một kẻ miệng lưỡi chanh chua, tính khí quật cường như nàng ta cứ dọa về Ngưng Sương động lại khúm ra khúm rúm như mèo con trốn chuột.

Thật kì lạ quá mà.
....
Thủ phủ tộc Hoàng Diệp,

Ngải Tử Ưu thi triển thần thông, chẳng mấy chốc lọt vào trong phủ một cách dễ dàng.
"Mau lên, đại thiếu gia đang ở trong phòng, đi đứng cho cẩn thận."
Tên quản gia tuổi độ trung niên, chắp tay sau đít lớn tiếng chỉ trỏ.

Ba bốn nha hoàng tuổi độ trăng rằm nối đuôi nhau bước về một gian phòng, tay bê khay trong đựng thực phẩm nhà bếp mới nấu xong vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Chẳng biết có phải vì hơi nóng thức ăn phả ra hay không, mặt kẻ nào kẻ nấy vã đầy mồ hôi, hối ha hối hả.

Rõ Hoàng Diệp Toàn bất ngờ quay về, chúng tôi tớ trong phủ vừa mừng vừa sợ, chẳng bởi vì gã chính là thân phận cao quý cái kia, đích tôn của dòng tộc Hoàng Diệp.

Diện mạo tuấn lãng, tính tình lại điềm đạm, ổn trọng, thậm chí có phần cứng nhắc.

Tóm lại là một nam nhân vô cùng khó hầu hạ.
Nhưng đâu chỉ có thế mà đám tôi tớ trong phủ phát sợ.

Nói đến đại thiếu gia này chính là tính khí cổ quái, ít nói khó gần, từ nhỏ gã đã không thích nói chuyện với tôi tớ trong phủ, chỉ thích nói chuyện với ma quỷ bóng đêm.

Nhắc lại quản gia vẫn còn kinh hãi.
Có lần ông ta trông thấy tiểu thiếu gia nửa đêm bước ra ngoài, trên bàn tay mủm mỉm còn cầm theo một chiếc bánh màn thầu.
Quái, giờ này đã khuya vậy rồi tiểu thiếu gia cầm bánh cho ai.

Chẳng lẽ người lén lút nuôi tiểu đồng bên ngoài phủ?
Cho vậy.

Ông ấy bèn tò mò lẻn theo sau, cuối cùng trông thấy tiểu thiếu gia dừng lại trước một cái biệt viện bỏ hoang đã nhiều năm không có người ở.

Nuốt nước bọt quản gia lạnh sống lưng.
Bất chợt tiểu thiếu gia đứng lại.

Ông ta cũng đứng lại, nép gọn một góc nhìn ra quan sát.
Tiểu thiếu gia một thân nhỏ nhắn, giọng nói trong trẻo cất lên giữa bốn bề vắng lặng: "Bổn thiếu gia đem bánh đến cho ngươi nè, mau ra đây đi."
Giọng nam hài vừa dứt.

Quản gia vội nhìn theo thế nhưng lại không thấy bóng dáng một ai bước ra cả, chỉ có một mình tiểu thiếu gia đứng đó, lòng bàn tay mủm mỉm giơ ra trong đặt một cái bánh màn thầu nho nhỏ.

Miệng tiểu thiếu gia bật cười xòa, đôi mắt híp lại.
"Ta cho ngươi, lấy đi đừng ngại."
Quản gia vô cùng kinh ngạc, vội vươn tay dụi dụi đôi con ngươi vẫn chẳng thấy bóng dáng một ai ngoài tiểu thiếu gia đang đứng giữa cái gò đất hoang lạnh âm u.
Một cơn gió thổi rít qua, trước mắt tiểu thiếu gia là một tiểu oa nhi độ chừng lên năm, trạc tuổi tiểu thiếu gia là cùng.

Oa nhi mặt mày dơ bẩn, hai hốc mắt thâm quầng hõm sâu, đôi môi tím rịm.

Bàn tay nó còn dính đầy bùn đất.

Chậm rãi vươn ra thò vào lòng bàn tay trắng trẻo của nam hài, nó ngại ngùng mà lấy đi chiếc bánh màn thầu nóng hổi.
"Đã khuya lắm rồi, bổn thiếu gia về ngủ.

