Đồng Đồng cạn lời một lần nữa xoay đầu về, lại nằm sấp xuống, chậm rãi nâng một tay lên, giơ ngón giữa: “Xéo.”
Chu Du cười một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên đầu ngón tay cậu. Vặn khăn lông lau sạch những chỗ còn lại cho cậu.
Đồng Đồng híp mắt, hơi buồn ngủ.
Chu Du lau sơ sơ cho mình hai cái, nhanh chóng vén chăn lên nằm vào, ôm người vào lòng: “Ôm một lát.”
“Đừng siết eo em.” Đồng Đồng hơi đẩy người ra ngoài, thoáng ngửa đầu nhìn hắn, “Rốt cuộc là anh thích ở trên hay ở dưới.”
“Ở trên.” Chu Du rất thành thật, “Nhưng, giống như em nói, hai người ở bên nhau thật ra thì không quan trọng lắm, nếu như em muốn, anh cũng có thể.”
“Em muốn không?” Chu Du vô cùng tôn trọng hỏi một câu.
Đồng Đồng nghiêm túc suy nghĩ những điều này, đưa ra đáp án: “… Bây giờ không muốn, anh cao quá, em không lên tới được.”
Chu Du ngẩn ra, cười tới nỗi hàm răng không khép lại được, ôm người lại hôn chụt chụt mấy cái: “Vậy thì tốt quá, anh cũng cảm thấy kỳ lạ, may thật, hai chúng ta thật sự là một đôi trời sinh!”
“Đợi em cao hơn anh đi.” Đồng Đồng nói.
“Điều đó là không thể.” Chu Du cười liều lĩnh, “Cục cưng, anh cao thế này em theo không kịp.”
Đồng Đồng nhắm mắt lại, nghe tiếng cười của hắn, hơi thở bắt đầu trở nên nhẹ nhàng chậm chạp.
Trên người Chu Du rất ấm, hơi thở cũng ấm áp.
Cậu rất thích Chu Du.
Tỉnh dậy lần nữa, Đồng Đồng nhìn sắc trời bên ngoài hơi kinh ngạc, rèm cửa ban công kéo ra gần một nửa, trời đã đen kịt một màu.
Cậu ngủ một giấc đến quá nửa đêm à?
“Đợi lát nữa xuống…. phải… Đồng Đồng vẫn chưa tỉnh…”
Tiếng Chu Du vọng vào từ bên ngoài ban công.
“Chu Du…” Âm thanh Đồng Đồng vừa bật ra khỏi miệng dọa mình nhảy dựng lên, giọng khàn giống như cuộn dây thép bị cào, cậu sợ tới mức quên luôn điều muốn nói.
Chu Du nghe thấy âm thanh quay đầu lại, vội vàng rót chén nước ấm đi qua: “Ui mẹ ơi, giọng nói này.”
Đồng Đồng uống một hớp nước, cổ họng dễ chịu hơn nhiều.
“Còn có khó chịu không?” Chu Du một tay che điện thoại, nhẹ giọng hỏi thăm cậu, “Anh thấy mắt hình như hơi sưng, anh bôi thuốc cho em.”
Đồng Đồng: “… … …”
Rốt cuộc Chu Du làm thế nào dùng nét mặt tự nhiên đến thế để nói ra chuyện lúng túng như thế được?
“Ngồi không thoải mái à?” Chu Du lại hỏi.
“Ngậm miệng.” Đồng Đồng im lặng.
“Có đau không?” Chu Du kiên nhẫn.
“Không đau! Đừng hỏi nữa.” Đồng Đồng vén chăn lên, đứng dậy đi mặc quần áo.
Chu Du liếc nhìn đôi chân để trần của cậu, dùng tai và bả vai kẹp điện thoại, vừa nghe bên kia nói chuyện vừa đứng dậy đi đến vali bên tường tìm tất cho Đồng Đồng: “Cậu ấy vừa dậy, ăn cơm ở tầng mấy? Được, tôi tìm tất cho cậu ấy trước đã, cúp đây.”
“Ai?” Đồng Đồng mặc quần áo xong ngồi ở mép giường, ngửa đầu một hơi uống hết nước còn lại trong cốc.
