Bad Boy

Chương 6

“….Uy? Triệu Vĩnh Dạ! Triệu Vĩnh Dạ!” Từ phương trời xa xôi nào đó bỗng truyền đến tiếng gọi tên ta.

Chậm rãi hoàn hồn, thế giới trống rỗng trước mắt từ từ ngưng tụ lại thành một khuôn mặt quen thuộc, đôi lông mày rậm trên khuôn mặt đó đang nhíu lại lo lắng.

“Cậu làm sao vậy? Đừng có dọa tôi, sao tự nhiên lại đứng im không nhúc nhích thế? Miệng còn mở lớn như vậy.”

“Tôi….” Ta muốn nói thì miệng bị nhét vào thứ gì đó, mùi vị ngòn ngọt dần lan tỏa.

“Tôi vừa cùng mẹ đi ra chợ mua thức ăn, tiện thể mua một ít bánh cua.” Huống Hoàn An giơ giơ túi giấy trên tay cười nói: “Thế nào? Ăn có ngon không?”

“Không nên tùy tiện nhét đồ vào miệng người khác nữa!” Ta mơ hồ kháng nghị, trừng hắn một cái, nuốt bánh cua xuống, cho dù ăn rất ngon cũng sẽ không thừa nhận.

“Đúng rồi, A Tuần đâu?” Mắt hắn dảo một vòng quanh phòng: “Lúc tôi ra khỏi nhà cậu ta vẫn ở đây mà, cậu có thấy cậu ta không?”

“Đâu chỉ là thấy, mà quả thực là còn bị hoảng nữa….” Ta lầm bầm nói, tiếp tục nhai bánh cua hắn vừa nhét vào miệng.

“Cái gì? Ngô….” Cũng vì nhìn thấy ta chú tâm ăn, Huống Hoàn An cũng tò mò nếm thử một miếng, nhưng ngay sau đó mặt nhăn lại thành một đống.

““Chồng” hắn tới đón hắn đi rồi….” Ta nuốt bánh cua vào, nói chuyện rõ ràng một chút nhưng lại bị cắn phải cái bánh thứ ba vừa được đưa tới bên miệng.

Mẹ kiếp, nuôi heo à? Ta há mồm căm hận cắn xuống.

“Uyển Đặc cũng tới nhà tôi sao? Khó lắm cậu ta mới đến nhà tôi, sao không lưu lại thêm một chút để cho mẹ tôi hảo hảo chiêu đãi một phen. Tên đó cũng thích ăn ngọt đấy.” Nhìn vẻ mặt tự nhiên nói chuyện của hắn, ta càng nghe càng thấy kì lạ…..Tên họ Nguyễn kia thích ăn gì thì liên quan cái rắm gì đến ta, trọng điểm căn bản không phải là cái này!

“Kì quái, sao anh có thể “bình tĩnh” như vậy? Tôi nhắc đến “chồng của Tiêu Tuần” thì anh cũng biết đó là Nguyễn Uyển Đặc, chẳng lẽ bọn họ đã công khai bí mật ở Hiệp Giương?” Đây là đội bóng quái gì gì a!

“Tình cảm của bọn họ đặc biệt tốt, cứ nhìn sẽ biết, làm gì có cái gì mà bí mật với chả không bí mật?” Huống Hoàn An cười nói: “Khi tôi mới vào Hiệp Giương thì bọn họ đã vậy rồi, mỗi ngày đều là đầu giường ầm ĩ cuối giường cùng, ba năm qua cũng đã sớm quen rồi.

(Đầu giường ầm ĩ cuối giường cùng: đại khái là hiểu như nghĩa đen luôn, nhìn là biết a, hai vợ chồng giận nhau, em thụ bỏ đi chơi chán rồi anh công túm về, làm hòa)

Bơ trong miệng ta thiếu chút nữa phun ra ngoài. Xin ngươi đấy, vị lão huynh này…. Những lời “Đầu giường ầm ĩ cuối giường cùng” dùng như vậy là sao? Có thể thoải mái nói ra như thế, đầu tên này không phải là bị thiếu dây thần kinh đó chứ?

Phát hiện ta với Huống Hoàn An từ đầu đến giờ là ông nói gà bà nói vịt, ta hít một hơi, đang muốn nhắc nhở hắn rằng hai người đồng đội kia đều là con trai thì hắn duỗi tay ra, nhét đến một cái bánh cua.