Tạm biệt ngươi nhé."
Lời tiểu thiếu gia vừa dứt, quản gia nhìn thấy chiếc bánh màn thầu kia từ lòng bàn tay tiểu thiếu gia từ từ di chuyển lơ lửng giữa không trung rồi bắt đầu lưng tưng, lóc tóc nhảy vào màn đêm mất dạng.


Tựa hồ như có một ai đó đang cầm chiếc bánh, thích chí vừa đi vừa nhảy lon ton lon ton.
Quản gia sợ đến tè cả ra quần.
Nghe động nam hài chợt quay đầu nhìn lại, cái khoảnh khắc đối phương quay đầu nhìn lại đó, quản gia toàn thân lạnh toát.

Chẳng hiểu sao ánh mắt tiểu thiếu gia lúc đó còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Quản gia kinh hoàng ba chân bốn cẳng ù chạy một mạch về phủ.
Cho đến tận bây giờ ông vẫn còn nhớ như in cái ánh mắt của tiểu thiếu gia lúc đó, ánh mắt không phải của con người.

Kéo ống tay áo lau qua mồ hôi toát đầy thái dương, kết thúc mạch suy nghĩ quản gia thở ra một hơi chân vẫn đều đều về phía trước, đám nha hoàng nối bước theo sau.
Ngải Tử Ưu nãy giờ nép thân vào gốc cột trụ nhìn ra đợi bọn họ đi gần khuất chỉ còn một ả nha hoàng chầm chậm ở mé cuối hàng.

Hắn không kịp nghĩ ngợi nhiều, chớp lấy thời cơ ra tay thần tốc đánh ngất nàng ta, kéo vào một gian phòng đóng sầm cửa lại.
Chỉ một loáng sau cánh cửa mở ra, một nha hoàng thân hình cục mịch cứng đơ như que củi, tay bê khay thức ăn bước nhanh nhập vào đoàn người.

Cả quá trình diễn ra chỉ vài cái chớp mắt, quả là đáng nể.
Đám nha hoàng bước vào một gian phòng.

Ngải Tử Ưu đứng mé cuối thi thoảng tay chân quơ qua quơ lại, khi thì kéo cái ruy băng cột tóc, lúc chỉnh lại hai quả đồi nho nhỏ trước lồng ngực không khỏi trộm nghĩ trong lòng: Nữ nhân thật khổ, mang vác nặng nề.

Thật may mắn hắn không phải là nữ nhân.
Thức ăn lần lượt đặt lên bàn tròn, đám nha hoàng xếp lớp dạt sang một góc cạnh tường đứng đó như các pho tượng gỗ chờ đợi sai biểu, chẳng dám hó hé một lời.

Bỗng một mùi hương thơm nhàn nhạt phả vào khoang mũi Ngải Tử Ưu, hai tiếng bước chân một nặng một nhẹ chờ tới.
Chẳng mấy chốc từ gian phòng mé trong bức màn.

Hai nam nhân tuấn lãng bước ra.

Hoàng Diệp Toàn một tay phất trần cán ngọc sóng vai cùng Lãnh Dạ Xuyên.

Đáy mắt tử ưu mở to xoe tròn, lòng dạ kêu ngao.
Sư phụ, là sư phụ, cuối cùng gặp được người rồi.

Tạ ơn trời đất, lần này đệ tử nhất định đem người đi cho bằng được.
"Đại thiếu gia, thức ăn tối đã dọn lên.

Mời người và Thượng tiên chậm dùng." Quản gia theo lễ mà cúi đầu mời mọc.
"Ừm."
Hoàng Diệp Toàn gật đầu vừa ý, ngồi xuống sát bên cạnh lang quân, vươn tay gắp thức ăn dâng đến tận miệng hắn ra chiều muốn đút.

Động tác phục vụ tận tình ấy khiến quản gia cùng đám nha hoàng bỗng chốc ngỡ ngàng.

Một kẻ bao năm qua chỉ biết có đánh người, hại người, giết người, mưu mô xảo quyệt.

Vậy mà đối với ái nhân lại khép mình như nai tơ, ôn nhu như nước.