“Trang Khiêm, cậu ấy kêu chúng ta ăn cơm chiều.” Chu Du cầm tất, ngồi xổm bên chân cậu, giúp cậu đeo tất, ngửa đầu hỏi Đồng Đồng, “Em đói bụng không?”
“Đói sắp chết.” Đồng Đồng đứng dậy đi đến phòng tắm rửa mặt.
Lúc nãy cũng không phải cậu tự nhiên tỉnh lại, mà là đói tỉnh.
Chỗ ăn cơm của khách sạn ở tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy, Trang Khiêm đã dẫn một nhóm nhân viên phục vụ da trắng mỹ mạo vẻ mặt lo lắng đợi bọn họ.
“Chào buổi tối quý khách.” Các cô gái cúi đầu mỉm cười.
“Chào gì mà chào.” Trang Khiêm trừng hai người đi ra từ thang máy, “Còn biết đi xuống.”
“Đói muốn chết, cơm đâu?” Đồng Đồng ôm bụng hỏi.
“Bên này bên này, Chu Du cũng không làm chút gì cho mày ăn à? Nè không phải! Có thể thôi đi không?” Trang Khiêm dẫn họ đi vào trong, vừa lẩm bẩm, “Cả một ngày không nhìn thấy bóng dáng hai người, tao bỏ tiền tài trợ hoạt động tập thể! Không phải chuyến đi tuần trăng mật của hai tụi bây được không?”
“Đồng Đồng hơi say xe.” Chu Du giải thích.
“Được rồi, say xe? Ai tin chứ? Tôi thấy hai người say giường còn tin được.” Trang Khiêm hừ lạnh một tiếng, “Đã gọi đồ ăn rồi, mấy bàn gần cửa sổ kia là lớp mình, tìm đại một bàn mà ngồi.”
Trang Khiêm nói xong lại chạy tới chỗ đám nữ nhân viên phục vụ chân dài eo nhỏ.
Chu Du và Đồng Đồng tìm bàn có chỗ trống ngồi vào, trên bàn ngoại trừ hai người họ ra chỉ có ba bạn nữ và một bạn nam cùng lớp.
“Đồng Đồng cậu uống canh không?” Một bạn nữ cùng lớp mỉm cười đưa một bát canh qua, “Canh bồ câu non, uống rất ngon.”
“Cảm ơn.” Đồng Đồng đứng dậy duỗi tay.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Đồng Đồng vừa nhận bát canh bạn học đưa tới vừa móc điện thoại trong túi quần ra.
Cậu cúi đầu liếc nhìn điện thoại, là Bùi Vân gọi tới.
Đồng Đồng nghe máy: “Mẹ?”
“Đồng Đồng, ba con ngất rồi, giờ đang ở bệnh viện.” Giọng Bùi Vân khàn khàn.
Đồng Đồng hơi ngẩn ra, vừa ngẩn ra thì bát canh trên tay nghiêng đi.
Chu Du nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, nhưng phần nhiều canh vẫn đổ ra tay Đồng Đồng.
“Ối!” Bạn học nữ ngồi bên cạnh giật nảy mình, lại liếc mắt nhìn cổ tay bị phỏng đỏ bừng của Đồng Đồng, vội vàng rút khăn ướt trong túi ra.
Đồng Đồng chẳng quan tâm tay mình, nhíu chặt mày, vội vàng hỏi: “Ba con có chuyện gì? Bây giờ thế nào?”
Bùi Vân lại nói hai câu, Đồng Đồng không nghe rõ.
Âm thanh bên kia điện thoại quá hỗn tạp, có một người đàn ông vẫn đang nói chuyện một cách quái gở, mẹ cậu nói lại hai câu, hình như cãi nhau.
“Các người làm thế này là gây tội!” Giọng của Bùi Vân vang lên rõ ràng, “Các người làm vậy là giết người!”
“Cô Bùi Vân, trong mọi chuyện chúng tôi coi trọng bằng chứng, coi trọng pháp luật…”
“Pháp luật mẹ mày!” Một giọng nam khác vang lên.
“Mẹ? Mẹ?” Đồng Đồng nhíu mày gọi hai tiếng.
Điện thoại bên kia cãi lộn ồn ào chói tai.
