“Điện hạ! Đi đường này là đến Thiên Môn Tự thật sao?”
Tiểu Thanh lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa hỏi.
Hạo Phong nhìn ngôi chùa ẩn hiện trong làn sương trước mặt:
“Đã tới rồi.”
Tiểu Thanh trông theo hướng ánh mắt chàng, quên không nhìn đường, chân vấp phải một hòn đá.
Ngay khi nàng loạng choạng suýt ngã thì một bàn tay to lớn kịp đỡ lấy.
Tiểu Thanh ngước lên, vừa nhìn thấy Thạch Đầu liền quay ngoắt đi, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của gã.
Đến hôm nay, Tiểu Thanh vẫn còn giận, Thạch Đầu lúng túng chẳng biết phải làm sao.
Hạo Phong thấy không khí căng thẳng giữa hai người họ, liền nói với Tiểu Thanh:
“Tiểu Thanh đừng giận Thạch Đầu đại ca nữa.
Là do ta bảo huynh ấy bảo vệ cậu bé.
Nếu có trách thì trách ta không biết tự lo cho an nguy của bản thân.”
Tiểu Thanh không thèm nghe, lườm gã một cái, ngúng nguẩy bỏ đi.
Thạch Đầu cười như mếu bước theo sau.
Lúc nhỏ, Thạch Đầu nói một là một, nói hai là hai.
Nàng không bao giờ dám phản đối.
Nhưng hiện tại, chẳng hiểu sao tình thế lại đảo ngược, chỉ cần một cái nhăn mặt giận dỗi của nàng thôi đã khiến gã ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên rồi.
Hạo Phong vỗ vai gã an ủi:
“Đệ sẽ tìm cách nói chuyện với nàng ấy.
Huynh đừng lo.”
Vi Hàn đi bên cạnh, tò mò hỏi:
“Huynh ấy đối với Tiểu Thanh… không phải là loại tình cảm đó chứ?”
Hạo Phong khẽ cười nhìn theo bóng lưng của hai người họ:
“Có lẽ vậy.”
Từ trong màn sương mỏng, Thiên Môn Tự dần hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Hạo Phong vừa tới nơi, vô tình gặp ngay Thích Từ Tâm.
Vị hoà thượng ngày nào thấy sự có mặt của chàng cũng thoáng ngạc nhiên, chấp hai tay cung kính:
“Bần tăng tham kiến điện hạ.”
Hạo Phong vội nói:
“Không cần đa lễ.”
Thích Từ Tâm dẫn Hạo Phong, Vi Hàn, Thạch Đầu và Tiểu Thanh đến hai gian phòng để nghỉ ngơi, rồi cáo lui.
Tiểu Thanh cất hành lý xong, liền chạy ra sân, reo lên thích thú:
“Không khí trên núi quả nhiên trong lành.”
Hạo Phong bước theo sau, gật gù đồng ý.
Bốn người bắt đầu dạo quanh Thiên Môn Tự rồi quay về Phật đường cầu nguyện.
Tiếng chuông chùa vang vọng, trong lòng chợt thấy thanh tịnh vô cùng.
Bỗng từ bên ngoài vang đến một trận xôn xao.
Hạo Phong vội đứng dậy, bước ra sân.
Một cảnh tượng nháo nhào trước mặt khiến cho bốn người nhất thời cả kinh.
Một nam nhân thân thể nặng nề với cái bụng phình to bất thường đang quỳ trước cửa Phật đường, khóc lóc kêu gào:
“Các sư phụ làm ơn cho tôi gặp Lục đại ca! Tôi biết là huynh ấy ở đây mà!”
Thích Từ Tâm bước tới nói:
“A di đà phật! Ở đây không có người nào họ Lục từng xuống tóc xuất gia cả.
Thí chủ có nhầm lẫn gì chăng?”
“Làm sao mà nhầm được! Huynh ấy vì gia đình cấm cản, đã bỏ mặt tôi đi đến Thiên Môn Tự quy y cửa phật.
Cha mẹ huynh ấy đã cho tôi xem bức thư này…”
Nam nhân nói rồi lôi trong túi áo ra một bức thư đã bị nhàu nát.