Đây liệu có phải đại thiếu gia của bọn chúng không vậy? Quả nhiên tình yêu có thể khiến cho con người ta thay đổi.
"Toàn nhi, em đây muốn biến vi phu của mình thành tiểu oa nhi cần chăm bón sao.

Đám nha hoàng đang trộm nhìn chúng ta kìa." Áp sát tai người thương.

Dạ Xuyên nhỏ giọng còn mang theo ý cười.
"Khụ.

Vậy đệ mau ăn a.

Hôm nay ta đặc biệt dặn phòng bếp làm thực nhiều món ngon cho đệ tẩm bổ." Vành tai bị ai kia hà hơi nóng.

Diệp Toàn mặt bỗng đỏ bừng ho khan.
Biểu tình nương tử thực đáng yêu.

Dạ Xuyên nhịn không được mấy ngón tay trắng tuyết nâng cằm người ta lên hôn một ngụm.

Một ngụm này dừng lại khá lâu mới buông tha.

Hại nam tử uy vũ tới thở hồng hộc cả người nóng bừng lên.
Còn chưa hết xấu hổ, một muỗng thức ăn đã kề tới bên miệng gã.

Dạ Xuyên cưng chiều bảo:
"Vi phu đút cho em.

Mau a."
"Ò." Diệp Toàn ngoan ngoan hé bờ môi đã bị hôn tới ướt mềm đón nhận sủng ái của lang quân.

Gã bị chọc cho tới đầu óc trống rỗng chẳng còn nghĩ ngợi được gì.

Hỏi lang quân có cần lật mặt nhanh đến vậy không? Cư nhiên từ khi bị ngấm bùa mê tiết tháo gì cũng đều vứt cả.
Hoàng Diệp Toàn bề ngoài xấu hổ trong lòng nở đầy hoa.

Tận hưởng cảm giác được lang quân hầu hạ.

Kẻ đút người ăn liếc mắt đưa tình, quản gia cùng đám nha hoàng ngại ngùng mà quay mặt đi nơi khác.

Nếu không phải phép tắc bọn họ thật muốn bò ngay ra ngoài.

Cư nhiên bọn họ chưa có thành gia lập thất, ngày ngày đứng hầu chủ nhân dùng bữa mà còn phải tiện thể húp luôn cơm chó thế này thật là đỏ mắt não lòng.
Riêng nha hoàng đứng mé cúi mắt vẫn đăm đăm dán lên gương mặt nam nhân lãnh diễm kia.

Nhìn hai người tình tứ mà buồn rười rượi.
"Xuyên, đệ sao vậy Xuyên?" Bỗng có tiếng la thất thanh vang lên.

Diệp Toàn đẩy ngã ghế vội đứng dậy đỡ lấy kẻ bên cạnh.

Nam tử đang ăn đột nhiên nôn thốc nôn tháo, nôn tới hai hốc mắt tiết nước.
"Khốn kiếp ai bảo các ngươi làm những món này.

Mang ra ngoài hết cho ta." Tay vuốt vuốt lồng ngực lang quân.

Diệp Toàn nhìn đám nha hoàng mà quát lớn.
"Toàn nhi ta không sao em đừng giận." Dạ Xuyên nhẹ giọng.


Tình trạng chẳng ngững không thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn mặt mày tái nhợt cơ hồ muốn ngất đi.
Tình trạng lang quân thế này gã càng giận hơn ấy chứ.

Nhíu mày quát một câu bảo bọn chúng mang hết thức ăn ra ngoài.

Diệp Toàn liền đó đã ôm người bệnh lên đem vào nội phòng phía trong.
"Mau lên mang hết ra ngoài." Quản gia toát mồ hôi ống tay áo dài lượt thượt huơ huơ, giọng nhỏ xíu như đang rù rì sợ nam nhân hung dữ phía sau màn trướng kia nghe thấy.
Đám nha hoàng chân tay run lẩy bẩy làm theo cơ mà trong lòng vô cùng oan ức.

