Bẩm Báo Vương Gia Vương Phi Đến Rồi

Chương 10


Một thời gian sau, ở khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc.

Nàng ngồi trên ghế chống tay lên mặt, mắt dính chặt vào thư tình báo được gửi đến từ quân doanh.

A Thúy bên cạnh kiên trì mài mực cho nàng, mặt hơi ngước lên vẻ tò mò:
"Chủ tử, là chuyện gì vậy?"
"Cũng không có gì quá to tát.

Chỉ là không hiểu vì sao dạo này số lượng đội quân riêng của tân đế lại tăng lên đáng kể khiến ta thấy hơi khó hiểu mà thôi."
A Thúy nghe chẳng hiểu một lời, tiếp tục thắc mắc:
"Quân của tân đế nhiều hay ít thì có liên quan gì đến chúng ta ạ? Dù cho phía tân đế mạnh hay thái thượng hoàng mạnh, chúng ta cứ là quần thần trung thành một lòng với vua là được."
Kim Tịnh Ngọc khẽ lắc đầu, ánh mắt không hề dao động:
"Không phải trung lương nào cũng được trọng dụng, giống như không phải cứ cho đi thì sẽ được nhận lại.

Mà ngươi còn nhỏ lắm, không hiểu được những chuyện này đâu."
"Nô tì năm nay cũng đã mười sáu tuổi…"
Kim Tịnh Ngọc đột nhiên ngồi thẳng người dậy, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào A Thúy:
"Nếu ngươi thật sự đã lớn, sẽ không bị Hy Vận ức hiếp, cũng không giấu ta về sự thật đằng sau."
"Nô tì… nô tì…"
"Thời gian qua ở quân doanh có nhiều chuyện cần thu xếp, ta bận bịu không hỏi đến thì ngươi không định nói ra luôn sao? Từ khi nào A Thúy không chịu khuất phục trước ai lại yếu đuối thế này?"
A Thúy gục mặt xuống đất, hai tay đan lại với nhau run rẩy cả lên.

Nàng ta hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh:
"Chủ tử, nô tì thật sự không muốn giấu người đâu.


Hôm đó Hy Vận đã đánh nô tì rất đau, dù cố đánh trả nhưng cũng không thể địch lại thân thủ của ả ta.

Không chỉ vậy, ả còn nói nếu dám kể sự thật cho người biết, nhất định sẽ không tha cho cả nhà nô tì nữa, cho nên…"
"Hy Vận đó chỉ giỏi hù dọa thôi.

Ả ta có thể làm gì được gia đình của ngươi chứ?"
"Nô tì không biết, nhưng nô tì thấy ả có đến mấy hình xăm trên người trông cực kì đáng sợ, nô tì nghĩ ả nhất định không phải người tầm thường cho nên mới…"
A Thúy vừa nói vừa run, mồ hôi nhễ nhại ướt cả trán.

Kim Tịnh Ngọc khẽ lắc đầu, A Thúy dù sao cũng mới mười sáu tuổi, vừa bị đánh, vừa bị hù dọa như vậy đương nhiên là phải sợ rồi.
"Thôi được, ta không truy cứu chuyện này nữa, nên ngươi không cần phải sợ.

Gia đình ngươi ta sẽ nhờ phụ thân thu xếp cho vào ở trong thừa tướng phủ, như vậy nhất định sẽ được đảm bảo an toàn.

Bây giờ ngươi lui ra trước đi."
A Thúy rưng rưng nước mắt, lùi xuống mấy bước quỳ lạy Kim Tịnh Ngọc rồi lập tức lui ra.

Kim Tịnh Ngọc ngồi nhìn theo bóng nàng ta, thở dài thườn thượt.

Trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt đầy mưu cơ cầu lợi của Hy Vận.

Có thể khiến một A Thúy bề ngoài đanh đá trở nên yếu đuối thế này, còn có cả hình xăm trên người, quả thật không phải một nữ nhân đơn giản.
Hình xăm ở Sở Quốc không được ưa chuộng đối với nữ nhân, thường chỉ có nam nhân mới xăm hình.

