Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 14

Hai người như đang nói tấu nói, một xướng một họa nói xong.

Theo sắc mặt thầy Mao càng ngày càng đen, cả lớp lặng ngắt như tờ, thở mạnh cũng không dám.

“Thầy ơi, em có thể ngồi xuống chứ?” Chu Du cà lơ phất phơ, mở miệng cười.

“… Ngồi.” Thầy Mao nén giận.

Chu Du cứ ôm người như thế ngồi xuống, còn cẩn thận để chân Đồng Đồng gác lên cái ghế bên cạnh.

Khoảng cách trước sau cái bàn không lớn, ngồi một người còn được.

Nhưng hai người ngồi xuống với tư thế ôm này, Đồng Đồng trực tiếp ngồi lên đùi Chu Du, nửa người trên còn phải dính chặt vào nhau.

“Chân không đau chứ.” Chu Du cúi đầu nhỏ giọng hỏi một câu.

Hơi thở ấm áp thổi tới, nhuộm đỏ vành tai Đồng Đồng.

“Đừng lại gần tôi như vậy.” Đồng Đồng đẩy người ra, cố gắng cúi đầu nhìn chằm chằm sách vở trên bàn.

Thầy Mao dạy môn toán, Chu Du nghe một lát đã không kiên nhẫn được nữa.

Giảng cũng được, nhưng đơn giản quá.

Chưa hết ba phút…

Chu Du nhàm chán đặt cằm lên bả vai Đồng Đồng, tay cũng chầm chậm vòng qua hông cậu.

Nhắm mắt lại cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Đồng Đồng vừa theo mạch suy nghĩ giải được một đề, trên vai chợt nặng, cậu nghiêng đầu nhìn, suýt nữa đụng mũi với Chu Du.

Cậu duỗi tay đẩy hai lần.

Chu Du cau mày, nét mặt không kiên nhẫn, ôm chặt hơn.

Thầy Mao nghe động tĩnh liếc sang bên này.

Đồng Đồng không dám động.

Nhưng bên cổ vừa hít vừa thở khiến từ cổ lên đến vành tai Đồng Đồng đều đỏ thấu.

Mãi đến khi hết giờ, Chu Du còn chưa kịp tỉnh, Đồng Đồng đã đẩy người lệch đi.

Thầy Mao từ trên bục giảng đi xuống, nhìn hai người bọn cậu: “Các cậu đi theo tôi ngay, đợi lát nữa kéo cờ xong, hiệu trưởng nói xong thì hai cậu lên đi.”

“Được ạ.” Chu Du tỉnh táo, vui mừng ôm người đứng lên.

Thầy Mao nhíu mày nhìn hắn một cái xoay người đi.

Chu Du cũng ôm người đi theo, chỉ là trạng thái của Đồng Đồng trong ngực thoạt nhìn không tốt lắm.

Cổ với vành tai đều đỏ, mặt lại trắng, miệng mở to hít từng hơi nhỏ thở phì phò.

“Cậu sao đó?” Chu Du nhìn thoáng qua thầy Mao trước mặt, nhỏ giọng hỏi cậu, “Lại thở không được?”

“Lát nữa sẽ không phải nâng thật chứ?” Mặt mũi Đồng Đồng trắng bệch, “Tôi không đi.”

“Đồ ngốc.” Chu Du mắng cậu.

“!?”

“Cậu còn nói tôi ngốc?” Đồng Đồng sắp chết mang bệnh giật mình ngồi dậy.

“Không phải cậu ghét lão này sao? Tôi trêu ổng cho cậu trút giận.” Chu Du thở dài, “Cậu thật sự cho rằng tôi muốn ôm cậu biểu diễn cử tạ trước mặt thầy trò toàn trường à?”

“Hở?” Đồng Đồng mơ màng.

“Đợi xem đi.” Chu Du cười đến nhiệt liệt.

Cờ đỏ năm sao tươi đẹp đón gió bay phấp phới, quốc ca vừa hát xong.