“Tút” một tiếng, điện thoại đột nhiên cúp máy.
Đồng Đồng kéo ghế ra, đứng bật dậy.
“Chuyện gì vậy?” Chu Du nhíu mày liếc những người xung quanh đều đang nhìn sang đây, kéo cổ tay cậu dẫn người ra ngoài, “Trước tiên đến phòng rửa tay dội nước đã.”
Chu Du kéo người đi ra ngoài không bao xa, ánh mắt Đồng Đồng cuối cùng cũng tập trung, dừng lại tại chỗ không chịu đi.
“Sao vậy?” Chu Du quay đầu nhìn cậu.
“Ba em xảy ra chuyện, không biết tình hình bây giờ thế nào, em phải về.” Đồng Đồng cố gắng tỉnh táo lại, giọng nói vẫn hơi run, “Bây giờ em phải về, ngay bây giờ.”
“Chú làm sao?” Chu Du sững sờ.
“Bây giờ ba em đang ở bệnh viện, té xỉu.” Đồng Đồng nhìn màu trời bên ngoài đã đen kịt từ lâu, trong lòng không chắc chắn, “Bây giờ có thể gọi xe đến không?”
“Anh đi tìm Trang Khiêm, trong khách sạn chắc chắn có xe đưa đón khách.” Chu Du nhanh chóng đưa ra kết luận, “Bây giờ em về phòng thu dọn đồ, tập hợp ở sảnh dưới lầu.”
Đồng Đồng cũng không kịp gật đầu, nắm chặt thẻ phòng, chạy về phía thang máy.
Ba cậu không chỉ té xỉu bình thường.
Kỳ nghỉ hè vừa rồi ba cậu té xỉu, bởi vì suy thận, bệnh viện từng đưa biên lai bệnh nguy kịch.
Đồ đạc trong căn phòng tán loạn, Đồng Đồng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhét toàn bộ vào một cái vali, xách xuống lầu.
Chu Du đứng trong sảnh khách sạn, thấy cậu xuất hiện, chạy tới nhận lấy vali trên tay cậu.
Nắm tay cậu bước ra ngoài cửa.
Xe đã đỗ bên ngoài cửa chính khách sạn.
“Tài xế lâu năm nhà tôi, đi đường núi này mấy chục năm rồi.” Trang Khiêm mở cửa xe giúp hắn, trên trán cũng đổ mồ hôi, “Yên tâm.”
Chu Du mở cốp sau xe, vòng qua lau trán cho Trang Khiêm: “Cám ơn.”
“Cảm ơn ông nội cậu, mau lên xe.” Trang Khiêm đóng cửa xe lại giúp họ, thò đầu qua cửa sổ xe nhìn Đồng Đồng, dặn đi dặn lại: “Bất cứ lúc nào có việc thì gọi cho ba tao, đi đường cẩn thận.”
“Ừ.” Đồng Đồng gật đầu lên tiếng.
Trang Khiêm nhìn sắc mặt Đồng Đồng tái nhợt vào lúc này, muốn nói vài lời an ủi cũng nói không nên lời.
Chỉ vẫy vẫy tay.
Lái xe đạp chân ga, chiếc xe màu đen như mũi tên kéo căng dây cũng, bay ra ngoài trước mắt cậu ta.
Chu Du kéo cửa sổ xe lên, rút tờ khăn ướt dán lên cổ tay phỏng đỏ của Đồng Đồng.
Đồng Đồng cầm điện thoại bằng một tay, vẫn đang gọi vào số điện thoại của mẹ cậu.
Nhưng đều không có ai nghe máy.
“Sao mẹ em không nghe điện thoại.” Đồng Đồng lo lắng.
“Chắc là không để ý.” Chu Du đặt tay sau lưng cậu vuốt vuốt, khẽ hỏi, “Có số điện thoại của trợ lý ba em không?”
Đồng Đồng nhanh chóng tìm danh bạ điện thoại, gọi đi.
Lúc này là tám giờ tối, trời đã tối.
Rừng cây rậm rạp và dãy núi liền nhau bên ngoài cửa sổ xe đều ẩn trong bóng tối.