Vậy mà Hy Vận không chỉ một mà có đến mấy hình xăm, nói ả là con gái nhà lành, có trời mới tin!
Nghĩ rồi, Kim Tịnh Ngọc đứng phốc dậy, vội đến không thèm cuối lại tay áo cho ngay ngắn, lật đật chạy đi tìm Tư Dạ Hành Vũ.


Loại nữ nhân tâm cơ khó đoán, lai lịch bất phân như Hy Vận sao có thể giữ lại trong phủ? Lần này nhất định nàng phải vạch mặt ả ta cho bằng được!
 
Ở tòa vọng lâu nằm giữa ngự hoa viên vương phủ, Tư Dạ Hành Vũ dáng vẻ phong nhã không chút bụi trần đứng cạnh bờ hồ đầy hoa sen trắng.

Hoa sen nở rộ từng đóa thơm ngát cả khoảng trời, nhưng hắn không nhìn hoa, lại chỉ ngắm nữ nhân yêu kiều được họa lên như thật trong tranh vẽ.
Kim Tịnh Ngọc từ xa bước đến, vốn còn định hành lễ với đối phương nhưng lại thấy thoát ẩn thoát hiện trong tranh vẽ hắn đang xem là hình bóng của một nữ tử.

Nàng gằn giọng, vờ như không nhìn thấy:
"Vương gia, chàng đang xem gì vậy?"
Tư Dạ Hành Vũ giật cả mình, lật đật cuộn bức tranh lại đặt xuống bàn, bộ dạng vô cùng lúng túng:
"Ta… ta đâu có làm gì.

Nhưng mà sao đột nhiên nàng lại xuất hiện ở đây?"
Kim Tịnh Ngọc nhìn đối phương bằng nửa con mắt, tỏ vẻ khinh thường:
"Ta chỉ là tình cờ đi dạo, không ngờ lại có thể bắt gian tại trận."
"Cái gì gọi là bắt gian tại trận?"
Kim Tịnh Ngọc trừng mắt nhìn đối phương, tiến lại cầm bức tranh trên bàn, giơ ra trước mặt hắn:
"Chính là cái này! Chàng nói thế nào cũng là phu quân của ta, vậy mà lại lén lút ở đây xem tranh họa nữ nhân khác?"
"Nàng đừng ăn nói hàm hồ!"
"Ta không ăn nói hàm hồ! Chàng nói cho ta biết, người được họa trong tranh là ai?"
Kim Tịnh Ngọc tức đến đỏ cả mắt.

Nàng chỉ muốn hỏi để xác minh, thực chất trong đầu chỉ hiện lên mỗi suy nghĩ rằng người đó chính là Hy Vận.


Nếu Tư Dạ Hành Vũ thích nàng ta đến mức họa cả tranh để ngắm, vậy nàng còn lời nào để tố giác nữa chứ?
Không đợi đối phương có cơ hội đáp lời, Kim Tịnh Ngọc không hỏi mà tự ý mở bức tranh ra.

Nhìn thấy khuôn mặt của người trong tranh, nàng bỗng dưng cười khổ, thực chất không biết là nên vui hay buồn.

Nàng ngước mặt lên nhìn hắn, mí mắt hơi lay động:
"Chàng… đang xem tranh của An Bình sao?"
"Ta…"
Kim Tịnh Ngọc thở dài, mũi hơi đo đỏ, đầu gật gật liên tục như hiểu ra điều gì:
"Ban đầu ta cứ ngỡ người trong tranh là Hy Vận nên mới tức tối đến như vậy, bây giờ cũng đã sáng tỏ cả rồi.

