Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 32

Đồng Đồng nhìn hai phe giằng co trước mắt, nhíu mày nhìn chằm chằm Tào Lỗi Giang.

Tào Lỗi Giang thích khoe khoang, không giữ được bình tĩnh, lấn yếu sợ mạnh.

Lúc đầu Tào Lỗi Giang nói những lời kia, Đồng Đồng nghe ra mỉa mai trong đó, cũng bao gồm bất thường cậu nhận ra được.

Những mỉa mai đó không đủ để hoàn toàn chọc giận cậu.

Cậu xông lên, thật ra có một nửa là muốn khích Tào Lỗi Giang nói nhiều hơn.

Cậu có thể nhìn ra gì đó dưới những lời này, cũng mơ hồ đoán được có lẽ Tào Lỗi Giang có tí liên quan đến tình huống gây ra cho gia đình cậu như bây giờ.

“Phòng Chu Du đặt ở đâu?” Yến Thanh thấy người này bình tĩnh lại, cũng lười lấy mạnh hiếp yếu.

“Trên lầu, đi thôi.” Chu Du không hề gì liếc người kia một cái, duỗi tay ôm Đồng Đồng xoay người.

Đồng Đồng đi về phía trước hai bước, ngoảnh lại nhìn bóng người Tào Lỗi Giang lắc lư phía sau.

Gương mặt Tào Lỗi Giang tỏ rõ không cam lòng và tức giận, thấy cậu ngoảnh lại, dựng thẳng ngón giữa lên.

Đồng Đồng quay đầu về, nhíu mày suy tư, cảm xúc có hơi không ép xuống được.

Chuyện xảy ra hai ngày này bắt đầu xoay vòng trong đầu cậu.

Mấy lời người đòi nợ nói trên xe, và hôm nay gặp phải Tào Lỗi Giang nói những lời không rõ ràng kia.

Đồng Đồng dừng bước: “… Chu Du.”

Chu Du quay đầu nhìn cậu: “Sao thế?”

“Tôi đi vệ sinh một lát.” Đồng Đồng nói.

“Phía trước rẽ trái đi vào.” Chu Du duỗi tay chỉ đường cho cậu, “Lát nữa cậu gọi điện cho tôi, tôi đến đón cậu, phòng ở trên lầu.”

Đồng Đồng gật nhẹ đầu, đầu óc rối tung một mảng, đi về phía Chu Du chỉ.

Lúc đi đến nhà vệ sinh, hơi thở Đồng Đồng đã hỗn loạn.

Vừa bước vào nhà vệ sinh, cậu run rẩy đặt cặp sách bện cạnh bồn rửa tay, tìm thuốc xịt suyễn của mình.

Trong căn phòng tầng hai.

Rượu trước bữa ăn được mang lên từ sớm, hai người Yến Thanh và Chu Du ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.

Yến Thanh ngửi rượu đỏ trong ly, ngẩng đầu nhìn Chu Du: “Cậu bạn nhỏ kia là người con thích?”

“Vâng.” Chu Du cười nghiêm túc giới thiệu cho cô, “Rất đáng yêu, mắt to, mặc dù tính cách hơi biệt nữu (nghĩ một đằng nói một nẻo), nhưng thật ra con người cậu ấy rất tốt. Nói thế nào nhỉ… rất tốt bụng.”

Yến Thanh hơi sững sờ, gật đầu tán thành: “Tính cách tốt hiếm có.”

“Vâng.” Chu Du hứng thú, “Con mới đến đây, một người quen biết cũng không, trong tay cũng không có tiền. Là cậu ấy mang bữa sáng nóng hổi đầu tiên đến cho con. Căn phòng con thuê bị rỉ nước, cậu ấy còn dẫn con lên lý luận với người ta.”

“Vừa ngoáy hai lỗ tai.” Yến Thanh đột nhiên nói, “Con tìm mẹ mượn hai trăm vạn là vì nó chứ gì.”

Chu Du do dự trong chốc lát, gật nhẹ đầu: “Phải, nhà cậu ấy thiếu nợ.”

“Trả nợ?” Yến Thanh thoáng kinh ngạc, “Vậy con đã nói với nó con muốn giúp nó trả nợ chưa?”