Số thức ăn này chẳng phải chính miệng đại thiếu gia kê thực đơn, căn dặn nhà bếp nấu nướng hay sao, giờ lại đổi trắng thay đen mắng mỏ chúng.
Ngải Tử Ưu miễn cưỡng cầm khay thức ăn theo đám nha hoàng rời khỏi phòng, hai mắt vẫn trộm nhìn lại phía sau xem tình trạng sư phụ đã khá hơn chưa, cư nhiên qua bức màn trướng hắn chẳng nhìn thấy được gì cả.
Đi một đoạn hắn len lén kê thức ăn lên mũi trộm ngửi qua, đường chân mày vụt nhíu chặt, là thức ăn mặn lại còn vô cùng tanh thứ thế này sư phụ làm sao có thể nuốt.

Tên pháp sư kia lại tính làm gì, sao lại cho sư phụ dùng thứ này, gã lại có mưu đồ rắp tâm gì với sư phụ?
Bỏ đi, dù có là gì thì gã cũng không thể thực hiện được.

Đêm nay hắn giá nào cũng phải mang sư phụ đi khỏi đây.
Ngải Tử Ưu quay lại căn phòng đóng kín lúc nãy nơi có nha hoàng đã bị đánh ngất kia, lần nữa đổi lại y áo.

Chiếc nhẫn xanh bật mở nắp, ba cái kẻ trong nhẫn lần lượt đổ ập xuống nền phòng toàn thân co cụm.
Nãy giờ ở bên trong chiếc nhẫn, bọn họ là đã nghe ra Lãnh Dạ Xuyên nôn tháo khi ăn, vô cùng lo lắng, muốn lập tức thoát ra ngoài xem tình trạng của Dạ Xuyên khắc này là thế nào, vì thế vừa mới được thả ra ngoài, cái kẻ không biết kiềm chế cảm xúc nhất trong bọn đã một đường lao đi về phòng ốc kia, nơi có sư phụ y đang ở đó.
"Thích Tử Sa."
Ngải Tử Ưu chận đường kéo ngược y lại: "Huynh biết ngay đệ lại lỗ mãng manh động.

Đệ còn tiến thêm một bước, huynh liền nhốt đệ vào đây cho tới khi ra khỏi phủ."
Thích Tử Sa tâm tình dịu xuống, đáy mắt ẩn nhẫn: "Đại sư huynh, lúc nãy rốt cuộc là chuyện gì.

Sư phụ hắn làm sao, hắn thế nào huynh mau nói đệ biết."
Ngải Tử Ưu cúi xuống cầm lấy khay thức ăn đưa cho Tử Sa: "Đệ tự xem đi.

Lúc nãy huynh thấy gã pháp sư kia gắp một đũa từ cái dĩa này bỏ vào bát của sư phụ, huynh đoán những khay còn lại đa phần đều là dạng này."
"Ôi tanh quá."
Thích Tử Sa rất thành thật mà lấy hai ngón tay bịt mũi lại.

Thử Hạ từ phía sau tiến lên hai bước, đoạt lấy khay thức ăn kề lên chóp mũi chậm ngửi qua, đáy mắt hắn mở to kinh hoàng, toàn thân lạnh toát.

Biểu tình kì lạ của hắn khiến cho ba kẻ còn lại có chút không thông.
"Thử Hạ ngươi nhận thấy cái điều chi bất thường mau mau nói với bọn ta, thức ăn này là bỏ độc tố phải không?"
Thử Hạ bỗng nhiên bật cười xòa, cố lấn át đi cái vẻ mặt kinh hoàng khi nãy của hắn: "Gì mà độc tố chứ.

Hoàng Diệp Toàn gã ta tốn bao tâm huyết để có được sư phụ, sao phải hại hắn chứ.

Các ngươi suy diễn đến hồ đồ luôn rồi.

Đây vốn chỉ là thức ăn mặn.

Trúc Lâm phong bấy lâu quen khẩu vị tinh khiết, sư phụ cái này nôn ra cũng là lẽ thường tình.

Việc quan trọng bây giờ là tìm cho ra vị trí có dán bùa, thủ hạ của ta mới có thể xông vào."
"Được.

Chúng ta mau đi thôi."
Cả thảy gật đầu, thế là bốn người họ....

Bình Luận (0)
Comment