Không ngờ ngoài hết lòng bảo vệ Hy Vận, Nhị vương gia còn thầm thương trộm nhớ cả An Bình."
Tư Dạ Hành Vũ chau mày, không hiểu vì sao Kim Tịnh Ngọc lại có thái độ kì lạ như vậy với hắn:
"Từ khi nào mà nàng lại dùng cách xưng hô xa lạ đó với bổn vương? Còn nữa, ta đã hết lòng bảo vệ Hy Vận khi nào? Có phải là nàng không chịu nổi cảnh phu quân mình có tình cảm với người khác nên mới ăn nói lung tung như vậy?"
"Đã hai lần rồi, Vương gia.

Chàng chưa từng tin lời ta mà luôn mệnh bênh vực cho Hy Vận.

Chuyện này chàng còn rõ hơn cả ta, chỉ cần không phải người mất trí thì có thể nhớ rõ từng chi tiết.

Còn nữa, ta thừa nhận với chàng ta chính là loại nữ nhân như chàng nói đấy, cho nên đừng xem tranh của nữ tử khác trước mặt ta!"
Kim Tịnh Ngọc uất ức nói hết lòng mình, tay vung mạnh khiến bức họa văng xuống rìa hồ sen.

Tư Dạ Hành Vũ lật đật chạy đến nhặt nó lên, may mà chưa bị ướt.
Kim Tịnh Ngọc thở mạnh mấy hơi liền, thực chất không muốn nhìn nam nhân trước mặt thêm phút giây nào nữa:
"Quả nhiên… quả nhiên là trân trọng người đó đến như vậy.

Được rồi vương gia, chàng cứ ở đây ngắm nhìn nữ nhân của chàng, ta sẽ không ở đây làm chướng tai gai mắt."
Nói rồi nàng quay gót rời đi nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Tư Dạ Hành Vũ làm cho chân khựng lại.
"Khoan đã!"

"Chuyện gì?"
"Trong mắt nàng, ta là kẻ háo sắc đến mức đã có phu nhân lại còn ham mê người này, tơ tưởng người kia?"
Kim Tịnh Ngọc quay đầu lại nhìn đối phương, cười nhếch mép như khinh bỉ:
"Còn không phải sao?"
Tư Dạ Hành Vũ chợt bật cười thật lớn, không rõ đang vui hay buồn, sung sướng hay đau khổ.

Hắn cười đến mức sắp trào cả nước mắt, lại cho tay vào vạt tay áo lấy ra một sớ thư ném cho Kim Tịnh Ngọc.

Nàng vội bắt lấy, mở ra để xem thử, bên trong là khẩu dụ của thái thượng hoàng về việc ban con gái của Đại lễ bộ thượng thư Hoàng thị cho Tư Dạ Hành Vũ làm trắc phúc tấn.
"Đây là…"
"Không phải đối với nàng ta chính là một tên phàm phu tục tử, đam mê tửu sắc sao? Vậy ta sẽ cho nàng biết mùi vị của việc có một phu quân vô cùng háo sắc.

Ba ngày nữa Hoàng thị sẽ nhập phủ làm trắc phúc tấn.

Đến lúc đó không chỉ có nàng ta, ta cũng sẽ phong cho Hy Vận làm thiếp, như vậy đã đủ khiến nàng hài lòng chưa?"
Kim Tịnh Ngọc nghe như sét đánh ngang tai, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Nàng còn cứng rắn đến mức có thể hành lễ với đối phương:
"Tạ vương gia đã luôn lo nghĩ cho ta, vì muốn khiến ta hài lòng còn cưới một lượt hai người thiếp khác."
Dứt lời, nàng phủi áo rời đi như bao lần đối thoại khác với Tư Dạ Hành Vũ.

Hắn đứng như trời trồng nhìn theo bóng nàng, có chút không cam tâm.
Thì ra dù hắn có lấy thêm bao nhiêu thiếp thất cũng không khiến nàng bận tâm lấy một lần.

Hắn thở dài, tựa lưng vào cột, mắt buồn rũ rượi nhìn nữ nhân trong bức tranh:
"Tại sao vậy, Vương phi? Rõ ràng chỉ cần là nàng nói không thích Hy Vận, ta liền đuổi nàng ta ra khỏi phủ.

Tại sao vậy…".

Bình Luận (0)
Comment