Bản thân Đồng Đồng nghiêm túc hành lễ, cũng không quên duỗi tay đặt bên đầu Chu Du.

Buổi lễ chào cờ tổ chức xong, hiểu trưởng lấy micro ho một tiếng, bắt đầu nói.

Chu Du cũng đột nhiên ôm người đi lên phía trước, đến bên cạnh thầy Mao.

Thầy Mao nhíu mày nhìn hắn: “Làm gì? Đổi ý rồi?”

“Đổi ý gì ạ, đây là cơ hội lớn để nổi danh trước toàn trường.” Vẻ mặt Chu Du vội vã không nhịn nổi, “Thầy Mao, giờ em lên nâng luôn nha.”

“Đợi… Đợi lát nữa.” Thầy Mao liếc nhìn hiệu trưởng trên đài, lúc này hiệu trưởng mới đọc được một nửa bài diễn văn.

“Em không đợi được, em rất muốn nâng mà, ngay bây giờ đi thầy Mao, để em đi, em có thể nâng một trăm cái!” Chu Du hiên ngang lẫm liệt.

“Vâng! Cậu ấy có thể nâng một trăm cái!” Đồng Đồng cũng hát đệm.

“Không được! Nói rồi đợi lát nữa, yên lặng chút!” Thầy Mao quát to bọn họ. Lại hoảng loạn nhìn xung quanh, hình như hiệu trưởng đã chú ý đến tiếng ồn bên này.

“Thầy Mao à, em đã nói sự thật rồi đó, em phải đi lên.” Chu Du than thở, “Giờ em không đi lên, em đợi một lúc sẽ nâng không nổi, em không muốn mất đi cơ hội này!”

Thầy Mao bị giọng điệu của hắn làm cho nóng nảy, nhìn chằm chằm hiệu trưởng trên đài mong mỏi ông nói xong.

“Em đi lên ngay bây giờ.” Chu Du nhấc chân đi về phía trước.

“Không được!” Thầy Mao túm người lại, “Cậu quay lại cho tôi!”

“Vậy rốt cuộc thầy có để em nâng hay không!” Chu Du trừng y.

“Không nâng, không nâng, cậu đứng yên đó cho tôi!” Thầy Mao cũng trừng hắn.

Lúc này nếu Chu Du đi lên, hiệu trưởng hỏi một chút, biết được nguyên nhân còn không mắng chết ông ta.

“Em không.” Chu Du thẳng mặt, “Hôm nay em  nhất định phải nâng.”

“Không phải —— ”

“Em không nâng toàn thân ngứa ngáy!” Chu Du lớn tiếng bổ sung.

“Đúng! Cậu ấy ngứa!” Đồng Đồng cũng nói.

“Này! Các cậu nhỏ tiếng lại! Không nâng! Không nâng! Bây giờ tôi không cho phép cậu nâng!” Thầy Mao tức đến nổ phổi lại phải nói nhỏ.

“Vâng thầy.” Chu Du đồng ý nhanh chóng.

“Quay về, quay về, về lớp các cậu đợi đi.” Thầy Mao trừng mắt khoát tay.

Chu Du mang vẻ mặt không muốn ôm người quay đầu luôn, bước chân cũng nhanh hơn.

Đồng Đồng nhẫn nhịn khoảng mười bước chân, cuối cùng không nhịn được bật cười.

Chu Du cũng cười theo.

Hai người bọn họ cũng không quay lại vị trí của lớp, lén chuồn thẳng đến vị trí bên cạnh mà giáo viên phía trước không nhìn thấy.

“Thế nào, vui không.” Chu Du vừa ôm người đi đường về lớp học vừa hỏi.

