Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 36

Đồng Đồng nhìn Chu Du cong miệng cười, chần chờ một lát, Chu Du vừa lùi một bước nhìn qua khiến trong lòng cậu không thoải mái lắm.

Cậu không biết Chu Du thật sự không thèm để ý, hay giả vờ không quan tâm.

Đồng Đồng ngẫm nghĩ, nghiêm túc giải thích, nhưng giọng nói lại ngập ngừng: “Chúng ta đang ở trường cậu để ý chút đi, hai đứa con trai, người khác…”

“Tôi biết.” Chu Du ngắt lời cậu, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, “Có lẽ trước đây tôi chưa bao giờ tiếp xúc với phương diện này, nhưng tôi biết chúng ta sẽ trở thành khác biệt trong mắt người khác.”

“Tôi cũng không để ý cái nhìn của người khác, nhưng tôi lại lo lắng cậu khó chịu vì cái nhìn của những người xung quanh. Thế nên cậu đừng lo lắng.”

Đồng Đồng nghe hắn nói xong, vành tai lặng lẽ đỏ lên, lại khó chịu dặn dò: “Quyển sách làm đề kia cậu vẫn chưa làm xong đâu.”

“Tôi sẽ chăm chỉ làm hết quyển đề đó.” Chu Du cười gật đầu, nhìn bốn phía, không thấy ai cả, đánh bạo túm nhẹ tay Đồng Đồng.

Đồng Đồng hơi mất tự nhiên cuộn ngón tay: “Không phải tôi dùng bài tập trong sách để kéo dài, tôi… ”

“Tôi biết.” Chu Du dắt tay cậu cũng không quay đầu lại, “Tôi hiểu ý cậu, cũng nghe hiểu lời cậu nói.”

“Cậu lại biết?” Đồng Đồng nhìn hắn.

“Đúng vậy.” Chu Du dắt cậu ra khỏi tòa nhà dạy học.

Lúc này đang trong giờ lên lớp, xung quanh đều không có người.

Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn hắn, gò má Chu Du được ánh nắng lấp lánh chiếu vào.

Cậu tựa như làm quen lại với Chu Du.

“Ê! Hai đứa bây đủ chưa hả!” Trang Khiêm đập bóng rổ chạy lại, chỉ sang bên cạnh, “Sang chỗ giáo viên thể dục bên kia ký điểm danh rồi quay lại. Học thể dục cũng ra muộn, thật mẹ kiếp thần kì.”

Hai người đi dọc theo bãi tập tìm giáo viên thể dục điểm danh.

Giáo viên thể dục tự mang theo cái ghế đẩu nhỏ, đang ngồi dưới tán cây uống trà câu kỷ.

Người mập, mắt hí, nhìn rất hiền lành, phất phất tay để hai người họ đi chơi.

Hôm nay trời rất nắng, nhưng nhiệt độ không khí cũng không cao lắm.

Hai người đều bị nắng hơi lờ đờ.

Chu Du hài lòng khoác tay lên vai Đồng Đồng, chậm rì rì cùng nhau quay lại bãi tập.

“Lại học chung giờ thể dục với lớp một.” Trang Khiêm đi tới, chậc chậc, “Tao nhìn thấy tên Lãnh Tân kia lại phiền, suốt ngày bày ra cái vẻ xem thường người khác. Mày nói xem sao dáng vẻ hắn gai mắt thế chứ.”

Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Lãnh Tân đang chơi bóng rổ.

Chu Du cũng không mang thù, cười vẫy vẫy tay về phía đó.

Sắc mặt Lãnh Tân nháy mắt đen sì, quay đầu đi.

“Êu!” Trang Khiêm cười, “Chu Du cậu rất có khiếu làm kẻ đang ghét á, thế mà lại chào hắn, hắn sắp tức chết rồi.”

Chu Du không quan tâm nhướng mày, cũng lười giải thích hắn thật sự chỉ muốn chào thôi.

Mấy người đi đến rìa bãi tập ngồi xuống, ngửa đầu phơi nắng.

“Nghe Tiết Linh Linh nói con trai lớp mình cũng phải có tiết mục hả?” Trang Khiêm đặt bóng rổ dưới mông, “Nói là Chu Du dạy bọn tôi đánh gậy Thiếu Lâm, Đồng Đồng ở giữa kéo đàn nhị?”

“Phải.” Chu Du gật đầu, “Đợi sau khi Tiết Linh Linh nói với cả lớp, chúng ta có thể bắt đầu tìm thời gian luyện tập.”

“Đồng Đồng kéo đàn nhị thế nào?” Trang Khiêm chưa từng thấy cậu kéo đàn nhị.

