Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 3

Luyện Đan Sư, có thể nói đây là cảnh giới đan đạo mà không biết có bao nhiêu kẻ ham muốn đạt tới. Thậm chí còn chịu trả những cái giá đắt nhất để đạt được, bởi vì, lợi ích của Luyện Đan Sư thực sự quá lớn. Luyện Đan Sư, chính là có thể luyện ra đan dược, mà đan dược thì có công hiệu trực tiếp, có thể dùng để trị thương và nhiều thứ khác. Nhưng mà tối quan trọng nhất, đó là đan dược có thể khiến tu luyện đạo nhân đề thăng cảnh giới.

Thế nhưng, để làm một Luyện Đan Sư đích thực không đơn giản. Để đến được một bước Luyện Đan Sư này có thể nói là phải trải qua muôn trùng khó khăn. Trước hết, để có thể lĩnh ngộ được đan đạo, người này tuyệt đối phải có thiên phú cực cao. Cộng thêm phải đam mê luyện dược đến mức cuồng si, bỏ mặc hết thảy tất cả mọi thứ, chỉ có đan đạo là trên hết. Vũ Minh kiếp trước chính là dạng người này.

Nói về đan đạo sở học Đông Á Đại Lục cũng phân chia làm các cấp bậc rất rõ ràng. Trước hết, người muốn tiến nhập đan đạo phải thao tập tìm hiểu các loại thảo dược và linh dược. Đạt đến một trình độ thông hiểu nhất định, lúc này mới được chân chính tính là bước vào đan đạo, được phong giai là Dược Học Đồ.

Dược Học Đồ là cảnh giới phân biệt được các loại dược liệu, từ đó có thể dùng trực tiếp thảo dược linh dược để sử dụng. Tuy nhiên, Dược Học Đồ chỉ có thể sử dụng trực tiếp thảo dược linh dược để lấy đi dược tính áp dụng vào việc cần thiết. Ví dụ như dùng trực tiếp thảo dược để ăn sống, không có bất cứ quá trình điều chế nào. Dẫn đến dược tính không phát huy được nhiều tác dụng, chỉ có thể gọi là hương hoa.

Cảnh giới tiếp theo của đan đạo chính là Thính Dược Sư, cảnh giới này cũng chỉ cao cấp hơn Dược Học Đồ một chút. Chính là có thể thông qua khứu giác tinh tường phát hiện thảo dược linh dược cùng dược tính và khả năng của nó, từ đó có thể nâng cao dược lực kết hợp một số loại thảo dược nhất định. Đồng thời cảnh giới này cũng giúp tôi luyện Hồn Thể, khiến tinh thần trở nên tập trung linh mẫn hơn.

Sau đó tiến đến chính là cảnh giới Hợp Dược Sư, cảnh giới này hội tụ tất cả những khả năng đỉnh cao nhất của Dược Học Đồ và Thính Dược Sư. Kết hợp được các loại thảo dược linh dược với nhau tạo thành linh dịch, linh dịch này có thể giữ được bốn mươi phần trăm dược tính. Kèm theo đó nó cũng đã có xuất hiện một số công hiệu đặc dụng của đan dược, tuy chưa thể bằng đan dược nhưng cũng cực kì trân quý. Hợp Dược Sư ở trên Đông Á Đại Lục cũng rất được coi trọng

Còn cuối cùng là cảnh giới Luyện Đan Sư thì càng không cần phải nói tới nữa, đây là cảnh giới mà vạn người tôn kính. Luyện Đan Sư ở tại Đông Á Đại Lục ngay cả tối cường cao thủ cũng không giám đắc tội. Cảnh giới Luyện Đan Sư cũng được phân làm mười hai cấp bậc, gọi là thập nhị cấp Luyện Đan Sư. Mà Phong Ngọc Kiếm Phái của Vũ Minh kiếp trước cũng chỉ có đến Luyện Đan Sư ngũ cấp.

Một vị Luyện Đan Sư ngũ cấp của Phong Ngọc Kiếm phái tồn tại uy danh e là trưởng môn cũng không có mấy phần bằng vị này. Người này chính là Phong Ngọc Trì, cao cấp trưởng lão của Phong Ngọc Kiếm Phái và cũng chính là sư phụ kiếp trước của Vũ Minh hắn.

