Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 50

Du Khinh Trần ôm gối ôm xem TV, phía sau còn kéo chín cái đuôi hùng vĩ.

Thiều Nhiễm sửng sốt, không thể tưởng tượng mở lớn miệng: “Sao lại lộ đuôi ra?”

Du Khinh Trần cũng không kiêu ngạo, chỉ cao lãnh liếc con người này một cái, ném gối ôm trong tay lên sô pha: “Lại đây.”

Thiều Nhiễm biết rõ phẩm hạnh của lông xù, hơi do dự, chậm rì rì đi qua.

Quả nhiên mới vừa ngồi xuống cạnh người này, nhóm lông xù liền quấn lấy, cực kỳ nhiệt tình. Không hề rụt rè, còn cơ khát, giống như đói bụng mấy ngàn năm.

Tuy rằng thường xuyên bị lông xù công kích, nhưng Thiều Nhiễm vẫn bị tư thế này làm hoảng sợ.

….. dọa người. Du Khinh Trần cao lãnh lắc đuôi, đem đuôi rụt về. sau đó giơ tay đem Thiều Nhiễm ôm vào ngực, vô cùng thân thiết cọ cọ mặt con người này, coi như chuyện gì cũng không xảy ra.

Cuối cùng cũng thoát khỏi lông xù, Thiều Nhiễm thoải mái nằm ở trong ngực người này.

Vui mừng không bao lâu, vẻ mặt liền trở nên vi diệu, Thiều Nhiễm hắng hắng giọng: “Du Khinh Trần tay anh?”

Du Khinh Trần bình tĩnh thu tay, đầu ngón tay vẫn hồng: “Tập trung xem TV.”

Một lát sau, Thiều Nhiễm thật sự không nhịn được, xê dịch thân mình, nhỏ giọng nói: “Đừng sờ bậy….”

Du Khinh Trần: “Tập trung chút, đừng nghĩ bậy.”

“….” Thiều Nhiễm nắm tay trừng mắt người này, “Sờ nữa thử xem!”

Du Khinh Trần chỉ đành hôn một cái lên khóe miệng con người này, còn nghiêm túc giải vây cho mình: “Bình thường sẽ không như vậy, kì động dục không khống chế được mình.”

Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, nhẫn nhịn không nói gì.

“Kì động dục phải tha thứ nhiều,” Du Khinh Trần xoa xoa mông con người này, sau đó còn cắn lỗ tai, “Chịu đựng một chút là qua.”

“….” Thiều Nhiễm hít sâu, bình tĩnh nói lý lẽ với người này, “Kỳ động dục của anh liên tục vài năm? Có phải lâu quá sẽ quá đáng hay không?”

Du Khinh Trần thản nhiên “ừ” một tiếng, trong giọng nói còn có chút kiêu ngạo.

Thái dương Thiều Nhiễm co giật, nhịn không được lấy gối ôm đập người này: “Cho nên?”

Du Khinh Trần đem cả gối ôm cùng người ôm vào trong lòng, thanh âm tủi thân nói: “hiện tại đã khống chế được đuôi, tiến bộ không ít.”

“Này,” Thiều Nhiễm không thay đổi, ý trí sắt đá ép hỏi, “kỳ động dục khi nào chấm dứt?”

Hồ ly chế giễu lại: “Em thì sao? Kì động dục của em khi nào thì chấm dứt?”

Thiều Nhiễm khinh bỉ nhìn hồ ly nhà hắn: “Em không có kì động dục.”

“Thật không?” vẻ mặt Du Khinh Trần không tin, “Vậy em mỗi đêm quấn quýt lấy anh.”

“Ai quấn anh!” Thiều Nhiễm nói xong giơ tay tóm được một cái lông xù, chột dạ xoa xoa.

Lông xù được ân sủng vui vẻ biến thành màu hồng. những đuôi khác không nhịn được, điên cuồng mà lắc tới lắc lui, chen lên phía trước để Thiều Nhiễm để ý tới mình.

Thiều Nhiễm: “….. Du Khinh Trần đuôi của anh giống như bị điên rồi.”

Nhóm đuôi sáng bóng mập mạp, tình thần thực no đủ, không có điên, vẫn manh giống như trước đây.

Thiều Nhiễm lập tức vô tình vứt bỏ cái đuôi trong tay, vói vào trong quần áo người này sủng hạnh cơ bụng.

….. sao lại có thể như vậy? lông xù bị vứt bỏ thực đau lòng, rũ xuống.

Thiều Nhiễm xoa nhẹ trên cơ bụng của người này, nhịn không được phơi phới: “Xúc cảm này ~”

Lông xù còn chưa từ bỏ, cố gắng tạo thành độ cong duyên dáng: kỳ thật xúc cảm của chúng ta rất tốt!

“Sau này mỗi ngày đều phải sờ.” Thiều Nhiễm ngửa mặt lên nhìn người này.