“Cha, mẹ, đời này con chỉ yêu một mình Lý Thoại Khanh.
Nhưng cha mẹ vẫn năm lần bảy lượt bắt con từ bỏ đệ ấy.
Ngay cả khi Thoại Khanh đã mang cốt nhục của con, hai người vẫn nhất mực bắt con lập thê.
Vậy thì con sẽ không lấy ai hết.
Từ nay, con sẽ đến Thiên Môn Tự, rũ bỏ bụi trần, không màng đến thất tình lục dục.
Cha mẹ hãy niệm tình con mà chăm lo cho Thoại Khanh và đứa trẻ sắp chào đời.”
Thích Từ Tâm đọc xong bức thư vẫn một mực phủ nhận sự có mặt của người họ Lục.
Hắn nhìn cái bụng nhô ra của nam nhân tên Lý Thoại Khanh đang quỳ dưới đất, hỏi:
“Hai người đã… làm chuyện đó dưới hoa quỳnh, vào đêm trăng tròn sao?”
Lý Thoại Khanh mím chặt môi gật đầu:
“Vì cha mẹ Lục đại ca khăng khăng muốn con nối dõi, huynh ấy nhất định không lập thê, nên chúng tôi đã thử… Truyền thuyết về hai nam nhân giao hợp dưới ánh trăng tròn vừa lúc quỳnh nở hoa… Ai ngờ… ai ngờ tôi đã mang thai thật.
Nhưng bọn họ vẫn nhất định không thừa nhận cha con tôi.
Còn huynh ấy lại một mực đòi đi tu…”
Thích Từ Tâm nghe xong thở dài:
“Thí chủ sao lại dại dột như vậy? Nam nhân sinh con là đi ngược với tạo hoá.
Cái giá phải trả là một mạng đổi lấy một mạng.
Dù thí chủ có sinh con cho người đó, thì mạng của ngài cũng không giữ được.
Truyền thuyết chỉ nói một phần thôi, còn hậu quả mà nó mang lại vô cùng nghiêm trọng.”
Lý Thoại Khanh nghe xong cả kinh.
“Vậy là… sau khi sinh đứa trẻ này ra… tôi sẽ chết ư? Tôi sẽ không còn gặp được Lục đại ca nữa?”
Thích Từ Tâm cúi mặt thở dài, rồi nói:
“Phải xem ý trời thôi.
Nhưng ở đây không hề có người nào họ Lục cả.”
Lý Thoại Khanh nghe vậy, vội vàng đứng lên:
“Vậy tôi phải đi tìm huynh ấy.
Thời gian không còn nhiều nữa, con tôi sắp chào đời rồi…”
Thích đại sư vội ngăn lại:
“Thí chủ, bụng ngài đã lớn như vậy.
Lên được tới đây đã tốn rất nhiều sức, chi bằng ở lại tĩnh dưỡng vài hôm.”
“Không được! Tôi phải gặp huynh ấy! Bây giờ đối với tôi từng giây từng phút đều vô cùng quý giá…”
Mọi người thuyết phục Lý Thoại Khanh mãi không xong, vô cùng đau đầu.
Hạo Phong nhìn thấy gương mặt y tái nhợt, nếu tiếp tục xuống núi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bèn bước tới ngăn y lại:
“Vị huynh đài này xin dừng bước.”
Nhìn thấy nam tử dung mạo như tiên xuất hiện trước mặt, Lý Thoại Khanh nhất thời ngẩn ra.
Hạo Phong lại nói:
“Hiện tại trời sắp tối, xuống núi rất nguy hiểm.
Trong bụng huynh có một sinh linh bé nhỏ sắp chào đời.
Nó là kết tinh tình yêu của hai người.
Huynh đã mang nó đến nhân gian này thì phải có trách nhiệm với nó.
Giờ huynh cứ nhất quyết đi xuống núi, nếu chẳng may hai cha con có chuyện gì thì làm sao gặp lại được Lục huynh.”
Nghe Hạo Phong nói vậy, Lý Thoại Khanh có chút dao động, rồi nói tiếp:
“Nhưng cứ chờ ở đây, nếu huynh ấy không đến, tôi sẽ không bao giờ gặp được huynh ấy.”