“Cùng một dạng với môn văn của Chu Du.” Đồng Đồng lời ít ý nhiều.

“Ồ! Vậy có thể xem không?” Trang Khiêm nhe răng khinh thường, “Mày kéo violon đi.”

“… Không kéo.” Bây giờ Đồng Đồng nghe thấy chuyện này lại phản cảm.

“Lí do?” Trang Khiêm thắc mắc.

Cậu ta học cùng Đồng Đồng từ tiểu học đến trung học cơ sở, lại đến cấp ba, mỗi lần trong trường có hoạt động gì, trong lớp thường bảo Đồng Đồng kéo violon.

Mỗi lần đều giành giải nhất mang vinh quanh về cho lớp.

Đồng Đồng không nói chuyện.

Chu Du ngửa ra sau, chống tay trên đất, nghiêng đầu nhìn Đồng Đồng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

“Khiêm Khiêm! Qua đây chơi bóng!” Một nam sinh trong lớp đứng dưới khung bóng rổ hét rõ to.

“Vậy bọn mày cứ thảo luận trước, tao đi chới bóng đây.” Trang Khiêm nói xong, lộn nhào ôm bóng rổ chạy đến.

Bên này yên lặng tầm ba phút.

“Nếu không thì kéo violon đi.” Chu Du lên tiếng, “Kéo bài thiêu thân vỗ cánh đi, tôi cảm thấy bài đó rất hợp với bộ côn pháp của tôi.”

“Thiêu thân vỗ cánh cái gì?” Đồng Đồng nhíu mày hỏi.

“Thì là khúc nhạc piano rất nổi tiếng đó, tinh tinh tinh dừng một lát, đánh nhanh. Chắc violon cũng có thể kéo được nhỉ?” Chu Du hỏi.

Đồng Đồng nghĩ cả buổi mới nhận ra thiêu thân vỗ cánh mà Chu Du nói là khúc nào, cạn lời nói: “… Gọi là ong rừng bay múa.”

“Quan tâm nó làm gì.” Chu Du ngồi thẳng, nghiêng đầu nhìn cậu, “Tôi chỉ muốn nói với cậu, lúc cậu kéo đàn không giống bình thường.”

“Tôi chỉ thấy một lần nhưng tôi biết.” Chu Du nói rất chân thành.

Khi Đồng Đồng cầm đàn sẽ có thay đổi.

Cả người trở nên có niềm tin, là kiêu ngạo, là Đồng Đồng chân chính giấu dưới vẻ biệt nữu bên ngoài.

Chu Du nói xong lời này hai người cùng im lặng.

Một lúc sau.

“Tôi không kéo.” Đồng Đồng nói.

“Vì cậu bán đàn của mình rồi, thì không muốn chơi đàn nữa sao?” Chu Du hỏi.

Đồng Đồng nhíu mày, không muốn nói về đề tài này.

“Tại sao chứ?” Chu Du lại hỏi.

Lần đầu tiên Đồng Đồng cảm thấy Chu Du không có mắt nhìn như thế, rất phiền muộn: “Cái đàn đó không giống, có tình cảm.”

“Thì sao? Nếu tình cảm sâu đậm có phải còn muốn nhận giấy kết hôn sinh con với cái đàn không?” Chu Du nhướng mày hỏi lại, “Tình cảm của cậu với đàn chỉ vẻn vẹn dành cho cây đàn bị bán đi kia sao?”

“Cậu không hiểu.” Đồng Đồng cãi lại.

“Là cậu không hiểu.” Chu Du nói.

Đồng Đồng không nói nữa.

Cậu không có cách nào giải thích với Chu Du về cảm giác trong lòng khi bán đi cây đàn của mình.

Chu Du thấy cậu không nói lời nào, đợi một lát, vừa định lên tiếng.

“Này!” Trang Khiêm mồ hôi đầm đìa chạy tới, “Mấy đứa ở lớp một tìm chúng ta hẹn đánh bóng, Chu Du tham gia đi?”

“Không.” Chu Du từ chối.

“Vậy không được đâu, cậu nhất định phải lên, bên chúng ta không đủ người chơi!”

“Tôi không biết mà.” Chu Du giải thích, “Tôi không biết đánh bóng lên rổ kiểu gì.”

Trang Khiêm như thấy quỷ, im lặng đánh giá chiều cao của hắn: “Lãng phí vóc dáng cao to thế này, tài nguyên để phí không dùng, còn không bằng cho tôi.”

Trang Khiêm nói xong, ôm bóng rổ xem thường chạy xa tiếp tục đi kéo người.

Đồng Đồng nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Chu Du.

