Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 32

Trong quán cà phê trang trí đơn giản, Bạch Hi ăn như hổ đói, không ngừng kể khổ, cuối cùng hỏi: “Cậu thì sao?”

“Tôi?” Thiều Nhiễm chống cằm, nghĩ nghĩ mở miệng nói, “Trong nhà đang nuôi một con mèo trong kì động dục.”

“Hả,” trong miệng Bạch Hi nhét đầy đồ ăn, “Sau đó thì sao?”

“Theo lý thuyết kì động dục hẳn là….,” Thiều Nhiễm nheo mắt lại, tới gần người này thần bí nói, “Tóm lại ta hoài nghi con mèo ở nhà ta bị lãnh cảm.”

Cách hai người đang thân thiết cùng nhau nói chuyện, nùng tình mật ý, rất là ân ái, cùng Du Khinh Trần đang lạnh mặt hình thành hai cảnh đối lập.

Thiều Nhiễm đang cùng người ta nói chuyện con “mèo” nhà mình, đột nhiên sợ run cả người, vừa mới ngẩng đầu, Du Khinh Trần không biết từ nơi nào xông ra, nghiêm mặt đứng ở giữa bàn.

Du Khinh Trần không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của gian phu kia, bình tĩnh nhìn Thiều Nhiễm, sau một lúc lâu tầm mắt chuyển qua trên tay hai người đặt quá gần, yên lặng ăn dấm chua một lát.

“Thật khéo,” Thiều Nhiễm không hề có tự giác bị bắt gian, “Anh sao lại ở đây vậy?”

…. Lúc này là lúc nào mà còn giả vờ bình tĩnh! Quả nhiên tâm con người, như kim đáy biển!

Du Khinh Trần không nói gì, khí tràng quanh thân thực khủng bố.

Ba người ngồi cùng bàn, không khí có chút vi diệu. Không biết có phải là bị ảo giác hay không, Bạch Hi cứ cảm thấy lạnh run, vội vàng tìm đề tài nói cho ấm áp: “Mèo nhà cậu thế nào?”

“Hả?” Trong lòng Thiều Nhiễm nhất thời không phản ứng kịp, mặt lộ vẻ mê mang, “Mèo gì?”

Bạch Hi: “Chính là con đang động dục nhà cậu…..”

“Khụ khụ!” Thiều Nhiễm nhớ tới những gì mình vừa rồi bàn luận, trong lòng cả kinh, suýt nữa bị nước trái cây làm sặc chết.

Du Khinh Trần rút ra khăn tay, đem nước ở khóe miệng con người này lau khô.

Thiều Nhiễm ẩn tình nhìn Du Khinh Trần nhà hắn vừa ngoan vừa ôn nhu. Sau đó Du Khinh Trần nhà hắn vừa ngoan vừa ôn nhu nhìn về phía Bạch Hi, hỏi: “Mèo gì?”

Thiều Nhiễm nghĩ thầm không tốt, lập tức nháy mắt với Bạch Hi: đừng nói! đừng nói!

Lúc này Bạch Hi đột nhiên muốn được giãi bày, không nhận được ánh mắt của bạn thân, miệng đùng đùng nói ra: “Tôi nói cho anh biết, gần đây Thiều Nhiễm rất đau đầu, bởi vì con mèo nhà hắn rõ ràng đang trong thời kì động dục, nhưng mèo cái câu dẫn như thế nào cũng không phản ứng, hắn nhịn không được hoài nghi có phải hay không…..”

Bạch Hi nói được một nửa liền quyết đoán im miệng, bởi vì Thiều Nhiễm dùng chân đạp hắn!

Du Khinh Trần thản nhiên  nói: “Có phải hay không….?”

Bạch Hi há mồm, kế tiếp ba chữ theo miệng bay ra: “bị lãnh đạm.”

Vừa dứt lời, Thiều Nhiễm liền cảm thấy khí tràng trên người Du Khinh Trần phát ra càng ngày càng nặng, ở trong lòng yên lặng đốt một cây nến cho mình.

“Thật không?” Du Khinh Trần liếc mắt nhìn Thiều Nhiễm một cái.

Thiều Nhiễm nhanh chóng lắc đầu!