“Chẳng hay Lục huynh tên họ là gì, từng cư ngụ tại đâu?”
“Huynh ấy tên gọi Lục Ngạn, sống ở Bạch Vân trấn.”
Hạo Phong quay sang Thạch Đầu, nói:
“Thạch Đầu đại ca, huynh chịu khó xuống núi, tìm hiểu xem người tên Lục Ngạn này rốt cục đã đi đâu.
Nếu tìm thấy người, dẫn đến đây gấp.”
Nói rồi chàng tiếp tục thuyết phục Lý Thoại Khanh:
“Huynh cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi sẽ cố gắng tìm Lục huynh về đây.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa, quyết định như vậy đi.
Tiểu Thanh!”
“Có nô tỳ!”
“Dìu Lý công tử vào nghỉ ngơi.”
Lý Thoại Khanh tính vùng ra, nhưng thân mang bụng bầu, cộng với đường xa mệt nhọc, cuối cùng y không chịu được nữa ngã xuống ngất đi.
Tiểu Thanh lẽ ra phải hầu hạ Hạo Phong, nay lại xuất hiện vị công tử tên Lý Thoại Khanh gì đó thoi thóp trên giường bệnh, cuối cùng lại bị chàng giao phó chăm sóc cho người này.
Dù trong lòng không muốn, nhưng nhìn vẻ ngoài yếu ớt của y, nàng không tránh khỏi mủi lòng.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, nô tỳ chẳng thể tin nổi.
Đường đường là một nam nhân, lại mang bầu với một nam nhân khác.”
Hạo Phong cũng không thể tin được chuyện xảy ra, chỉ thấy rằng người này quá si tình rồi.
Tiếc là y vì muốn bên cạnh người yêu, mà vô tình cho đi tuổi thọ của bản thân…
Một tiếng ho phát ra từ Lý Thoại Khanh, khiến Hạo Phong và Tiểu Thanh thoáng chốc giật mình.
Chàng tiến đến gần hỏi:
“Huynh cảm thấy trong người thế nào?”
Lý Thoại Khanh khẽ nhăn mặt, trên trán mồ hôi tuôn ra như suối, rồi đưa tay ôm bụng:
“Đau…”
“Đau sao? Tiểu Thanh, mau đi gọi sư phụ Thích Từ Tâm.”
Tiểu Thanh không dám chần chừ, vội vã chạy đi.
Không lâu sau, Thích Từ Tâm và một số hoà thượng nữa đã đến.
Lúc này Lý Thoại Khanh đã đau đến chết đi sống lại, sắc mặt tái nhợt như sắp chết.
Một vị hoà thượng tầm bốn mươi tuổi bắt mạch cho y:
“Mạch tượng rối loạn, có dấu hiệu sinh non.
Mau, mang khăn và chậu tới.”
Những hoà thượng khác khẩn trương làm theo lời của ông.
“Nam nhân không thể sinh con giống nữ nhân được.
Chỉ có một cách là mổ sống.
Chúng tôi không còn thuốc gây tê, thí chủ ráng chịu đau.”
Nói tới đây, gương mặt vị hoà thượng bất giác co rúm lại, nhấn giọng:
“Rất đau.”
Ông vừa dứt lời, liền ra hiệu cho bốn vị hoà thượng khác trấn giữ bốn góc giường, giữ chặt tay chân của Lý Thoại Khanh.
Cơn đau thắt dữ dội hoành hành, Lý Thoại Khanh không chịu được, há miệng thở dốc, cố gắng gượng hỏi:
“Lục… Lục đại ca…”
Hạo Phong vội trả lời:
“Huynh ấy đang đến.
Huynh yên tâm để các đại sư đỡ đẻ.
Sau khi hài nhi chào đời là có thể gặp được người rồi.”
Nghe đến đây, Thoại Khanh yên tâm phần nào, tiếp tục để cho vị hoà thượng tiến hành phẫu thuật.
Một con dao nhỏ loé lên trên tay của vị hoà thượng khiến ai nấy nhìn thấy cũng khiếp kinh.