Chu Du nhìn chằm chằm mẹ mình một lát: “… Vẫn chưa.”

Trong căn phòng yên lặng một lúc.

“Chu Du.” Yến Thanh mở miệng, “Chuyện này dễ tốn công mà không có kết quả, nó có nhận phần ân tình này của con hay không chẳng ai biết. Mẹ khuyên con chọn một cái giữa theo đuổi nó và trả nợ cho nó.”

“… Tại sao.” Chu Du ngẩn người, hắn không biết trong vấn đền này hắn phải làm hai chọn một.

“Tại sao? Tại sao con vẫn chưa nói với nó, thật ra trong lòng con hẳn đã hiểu. Mẹ nói thế này đi. Một bên con cho nó hai trăm vạn giúp nó trả nợ, một bên theo đuổi nó, đứa trẻ kia sẽ nghĩ thế nào.” Yến Thanh nhìn Chu Du im lặng lại, nói trúng tim đen, “Con phải cho nó quyền lựa chọn, con thế này rất dễ khiến nó lầm trưởng rằng con đang buộc nó cho ra một đáp án, một đáp án khiến con đơn phương hài lòng.”

Chu Du nhíu mày, rơi vào khó xử.

Đúng là hắn không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn chỉ cảm thấy Đồng Đồng không nên chảy mồ hôi bán đồ nướng, không nên bị người ta vây đánh trên mặt đất đòi nợ.

Hắn chỉ muốn giúp Đồng Đồng, dùng cách không thông minh lắm của hắn.

“Làm trò gì thế? Tươi tỉnh lên.” Yến Thanh nhướng mày, “Hứa với mẹ một chuyện, mẹ cho con một biệt pháp hoàn hảo.”

Một lúc sau, Chu Du trầm mặt từ đi ra từ phòng bao. Đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Đồng Đồng đã ngây người trong nhà vệ sinh hơn hai mươi phút.

Chu Du cũng không nhận được một cuộc gọi nào, lo cậu lại đụng phải đám người kia ở bên ngoài, đi ra tìm người.

Chu Du gõ gõ cửa nhà vệ sinh, gọi vào: “Đồng Đồng?”

“… Hả?” Tiếng Đồng Đồng hơi âm vang lên trong buồng vệ sinh.

Chu Du theo hướng âm thanh tìm được vị trí, gõ nhẹ cửa một cái: “Bụng không thoải mái sao?”

“Không phải.” Đồng Đồng nói xong, mở cửa.

Chu Du nhìn đồ cậu cầm trong tay, vẻ mặt như thấy quỷ: “Cậu làm bài thi trong nhà vệ sinh!”

Đồng Đồng nhét bài thi vào cặp sách, khẽ giải thích: “Tôi đang suy nghĩ vài chuyện.”

Chu Du không tin: “Cậu cũng đã làm nửa mặt rồi!”

Đồng Đồng không muốn nói tiếp đề tài này: “Mẹ cậu không mắng cậu chứ?”

“Không mắng.” Chu Du nói.

“Vậy tôi đi về trước.” Đồng Đồng nói.

“Có chuyện gì thế?” Chu Du nhíu mày, lại nhìn sắc mặt cậu rõ ràng hơi trắng, không yên tâm, “Không thoải mái sao?”

“Hơi hơi.” Đồng Đồng đeo cặp lên.

Đồng Đồng lễ phép đến căn phòng chào tạm biệt Yến Thanh trước, mới ra khỏi nhà hàng.

Lúc này trong đầu Đồng Đồng rất rối, chốc lát cậu nghĩ đến mấy ngày trước cậu và mẹ bị đuổi theo đòi nợ, lại nghĩ đến vài chữ rời rạc liên quan đến công ty ba từng nói với cậu, cuối cùng hình ảnh như dừng lại trên mặt Tào Lỗi Giang.

Những điều này giống như được kết nối, lại giống như không thể kết nối, tựa như một màn sương mù, cậu không nhìn rõ tình huống trước mắt.