“Hử…..” Bạch Hi cảm giác không khí giữa hai người không thích hợp, không rõ nên hỏi: “Sao vậy? có gì không đúng sao?”

Du Khinh Trần nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng biết con mèo kia.”

Thiều Nhiễm: “…..”

Giọng Du Khinh Trần thực bình tĩnh, nhìn Thiều Nhiễm: “Thì ra mèo nhà cậu là bị lãnh đạm.”

“Không đúng không đúng!” Thiều Nhiễm ý đồ cứu vớt lại một chút, ánh mắt sáng ngời, “Kỳ thật  mèo nhà tôi rất uy vũ hùng tráng!”

“À,” Du Khinh Trần giương mắt, « Vậy nhà em nuôi mấy con mèo?”

Thiều Nhiễm: “Một con, chỉ một con.”

Du Khinh Trần: “Đưa anh đi xem còn mèo kia.”

“Đây đây…..” Thiều Nhiễm ấp a ấp úng, ánh mắt hơi trốn tránh, “Không tốt lắm đâu….”

Bạch Hi không hiểu ra sao, hai người này thế nhưng vì một con mèo thảo luận lâu như vậy.

“Có phải nên về nhà hay không? Mèo nhà em đang chờ em đó.” Ba chữ chờ em nói rất là chậm, tràn ngập ý tứ hàm xúc.

Thiều Nhiễm hơi muốn khóc, cảm thấy trời sắp xụp đổ, thậm chí muốn lập cả di chúc.

“Xin lỗi, chúng tôi đi trước đây.” Du Khinh Trần nói xong liền chuẩn bị đứng dậy.

“Này…” Thiều Nhiễm bình tĩnh uống một ngụm nước, hắng hắng giọng, “Em còn có việc, anh đi trước đi.”

Du Khinh Trần nghe vậy, mặt lạnh đi vài độ: “Em còn có chuyện khác sao?”

Thiều Nhiễm: “….”

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “Lại đi gặp ai sao?”

Thiều Nhiễm: “…”

Du Khinh Trần đi ở phía trước, Thiều Nhiễm đi ở phía sau oán thầm, làm gì phải đến nỗi vậy, keo kiệt như vậy….

Trong thang máy im lặng đến đáng sợ, con số không ngừng đi lên trên, có lẽ khí tràng trên người Du Khinh Trần rất đáng sợ, có lẽ trong không gian kín mít mang đến cảm giác bất an, trong lòng Thiều Nhiễm rụt rè, luôn luôn có dự cảm không rõ.

Ra thang máy, Du Khinh Trần bình tĩnh mở cửa, một tay kéo con người này đi vào, đóng cửa lại. Vừa vào cửa liền đem người đặt lên cửa, nắm cằm người này, hung hăng hôn lên.

Hai người từ cửa dây dưa tới sô pha, Du Khinh Trần chống tay hai bên con người này, đột nhiên cầm lấy một đồ vật này nọ, vừa nhìn lại, là một đạo cụ ban ngày người nào đó đã tịch thu.

Trước mắt Thiều Nhiễm tối sầm: “Anh bình tĩnh một chút! Đừng xằng bậy!”

Du Khinh Trần nhìn mắt Thiều Nhiễm, lại nhìn  chít chít giả, cau mày đem đồ vật này ném sang một bên, ngăn chặn môi Thiều Nhiễm.

Thiều Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, ngoan ngoãn ôm cổ người này.

Trong lúc vô tình lại đụng vào đồ vật này nọ, động tác Du Khinh Trần hơi ngừng lại, cầm lên nhìn.

Thiều Nhiễm kiến thức rộng rãi liền nhận ra đây là trứng rung trong truyền thuyết! nhịn không được giật mình một cái, lấy lòng ôm lấy cổ người này: “Cái này cũng không được….!”

Du Khinh Trần lẳng lặng nhìn con người này.

Thiều Nhiễm chống lại ánh mắt của người này, trong lòng lo sợ: “Khẩu vị của anh không thể nặng như vậy! tiến hành theo chất lượng, trước không thể chơi mạnh như vậy!”

Du Khinh Trần một lần nữa chặn môi con người này, đem thứ gì đó ở trong tay ném sang một bên, khi hôn đến mù mịt thì đụng đến một vòng tròn.

