Tám giờ tối là khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ cả mọi gia đình sau bữa tối.
Tiếng trẻ con nô đùa với bố mẹ đến những người sống ở dưới tầng cũng nghe thấy.Thông thường, Nhan Khuynh sẽ nằm trên giường xem video hoặc tâm sự trên internet.
Đương nhiên cô cũng không tán gẫu với quá nhiều người, cơ bản là nói chuyện với mẹ của Chúc Dương và bà chủ, hiện tại còn có thêm Hướng Vãn.Sau sự cố ở gia đình họ Chúc, mẹ Chúc Dương đã đứng ra lập một nhóm chat gồm Nhanh Khuynh, Chúc Dương, bố của anh và gia đình bà chủ.
Sau này Nhan Khuynh và Hướng Vãn trao đổi WeChat, khi cô ấy biết được sự tồn tại của nhóm chat thì nằng nặc đòi xin vào.
Tiếp đến Lương Hải, anh ta cũng năn nỉ ỉ ôi để được vào nhóm, cuối cùng bằng da mặt dày như bê tông của mình để được thêm vào, khiến cho nhóm chat càng trở nên sôi nổi hơn.Người ta thường nói ba người phụ nữ xúm lại sẽ thành cái chợ, đằng này tính cả Hướng Vãn nữa thì trong nhóm chat đã có 4 người.
Mà hai bố con Chúc Dương, ông chủ môi giới và Lương Hải lại trở thành vật làm nền.Nhan Khuynh nằm trên giường, cô nghĩ mãi không ra rốt cuộc nhà hàng xóm đã xảy ra chuyện gì chứ? Cuối cùng cô quyết định chia sẻ những nghi vấn của mình vào nhóm chat.Nhan Khuynh: [Tôi cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu bé và mẹ cậu ấy rất kì lạ.
Quan trọng là bà mẹ, cơ thể cô ta giống như người đã chết.
Nhưng tại sao lại chết nhanh như vậy được? Lúc chiều tôi còn thấy cô ta xách giỏ đi chợ.]Mẹ Chúc Dương nghe xong cũng không thể tưởng tượng nổi: [Chính xác! Hơn nữa nghe con nói thì cậu bé kia có chướng ngại tâm lý phải không? Tại sao người mẹ kia lại mặc kệ con của mình chứ? Người phụ nữ kia còn là bà chủ gia đình, không phải bận rộn công việc tới mức không phát hiện ra được.
Đứa bé kia lúc nào cũng nằm dưới mí mắt cô ta, sao có thể không biết được chứ?]Bà chủ thở dài, nói một câu trả lời khác: [Có lẽ là bị bạo lực gia đình.]Cũng không thể trách Nhan Khuynh và mẹ Chúc Dương được, trước khi xuyên sách cô từng xuất thân danh môn, từ bé đã học nghệ với sư phụ ở trên núi, sau khi xuất sư cũng là người tiếng tăm lẫy lừng trong giới huyền học, chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện khốn nạn này.
Không cần phải đề cập đến mẹ Chúc Dương nữa, mặc dù có một người chị gái không tốt, nhưng đổi lại bố mẹ bà ấy đều rất tốt.
Sau này, mẹ Chúc Dương kết hôn với cha Chúc Dương, bà ấy vẫn luôn được chồng và con trai bảo vệ, cũng chưa từng được trải nghiệm những loại chuyện như thế này.Thật ra suy nghĩ của Hướng Vãn cũng giống như bà chủ: [Chỉ có chứng kiến cảnh mẹ bị bố bạo lực gia đình vô số lần, cậu bé mới có hành động trút giận tàn bạo như vậy.
Không phải cậu nói trên người cô ta có mùi máu sao? Chắc có lẽ là vết thương chưa kịp đóng vảy.]Nhan Khuynh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: [Nhưng bạo lực gia đình phải phát ra tiếng động chứ?]Chờ đã? Không có tiếng động gì sao? Nhan Khuynh sững sờ, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao cô luôn một mực cảm thấy không khỏe.
Bởi vì từ ngày cô chuyển tới đây, căn hộ bên cạnh chưa từng phát ra bất cứ âm thanh nào cả.Nếu như là một gia đình bình thường, ít nhất vào buổi tối cũng phải có âm thanh từ TV phát ra chứ!Nhưng căn hộ bên cạnh chưa từng có điều đó.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng cô lắng tai chú ý nghe động tĩnh ở căn hộ kế bên.
Sự im lặng kì lạ này liên tục kéo dài đến mười hai giờ đêm.Nhan Khuynh nhắn trong nhóm: [Tớ nghĩ những gì cậu nói có thể là sự thật.]Cô muốn hỏi Hướng Vãn và bà chủ xem bình thường nếu gặp chuyện này họ sẽ giải quyết như thế nào.