Sau khi trong nhà xảy ra chuyện dường như cậu vẫn luôn trong trạng thái được bảo vệ. Không ai từng nghĩ về việc nói tình hình trong nhà cho cậu, tình trạng gia đình, hoặc là chỗ nào đó trong nhà cần cậu giúp đỡ.

Cậu hiểu được suy nghĩ của ba mẹ, nhưng cậu cũng đã nhận ra được từ lâu, đối với loại này không ai tin tưởng cậu, không ai nói tình hình với cậu, bản thân cậu rất hoang mang.

Cậu tựa như bị cách ly ra khỏi ranh giới của gia đình, cảm giác này rất khó chịu.

Cậu cũng muốn có thể giúp được gì thì giúp, không chỉ là chăm sóc tốt cho bản thân.

Đẩy cửa nhà ra, Đồng Đồng thay giày xong, ngẩng đầu thấy Đồng Kinh Thân đang đứng trong phòng khách gọi điện thoại.

Đồng Kinh Thân thấy cậu về thì ngạc nhiên, chỉ chỉ điện thoại bên tai mình. Bước xa mấy bước tiếp tục nói chuyện.

Đồng Đồng không về phòng, ném cặp sách lên thảm, ngồi phịch lên sofa.

Đồng Kinh Thân nói chuyện điện thoại xong đi qua, cúi đầu nhìn cậu, cười nói: “Sao hôm nay con lại về, không cần tự học buổi tối hả.”

“Thứ sáu.” Đồng Đồng ngửa đầu nhìn ba cậu, “Ba vừa gọi điện cho chú Trang à.”

“Ừ, nói chuyện một lát.” Đồng Kinh Thân khom lưng xoa đầu cậu một cái, “Sao tinh thần nhìn kém thế này, học tập mệt lắm sao?”

“Không mệt.” Đồng Đồng lắc đầu.

Cậu chỉ ngờ vực, cậu muốn hỏi quá nhiều.

Đồng Kinh Thân dừng một chút, ngồi cạnh cậu: “Một tin tốt, một tin xấu.”

Đồng Đồng ngồi thẳng người lên: “Tin tốt.”

Đồng Kinh Thân thản nhiên cười nói: “Nhà mình không cần trả nợ nữa rồi.”

Đồng Đồng đầu tiên là giật mình, đứng bật dậy, mở to hai mắt nhìn: “Thật ạ!?”

“Thật.” Đồng Kinh Thân gật nhẹ đầu, “Còn một tin xấu.”

“… Đợi một lát.” Đồng Đồng giơ tay ngăn Đồng Kinh Thân nói, cúi người, hít sâu mấy cái liền, ngẩng đầu, “Ba nói đi.”

Đồng Kinh Thân chỉ tay lên trần nhà: “Bóng đèn trong nhà hỏng rồi.”

Lúc này Đồng Đồng mới để ý đèn trong nhà hơi mờ, “Dây tóc cháy rồi?”

“Ừ, chắc là chập mạch.” Đồng Kinh Thân cầm lấy bóng đèn mới đặt trên bàn trà, “Ba định gọi điện thoại xong sẽ thay, cũng đã mượn thang của chủ nhà trọ rồi.”

“Để con lên thay.” Đồng Đồng lắp thang xong, trèo lên.

Trong bóng đèn mờ mờ cháy đen một mảng, Đồng Đồng ngửa đầu từ từ vặn bóng đèn cũ.

Nhịn cả buổi, vẫn không nhịn được: “… Ba.”

Đồng Kinh Thân: “Ừm?”

Đồng Đồng hỏi chầm chậm: “… Ba còn nhớ Tào Lỗi Giang không?”

Đồng Kinh Thân sửng sốt một lát: “Sao đột nhiên lại nói đến cậu ta?”

Đồng Đồng: “Hôm nay con nhìn thấy anh ta, đến Đường Hoàng ăn cơm với bạn, đụng phải trong đại sảnh.”

Đồng Kinh Thân: “Sao con lại đến đó ăn cơm?”