Ngũ cấp Luyện Đan Sư là cảnh giới đã có thể luyện chế được đan dược phẩm cấp cho Tiên Thiên Đạo Sư phục dục, cảnh giới Tiên Thiên là cảnh giới vạn người mơ ước, thậm chí còn chỉ có thể tưởng tượng trong truyền thuyết. Bởi vì, gần như người ta tu luyện đến Đỉnh Cấp Đạo Sư đã là cực hạn của võ đạo rồi. Tiên Thiên vốn là cảnh giới người ta cũng không giám mơ tưởng đến, đạt đến Trung Cấp Đạo Sư đã được gia trì chức vị Đại Đệ Tử của một phái, mà đạt đến cấp bậc Thượng Cấp Đạo Sư thì lập tức được tấn tước vị Trưởng Lão.

Tước vị Trưởng Lão danh hào của một phái có thể nói là uy danh đỉnh đỉnh. Khiến vạn người phải ngưỡng mộ, càng chưa nói đến Đỉnh Cấp Đạo Sư, chắc chắn sẽ là trưởng môn tông chủ đứng đầu một phái. Hàng vạn đệ tử phải kính ngưỡng, hàng chục Trưởng Lão tước vị phải thần phục.

Chính vì vậy có thể tưởng tượng được Luyện Đan Sư có khả năng luyện chế đan dược cho Tiên Thiên cảnh giới, địa vị không phải một trưởng môn tông chủ hay bất cứ kẻ nào có thể so sánh được. Một Luyện Đan Sư ngũ cấp có thể nói chỉ cần nói một lời đã có một đống cao thủ đến bâu đông như ruồi để nịnh nọt. Tung ra một phẩm cấp đan dược đã có thể đơn giản lấy mạng bất cứ kẻ nào. Thậm chí còn có thể điều động Tiên Thiên cao thủ đến thủ hộ cho mình. Có thể thấy Luyện Đan Sư ngũ cấp tôn quý đến nhường nào.

Vũ Minh là đệ tử chân truyền của Phong Ngọc Trì, từ nhỏ đã có ngộ tính thiên phú đan đạo rất cao. Năm mười tám tuổi đã có thể đạt tới cảnh giới Hợp Dược Sư trong đan đạo. Hai mươi tuổi đã làm trấn động cả Phong Ngọc Kiếm Phái, bước vào cảnh giới Luyện Đan Sư nhất cấp. Đến năm hai mươi hai tuổi đã tiến được vào cảnh giới Luyện Đan Sư tam cấp, Vũ Minh mặc dù cảnh giới võ đạo chỉ là Thượng Đạo Học, thế nhưng trong Phong Ngọc Kiếm Phái đia vị của hắn đã có thể sánh ngang tước vị của một Trưởng Lão.

Hiện tại Vũ Minh đã là Luyện Đan Sư tam cấp, việc chữa trị đôi chân bị bại liệt này đối với hắn cũng không mấy khó khăn. Chỉ có điều hắn vẫn thật sự băn khoăn, liệu ở Địa Cầu có tồn tại Linh Dược hay không, bởi vì chỉ có Linh Dược mới có thể khiến hắn điều chế ra được Linh Đan chữa trị, còn nếu không có Linh Dược chỉ có Thảo Dược thì chỉ có thể điều chế ra Hoàn Đan mà thôi. Hoàn Đan phẩm cấp kém hơn rất nhiều so với Linh Đan, nếu dùng để chữa trị thì hắn cũng không nắm chắc được mấy phần.

Địa Cầu Thiên Địa Linh Khí không hề tồn tại, vì vậy khả năng tồn tại Linh Dược là rất nhỏ, nếu không có được Linh Dược thì tạm thời vẫn phải sử dụng Thảo Dược để luyện chế Hoàn Đan. Tuy không khả thi nhưng xem ra cũng chẳng còn cách nào.

Miết một ngón tay chạm vào bìa cuốn sách Bí Ẩn Lăng Mộ Các Vị Vua, Vũ Minh cảm nhận thấy một trận rung động. Tri thức của nhân loại Địa Cầu trong kí ức của Vũ Minh khiến hắn cảm thấy rất hứng thú, bìa cuốn sách có màu nâu như da bò và rất dày, phần chữ tiêu đề kia cũng được in nổi bằng màu bạc. Chậm rãi một chút, Vũ Minh chuẩn bị mở trang sách đầu tiên ra và cảm nhận.