“Không ăn nữa!” Ta vuốt vuốt tóc.

“Được rồi, cái cuối cùng đấy!” Hăn vẫy vẫy cái túi giấy trống không. “Không phải từ nhỏ cậu đã thích ăn bánh cua đó sao?”

Ta cả kinh, giương mắt trừng hắn: “Anh…..Làm sao anh biết được?”

Huống Hoàn An mỉm cười không đáp, cầm bánh cua trong tay dí đến bên miệng ta. “Này.”

Ta rất không thoải mái cắn lấy rồi ngậm chặt miệng lại, thật sự muốn cắn luôn cả ngón tay hắn.

“Dưới phòng khách có khách quý đó, cậu đoán xem mới vừa rồi dưới phố tôi đã gặp được ai nào?” Hắn làm bộ thần thần bí bí kéo ta xuống lầu, ta trợn mắt một cái nhưng cũng không chống cự, cho rằng chắc cũng chỉ là đồng đội của hắn thôi, nhưng người nhìn thấy hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Khó trách tại sao hắn biết mua bánh cua cho ta. Mặt ta lập tức trầm xuống, dùng sức hất Huống Hoàn An ra, xoay người đi lên lầu.

“A! Khoan khoan, Triệu Vĩnh Dạ, cậu muốn đi đâu…”

“Lấy ba lô. Tôi phải về rồi.” Ta lạnh lùng nói.

“Đừng như vậy nữa, ít nhất cũng đến trò chuyện nha, mẹ cậu vốn cũng lo lắng cậu sẽ giận, tôi phải khuyên thật lâu cô ấy mới có dũng khí theo về đây, cậu đừng làm cô thương tâm nữa…” Hắn hạ giọng nhắc đi nhắc lại, đưa tay níu ấy tay ta, ta mới bò được một bậc cầu thang đã bị kéo lại, không nhúc nhích được.

Ta quay đầu ác độc trừng hắn, nếu bà má hắn không ở đây ta đã sớm một cước dẫm lên mặt hắn rồi. “Ai cần anh quan tâm? Anh cố ý chơi tôi phải không?” Ta nắm chặt quả đấm, nghiến răng nói.

“A?” Hắn ngẩn người, nhăn mặt nhăn mũi tỏ vẻ oan uổng. “Tôi nào có….”

Hứ, đừng làm cái vẻ mặt cún con vô tội giả tạo ấy! Chỉ làm ta muốn xông vào đánh ngươi thôi!

Hai người phụ nữ trong phòng đang nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy chúng ta xuống tới, mẹ Huống lập tức nộ ra nụ cười như hoa hướng dương, vẫy vẫy tay với ta. “Tiểu Dạ, cháu cuối cùng cũng rời giường rồi! Mau đến đây nhìn xem ai tới này!”

Ta bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là bị động để Huống Hoàn An tha qua ghế salon bên kia. Mới ngồi xuống, giương mắt lên, không cẩn thận đã nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ đó.

“Vĩnh Dạ, mẹ đi tới đây, muốn gặp con một chút….” Bà cười có chút cứng ngắc, hai tay nắm chặt lấy nhau để trên đùi.

Ta “ừ” một tiếng rồi nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy bàn chân to lớn của Huống Hoàn An ở bên cạnh liền âm thầm giơ chân, dùng sức đạp xuống.

Hắn xoa chân, cau mày trừng ta nhưng không lên tiếng.

“Ai da, hai mẹ con người mặt mũi thật giống nhau, thì ra Tiểu Dạ thanh tú như vậy cũng là nhờ di truyền của người mẹ xinh đẹp a.”

“Đúng vậy, căn bản là phiên bản của nhau nên vừa rồi trên đường con nhìn một cái đã nhận ra ngay, mặc dù chỉ mới gặp mắt một lần….”

Ta vừa giẫm chân một phát nữa xuống, Huống Hoàn An kêu lên một tiếng, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta, hiển nhiên không phát hiện được hắn vừa mới chõ mồm vào chuyện của ta.

Hừ! Không thể làm đc gì mẹ hắn thì ta sẽ hành hạ hắn cho hả giận.

Mẹ Huống nói rất nhiều, lôi kéo theo cả người phụ nữ rất yên lặng kia vào hàn huyên đông tây, từ chuyện chồng con đến mĩ phẩm, phim truyền hình đều không bỏ sót.