Sau khi nói chuyện với trợ lý của ba cậu xong, tinh thần Đồng Đồng vẫn ở trong trạng thái căng thẳng, ngón tay nhéo chặt vào lòng bàn tay.
Lần trước ba cậu xảy ra chuyện cũng té xỉu, giống hệt lần này.
Ánh đèn bên đường đi ngang qua, Chu Du cầm bàn tay lạnh ngắt của Đồng Đồng.
Một đường im lặng, một tiếng sau, chiếc xe đậu bên ngoài bệnh viện.
“Ở đây! Tiểu Đồng!” Một giọng nam vang lên.
Đồng Đồng nhìn sang.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, đây là trợ lý theo ba cậu rất nhiều năm, tên Bành Thụ.
Bành Thụ không kịp nói nhiều, trực tiếp dẫn người vào bệnh viện.
Có bốn năm người đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Đồng Đồng liếc mắt đã thấy Bùi Vân, vẻ mặt Bùi Vân kích động, vẫn đang tranh chấp với một tên đầu bóng vênh váo tự đắc.
Vóc người tên đầu bóng gầy như que củi, vẻ mặt khinh thường, không biết đang nói gì, nói xong lời cuối cùng, còn dùng cặp công văn trên tay chỉ vào Bùi Vân.
“Cmn ông chỉ ai đấy!” Đồng Đồng lao tới.
Bùi Vân xoay đầu lại: “Đồng Đồng!”
“Chuyện gì đã xảy ra, sao ba con đột nhiên té xỉu?” Đồng Đồng nhíu mày vội hỏi.
“Bọn họ đổi nước ba con uống thành rượu.” Sắc mặt Bùi Vân khó coi chỉ về tên đầu bóng mặc âu phục trước mặt.
“Thưa bà, tôi hiểu tâm trạng của bà, nhưng có vài lời không thể nói lung tung, Đồng tiên sinh té xỉu, một phần lớn trách nhiệm không nằm ở chúng tôi.” Tên đầu bóng ngửa đầu, tỏ vẻ cao quý.
“Ông nhìn cho kỹ người nói chuyện.” Chu Du nhắc nhở gã.
“Cậu là ai?” Tên đầu bóng vẫn ngửa đầu nói chuyện như cũ.
“Họ Chu, một chữ Du duy nhất.” Chu Du híp mắt lại tiến lên một bước, trực tiếp kéo đầu gã cương quyết nhấn xuống, lại xoa gel vuốt tóc xịt lên để đi làm lên âu phục của gã, “Bây giờ biết rồi?”
Chu Du đanh mặt hiển nhiên tạo thành áp lực tâm ký rất lớn cho tên đầu bóng, tên đầu bóng lùi một bước, vẫn mạnh miệng: “Bây giờ cũng không có chứng cứ chứng minh Đồng tiên sinh té xỉu vì uống rượu.”
“Đồ mà sếp Đồng uống là tôi rót, tuyệt đối là nước. Tôi không biết tại sao đổi thành rượu. Lúc đó cả bàn người, sếp Đồng không tiện nhổ ra đành nuốt vào.” Bành Thụ nhíu mày, vẻ mặt không tốt nhìn gã chằm chằm, “Sau đó, sếp Đồng nói muốn đến nhà vệ sinh nôn rượu ra, tôi đợi ông ấy ở bên ngoài, không ngờ sếp Đồng nôn trong nhà vệ sinh rồi ngất xỉu, tôi nghe thấy bất thường, lập tức gọi 120.”
“Có phải bị ngất vì rượu hay không, hết thảy đợi kết quả kiểm tra.” Tên đầu bóng lại chen vào một câu.
“Đợi hay không mấy người cũng gặp rắc rối lớn rồi.” Chu Du nhìn gã chằm chằm, thấp giọng đe dọa.
Tên đầu bóng rốt cuộc ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
Mười phút im lặng trôi qua, “cạch” một tiếng, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Tất cả mọi người lập tức chạy tới, vây quanh một vòng.
“Lùi ra sau một chút.” Mấy y tá đẩy giường đi đến phòng bệnh.