Thiều Nhiễm: “….” Trời ơi, đây không phải là trời muốn giết tôi chứ.

Du Khinh Trần không để ý tới đạo cụ không biết tên này, ôm lấy Thiều Nhiễm nhẹ nhàng hôn môi, Thiều Nhiễm mơ mơ màng màng cùng quên toàn bộ những mớ hỗn độn vừa rồi, ôm cổ người này đáp trả, miệng nhịn không được tràn ra hai tiếng rên.

Động tác Du Khinh Trần dần thô bạo lên, lôi kéo quần áo con người này, ngay khi Thiều Nhiễm nghĩ mình đích xác là sẽ bị ăn, Du Khinh Trần đột nhiên ngừng lại, ghé vào cổ con người này thở hổn hển, như là cực lực nhẫn nại cái gì.

Hơi thở phun ở cổ mình rất là nóng rực, Thiều Nhiễm bị trêu chọc càng thêm khó nhịn, ngực nhẹ nhàng phập phồng.

“Nhắm mắt.” Du Khinh Trần đột nhiên che mặt con người này.

Thiều Nhiễm phối hợp nhắm mắt lại: “Còn…. Còn muốn tiếp tục hay không…..”

Nói được một nửa liền cứng đờ, bởi vì hắn cảm giác được tay biến thành lông xù….. đệm thịt.

Trong không khí thực im lặng, Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, thử gọi tên người này: “Du Khinh Trần.”

Không ai trả lời.

Thiều Nhiễm bị bịt ánh mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, hơi lo lắng, liền nâng tay đi sờ, ngón tay vừa chạm vào thân thể liền phản xạ rụt tay về.

Thiều Nhiễm: “!!!”

Du Khinh Trần nghĩ bị con người này ghét bỏ, đem ánh mắt con người này bịt càng chặt.

Thiều Nhiễm mềm yếu nói: “….. lông xù thực chói mắt.”

Móng vuốt trên ánh mắt cứng đờ, hơi giảm độ mạnh yếu một chút.

Thiều Nhiễm giơ tay dò xét đầu người này, chuẩn xác không lầm sờ phải lỗ tai hồ ly, cố ý nói: “Đây là cái gì?”

Hồ ly không nói lời nào.

Thiều Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Buông tay trước.”

Tay, hoặc móng vuốt rốt cục rời khỏi ánh mắt.

Khi nhìn thấy chín cái đuôi lông xù đang làm bộ thực uy phong, Thiều Nhiễm há miệng thở dốc, nửa ngày cũng không nói ra một câu.

Hồ ly nghĩ mình bị ghét bỏ, ánh mắt chậm rãi ảm đạm xuống.

“Đừng hiểu lầm!” thấy vẻ mặt cô đơn của hồ ly, Thiều Nhiễm rốt cuộc bỏ qua sự chấn kinh, nhanh chóng dỗ dành nói, “Em chỉ là có chút kinh ngạc nho nhỏ thôi, không có ghét bỏ anh, đừng khó chịu.”

Hồ ly lớn không nghe, lông trên người thương tâm cuốn cuốn.

Thiều Nhiễm: “Không được khổ sở.” mẹ nó, rõ ràng bị kinh hách chính là tôi được không? Sao lại ủy khuất như vậy?

Hồ ly lớn nhìn con người này.

“Màu trắng, không…..” Thiều Nhiễm cẩn thận che chở hồ ly tâm đang yếu ớt, đúng lúc sửa miệng, “Lông màu bạc rất là khốc, mùa đông không lạnh, mùa hè còn có thể làm gối ôm, lông xù toàn thân thật đáng yêu.”

Lông xù toàn thân, vừa nghe thấy rất ngốc. Cửu vị điện hạ hơi không vui, lông trên đầu thương tâm cuộn cuộn lại.

Thiều Nhiễm thật cẩn thận vuốt lông đầu hồ ly đang cuốn lên, tâm tình phức tạp. Tôi một con người bị dọa sợ ngược lại đi an ủi một cửu vĩ hồ ly đi dọa người khác, người ta con đang thương tâm, thế giới này tột cùng là làm sao vậy?

** hết sức căng thẳng, thế nhưng biến thành như vậy, Du Khinh Trần cảm giác ác ý mạnh mẽ đến từ vận mệnh của mình.

Cho đến khi tâm tình của con hồ ly nào đó bình phục lại, Thiều Nhiễm mới dám nói giỡn: “Sao đang tốt mà lại biến thành chó?”