Bà ấy luôn luôn không giỏi nói chuyện, ta nghĩ chỉ ứng đối với mẹ Huống cũng đã làm nàng mất phân nửa lực chú ý, tạm thời sẽ không chú ý ta bên này. Lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào?

“…Sắp đến sinh nhật con rồi, bố con chắc đang bận ở Đại Lục, mẹ muốn làm bánh ngọt sinh nhật con, có được không?”

Hở? Ngu ra vài giây ta mới ý thực được “bà” đang nói chuyện với ta, cái chân mới vừa vươn ra lại do dự hạ xuống, hoặc có thể nói là rụt trở về:

“Không cần.” Ta từ chối thẳng, sắc mặt bà cừng đờ ra, “Ừ” một tiếng rồi cúi đầu xuống. Ta nhìn thấy vành tai bà đỏ ửng lên, “hừ” một tiếng: “Muốn tổ chức sinh nhật thì cũng phải có chỗ để tổ chức chứ, bà mau nói địa điểm a.”

“Ừ…” Bà nhanh chóng nâng lên khuôn mặt sáng người, mỉm cười nói: “Mẹ và Diêu thúc thúc đã bàn rồi, ông ấy nói có thể ra đình viện (Giống như vọng lâu nhưng là ở ngoài vườn) làm, mời bạn bè con cùng tới chơi….”

“Tôi muốn dẹp luôn cho rồi, chồng bà chỉ nói qua quít một chút để ứng phó với bà mà bà cũng tin sao? Đối với ông ây tôi chỉ là người ngoài, bạn bè của tôi trong mắt ông ta tám phân đều là lưu manh giang hồ, ông ta không cầm chổi quét đi cũng là không tệ rồi, làm sao có thể cho tôi đựa bạn đến chỗ ông ta chơi được?” Ta càng nói càng bực mình, thật không chịu nối người đàn bà này, cũng gần bốn mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn thật thà như vậy.

“Cũng phải….Thật vậy sao…..Thật xin lỗi….” Vai bà rụt lại, đầu cúi thấp hơn nữa.

“Triệu….” Huống Hoàn An bất bình trừng ta, nhưng vừa mới nói một từ đã bị ta đưa tay lên ngăn lại.

“Không phải chuyện của anh, anh đừng có chen vào, món nợ này tôi còn chưa tính sổ anh đâu.” Ta hạ giọng gắn từng chữ.

Hắn đứng hình, miệng há rộng, thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ta quay mặt sang một bên, đang định đứng dậy rời đi, Nhưng hiện trường không chỉ có thằng nhóc không có thần kinh kia mà vẫn còn một nhân vật có công lực cao cường hơn nữa.

“Tại sao? Mẹ Tiểu Dạ đang phiền não để tìm chỗ tổ chứ sinh nhật cho Tiểu Dạ đó, phòng khách nhà bác có thể tổ chức được, ngay cả phòng bếp cũng cho sử dụng miễn phí luôn, không cần khách khí!”

“What??..”

Mẹ Huống vỗ vai người phụ nữ bên cạnh, cười dài nói: “Con mình lớn thêm một tuổi là chuyện đại sự, dĩ nhiên phải hảo hảo ăn mừng, nhà tôi sinh nhật hằng năm của mỗi bảo bối cho đến giờ vẫn chưa từng qua loa đại khái, không tin cô cứ hỏi Tiểu An An nhà tôi mà xem.”

“Đúng a……Hàng năm đều có thật nhiều bánh ngọt ăn không hết luôn….” Bị kéo theo, Huống Hoàn An thấp giọng phụ họa.

“Ha hả, tôi nói không sai phải không?” Mẹ Huống cười vui vẻ, bàn tay cầm lấy tay của nữ nhân toát ra sự thân mật lúc ẩn lúc hiện, giống như là bạn bè thân thiết nhiều năm. Thì ra cái bản lĩnh giả bộ quen thân người khác kia cũng là do di truyền!

“Này….”

“Mẹ Tiểu Dạ muồn làm bánh ngọt hình thức như thế nào? Tôi có thể tham gia không? Tôi gần đây mới nghiên cứu được một loại tỉ lệ chuẩn, vị rất ngon mà lại không ngán, nhưng chưa có cơ hội dùng lên bánh ngọt cỡ lớn. Ừ, cứ như vậy đi, sinh nhật Tiểu Dạ là ngày nào? Tôi phải chuẩn bị nguyên liệu thật tốt.”