Lông xù thực tự giác hạ xuống chỗ ngồi: ừ, ngoan ngoãn cho sờ ~

Kỳ thật bỏ qua cái đuôi nhiệt tình, kì động dục của Du Khinh Trần vẫn là đáng yêu. Rõ ràng muốn hôn nhẹ sờ nhẹ, lại cố ý làm bộ dạng cao lãnh. Vừa chỉ trích người xằng bậy, vừa phối hợp với người xằng bậy.

Thiều Nhiễm cong khóe miệng, quan tâm nói: “Kì động dục có phải rất cần được giải phóng hay không?”

Du Khinh Trần dè dặt “ừ” một tiếng.

Thiều Nhiễm nháy nháy mắt với người này: “Chi bằng em giúp anh?”

Nhóm lông xù vừa nghe liền hưng phấn đung đưa, giống như là bị bỏ thuốc, hưng phấn tấn công vào mông của con người này!

Thiều Nhiễm bình tĩnh lấy tay từ trong quần áo người này ra, hắng hắng giọng.

Nhóm lông xù lập tức dừng lại, không dám cử động, cái này còn vô tội hơn cái kia.

Thiều Nhiễm: “Lùi về đi.”

….. nhóm lông xù không muốn lui, đau lòng rơi xuống mấy cọng lông.

Thiều Nhiễm nham hiểm lấy kéo ra, ở trong không khí xoẹt xoẹt vài tiếng.

Nhóm lông xù sợ chết lập tức lui về, tốc độ có thể so với tia chớp.

Đối phó xong với lông xù, tâm tình Thiều Nhiễm sung sướng vỗ vỗ tay, ôm lấy cổ Du Khinh Trần, liếc mắt đưa tình: “Hiện tại chúng ta nói đến vấn đề giải phóng thôi ~”

Ngón tay Du Khinh Trần vô ý di chuyển, vừa nhìn liền biết là chờ mong rất lâu.

Thiều Nhiễm: “Vừa rồi xoa có đã nghiền không?”

Du Khinh Trần không có trả lời.

“Cho dù nói là đã nghiền. » Thiều Nhiễm nói xong từ trong ngực người này đứng lên.

Du Khinh Trần kéo cánh tay con người này, thốt ra : « Không thể tính ! »

« Ừ…. » Thiều Nhiễm có chút khó xử tự hỏi trong chốc lát, vô tội nháy nháy mắt, « Vậy phải làm sao bây giờ ? »

Du Khinh Trần mím môi, không nói lời nào.

« Vì sao lại không thể tính ? » Thiều Nhiễm biết rõ còn cố hỏi.

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi : « Không đã nghiền. »

Bộ dạng này giống như đang bàn dao công việc. Thiều Nhiễm nhịn cười, hắng hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc nói : « Vậy mà cũng không đã nghiền ? Du Khinh Trần anh còn dám không thừa nhận mình thật cơ khát ? »

Cho dù mình dè dặt hay nói trắng ra, người này sẽ kết luận mình thật cơ khát. Du Khinh Trần lẳng lặng nhìn con người này.

Thiều Nhiễm : « Muốn ăn em ? »

Du Khinh Trần không trả lời, kéo tay con người này : « Mang em đi một chỗ. »

Trên bầu trời xanh thẳm được khảm một viên kim cương, phát ra ánh sáng lòe lòe, hai người rúc vào nhau, thổi gió lạnh xem sao trời.

Ánh sáng bạc tỏa trên bầu trời, chi chít như sao trên trời, đẹp giống như là tiên cảnh.

Thiều Nhiễm mở to hai mắt, nhịn không được giơ tay đụng vào. Dưới ánh trăng, đầu ngón tay gần như trong suốt. Thiều Nhiễm chỉ vào khối sáng nhất kia, vẻ mặt hưng phấn : « Mau nhìn…. »

Mời vừa quay đầu liền chống lại ánh mắt gần trong gang tấc của Du Khinh Trần.

Chóp mũi hai người gần như đụng vào nhau, hơi thở cũng quấn quít lấy nhau. Môi mỏng khêu gợi cách mình rất gần, làm cho người ta nhịn không được hoài nghi giây tiếp theo sẽ hôn lên.

Bốn mắt nhìn nhau, tim Thiều Nhiễm đập gia tốc, sợ run nửa ngày, mới ra vẻ bình tĩnh nói : « Mau nhìn sao. »

Du Khinh Trần nhìn ánh mắt con người này, cười nhẹ : « Đang nhìn. »

Chẳng qua là hai chữ đơn giản. lại khiến cho tim Thiều Nhiễm đập rối loạn hơn, vẻ mặt ngơ ngác, tay cũng không biết để ở đâu.

Du Khinh Trần bị người này đùa cho buồn cười, nâng mặt người này lên, vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như đang đánh giá bảo bối quý hiếm.