Kẽo kẹt!!

Bất chợt, tiếng cửa gỗ từ cách đó rất gần vang lên khiến Vũ Minh ngay lập tức dừng tay lại chú ý. Hắn không thể nghoảnh đầu lại một cách linh hoạt vì kinh mạch khắp cơ thể hắn nói cho đúng là vẫn đang bế tắc. Cái đầu hắn chỉ có thể ngắc ngứ chậm rãi hơi nghiêng sang một chút, thậm chí nó còn lắc giật lắc giật khiến hắn trông thật giống như một tên tâm thần đang ngơ ngẩn.

Tiếng cửa gỗ là phát ra từ căn phòng phía bên cạnh của hắn, hắn đoán vậy. Chỉ có chiếc cửa gỗ đó mới tạo ra âm thanh như thế, vì hắn đã nghe qua một lần rồi. Trí nhớ của Vũ Minh rất siêu phàm, bất cứ thứ gì chỉ cần nghe qua một lần, hay nhắc qua một lần là hắn đều nhớ kĩ. Bởi thế cho nên cũng trợ giúp cho thành tựu đan đạo của hắn rất lớn. Hơn nữa, cộng thêm tiếng kêu kia rất gần nên hắn mới khẳng định chắc chắn rằng đó là tiếng cửa phòng hắn.

Lịch kịch! Lịch kịch!

Một chàng tiếng bước chân kéo dài như vậy mà đang tiến tới phía bên phòng sách cũ rích này. Có lẽ người kia vào phòng hắn nhưng không thấy hắn nên mới đi tìm. Tiếng bước chân rất nhẹ và kéo dài, phần âm thanh phát ra giống như người này đang ấn đa phần lực vào phần trước của bàn chân, cộng thêm tiếng va chạm như vật gì bằng gỗ nhọn đập nhẹ xuống sàn. Từ âm thanh như vậy Vũ Minh lại tiếp tục suy đoán người tới rất có khả năng là một người phụ nữ.

Vũ Minh nhẹ nhàng đặt tay vào bánh xe, từ từ xoay chiếc xe lăn trở về đối diện với phần cửa phòng sách này. Cho đến khi hắn hoàn thành quá trình đó thì người kia dường như cũng đã đến. Hắn cảm giác được, chậm rãi Vũ Minh lại từ tốn ngước đầu lên, vì kinh mạch hắn vẫn còn đang bị tắc nghẽn nên khi hắn ngước nên cái đầu của hắn cứ liên tục ngắc ngứ.

- Phù!

Một tiếng thở dài phát ra, người kia không hề nói câu gì, có lẽ là đã tìm ra hắn nên tâm trạng cũng thoải mái hơn. Vũ Minh lúc này cũng đã vất vả ngước được cái đầu không tuân theo sự kiểm soát của hắn lên, và lúc này hắn cũng đã nhìn được khuôn mặt người đó, rất rõ ràng. Người đến là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt hình trái xoan với cái mũi cao dọc dừa trông rất đẹp, cộng thêm dáng người cong hình chữ S và mặc một bộ váy áo công sở bo sát thân hình. Tạo cho cô nàng toát ra một vẻ rất quyến rũ, làn da cô gái này không trắng, thế nhưng cũng có thể nói là sáng sủa. Cộng thêm cô nàng này trang điểm không quá đậm nên nhìn qua trông cũng rất thân thiện.

- Miêu Yến!

Vũ Minh khẽ kích động phát ra thành lời, hắn có thể nhận thức được. Từ trong kí ức của hắn, hắn nhận ra cô gái này, đây chính là Miêu Yến, cô bạn rất thân từ những năm cấp hai của hắn. Tên đầy đủ là Lã Miêu Yến, cô ấy là người Việt gốc Hoa. Từ nhỏ đã quấn quýt lấy Vũ Minh, lớn lên thì trở thành bạn thân, có thể nói rằng hai người như là thanh mai trúc mã.