“Ổng là chủ nhiệm lớp một bên cạnh, nghe nói là đào từ Nhất Trung qua, rất nghiêm, cũng rất nóng tính.” Đồng Đồng vẫn đang cười, “Cuối học kỳ trước thi xong, lúc mười học sinh lên sân khấu nhận thưởng, lớp họ có một tên nói tôi chép đáp án của hắn, xe giấy khen của tôi. Sau đó tôi tức không chịu nổi, ngay trước mặt hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm khối, chủ nhiệm lớp đánh hắn trên sân khấu.”

“Oa, lợi hại ghê.” Chu Du tấm tắc lấy làm kỳ lạ, “Sức cậu đánh tôi còn có thể đánh người khác hả?”

“…”

Đồng Đồng vừa định phản bác lúc mình gặp phải hắn tình trạng không tốt, vẫn chưa kịp mở miệng.

“Này! Hai cậu làm gì đó!” Một giọng nói mỉa mai vang lên.

Hai người cùng lúc nhìn về phía trước.

Phía trước đi tới một nhóm sáu, bảy người, dẫn đầu là Tiêu Khải.

Sau khi Đồng Đồng nhìn rõ người nhíu mày lại, từ lần trước sau khi người này nói một thôi một hồi quái gở, cậu không gặp lại nữa.

Mặc dù đến bây giờ cậu vẫn không hiểu cậu đắc tội người này lúc nào.

“Tình huống hai cậu là thế nào?” Tiêu Khải đến gần lại hỏi một câu, nở nụ cười châm chọc.

“Không hiểu gì cả sao?” Chu Du đột nhiên giơ Đồng Đồng lên lại hạ xuống, “Luyện cử tạ đó.”

“… …”

“Cậu bị điên à!” Đồng Đồng bị hù gào thét.

Tiêu Khải bị giọng của Đồng Đồng dọa giật mình một cái, lui về sau một bước.

Một lúc lâu mới phản ứng được không phải Đồng Đồng mắng hắn.

Nhưng cái dáng lùi về sau này thật sự rất mất mặt, Tiêu Khải hắng giọng một cái, “Chuyện là, tao đến đây nói với mày, chuyện chúng ta đã hẹn nhau vào thứ bảy mày đừng quên. Bảy giờ sáng, nếu không đến, chúng mày thừa nhận mình là một đống phân.”

Chu Du nhíu chặt mày, hắn không ngờ miệng Tiêu Khải nát như thế. Chuyện đã nói một lần nhất định phải nói lần thứ hai.

“Một đống phân cái gì?” Đồng Đồng nhìn chằm chằm Tiêu Khải, lại nghiêng đầu nhìn Chu Du một cái.

“Chúng ta hẹn đánh nhau! Không phải chứ Đồng Đồng, mày ở đây giả vờ giả vịt cái gì với tao?” Tiêu Khải nhìn cậu chằm chằm, “Sợ thì cứ nói thẳng. Đừng giả vờ được không.”

Đồng Đồng coi như nghe rõ rồi, ngay cả khi không hiểu ngữ cảnh cũng đã rõ ràng.

Chu Du chột dạ sờ mũi, ho một tiếng: “Tôi quên nói với cậu, hôm đó lúc tôi mua nước bị bọn họ chặn lại, sau đó đã đe dọa tôi.”

Đồng Đồng nhìn Chu Du, lại nhìn Tiêu Khải một mặt phách lối, tin lời giải thích này của hắn.

Ngay tức thì, trong lòng đã bắt đầu bốc hỏa.

Với Tiêu Khải, cũng với Chu Du.

Tức giận Tiêu Khải gây chuyện không rõ ràng, cũng giận Chu Du bị người ta đe dọa cũng không nói cho cậu biết một tiếng.

“Tiêu Khải đúng không? Lớp mười hai mấy?” Vẻ mặt Đồng Đồng khó coi, ánh mắt lạnh lùng

“Hả?” Tiêu Khải sửng sốt, “Tao lớp năm.”

“Mặt đâu?” Đồng Đồng nhìn cậu ta, giọng nói cay nghiệt, “Mày lớp mười hai, mang người đi đe dọa một học sinh chuyển trường? Mày có bản lĩnh sao không lên tận lớp bọn tao?”