Hồ ly mới vừa bình phục tâm tình mặt liền trầm xuống.

Thiều Nhiễm nghiêm mặt nói: “Anh là con chó đẹp nhất mà em từng thấy!”

Lông toàn thân của cửu vĩ điện hạ đều biến đen.

“Có phải thực đáng tiếc hay không,” Thiều Nhiễm nhẹ nhàng vuốt lông cho người này, thở dài nói: “Mắt thấy sắp ăn được tới miệng.”

…… lông của cửu vị điện hạ liều mạng cuốn, ý đồ làm cho người ta biết mình không vui.

Thiều Nhiễm lần này không có giỗ người này, tiếp tục hướng miệng vết thương sát muối: “Nên sẽ không biến trở về được đi?”

Cửu vĩ điện hạ: “….”

“Anh biến,” Thiều Nhiễm đùa với hồ ly lớn, mờ ám nói, “Biến thành người sẽ cho anh ăn.”

Hồ ly lớn thật cố gắng biến đổi, nhưng lông đều nghẹn đỏ nhưng không biến lại hình người được.

“Thật đáng thương,” Thiều Nhiễm không phúc hậu ôm lấy cái đầu lông xù, tâm tình sung sướng, “Vậy thì sẽ không thể ăn thịt….”

Tự mình vui sướng khi người khác gặp họa, thân thể Thiều Nhiễm đột nhiên cứng đờ, những lời nói còn chưa nói ra cũng không dám nói ra nữa, bởi vì hai chân đệm thịt nặng trịch đăng hung tợn đặt trên ngực mình!

Hồ ly lớn gãi gãi ngực người này.

Một cỗ tê dại chạy khắp toàn thân, Thiều Nhiễm trừng lớn ánh mắt, cảm giác hông mình tê rần, cả người nhũn ra.

“Thối, hồ ly thối,” hơi thở Thiều Nhiễm lại bắt đầu không ổn, thanh âm hơi run rẩy, “Đừng xằng bậy.”

Hồ ly thối được một bước lại muốn tiến một thước động động móng vuốt.

“Anh…..,” Thiều Nhiễm đặt mình trên người hồ ly, mặt đỏ bừng, “Anh sờ chỗ nào? Không không đúng, anh lấy cái gì cào vậy….?”

Một cái đuôi nào đó rất tự giác tiến vào trong quần áo, cong cong  phía cuối của mình, một cái đuôi khác thì linh hoạt đảo quanh trên bụng nhỏ, một cái khác nữa thì tiến vào trong quần, đang hướng tới nơi không thể miêu tả.

Cảm giác đuôi càng  ngày càng hạnh kiểm xấu, Thiều Nhiễm kiên trì đẩy tay người này, không nghĩ có thể dễ dàng đẩy hồ ly sang một bên.

Thiều Nhiễm  hơi sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hai tay mình,…. Sức mạnh như vậy mà cũng lớn vậy sao?

Hồ ly lớn cũng hơi sửng sốt, tiếp tục bổ nhào vào người con người này.

Sau đó, Thiều Nhiễm không cần tốn sức đẩy hồ ly sang một bên.

Cửu vĩ điện hạ không chút suy nghĩ, tiếp tục không chịu thua bổ nhào vào người con người này.

Tại lúc thời khắc tình cảm mạnh liệt lại biến thành nguyên hình đã đủ khổ sở, Thiều Nhiễm thật sự không muốn làm cho hồ ly lại thương tâm, vì thế làm bộ như thực dùng sức đẩy hồ ly ra.

….

Lập lại vài lần, cửu vĩ điện hạ rốt cục buông tha, lạnh lùng bễ nghễ liếc mắt nhìn con người này, tỏ vẻ kỳ thật đối với con người này cũng không phải thực hứng thú, nhưng nhóm đuôi đã ảo não hạ xuống, bán đứng nội tâm của mình.

Thiều Nhiễm không phúc hậu ôm bụng, cười đến chảy nước mắt: “Ha ha ha ha em chưa bao giờ thấy qua con hồ ly yếu như vậy!!!”
Bình Luận (0)
Comment