“A? Mùng mười tháng sau….”

“Này…..”

“Còn một tháng cơ, bây giờ hãy còn sớm! Đúng rồi, đầu tháng sau là đúng mùa ô mai, tôi đã xin bạn tôi một hòm lớn mang về, hay là chúng ta cứ từ từ thử nghiệm? Ai, làm bánh ngọt cũng là một loại tư liệu sống, tháng trước là sinh nhật em gái tôi, tôi nếm thử bánh ngọt lần đầu tiên thành hình, bề ngoài đẹp thật là đẹp, nhưng mùi vị vẫn chưa tốt…”

“Này, từ từ, cháu còn chưa nói là cháu muốn….” Ta há hốc mồm. Đây là loại tình huống gì a? Mẹ Huống thối! Nói đông nói tây, hoàn toàn không để ý sự tồn tại của ta, ta còn chưa chết nhá!

“Vô dụng thôi.” Huống Hoàn An lắc đầu âm thầm nhắc nhở ta, đưa tay ra sau lưng.

“Cũng tại anh gà mẹ trước, còn dám nói!” Ta cắn răng phun một câu.

Hai người phụ nữ tiếp tục ngươi một lời ta mười câu trò chuyện về bánh ngọt, ta thất bại im lặng, khí trong lồng ngực đầy ứ không có chỗ phát tiết, liền nhấc chân cho tên kia một phát nữa, cộng thêm một cùi chỏ.

Tối hôm đó, ta còn ở lại qua đêm nhà họ Huống, thuận tiện cướp vài băng ghi hình Hiệp Giương luyện tập xem. Huống Hoàn An để im cho ta chơi, còn cười hỏi ta có suy nghĩ muốn chuyển qua Hiệp Giương không, bọn họ đang cần hậu vệ năm hai. Câu trả lời nhận được dĩ nhiên lại là mấy cái cùi chỏ nữa.

*

*

Tóm lại là đi ngủ thật sớm, hôm sau đồng hồ báo thức vừa reo chuông đúng 5h30, ta lập tức thức dậy, không cố gắng nướng thêm nửa giờ như mọi hôm.

Sáng sớm mùa đông đặc biệt lạnh, ta run lẩy bẩy mặc đồng phục bóng rổ Phong Hoài, tùy tiện dùng nước lạnh rửa mặt, lần mò ra phòng khách.

“Sớm an, tiểu Dạ, sớm như vậy đã phải đến trường rồi sao?”

Vốn cho là người nhà Huống gia vẫn còn đang ngủ, không nghĩ đến phòng bếp lại sáng đèn, mẹ Huống ở trong đang chuẩn bị bữa sáng. Nàng xoay qua cười một cái, ta liền biết điều ngồi vào trước bàn ăn, gặm hết một bát cháo lớn cùng một chút thức ăn bà mang ra.

“Tiểu Dạ, sinh nhật của cháu bắt đầu lúc 6h tối, hôm đó nhớ phải đện đúng giờ đấy.” Mẹ Huống ngồi ở phía đối diện bàn ăn, bỗng nhiên nói.

Ta nhìn vào đôi mắt cười của nàng, lời cự tuyệt nói không ra được khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là yên lặng gật đầu. Hừ….Nếu cứ như vậy thì….cứ miễn cưỡng đi một chút cũng được, đến lúc đó tùy tiện tìm lí do chuồn đi là ổn thôi…..

Xử xong bữa sáng, đem cái khay vô dụng cùng bát đũa thả vào bồn rửa bát, ta để ý thấy trong bồn có một bộ chén bát khác đã được dùng qua, giật mình. Không thể nào! Mẹ Huống vừa mới bắt đầu ăn cơm, chẳng lẽ còn có người ăn sớm hơn ta?

Là ai?

“Triệu Vĩnh Dạ, sớm an!” Vừa mới bước ra cửa, đáp án ngay lập tức được công bố. Huống Hoàn An mặc một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, ngay trong trời lạnh mà tay áo xắn lên đến bả vai, đúng lúc cưỡi xe đạp về đến nơi. “Cậu muốn đến Phong Hoài sao? Lên xe đi! Tôi chở cậu đi.” Hắn vỗ vỗ yên xe phía sau nói, trên người thoạt nhìn không có tí mồ hôi nào, nhưng mặt lại đỏ rực, rõ ràng mới luyện tập xong.