“Con bà nó? Tao có làm gì đâu.” Tiêu Khải sửng sốt một chút, ấm ức rống, “Hắn còn uy hiếp tao đó.”

“Tôi mới không có.” Chu Du hợp thời xen vào, “Hôm đó hắn tìm hai người kéo tôi qua, tôi chẳng quen ai, có thể sợ nữa.”

“Mày sợ cái rắm á!” Tiêu Khải gầm thét, “Lừa đảo!”

Chu Du không nói gì nữa.

“Giả vờ gì nữa.” Đồng Đồng trừng Chu Du, “Đi thôi.”

Chu Du phát hiện mình diễn lố, ho một tiếng, cáo mượn oai hùm ôm người lướt qua đi về phía trước.

Lúc đi qua Tiêu Khải còn dừng một lát, nghiêng đầu cười với cậu ta: “Thật đó, không lừa mày, tao rất sợ.”

Tiêu Khải: “… …”

Lúc hai người đến phòng học hoạt động trên bãi tập vẫn chưa xong.

Phòng học không có ai.

“Nói đi.” Đồng Đồng ngồi trên bàn học, ở trên cao nhìn xuống Chu Du đang ngồi trên ghế, “Hắn hẹn với cậu ở đâu?”

“Sau cái hồ hoang ở công viên Nham Sơn gì đó, bọ hắn nói cá trong hồ rất to.” Chu Du thành thật khai báo.

“Cậu thiếu thông mình sao?” Đồng Đồng đột nhiên hỏi.

Chu Du sửng sốt.

“Cậu quen ai ở đây? Hắn dẫn người đến, cậu có thể mang theo ai qua đó?” Đồng Đồng nhìn hắn chằm chằm, “Cứ cho một mình cậu có thể đánh năm người, vậy mười người thì sao?”

“Mười người đúng là không được.” Chu Du nói xong trầm ngâm một lát, thở dài, “Đánh cũng không đã nghiền.”

“…”

Sao có thể khoác lác vậy chứ?

Đồng Đồng nghĩ mãi mà không rõ.

Cậu cũng không nghĩ ra, rõ ràng chuyện này là vì cậu, Chu Du bị người đe dọa cũng không nói cho cậu biết một tiếng.

Song chuyện này cũng càng rõ ràng hơn để Đồng Đồng xác định được tình cảm Chu Du dành cho cậu quả thật không nhỏ.

Chu Du ngửa đầu nhìn Đồng Đồng nhíu chặt mày, nghĩ đến tận bây giờ không có người lo lắng hắn đánh nhau với người khác.

Ba hắn không quan tâm hắn, mẹ hắn không thèm để ý, bạn hắn lo lắng cho người đánh nhau với hắn.

Đột nhiên được người quan tâm chuyện này, tim Chu Du lại đập nhanh.

Một ngày tăng tốc hai lần.

Chu Du ngẫm nghĩ, lẽ nào hắn bị bệnh tim nhỉ.

Nhưng bây giờ cũng không rảnh suy nghĩ chuyện này, Chu Du thấy rõ ràng Đồng Đồng tức giận, lại gần lấy lòng khoe mẽ.

“Được rồi, cũng không phải tôi cố ý không nói cho cậu, tôi quên thật.” Chu Du nói mò xong, đưa tay chỉ chân cậu, “Cậu nhìn chân cậu xem, tôi nói cho cậu biết, cậu cũng chỉ như trước ngồi cạnh tôi hô cố gắng cố lên moa moa.”

“Ngậm miệng.” Đồng Đồng không muốn nói chuyện với hắn.

Nói hay không cũng không nói lời nào, đến tận lúc tan học, Đồng Đồng cũng không nói chuyện với Chu Du.

“Vẫn giận à?” Chu Du bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn cậu.

“Lúc nãy ai bảo cậu ôm tôi.” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe.