« Đừng nhìn, » Thiều Nhiễm hiếm thấy hơi thẹn thùng, nâng tay che mặt, ở trong lòng thầm cảm thấy may mắn là buổi tối không nhìn thấy cái gì, nhỏ giọng nói : « Lại không đẹp. »

Ánh trăng theo khe hở tiến vào, dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp. gương mặt ửng đỏ, lông mi run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn thật đáng yêu, tất cả đều dừng trong mắt Du Khinh Trần.

« Ai nói ? » Du Khinh Trần từ từ tới gần con người này, trong mắt mỉm cười, « Có thể nhìn rất lâu. »

Mặt Thiều Nhiễm hơi nóng, đầu lui ở trong ngực người này ngượng ngùng cọ cọ : « Hồ ly thối. »

Du Khinh Trần ôm chặt người này, nâng tay xoa xoa đầu Thiều Nhiễm, xúc cảm ở lòng bàn tay mềm mại thoải mái, trong lòng thỏa mãn, giống như sao che kín trên trời.

« Sao băng khi nào thì có ? » Thiều Nhiễm ôm thắt lưng người này, mặt dán vào trong ngực người này cọ cọ.

« Lạnh ? » Mặc dù hỏi vậy, Du Khinh Trần lại ôm chặt con người này hơn một ít.

« Không lạnh, » Thiều Nhiễm lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa cơ bụng người này, « Chỉ là hơi nhàm chán. »

« Vậy ngủ một lúc đi ? » Du Khinh Trần nắm lấy bàn tay nhỏ, bao ở trong lòng bàn tay, tránh cho trêu chọc xung quanh.

« Không ngủ, » miệng Thiều Nhiễm trực tiếp liếm liếm cằm người này, nhẹ giọng làm nũng, « Dù sao em cũng nhàm chán, nhàm chán muốn chết ~ »

Du Khinh Trần : « …. »

« Làm sao bây giờ ? » Thiều Nhiễm giảo hoạt nhìn người này.

Du Khinh Trần phối hợp với con người này : « Tùy em. »

« Chúng ta làm chút chuyện thú vị được không ? » trong mắt Thiều Nhiễm sáng chói, còn cố ý cường điệu một chút, « Ngay tại nơi này. »

« Xằng bậy, » Du Khinh Trần sờ sờ mặt lạnh của con người này, càng ôm sát người này hơn, « Cũng không sợ cảm lạnh. »

« Sợ cái gì ? » Thiều Nhiễm bị người này ôm không thở nổi, nhỏ giọng than thở, « Anh không phải có đuôi sao. »

Du Khinh Trần bật cười : « Chuyện này có liên quan gì đến đuôi ? »

Thiều Nhiễm giãy giụa một lúc lâu, mới ngửa mặt lên. Mặt cứ việc đỏ lên, nhưng vẫn thực nghiêm túc phân tích : « Đến lúc em sợ lạnh, là có thể biến đuôi ra sưởi ấm cho em. »

Du Khinh Trần : « …. »

Thiều Nhiễm chớp chớp mắt, cọ cọ vào người này : « Hoặc là động tác của chúng ta nhẹ một chút…. Ahhhh….. »

Du Khinh Trần trực tiếp ôm lấy người này, đi tới trong phòng : « Sao băng để hôm nào rồi xem. »

« Nghĩ thông rồi, » Thiều Nhiễm ôm lấy cổ người này, xấu xa cong lên khóe miệng : « Phải làm chút chuyện thú vị trước ? »

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi : « Không, thu dọn em. »

Ban đêm thực im lặng, động tĩnh trên giường cũng không nhỏ.

Thiều Nhiễm mở to mắt, cảnh tượng trước mắt đều tiêu tan, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của người âu yếm, nhìn thấy người này lành lạnh nhưng lại không kiềm chế được vì mình, nhìn người này kịch liệt quay cuồng trong tình dục. mồ hôi từ trên thái dương chảy xuống, gợi cảm khiến cho người ta nổi điên.

Vừa nhìn thấy như vậy, mỗi một giây đều có thể khiến cho mình mê mẩn đến điên lên.

Du Khinh Trần há miệng thở dốc.

Trong đầu Thiều Nhiễm trống rỗng, bên tai vù vù, một chữ cũng không nghe ra.

Du Khinh Trần vuốt khuôn mặt của con người này, cười khẽ, còn nói vài lời.

Trong mơ màng, Thiều Nhiễm nhìn hình dáng miệng hắn : anh yêu em.

« Em cũng yêu anh. » Thiều Nhiễm nhỏ giọng nói.

Sao trời bên ngoài thực im lặng, sao băng trong truyền thuyết còn chưa tới. có một trận gió ngẫu nhiên thổi qua, bầu trời hình như lay chuyển, lung lay sắp đổ. Trong phòng im lặng một lát, lại vang lên âm thanh khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, những ngôi sao cũng che mặt và bỏ chạy.

Mỗi một viên sao băng cắt qua bầu trời, mỗi viên đều có hạnh phúc của mình.
Bình Luận (0)
Comment