“Cậu thật sự không biết chơi bóng rổ hả?” Đồng Đồng ngờ vực hỏi.

“Không thích.” Chu Du trả lời.

“Sao lại không thích?” Đồng Đồng sửng sốt, có rất ít nam sinh không thích bóng rổ.

Cậu thì rất thích.

“Tờ rim to quá, ném đau.” Chu Du nói.

Đồng Đồng: “… … …”

“Sao cậu lại không đi?” Chu Du lanh mồm lanh miệng hỏi một câu, nhanh chóng kịp phản ứng, “À, cậu thở —— ”

“Tôi cũng tờ rim to quá.” Đồng Đồng cười mỉa một tiếng.

“Uầy.” Chu Du giật mình, “Hiếm thấy nha, gặp tri âm rồi.”

“… Cậu có ý gì?” Đồng Đồng nhíu mày.

“So thử?” Chu Du nhướng mày.

Đồng Đồng: “… … …”

“Là ngựa chết hay là lừa chết chuồn ra ngoài xem chứ?” Chu Du cười dùng cùi chỏ chọc cậu.

“Chuồn? Chuồn cái gì?” Trang Khiêm thở hồng hộc lại chạy tới, cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm lớn, “Chuồn bằng cách nào? Cho tôi theo với.”

“Được, lại đây!” Chu Du hứng thú.

“… …”

“Bị thần kinh à!” Đồng Đồng thực sự không nhịn xuống được, đạp mỗi đứa một phát.

“Oái!” Trang Khiêm bị đạp nằm rạp trên đất, dứt khoát không đứng lên, than thở nói, “Chạy một vòng cũng không tìm được ai chới bóng rổ, mẹ kiếp, lũ ngu xuẩn lớp một kia còn tưởng bọn mình sợ.”

Đồng Đồng nhìn nam sinh trên bãi tập ở xa thoải mái chạy, huých nhau chơi bóng hơi ghen tị.

Chu Du nhìn ánh mắt cậu, đột nhiên mở miệng hỏi: “Mang thuốc không?”

Đồng Đồng khó hiểu gật gật đầu.

“Cậu đi chơi bóng đi.” Chu Du nói.

“… Tôi?” Đồng Đồng mờ mịt.

“Chỉ cần đi chậm một chút kiểu gì cũng sẽ lấy được bóng.” Chu Du nói.

“Đúng! Đồng Đồng mày lên đi!” Trang Khiêm bật dậy, “Dù sao chỉ thêm một đầu người, mày đừng chạy, đi quanh sân là được rồi!”

Đồng Đồng sửng sốt, cứ thế bị đẩy lên trận đấu bóng rổ.

Trận bóng rổ bắt đầu.

Bóng rổ được ném lên không trung, Đồng Đồng hơi luống cuống lùi một bước, tiếp đó nhìn về phía Chu Du đứng bên ngoài sân.

Khuôn mặt ban đầu bình tĩnh nghiêm túc nhìn trận bóng của Chu Du nháy mắt nhăn lại, điên cuồng hô to: “Đồng Đồng cố lên! Đồng Đồng vô địch! Đồng Đồng cố lên!”

Đồng Đồng thở dài một hơi.

Bên kia Trang Khiêm cướp được bóng, người trong sân bắt đầu chạy.

Đồng Đồng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn quả bóng trên tay Trang Khiêm nhanh chóng bị người của lớp một cướp mất.

Ngay sau đó một nhóm người nhanh chóng chạy về phía cậu.

Nam sinh cầm bóng của lớp một có lẽ không nghĩ đến bên này còn một người đứng không nhúc nhích, lao thẳng tới.

Đồng Đồng dời một bước nhỏ sang bên cạnh, tay móc sang bên kia. Lấy bóng vào tay.

“Đồng Đồng! Ở đây!” Trang Khiêm hô to.

Đồng Đồng ôm bóng trong tay đi về phía trước một bước, nam sinh bị cậu cướp bóng cấp tốc chặn trước mặt cậu, đối mắt với cậu bắt đầu di chuyển qua trái qua phải thật nhanh.

Đồng Đồng nhíu mày nhìn cậu ta một cái, giơ tay ném bóng về phía Trang Khiêm đứng sau lưng mình.

Một nhóm người nhanh chóng đuổi theo bóng lại chạy qua.

Nhưng chẳng mấy chốc, bóng trên tay Trang Khiêm lại bị cướp.

Tâm trạng hơi kích động lúc đầu của Đồng Đồng đều hạ xuống, thở dài, cậu vẫn luôn hướng tới loại ‘bài tập cường độ cao’ chảy máu chảy mồ hôi, cậu rất thích bóng rổ môn thể thao thuộc về nam sinh này.