Đồng Đồng nhíu mày: “Ba, lúc đó Tào Lỗi Giang nói này nói nọ một ít, anh ta nói hồi trước ba anh ta tìm ba hợp tác mà ba từ chối, còn nói anh ta có thể bảo những người đòi nợ kia tùy tiện tăng nợ, còn nói bảo ba đừng liên hệ với ba Trang Khiêm, con cứ cảm thấy anh ta nói những lời này—— ”

“Đợi đã… Cậu ta biết dạo này ba liên lạc với ba Trang Khiêm?” Đồng Kinh Thân ngắt lời cậu, bắt lấy trọng điểm y quan tâm nhất trong đó.

Đồng Đồng nhớ lại một lần, gật nhẹ đầu xác nhận: “Vâng.”

Đồng Đồng lại nhịn không được hỏi lại: “Nhà mình xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến nhà anh ta.”

“Vịn chắc kẻo ngã.” Đồng Kinh Thân trừng cậu, lại không nín được bật cười, “Con thật sự giúp ba con một đại ân rồi.”

“Gì ạ?” Đồng Đồng không hiểu.

“Không sao, giao cho ba giải quyết.” Đồng Kinh Thân nói.

Đồng Đồng nghe y nói lời này, sị mặt xuống.

Đồng Kinh Thân nhìn ra cậu không bình thường, “Vẻ mặt này là sao?”

“Trước kia nhà mình xảy ra chuyện, ba mẹ chẳng nói gì với con, lúc sau vẫn là con nhận được điện thoại của bệnh viện đến bệnh viện thăm ba, ba mẹ mới nói với con.” Đồng Đồng cúi đầu, nói ra từng suy nghĩ của mình, “Đến bây giờ, trong nhà nợ nần con cũng không biết, dạo này ba đang làm gì con cũng không biết. Cho dù có thể ba mẹ cho con, con cũng không giúp được gì, nhưng con chỉ muốn… gánh vác cùng ba mẹ. Mà ba mẹ luôn chẳng chịu nói gì với con cả.”

“Được rồi, vẫn rơi nước mắt vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Cái tính tình kỳ quặc này của con ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng kìm nén, người một nhà có chuyện gì mà không thể nói với nhau sao. Nhưng con trai à, chuyện này ba có thể nói rõ ràng, nhưng đây không phải ba chủ trương. Ba rất cam lòng con chịu chút khổ, con trai dẻo dai một chút mới tốt. Nhưng mẹ con không vui lòng.” Đồng Kinh Thân vỗ vỗ mông cậu, “Có điều… trên có chính sách dưới có đối sách, bình thường con cứ giả ngu, trong nhà có chuyện gì ba báo cho con biết, chúng ta cùng giải quyết.”

Đồng Đồng giống như được công nhận, cậu hơi ưỡn ngực: “Một lời đã định.”

“Một lời đã định, tìm thời gian chúng ta nói chuyện rõ ràng.” Đồng Kinh Thân nói xong thở dài, “Nhưng mà, bây giơ cánh tay ba giơ đèn cho con tê rồi.”

Đồng Đồng vui vẻ trong lòng cầm lấy bóng đèn, vặn lên, “Bật đèn đi ba.”

Đồng Kinh Thân nhấn công tắc xuống.

Đèn không sáng.

Đồng Đồng nhíu mày: “Chuyện gì thế này?”

“Mạch điện bên này lão hóa rồi, chắc là đường dây xảy ra vấn đề.” Đồng Kinh Thân tháo tấm ngăn trên công tắc, “Đúng rồi, không sai, ở đây hơi rò điện, phải tìm chủ nhà trọ mượn thùng dụng cụ.”

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Đồng Kinh Thân ra mở cửa.

Đồng Kinh Thân nhìn người ngoài cửa kinh ngạc: “Chu Du?”

“Chào chú.” Chu Du xách theo túi lớn túi nhỏ vào phòng, “Hôm nay mẹ cháu đến, đây là đặc sản mẹ cháu nhờ người ta mang tới.”

“Cảm ơn Chu Du.” Đồng Kinh Thân cười nhận đồ.

“Sao nhà ta tối thế này! Vì sao không bật đèn hả.” Chu Du nói xong duỗi tay sang chỗ công tắc nhấn xuống.