“Bệnh nhân đã có đôi chút ý thức rồi, đừng đi theo, tôi nói hai câu.” Bác sĩ ngăn họ lại, kéo khẩu trang xuống, nhíu chặt mày, “Đồng Kinh Thân tiên sinh là bệnh nhân tôi phụ trách, tình trạng sức khỏe của ông ấy coi như không tệ, nhưng gần đây ông ấy đến bệnh viện điều trị, tôi có thể nhìn ra trạng thái của ông ấy không tốt. Tôi đã nhắc nhở ông ấy rất nhiều lần, nhưng rõ ràng ông ấy không để ở trong lòng. Suy thận mãn tính ngoài điều trị lọc máu ra, chế độ ăn uống, thói quen sinh hoạt cũng rất quan trọng, nhưng dễ nhận thấy hơn, Đồng Kinh Thân tiên sinh không chỉ vì uống rượu, mà còn vì mệt mỏi quá độ mà xảy ra hiện tượng ngất.”
“Vậy tình hình bây giờ của chồng tôi thế nào?” Vành mắt Bùi Vân đỏ lên.
“Bây giờ bệnh nhân đang trong tình trạng thể chất tốt, giày vò như vậy cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài, không chỉ xuất hiện té xỉu, mà các biến chứng nghiêm trọng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện vào suy thận thời kỳ sau như suy tim, tăng kali máu, rối loạn hệ thần kinh trung ương, là những nguyên nhân nghiêm trọng gây tử vong.”
“Tình hình hiện tại tuyệt đối không thể mệt mỏi nữa, chú ý nghỉ ngơi thường xuyên. Chế độ ăn uống phải đặc biệt chú ý, chẳng hạn như hôm nay uống rượu tuyệt đối không thể xuất hiện nữa. Mọi người nhất định phải chú ý.” Cuối cùng bác sĩ nói, “Khoảng nửa tiếng nữa, bệnh nhân sẽ tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.” Bùi Vân nghe thấy không có chuyện gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, yên tâm.” Chu Du cũng nhéo nhéo bàn tay vẫn luôn căng thẳng của Đồng Đồng.
Tay Đồng Đồng lạnh tới đáng sợ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Bùi Vân và Đồng Đồng đều bị lời của bác sĩ dọa.
Đồng Kinh Thân tiên sinh rất có khả năng sáng tạo, bình thường căn bản không nhìn ra là một bệnh nhân.
Có đôi khi họ đều xem nhẹ chuyện này.
Nhưng một khi xảy ra chuyện, căn bệnh này chính là một quả bom có kíp nổ.
Không ai biết sẽ nổ lúc nào.
Bác sĩ nói nửa giờ Đồng Kinh Thân tiên sinh có thể tỉnh, nhưng chỉ sau hai mươi phút, Đồng Kinh Thân đã mở mắt.
“Ba.” Đồng Đồng lập tức đứng lên.
Mặt Đồng Kinh Thân hơi sưng, không có biểu cảm gì, nụ cười thường đọng trên mặt cũng không có.
Y cố gắng cử động, nụ cười vô cùng xấu xí. Giọng nói khàn khàn trầm thấp lên tiếng: “Không sao…”
Bùi Vân nhịn rồi lại nhịn, vẫn không kìm được mà bật khóc, nắm tay y chất vấn: “Chuyện gì đã xảy ra với anh… chuyện gì đã xảy ra với anh hả…”
Đồng Kinh Thân cười khổ, giơ tay xoa đầu cô hai cái: “Không sao, không có có lần sau.”
Đồng Đồng nhíu chặt mày nhìn sắc mặt ba cậu, cậu luôn cảm thấy trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Chu Du nhìn chằm chằm sắc mặt Đồng Đồng, lúc này sắc mặt Đồng Đồng tái nhợt không bình thường, hơi thở cũng nặng thấy rõ hơn bình thường.
Chu Du không yên lòng duỗi tay sờ lòng bàn tay cậu, không nóng, thậm chí hơi mát.
Chắc là không sốt.
Đợi Bùi Vân ổn định lại cảm xúc, đã qua ba mươi phút.
“Bị dọa rồi nhỉ, ba con không sao.” Bùi Vân nhìn sắc mặt tái nhợt của Đồng Đồng, lòng đau như cắt, giơ tay xoa mấy cái trên mặt cậu, “Không sao, đừng lo lắng, mẹ cũng không sao.”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
“Đã muộn rồi, các con về trước đi.” Bùi Vân nhìn đồng hồ, thúc giục, “Nhanh về đi ngủ.”