Trước đây ông từng là lang y, đỡ đẻ cho biết bao nhiêu thai phụ, nhưng lần đầu tiên gặp một nam nhân, khiến ông cũng vô cùng lúng túng.
Trên trán vị hoà thượng đổ mồ hôi hột.
Dẫu biết nam nhân này sẽ không thể giữ được mạng sau khi sinh tiểu hài tử, nhưng lương tâm thầy thuốc không cho phép ông để xảy ra bất trắc trong quá trình lấy thai.
Vì nếu sơ suất sẽ ảnh hưởng đến cả đứa trẻ trong bụng.
Lưỡi dao hạ xuống, rạch một đường, máu bắt đầu túa ra.
Lý Thoại Khanh đau đớn, ra sức giãy giụa, nhưng tay chân đã bị khoá chặt nên y không thể làm gì được.
Trong miệng cũng đã được nhét vải ngộ nhỡ y đau quá cắn lưỡi.
Sau hơn nhiều canh giờ trôi qua, đứa bé cuối cùng đã ra đời.
Lý Thoại Khanh nằm thoi thóp trên giường, gương mặt xinh đẹp héo hon gầy mòn như cánh hoa sắp tàn.
Y nhìn ngắm đứa trẻ đang say ngủ, khẽ mỉm cười.
Rồi y hướng Hạo Phong, yếu ớt hỏi:
“Lục đại ca… Huynh ấy tới chưa…”
Hạo Phong nhìn thấy y chỉ còn chút hơi tàn, nhưng mong muốn được nhìn thấy người mình yêu thương quá mãnh liệt, chàng đành tiếp tục nói dối:
“Huynh ráng cầm cự… Lục huynh có lẽ đang trên đường đến đây rồi…”
Lý Thoại Khanh ho lên một tiếng, rồi từ trong cổ họng trào ra một búng máu.
Y mấp máy môi, cố gắng lắm mới phát ra âm thanh:
“Tôi biết… là huynh đang muốn làm tôi yên tâm thôi.
Có lẽ… tôi đã không chờ được tới lúc gặp lại huynh ấy rồi.
Tuy không biết huynh là ai… nhưng tôi vô cùng biết ơn.”
Nói rồi, y hướng nhìn hài nhi vừa mới chào đời, thoi thóp nói:
“Đứa trẻ này, đặt tên là Lục Đông.
Xin hãy giúp tôi thực hiện di nguyện, mang nó đến cho Lục đại ca, nhắn với huynh ấy rằng… có một Lý Thoại Khanh đến chết trái tim vẫn toàn tâm toàn ý hướng về Lục Ngạn.
Quỳnh hoa dẫu sớm tàn phai, ước thề năm ấy… chẳng thay đổi lòng…”
Lý Thoại Khanh vừa nói xong, đôi mắt đã không còn tiêu cự, từ từ khép lại, rời bỏ nhân gian.
Đứa trẻ vừa được cha đặt tên là Lục Đông dường như cũng cảm nhận được bi thương mà thất thanh khóc rống.
Tiểu Thanh vụng về ôm lấy nó, vừa khóc vừa vỗ về.
Nhưng nó càng khóc, mặt càng đỏ lên khiến nàng lúng túng không biết phải làm thế nào.
Hạo Phong nặng nề nói:
“Có lẽ nó đói bụng, nàng mau đi tìm sư phụ Thích Từ Tâm, tìm chút nước cơm cho nó uống tạm.”
Hạo Phong không ngờ, chuyến đi lên Thiên Môn Tự lần này lại chứng kiến một cảnh sinh ly tử biệt đau lòng như vậy.
Vi Hàn đứng bên cạnh cũng thấy lòng xót xa, chỉ biết xoa nhẹ bờ vai an ủi chàng.
Lý Thoại Khanh được mai táng cẩn thận, nấm mồ mọc lên giữa lưng chừng núi, thân xác đã nằm sâu trong ba tấc đất.
Thạch Đầu cũng quay trở lại Thiên Môn Tự, mà người y yêu thương vẫn không rõ tung tích.
Thâm tình tựa biển rộng trời cao, nhưng người thì đã hóa tro bụi, người thì không hề hay biết.
Thế nhân đúng là lắm chuyện bi ai..