Nhưng vào lúc này, Nhan Khuynh nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ, tiếp theo là âm thanh của cái gì đó đang chạy dọc theo hành lang đi vào lối thoát hiểm khẩn cấp.Phản ứng đầu tiên của Nhan Khuynh là chạy ra xem, cô nhắn vào nhóm chat một tiếng coi như thông báo rồi thay giày chạy ra bên ngoài, cô cảm thấy có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.Mẹ Chúc Dương lo lắng: [Tiểu Nhan đợi một chút, để cô gọi chú và Chúc Dương sang với con.]Bà chủ cũng chạy nhanh về nhà lôi chồng dậy: “Anh nhanh chạy lên xem tiểu Nhan, em nghĩ rằng chuyện của nhà hàng xóm kế bên con bé không hề đơn giản đâu.”Bà chủ đương nhiên biết chuyện bạo lực gia đình này là loại phiền phức nhất, Nhanh Khuynh còn trẻ người non dạ, bà ấy sợ cô gặp phải chuyện gì bất trắc.Bản thân Nhan Khuynh cũng không để ý được nhiều như vậy, cô tranh thủ thời gian lúc mở cửa, nói với bà chủ và mẹ Chúc Dương một câu: [Mọi người không cần lo lắng, con có thể lấy một địch mười đó!]Nhắn xong câu này, Nhan Khuynh mở cửa chạy thật nhanh ra ngoài.Đúng như dự đoán, cửa thoát hiểm mở toang, Nhan Khuynh đi lên trên sân thượng của tầng cao nhất, cô gặp được cậu bé lúc chiều.Trước mặt cậu là con búp bê vải được móc ra từ bãi rác, cậu ấy đang điên cuồng xé rách nó, trên mặt đều là nước mắt, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng không phù hợp với độ tuổi.
Đột nhiên Nhan Khuynh hiểu ra, cậu bé không phải đang phát điên, cũng không phải gặp chướng ngại về tâm lý, mà cậu ấy đang tuyệt vọng, chỉ có thể tìm cách trút giận.“Em…” Nhan Khuynh gọi một tiếng làm cậu bé đang bùng nổ cảm xúc giật mình.Cậu bé không nghĩ tới giờ này còn có người ở trên sân thượng, cậu ấy hoảng loạn nhìn Nhanh Khuynh.
Đột nhiên cậu bé tỉnh tảo lại, lập tức ném đồ trên tay xuống đất.“Em không sao chứ?” Nhan Khuynh cố hết sức hỏi cậu bé bằng giọng nói nhẹ nhàng.Cậu bé mấp máy môi, nhưng lại không thốt ra được lời nào.“Em có cần giúp đỡ không?”Cậu bé hơi do dự một chút, sau đó đường như nghĩ tới cảnh tượng khủng khiếp nào đó, cậu ấy vội vàng lắc đầu thật mạnh, cậu bé lao nhanh tới cánh cửa thoát hiểm định chạy trốn.Nhưng động tác của Nhan Khuynh nhanh hơn rất nhiều, cô túm cổ áo cậu bé, ôm cậu ấy vào lòng, một giây sau cô cảm thấy toàn thân rét buốt.Dưới bộ quần áo có vẻ sạch sẽ chỉnh tề, ở đâu cũng có những vết thương xanh tím, không chỗ nào lành lặn, thậm chí ở vị trí gần trái tim còn có miệng vết thương đang chảy máu.“Là bố của em làm à?” Nhan Khuynh lập tức đoán được đối tượng làm ra hành vi bạo lực gia đình.Cậu bé không trả lời, cậu ấy vùng vẫy trong sự tuyệt vọng.
Nỗi sợ hãi trong mắt cậu bé như muốn hóa thành thực thể khi nghe thấy Nhan Khuynh nhắc đến bố mình.Nhan Khuynh quan sát, cô hỏi lại: “Bây giờ ông ta có ở nhà không?”“…”“Ông ta lại đánh mẹ con em à?”“…” Rốt cuộc lần này cậu bé cũng chịu mở miệng, cậu ấy khóc nấc lên, giọng nói nhỏ bé yếu ớt như mèo còn vừa mới chào đời.“Mẹ, mẹ sắp chết, chảy rất nhiều máu…”Hỏng rồi! Nhan Khuynh ôm chặt cậu bé rồi vội vàng chạy nhanh xuống dưới lầu.“Mở cửa!” Nhan Khuynh dùng sức đập mạnh cửa nhưng không có bất cứ ai đáp lại.
Thậm chí nhà kế bên cũng bị quấy rầy, mở cửa ra xem tình hình, nhưng cánh cửa trước mặt cô giống như không có ai ở nhà.Xem ra đã có chuyện xảy ra rồi.Nhan Khuynh nóng nảy, cô bảo cậu bé tránh sang một bên.
Sau đó nhấc chân, đá mạnh vào cánh cửa trước mặt.“Uỳnh” một tiếng, cánh cửa bị Nhan Khuynh phá vỡ.
Cô kéo tay cậu bé chạy nhanh vào trong phòng.Quả nhiên trong phòng ngủ, một tên đàn ông mặt mày dữ tợn đang cầm dao khắc chữ trên vai người phụ nữ.Người phụ nữ kia bị bịt miệng, đau đến mức ngất đi, cả người bê bết máu đổ gục trên nền đất..