“Cuối cùng cũng nói chuyện rồi.” Chu Du thở dài một hơi, “Cậu đúng là tổ tông mà, tôi nói với cậu đời này của tôi chưa bao giờ dỗ người như thế.”

Lời này thốt lên, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Tai Đồng Đồng lặng lẽ đỏ lên, một bên thẹn thùng, một bên phẫn nộ nghĩ bản thân phải tăng tốc tiến trình.

Chu Du thầm mến cậu cũng đã đến nước này rồi.

Nếu cậu còn không thầm mến lại, sẽ không đến kịp nữa.

“Lúc nãy cổng trường nhiều người như thế, tôi không ôm cậu ra, cậu chen cũng không biết bị chen đến chỗ nào.” Chu Du kiêu ngạo hừ một tiếng.

Đồng Đồng nhìn hắn một cái, vừa muốn mở miệng nói gì đó.

Xe dừng, đến nhà.

Chu Du tràn đầy phấn khởi lại ôm người vào ngực, nhảy từng bước lên lầu.

Hắn thực sự thích ôm Đồng Đồng, ôm Đồng Đồng giống như ôm con chó lớn nhà hắn nuôi trước kia.

Con chó kia hắn nuôi từ nhỏ, nhưng hai năm trước đã mất rồi.

Hơn nữa Đồng Đồng ngoan hơn con chó lớn nhà hắn, ôm không giãy cũng không cắn người lung tung.

Trên người còn rất thơm.

“Cậu thả tôi xuống đây được rồi.” Đồng Đồng nhỏ giọng nói, “Chân tôi cũng không đau đến thế, bị mẹ tôi thấy còn tưởng tôi gãy chân.”

“Được.” Chu Du thả cậu xuống, “Vậy tôi về trước, cậu có việc thì gọi tôi?”

Đồng Đồng gật nhẹ đầu, do dự một hồi, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Chu Du không để ý cười một tiếng.

Đồng Đồng mở cửa vào nhà, cố gắng bình thường đi vào, không hề cà nhắc.

Cậu vừa vào nhà đã thấy túi đồ ăn đặt trên bàn phòng khách, biết mẹ cậu về rồi.

“Mẹ!” Đồng Đồng cười đi vào bếp.

Đi đến cạnh cửa phòng bếp mới nhìn rõ bên trong không có ai.

“Mẹ?” Đồng Đồng quay đầu nhìn phòng ở một lượt, chẳng có ai.

“Lại đi ra ngoài rồi?” Đồng Đồng ngờ vực trở lại phòng khách, lấy di động ra, bấm số mẹ cậu.

Thế nhưng điện thoại đổ chuông mãi đến lúc tự cúp máy, cũng không có người nghe.

Đồng Đồng nhíu mày đứng lên, đi tới bên cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài.

Cầm điện thoại lại gọi lẫn nữa, vẫn không ai nghe: “Sao không nghe máy —— ”

Đồng Đồng nói đến một nửa, thấy bóng lưng mẹ cậu ở đầu ngõ dưới lầu, bước chân gấp gáp.

“Mẹ!” Đồng Đồng vội vàng gọi một tiếng.

Bùi Vân không nghe thấy, vội vã đi về phía trước.

“Mẹ!” Đồng Đồng lại gọi một tiếng.

“Sao vậy?” Chu Du nghe giọng cậu cũng đi vào.

Đồng Đồng không kịp để ý đến hắn, lại rướn cổ gọi hai tiếng.

Nhưng mẹ cậu không nghe thấy, mắt thấy bóng lưng càng chạy càng xa.

“Để tôi.” Chu Du đẩy cậu ra, hắng giọng một cái, dồn khí đan điền, cau mày, nét mặt nghiêm túc, mở miệng rống to: “Mẹ!!!!!!!!!!!”

Bùi Vân ở xa đột nhiên quay đầu.
Bình Luận (0)
Comment