Miêu Yến so với trước đây thì khuôn mặt có vẻ già dặn hơn, bớt đi vẻ trẻ con mà nhiều hơn là phong sương thuần thục. Trông có vẻ như là người từng trải, có khả năng trong thời gian Vũ Minh bị tâm thần gia đình Miêu Yến đã xảy ra một số chuyện. Hắn cảm giác được như vậy, trực giác của hắn rất lớn và thường ít khi sai sót.

- Cậu!

Miêu Yến vậy mà khi nghe Vũ Minh cất tiếng lên gọi tên mình cũng là tròn xoe đôi mắt kinh ngạc, cô thực sự không thể tin nổi cậu bạn thân của cô dường như đã hết hi vọng từ lâu vậy mà bây giờ lại cất lên tiếng nói có vẻ rất tỉnh táo. Từ khi Vũ Minh bị tâm thần hắn luôn im lặng, không có bất cứ một câu nói nào phát ra từ miệng của hắn, nhưng cho đến hôm nay thì hắn lại thực sự cất lời.

Miêu Yến hơi lặng thân mình đi một chút, môi cô lắp bắp và khẽ run, cô lặng lẽ tiến đến gần Vũ Minh hơn như để xác nhận rằng mình không có nghe lầm.

- Cậu không khác xưa nhiều lắm!

Vũ Minh lại tiếp tục nói, không quên nở một nụ cười.

- Vũ Minh!

Miêu Yến như không thể kìm nổi cảm xúc, cô lập tức khóc òa lên lao vào ôm ghì chặt lấy Vũ Minh khóc nức lên từng tiếng.

- Đồ đáng ghét!

Cô nghẹn giọng phát ra âm thanh như ấm ức oán hận, nhưng lại ẩn chứa sự mừng rỡ. Cô giơ nắm đấm lên đánh nhè nhẹ vào ngực Vũ Minh như để xả hận, nhưng vẫn sợ hắn đau lên không dám đánh mạnh.

- Ách, mình vấn còn đau lắm, cậu chẳng thương mình gì cả!

Vũ Minh cười khúc khích giơ đôi tay yếu ớt lên nhẹ nhàng cầm lấy tay Miêu Yến giữ chặt. Miêu Yến dương ánh mắt vẫn còn long lanh những giọt nước lên nhìn khuôn mặt hốc hác của Vũ Minh. Một ngón tay búp măng đẹp đẽ đưa lên vuốt từ khóe mắt xuống đôi môi của Vũ Minh.

- Mình không đang mơ đấy chứ!

Vũ Minh liền tiếp tục khúc khích cười như để chọc ghẹo cô nàng:

- Tất nhiên, cậu đang mơ là cái chắc rồi, tại sao cậu có thể nghĩ đây là sự thực cơ chứ!

Miêu Yến nghe thấy Vũ Minh chọc ghẹo lại tròn xoe đôi mắt, khuôn mặt cô nàng lúc này trông thật giống tiểu Loli. Lại đấm nhẹ một cái vào ngực Vũ Minh cô nàng mím môi cười rồi từ từ đứng dậy lau mấy giọt nước ở khóe mắt.

- Còn trêu mình nữa!

- Miêu Yến!

Vũ Minh cũng thôi bộ dạng diễu cợt với Miêu Yên, mặt giả bộ đanh lại. Miêu Yến thấy vậy liền hốt hoảng, không lẽ cậu bạn mình vừa tỉnh táo lại một chút lúc này lại trở về trạng như cũ.

- Vũ Minh! Cậu, cậu sao vậy!

Nói rồi luống cuống chân tay cứ nhấp nhổm không yên, không biết làm cách nào, cô thực sự không muốn Vũ Minh chỉ tỉnh táo một chốc như vậy rồi lại trở lại như cũ.

- Mình đói!

Vũ Minh lại bật cười nói ra một câu, bộ dạng của Miêu Yến lúc này khiến hắn không thể nhịn nổi cười. Miêu Yến thấy vậy thì liền lặng người, lát sau đôi mắt lại tròn xoe, cô nàng xoay người về phía cửa chống hai tay vào hông miệng mím lại đưa lên.

- Cho cậu nhịn đói, ai bảo dám trêu mình!
Bình Luận (0)
Comment