“…Sao thế? Lên đi a.” Hắn mỉm cười, dùng tay kéo kéo ta.

Ta đặt mông ngồi lên, nhìn chằm chằm tấm lưng rộng ấy một lúc lâu mới cất giọng buồn bực hỏi: “Này, mấy giờ anh dậy thế?”

“4h30.”

Ghê tởm, so với ta còn sớm hơn!

“Mỗi sáng anh đều dậy sớm như vậy để chạy bộ sao?”

“Không hẳn. Hôm nay là đi xe đạp chạy quanh công viên hai mươi vòng, cộng thêm ném rổ hai trăm quả. Lát nữa về nhà còn tập tạ nữa.”

“Ối vãi chưởng!” Ta kêu lớn, để hai chân xuống đất trì lại, không cho xe đạp tiếp tục tiến lên: “Thả tôi xuống, đoạn đường tiếp theo tôi muốn chạy bộ!”

“Để làm chi a? Hiện giờ không phải cũng sắp đến giờ cậu đến trường luyện bóng sao?” Huống Hoàn An cười lớn, quay đầu lại cầm lấy tay ta đặt lên bả vai hắn.

“Biết rồi, tôi muốn xe đi nhanh hơn một chút a!”

“Này! Chậm một chút đã nào!” Xe nảy lên một cái, kì thật cũng không thể ngã ra được nhưng ta cố tình cơ hội bấu lấy vai hắn, ngón tay còn dùng sức bấm vào. Cứng quá, tất cả đều là cơ bắp rắn chắc….Quá ghê tởm!

“Không hiểu cậu còn ở đây kích động cái gì, mức độ luyện tập ở Phong Hoài so với Hiệp Giương hẳn là phải nhiều hơn chứ?” Tiếng của Huống Hoàn An theo gió bay tới đi vào tai, cho dù hắn đang đạp xe với tốc độ nhanh những tiếng nói vẫn vững vàng, không suy chuyển. (thằng này thể lực trâu bò, chắc cũng ngang mình hê hê hê).

“Huấn luyện viên của bọn tôi không có nghiêm khắc như của cậu, tất cả mọi người đều dành thời gian tự luyện tập thể lực, không có tính tự giác thì không được. Bọn tôi trước kia có một vị đội trưởng rất lợi hại, nghe nói hắn từ tiểu học đã mỗi ngày đều dậy sớm tập chạy, sau lại còn vô địch Hà Bắc đấy.”

“Tôi biết, khoảng ba năm trước đúng không? Từ tiểu học đã bắt đầu? Đội trưởng của các anh đúng là biến thái.” Ta đấm đấm lên lưng hắn, nhìn lên trời một chút, lẩm bẩm nói: “Quán quân…Đội bóng rổ Phong Hoài thành lập lâu như vậy, cũng chưa từng giành được…”

“Yên tâm, sang năm cậu làm đội trưởng, Phong Hoài nhất định có thể cầm chức vô địch!” Huống Hoàn An ha hả cười: “Cho nên năm nay cứ để cho Hiệp Giương cầm là tốt rồi.”

“What??? Anh ăn nhầm đồ đại tiện à! Tôi chính là muốn năm nay được cầm chức vô địch, sang năm lấy thêm một cái nữa!” Ta giận thấu trời ngẩng đầu lên, nhắm ngay huyệt đạo trên lưng hắn. “Hừ! Hay xem “Mỏ ưng” công kích của ta đây!”

“Đau quá!” Hắn kêu đau, cau mày quay đầu lại trừng ta: “Cậu a….Thật là kì quái, mẹ cậu rõ ràng dịu dàng như vậy, làm sao có thể sinh ra đứa con hung dữ như cậu chứ?”

“Không cho phép nói đến bà ấy! Còn nữa, anh nói ai hung dữ a?” Ta trừng lại. Người này thật can đảm, ta liền tiếp tục giáng thêm một cú “mỏ ưng” nữa.

