Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 6

Chu Du nhìn Đồng Đồng xuống lầu, dần ngưng cười.

Thật ra thì gần đây hắn không thể nào cười được, trong lòng nén một ngọn lửa.

Ngọn lửa này bốc lên từ lúc ba hắn chỉ vào mũi hắn nói mày phải đi theo con đường mà ba đã lên kế hoạch cho mày.

Mãi cho đến khi hắn đánh nhau với vệ sĩ trong nhà, chạy ra khỏi nhà, ngọn lửa này triệt để bốc cháy.

Nhưng sau khi chạy ra khỏi nhà, ba hắn không tìm người đến bắt hắn, thậm chí không gọi cho hắn một cuộc điện thoại.

Tinh thần phản kháng của hắn chưa kịp bày ra, hắn cảm thấy ba hắn như đang chơi đùa hắn. Điều này khiến hắn rất căm tức.

Ngọn lửa trong lòng biến thành cái pháo xịt, nổ không được, tắt cũng không xong.

Ngay tại chỗ không dễ chịu.

Điện thoại trong túi vang từng hồi, là chị hắn gọi tới. Chu Du thiếu kiên nhẫn một lần nữa nhấn tắt điện thoại vang lên không ngừng.

Một loại cảm xúc nào đó theo tiếng chuông ồn ào không ngừng bắt đầu lan tràn.

Hắn cảm thấy mình có thể phải diệt ngọn lửa này, nếu không hắn đoán chừng bản thân sẽ có vấn đề.

Chu Du bứt rứt, theo bản năng cho tay vào túi quần tìm kẹo que, lại quên mất lúc mình chạy ra khỏi nhà đã không mua thêm.

Tay tìm cả buổi, kết quả móc ra một tờ rơi gấp nhăn nhúm trong túi quần.

Muốn cơ bắp đẹp không?

Muốn cơ thể khỏe mạnh không?

Muốn cuộc sống thành công không?

Muốn thì hãy đến phòng tập boxing Hãn Đao!!

Hoa Lý Hồ Tiếu, cái quái gì đây. Chu Du cau mày nhìn hồi lâu mới tìm được địa chỉ ở dưới cùng tờ rơi.

Cái này hôm qua một anh chàng kín đáo đưa cho hắn.

Hắn thấy hai chữ phòng tập boxing (gốc là quyền quán_拳馆), còn cảm thấy rất thân thiết, nghĩ mấy ngày nữa đợi tay khỏi rồi sẽ đi chơi một chút.

Thế nhưng không đợi được rồi, gần đây hắn phiền cực kỳ, tính tốt cũng sắp không giả vời được nữa.

Cho dù tay bị thương cũng không ngăn được hắn muốn đến phòng tập boxing để nổ tung.

Trước đây hắn cũng có một phòng tập boxing, nhưng chưa được mấy năm đã đóng cửa rồi.

Nguyên nhân là vầy, có một lần ba hắn đến xem hắn thi đấu.

Hắn dùng một đấm đánh đối thủ dán lên dây thừng vây xung quanh, nước miếng trong miệng đối thủ cũng chảy ra ngoài.

Ba hắn đúng lúc đứng bên cạnh đài há to miệng vì hắn lớn tiếng khen hay, tiếp đó liền nhận một  miệng nước miếng.

Sau đó đã đóng cửa phòng tập của hắn.

Đến bây giờ ba hắn vẫn một mực đơn phương cho rằng hắn cố ý.

Xuống xe, Chu Du nhìn địa điểm một chút, chỗ này cách chỗ hắn ở cũng không xa.

Về sau đến cũng được.

Phòng tập boxing ở tầng hai câu lạc bộ, thoạt nhìn rất lớn, rất chuyên nghiệp.

Chu Du vừa vào, một anh chàng tóc vuốt keo đã cười tới đón: “Anh đến đây tập cơ bắp à?”

“Tùy tiện đánh vài cái.” Lúc này Chu Du đang nén lửa, không muốn nói chuyện nhiều.

