Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 7

Dỗ mèo làm chậm trễ một chút thời gian, chỉ còn dư lại mấy quầy hàng trống không ở góc chợ, Ivan chọn một cái ngồi xuống. Trên tay không có thành phẩm, nhưng cũng may hoá trang đặc thù của cậu chính là bảng hiệu, phần lớn người đến chợ đều biết cậu bán cái gì.

Sinh ý như cũ không phải rất tốt, một buổi trưa chỉ có một đội săn thú lại đây, khách quen, mua một trận pháp thu nhận loại nhỏ.

Rất tốt, có lúc cậu ngồi tới ba ngày cũng không làm ăn được món nào.

Ivan cẩn thận bỏ 3 ngân tệ vào trong túi, bắt đầu ăn bữa trưa của mình.

Trong túi còn có thịt khô, cậu vốn muốn ăn một chút, lại lo mèo tỉnh rồi sẽ không có đồ ăn, đành phải nhịn cơn thèm xuống, tiếp tục gặm mẩu bánh mì ngày hôm qua còn lại kia.

Lo lắng của cậu là dư thừa, mãi cho đến mặt trời ngả về tây, mèo nhỏ lật mình mấy lần trong mũ cậu, ôm lấy sừng của cậu ngủ đến thiên hôn địa ám (1).

(1) Thiên hôn địa ám: trời đất tối đen

Xem ra hôm nay sẽ không còn có thêm sinh ý nữa. Thừa dịp chợ vẫn chưa hoàn toàn giải tán, Ivan bỏ ra 1 ngân tệ mua chút đồ ăn ra dáng, thật cao hứng mang mèo trở về.

Sau mấy ngày triệu hoán ra mèo nhỏ, Ivan rốt cục xác định mèo chỉ có hứng thú với thịt. Nếu như không có thịt, nó thà rằng bị đói, hơn nữa còn sẽ tức giận.

Tuy rằng mèo nhỏ ăn rất ít, nhưng giá một mẩu thịt nhỏ bằng tiền ăn cả một ngày của cậu. Để lấp đầy bụng mèo cùng bụng của cậu, Ivan không thể không bắt đầu đi sớm về trễ, sinh hoạt chung với mèo nằm trên đỉnh đầu.

Cậu lưu lạc nhiều năm như thế, thực sự là rất ít thời gian dài bảo trì làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như vậy.

Ngày đó, cậu vừa đến chợ, liền nghe thấy bên trong truyền đến rối loạn tưng bừng.

“Trời ạ, nhiều pháp sư như vậy!”

“Giữa cái áo choàng kia thật là đẹp mắt ghê!”

“Mày biết cái gì? Những người này là thánh đồ, không phải pháp sư…”

“Nhỏ giọng chút, bọn họ nghe thấy được!”

“À đúng rồi, trong trấn chúng ta không phải cũng có một pháp sư sao?”

Ivan nghe có người nhắc đến mình, quay người chuẩn bị yên lặng rời khỏi chỗ thị phi này, nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người, cậu vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe có người hô: “Vị pháp sư đại nhân kia! Xin dừng bước!”

Một đoàn người nhanh chân đi ra.

Bọn họ thống nhất mặc chế phục sáng ngời vàng bạc giao thoa, ba người mặc áo choàng, hai người còn lại có kiếm đeo bên hông.

Là thánh đồ và thánh kỵ sĩ. Ivan không chỉ từng trà trộn vào một thành, tự nhiên nhận được thân phận của những người này, càng thêm không ổn chính là, cậu mắt sắc phát hiện đầu lĩnh thánh đồ cầm trên tay một khối vải ngay ngắn chỉnh tề.

“Chuyện gì?” Cậu không được tự nhiên thô tiếng nói hỏi.

Mặc dù như vậy, hơn nửa khuôn mặt cậu lộ ra cũng đủ để bại lộ sự thực cậu vô cùng trẻ tuổi.

Đầu lĩnh thánh đồ kia hiển nhiên cũng bởi vì điểm này có chút chần chờ, lão không xác định vung khối vải lên, hỏi: “Xin hỏi trận pháp phía trên này là ngài vẽ sao?”

Ivan nhanh chóng cân nhắc một chút. Tháng này cậu mỗi ngày bày sạp ở đây, hiện ở con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, tự nhiên là không thể hoàn toàn phủ nhận.

“Đồ là tôi bán.”

Thánh đồ kia xem câu nói hàm hồ này là phủ nhận, nhất thời cảm thấy được sự tình hợp lý, giọng điệu cũng nóng bỏng: “Chào ngài, vừa nãy lúc chúng tôi đi ngang qua rừng cây, tận mắt thấy một nhánh đội ngũ săn bắn sử dụng trận pháp bày trên khối vải này. Trận pháp không gian vận hành cần điều kiện vô cùng hà khắc, đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy trận pháp không gian bày lên khối vải bình thường, một đám tay mơ hoàn toàn không hiểu ma pháp này cũng có thể vận hành thành công! Đáng tiếc đây là khối cuối cùng trên tay bọn họ, trận pháp dùng xong đã biến mất rồi, chúng tôi không có cách nào nghiên cứu — xin hỏi ngài có thể tiết lộ là vị đại pháp sư nào sáng lập trận pháp đơn giản thần kỳ như thế?”

Trận pháp di động là đồ vật rất thần kỳ sao?

Cư dân xung quanh tất cả xôn xao, nghị luận sôi nổi. Tâm lý Ivan so với ai khác đều khiếp sợ hơn, trên mặt lại bất động thanh sắc, thậm chí trong nháy mắt đã thuận lời của lão hư cấu ra hình tượng một vị đại pháp sư không xuất thế, đang muốn mở miệng dao động, mèo bên trong mũ sớm không tỉnh muộn không tỉnh, cố tình lại tỉnh lúc này.
Bình Luận (0)
Comment