“Bà ấy là người vô dụng, chuyện duy nhất làm xuất sắc chính là li hôn với cha tôi. Nhưng cái kia cũng là bởi vì tôi lấy được bằng chứng chứng minh lão ấy ngoại tình thì chuyện mới bị nháo lớn, bằng không nàng căn bản không có cái gan ấy, chỉ biết len lén rơi lệ mà ngoài mặt cố tỏ ra cứng rắn như không có gì.”

“…Thì ra là vậy.” Huống Hoàn An nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn chỉ nói câu này.

“Dịu dàng cái gì? Cái đó gọi là hèn yếu đấy.” Ta nhắm mắt lại, người nghiêng về phía sau cho gió lạnh thổi vào mặt. “Tôi không muốn giống như bà ấy…”

“Niên đệ? Khó được gặp cậu sớm như vậy nha.” Tiếng chào hỏi ôn hòa vang lên, ta quay đầu lại, nhìn thấy đội phó Kỉ Du Trà đang mỉm cười đi tới.

“Cho cậu này.” Hắn nói, cúi đầu từ ba lô lấy ra một ổ bánh bao đưa cho ta. Ngày nghỉ y thường đi làm ở tiệm bánh mì, cũng hay mang thức ăn tới sân vận động cho mọi người cùng ăn sáng, bao gồm cả tên thường xuyên ngủ quên như ta.

“Không cần đâu, em vừa mới ăn xong.” Ta vỗ vỗ cái bụng, lắc đầu.

“Cậu ăn rồi?” Kỉ Du Trà có chút kinh ngạc, rút tay trở về, suy nghĩ một chút còn nói: “Ở nhà Hoàn An ăn phải không?”

“Ai cơ?” Ta giật mình, mở to mắt: “Sao anh biết?”

“Thật ra thì mới vừa rồi anh thấy nó cưỡi xe đạp chở cậu tới…” Y gãi gãi mặt cười khúc khích. “Nhưng vì đứng khá xa nên anh không chắc có phải Hoàn An không…..”

“Hoàn An Hoàn An….” Ta học theo khẩu khí mềm nhũn của y, chớp mắt nói: “Anh thân với hắn sao? Sao trước đây không nghe anh đề cập tới vậy? Hắn cũng gọi anh là “Du Trà”, khẩu khí rất giống hai người là mấy lão già có vài chục năm giao tình nha.”

“Cũng không thể gọi là thân thiết…” Mặt y lộ vẻ lúng túng. Ấp úng nói: “Anh quen cậu ta hồi năm ba cấp hai ở trên đấu trường, khi đó thường cùng nhau đánh ba đối ba. Cả hai đều rất dễ gần, thoáng cái là tốt rồi….”

Ta ở trong lòng hừ một tiếng, rất có thể đã hiểu được ý y nói “thoáng cái là tốt rồi” nghĩa là gi.

“Tiêu Tuần cùng Nguyễn Uyển Đặc thì sao? Cũng là biết nhau từ khi đó à?”

“Không phải….Anh cùng bọn họ là đồng đội…” Kỉ Du Trà khụ một tiếng: “Trong…đội Tử Tề.”

“Dường như đã từng nghe nói qua thì phải.” Tử Tề có quan hệ rất tốt với Hiệp Giương, chỉ cần là thành viên trong đội bóng rổ Tử Tề tốt nghiệp lên đều vào trường trung học cấp hai Hiệp Giương, Kỉ Du Trà là ngoại lệ cực kì ít. Nghe nói năm đó y lựa chọn học ở Phong Hoài đã gây xôn xao không nhỏ, nguyên nhân đên giờ vẫn chưa rõ.

“Hai tên kia có gian tình từ hồi đó luôn sao?” Ta không nhịn được hỏi.

“A?” Lỉ Du Trà vẻ mặt ngơ ngác nhìn ta. “Cậu nói ai cơ?”

“Còn ai vào đây? Là Tiêu Tuần cùng Nguyễn Uyển Đặc a.”

Y vẫn ngây ngốc nhìn ta, chỉ là mắt mở to hơn một chút.

“Kì quái. Anh theo chân bọn họ dù sao cũng là bạn học từ cấp 2, sao lại không biết được?” Chẳng lẽ là không thèm quan hệ với nhau nữa sao?