Đồng Kinh Thân nhớ ra tấm ngăn bị mình tháo ra rồi, vội vươn tay: “Đợi —— ”

Chu Du đã dí ngón tay vào chốt mở nguồn điện, hắn hơi mờ mịt nhìn thoáng qua ba Đồng, ngay sau đó hắn nghe thấy đầu ngón tay mình truyền đến một tiếng “đẹt”.

Trong nháy mắt, bóng đèn bên mặt Đồng Đồng tinh một tiếng, thần kỳ sáng lên.

Đồng Đồng bị chói híp mắt lại, kinh ngạc nhìn bóng đèn phát sáng.

Sau đó quay đầu nhìn Chu Du.

Cả người Chu Du mang theo mù tịt, lùi mấy bước ngã xuống đất.

Chỉ một giây đồng hồ.

Đồng Đồng nháy mắt kịp phản ứng, trực tiếp nhảy xuống thang, nhào về phía Chu Du.

Cả cánh tay Chu Du đều hơi tê tê, nhưng lượng điện không lớn, hơn nữa hắn rụt tay nhanh, hắn có thể phán đoán mà nhấc tay ra.

Thật ra thì Chu Du chỉ hơi giật mình, lùi một bước giẫm lên thảm lông, không đứng vững. Ngã thẳng xuống đất.

Hắn vừa định đứng lên, híp mắt thấy Đồng Đồng nhào qua mang theo vẻ mặt lo lắng, hắn theo tình thế nằm luôn trên đất không đứng lên.

“Chu Du! Chu Du!” Đồng Đồng vọt tới bên cạnh hắn ngồi quỳ, kêu hai tiếng, thấy người nằm không phản ứng.

“Thế nào?” Đồng Kinh Thân nhíu mày, đã duỗi tay cầm lấy điện thoại, “Người còn ý thức không?”

“Không còn! Ba! Làm sao bây giờ!” Đồng Đồng trực tiếp vả hai cái lên mặt Chu Du, “Chu Du!”

Trên mặt Chu Du bị vả nóng rát: “… … …”

Kịch bản không đúng…

“… Lượng điện cũng có lớn đâu.” Đồng Kinh Thân bước lên nhìn thoáng qua công tắc nguồn điện, “Mạch điện bên này rất…”

“Hô hấp nhân tạo được hay không?” Đồng Đồng thấy người trên mặt đất không hề có tí phản ứng nào, thật sự sốt ruột: “Hay là phải làm hồi sức tim phổi trước? Ba có phải gọi 120 không!”

“… Hô hấp nhân tạo thử xem sao.” Tuy Đồng Kinh Thân cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Chu Du giả vờ một lát vừa chuẩn bị ngồi dậy dọa cậu, nghe thấy thật sự hô hấp nhân tạo trái tim đột nhiên ngừng đập.

Hắn nghe thấy gì đây!

Đồng Đồng muốn hô hấp nhân tạo cho hắn!! Hô hấp nhân tạo sẽ phải miệng đối miệng á!

Sao hắn không nghĩ tới chiêu này nhỉ!

Chu Du cảm nhận được nhịp tim đột nhiên đập loạn cào cào, nhắm mắt lại mơ hồ nhận ra một mảng đen tối từ từ phủ xuống.

Hắn căng thẳng nắm chặt bàn tay đặt dưới đùi.

Trong đầu tự động nổ pháo hoa.

Bóng đen đột nhiên dừng lại.

“Chu Du.”

Chu Du nghe thấy Đồng Đồng gọi hắn một tiếng rất khẽ.

Chu Du muốn trả lời, nhưng hắn không thể. Bây giờ hắn nhất định phải trạng thái điện giật chết, như vậy hắn có thể sẽ nhận được một nụ hôn.

“… Sao còn vểnh môi.” Đồng Đồng nhíu mày nhìn hai mắt Chu Du bất tỉnh nhân sự.

Cậu đợi một lát thật sự không thể hạ miệng xuống, lại sợ kéo dài xảy ra chuyện, quyết định thật nhanh đứng lên, nhường chỗ: “Ba làm đi!”

Chu Du: “!!”

Đợi đợi!Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Nói ra có lẽ các bạn không tin, nụ hôn đầu của tôi bị bà xã cho bố vợ.

Tình yêu: Tôi chết đây.
Bình Luận (0)
Comment