Nhưng đứng bất động ở đây, không chạy, không va chạm.

Trên sân bóng không giống trong tưởng tượng của cậu, hoặc là cậu không thể làm những gì cậu muốn.

Hơn nữa kỹ thuật của Trang Khiêm quá kém.

Lại là một màn như nhau.

Nam sinh kia bị một đám người vây quanh chạy tới, nhìn Đồng Đồng đứng ở phía trước, cứ như gặp ma.

Lần này Đồng Đồng không tránh được, chậm rì rì trực tiếp nghênh đón, bóng trên tay nam sinh lại bị cậu cướp.

“Chỗ này! Chỗ này!” Trang Khiêm bắt đầu cao giọng kêu to.

“Bị điên à!” Nam sinh tức giận chửi Đồng Đồng một tiếng, “Chơi bóng rổ đó, sao cậu không chạy! Cậu đứng tại chỗ đánh Thái Cực hả ngay chỗ này!”

Đồng Đồng nhìn cậu ta một cái, cũng lười đưa bóng cho Trang Khiêm, dùng một tư thế ném bóng tiêu chuẩn, trực tiếp ném bóng đi.

Ném xong giơ thẳng ngón giữa về phía nam sinh  kia.

Bóng đập vào vành rổ, xoay vài vòng, lọt vào.

“Đậu má…” Trang Khiêm cũng khiếp sợ.

Đồng Đồng không ngạc nhiên chút nào.

Cậu thích bóng rổ từ nhỏ, quần áo thích mặc nhất hồi nhỏ là bộ đồ thể thao. Lớn rồi cũng thích, chẳng qua không biểu hiện ra nữa.

Trước kia, cậu lặng lẽ làm giỏ bóng rổ đính lên tường trong phòng ngủ ở nhà, rảnh rỗi sẽ ném. Còn lặng lẽ thức đêm xem đấu bóng rổ, hôm sau ba mẹ cậu còn không thể phát hiện ra.

Đồng Đồng nghĩ vậy.

Thích chơi bóng rổ, nhưng có bệnh hen suyễn không thể chơi, nghe có vẻ quá thảm rồi.

Có bệnh hen suyễn, nhưng không thích chơi bóng rổ, thì không thảm như vậy.

Cho nên chẳng ai biết, Đồng Đồng biết chơi bóng rổ.

Một người kéo đàn violon, chắc chắn chơi bóng rổ không giỏi.

Nam sinh kia cũng nghĩ thế, không đề phòng gì cả, bị cậu cướp bóng hai lần.

Đồng Đồng cũng coi như chiếm lời của người không biết rõ tình hình, lại nhìn nam sinh kia đỏ bừng cả mặt, không muốn gây xung đột với người khác, dứt khoát rời sân.

Trang Khiêm không thèm để ý chút nào, liều lĩnh quay về phía lớp một cười rõ lâu, dẫn nam sinh lớp mình đi đến chỗ nữ sinh đang nhảy dây.

Đồng Đồng xoay cổ tay, đi tới chỗ Chu Du đang đứng.

Chu Du cười đưa một chai nước cho cậu: “Cảm thấy thế nào.”

“Chẳng thế nào cả.” Đồng Đồng ăn ngay nói thật, sau đó lại nghĩ một lát, lại có chút  vui vẻ, “Nhưng mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ vào sân bóng rổ đi sờ bóng.”

“Chơi đàn cũng vậy, không phải cậu không muốn, không thể.” Chu Du nhìn cậu, “Chỉ là cậu không dám.”

Đồng Đồng hơi ngẩn ra, không ngờ Chu Du đột nhiên lại nói lời này.

“Lại đây.” Chu Du vẫy gọi, “Tôi dạy cậu dũng cảm.”

Đồng Đồng nhìn đôi mắt nghiêm túc của hắn, tin tưởng, từ từ đưa đầu lại gần.

Chu Du dán bên tai cậu, thấp giọng ho nhẹ một tiếng.

Vành tai Đồng Đồng đỏ lên, đột nhiên cậu bắt đầu chờ mong cách Chu Du dạy cậu dũng cảm.

Một tay Chu Du giữ sau gáy cậu, buộc Đồng Đồng giữ tư thế này không thể lùi ra sau, trầm giọng nói: “Sao cậu lại sợ thế.”

Đồng Đồng: “… … …!?”

“Nhóc rác rưởi nhà cậu.” Chu Du lại bỏ thêm một câu.Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Cái này gọi là phép khích tướng! Vả lại! Nhóc rác rưởi! Các cậu nghe xem! Gọi ra đáng yêu cỡ nào!
Bình Luận (0)
Comment