“Hai vị đó hôm qua ở Nhà Huống Hoàn An trình diễn màn hai vợ chồng gây lộn, còn ở trước mặt em môi kề môi nhá…chậc chậc….theo em thấy, bọn họ tám phần là có quan hệ “bên trong”.” Ta đánh mắt sang, hạ giọng, đem ngón trỏ tay phải cho vào giữa lỗ hổng tạo thành bởi ngòn trỏ và ngón cái tay trái chọc chọc ngoáy ngoáy, ra ra vào vào. ( =]])

Kỉ Du Trà nhìn, bỗng nhiên mặt đỏ lên, cúi đầu nửa ngày không nói được câu nào.

“Ối giời, xin người đấy, như vậy liền thẹn thùng sao? Anh thật kém quá đi, tiếp tục như vậy thì đến bao giờ anh mới phá thân xử nam a!” Ta dám bảo đảm, với tính cách của Kỉ Du Trà này, sống mười tám năm trời nhất định vẫn chưa có nổi nửa điểm kinh nghiệm EXP nào.

Thấy y vẫn chưa nói được câu nào, ta đem tay trái quơ quơ trước mặt y: “Sao hả? Nơi này là lỗ đít nhỏ của Tiêu yêu tinh, nghe rõ trả lời.”

“Đừng, đừng làm rộn nữa…” Mặt Kỉ Du Trà quả thực đỏ như quả cà chua, rụt cổ lại liều mạng né tránh, cố gắng không đưa mặt sát vào tay ta. Ta cảm thấy bộ dạng y bây giờ rất thú vị, đùa chán chê một lúc lâu mới bằng lòng thu tay về.

“Thì ra là như vậy….thì ra bọn họ đã…” Y bỗng nhiên cúi đầu nói.

“Nghe được tin bạn học trước kia đi vào lối “không đường về” thì bị đả kích rất lớn sao?” Ta nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của y, nói.

Y lắc đầu. “Chỉ cần thự lòng thích nhau, cho dù cùng là nam sinh cũng không sao…Anh cũng rất mừng thay cho A Tuần, thật ra…Uyển Đặc là một người rất dịu dàng.”

Dịu dàng? Ta toàn thân nổi da gà, thiếu chút nữa sặc nước miếng. Xin người, mắt y mọc ở đáy quần à? Tính tình tên họ Nguyễn kia gọi là dịu dàng thì ta đây cũng có thể gọi là hòa ái dễ gần nhá!

“Đúng rồi…Có nhớ hồi trước anh nói đến cuộc thi Đảu Ngưu không? Anh ghi danh rồi, cậu xem qua đi.” Kỉ Du Trà dường như bị ta trừng mà có chút lúng túng, vội vàng đổi đề tài, cúi đầu móc ra một tờ rơi “Trận đấu giữa Tư Bá Đinh và Đại Ngưu”, nhét vào tay ta. Mắt ta lập tức sáng ngời.

“Đúng rồi! Tuy không thắng được ngôi vô địch nhưng vẫn có thể đi Thượng Hải đấu cùng với các đội bờ bên kia sao?”

“Ừ….cậu, anh và đội trưởng, ba người một đội, tháng sau 10/9 ở bãi đậu xe Tân Quang đấu, không vẫn đề gì chứ?”

“Âu phu khấu trừ tư*!” Ta hưng phấn gật mạnh đầu, nhuwg cẩn thận nghĩ lại, chợt phát hiện có cái không đúng: “Cái gì? Anh bảo là….mùng mười tháng sau?”

( *: Ta hông hỉu câu này lắm, có lẽ cũng ngang ngang với “thiên hạ thủ vi cường” chăng? Ai bít chỉ giùm với >”<)

Kỉ Du Trà gật đầu: “Có gì sao? Anh thấy thời gian này rất lí tưởng, vừa đúng lúc cuộc thi Hà Bắc cũng sắp mở ra, hơn nữa còn là chủ nhật, không cần luyện bóng. Em việc bận sao?”

“Không…không có, trận đấu diễn ra vào ban ngày, không ảnh hưởng.” Ta lắc đầu, đem tờ rơi nhét lại cho y.

Dù sao tiệc sinh nhật kia sáu giờ tối mới bắt đầu, cùng lắm thì tối nay ta đi, không vấn đề gì!

“Cứ quyết định vậy đi.” Y mỉm cười nói.

Sân vận động đã gần ngay trước mắt, ta đã chuẩn bị tâm lí bị lão đầu thối ca một cho bài, chậm như rùa đi phía sau Kỉ Du Trà bước tới.
Bình Luận (0)
Comment