“Không, con…” Đồng Đồng không muốn về.
“Sáng ngày mai thu dọn ít đồ rửa mặt và đồ đạc ba con thường dùng mang tới đây.” Bùi Vân ngắt lời Đồng Đồng, “Ba con lại phải bắt đầu sống ở đây, con khiêng đồ đạc đến đây đi, mẹ ghét nhất là xách đồ.”
Đồng Đồng đành phải gật đầu.
“Ngoan, đi ngủ sớm một chút.” Bùi Vân dịu dàng cười một tiếng.
“Tạm biệt dì.” Chu Du vẫy tay tạm biệt, kéo người ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Chu Du đè Đồng Đồng lên tường.
“Làm gì?” Đồng Đồng ngẩn người.
Tay Chu Du sờ lên trán cậu, nhíu mày, trán Đồng Đồng hơi nóng: “Em sốt rồi.”
Đồng Đồng tự sờ một cái: “Không sao.”
Chu Du trực tiếp kéo người đi đăng ký gặp bác sĩ.
“Hơi sốt nhẹ.” Bác sĩ nhìn nhiệt kế, “Chắc là do cảm xúc không ổn định, tinh thần quá căng thẳng gây ra.”
“Trở về uống thuốc thì có thể ngủ được.” Bác sĩ kê đơn thuốc, “Chủ yếu nhất là đừng căng thẳng như thế, thả lỏng đi, nếu không thì thuốc cũng không có nhiều tác dụng.”
Đồng Đồng không cảm thấy mình bị sốt, đầy đầu cậu đều là ánh mắt ba cậu nhìn mẹ cậu, luôn khiến cậu cảm thấy lo lắng.
Về đến nhà Đồng Đồng uống thuốc, không muốn ngủ chút nào.
Nằm trên giường thẫn thờ ra, bản thân cậu cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Rõ ràng bác sĩ nói bây giờ đã không sao, nhưng giống như một loại trực giác.
Cậu không xem nhẹ được.
Bên giường đột nhiên vang lên tiếng Thái Lan rất kỳ lạ.
Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn sang, Chu Du đang ngồi ở mép giường, nâng điện thoại nghiêm túc nhìn chằm chằm video trong điện thoại.
“Chu Du.” Đồng Đồng nghi hoặc ngồi dậy, “Anh làm gì vậy?”
“Bác sĩ nói em phải thả lỏng.” Chu Du đưa điện thoại qua.
“Cho nên?” Đồng Đồng cúi đầu nhìn kỹ thuật massage được giới thiệu trong video.
“Em có biết massage Thái không?” Chu Du làm một động tác tay trong video.
Đồng Đồng sững sờ, biết Chu Du có ý gì.
Trên người cậu vốn không có cảm giác gì, cảm nhận cơ thể mình, mới nhận ra trên người mình đau nhức dữ dội. Nhất là eo, còn có đùi.
Lúc này Đồng Đồng không muốn để mình suy nghĩ quá nhiều, càng nghĩ thì càng hoảng. Có lẽ thật ra cũng không có việc gì, cậu cảm thấy hôm nay cậu bị dọa sợ.
Nghĩ như vậy, Đồng Đồng cảm thấy massage một lúc cũng không tồi, trả điện thoại lại.
“Xem xong rồi?” Chu Du hỏi thăm, “Có thể chứ?”
Đồng Đồng gật đầu, cảm thấy có đôi khi Chu Du rất chọc người.
“Tới đi.” Chu Du cởi áo thun ra, lập tức nằm sấp xuống giường, quay đầu cẩn thận dặn đi dặn lại cậu: “Chỗ chếch bên trên bả vai anh hơi mỏi, ấn mạnh một chút.”
“Đúng rồi, còn có đùi với lưng, anh thấy em bị sốt chắc là không có sức mấy, chỗ này em trực tiếp đứng lên giẫm giẫm đi?” Chu Du lại nói.
Đồng Đồng giận điên lên: “… … … …”
Mẹ kiếp.