“Trước đây anh đã tiếp xúc với boxing sao? Có biết rõ về boxing hay không đây.”

“Tôi chỉ tùy tiện đánh vài cái.” Chu Du nhấn mạnh.

“Anh —— ”

Chu Du quăng ba lô đeo ở một bên vai vào ngực y, tiếp đó mở khóa kéo ra.

Lấy ra một tờ tiền mặt, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, ngữ điệu cứng ngắc: “Sắp xếp một chút, tôi đánh vài cái.”

“Ôi! Anh khách sáo!” Ánh mắt của tóc vuốt keo thay đổi ngay, một tay nhận tiền: “Phòng thay quần áo anh đi phía bên trái, thay quần áo xong, tôi dẫn anh đến sân huấn luyện.”

Chu Du đi đến phòng thay đồ, nhíu mày tùy tiện lướt qua quang cảnh toàn bộ phòng tập.

Sau đó đến phòng nghỉ ngơi thay quần áo, buộc găng tay, đi theo tóc vuốt keo vào sân tập.

Hắn đứng trước một cái túi tốc độ, bắt đầu tiến hành làm nóng người cơ bản nhất.

“Anh có hứng thú với cái này sao, túi tốc độ này là để chúng tôi cải thiện khả năng phối hợp tay và mắt, cho dù là tay già đời cũng không khống chế tốt đâu.” Tóc vuốt keo thấy hắn còn nhỏ tuổi, ra tay lại hào phóng, coi hắn là cậu ấm tùy tiện vui đùa một chút hướng dẫn, “Trước tiên chúng ta đánh bao cát, bao cát tăng sức mạnh.”

Chu Du không nghe y nói chuyện, làm nóng người xong, chạm bao tay vào nhau, trượt về sau một bước.

Hơi cúi thấp đầu.

Đứng trước túi cát, trong mắt hắn chợt dấy lên một ngọn lửa.

Đột nhiên, cái đầu tròn của túi tốc độ bắt đầu vặn vẹo, giương nanh múa vuốt chậm rãi biến thành gương mặt của ba hắn.

Ngậm một điếu xì gà rống to về phía hắn: Mày nhất định phải đi theo con đường của ba!

Đi sư bố ông!

Chu Du vung nắm đấm ra, một đấm đánh lên mặt ba hắn.

Hắn muốn làm chuyện này rất lâu rồi.

Âm thanh ‘bịch’ liên miên không dứt nhanh đến mức kéo cả gió, tóc vuốt keo bị dọa thụt lùi vài bước.

Lúc này trong mắt Chu Du chỉ còn lại mục tiêu phía trước, theo sức mạnh ép lên và phát ra, cơ bắp sau lưng hắn vẫn luôn kéo căng kia, cuối cùng kéo ra rồi.

Tốc độ ra quyền càng lúc càng nhanh, đôi mắt hắn cũng càng ngày càng sáng.

Khi còn bé vì Chu Du có hứng thú với cái này, từ nhỏ học tập cơ bản theo chuyên nghiệp.

Thậm chí mẹ hắn mời vài người vô địch quyền anh đến chơi đùa với hắn, tốc độ nhanh nhất của hắn một phút có thể ra hơn hai trăm quyền.

Tuy rằng không với tới trình độ cao nhất, nhưng cũng đủ gây sốc cho phòng tập boxing thiếu chuyên nghiệp này.

Tóc vuốt keo hoàn toàn ngậm miệng, cũng không nhắc lại hướng dẫn, yên lặng đứng bên cạnh, đưa khăn lông, đưa chai nước khoáng.

Chu Du làm nóng người xong xuôi, tiếp đó chọn một bao cát da lớn màu đen bắt đầu cùng chết, mãi đến khi cánh tay đeo găng tay âm ỉ đau.

Lúc này Chu Du mới nhớ tới lời bác sĩ dặn, thở hổn hển, từ từ dừng lại.

“Anh đại hôm nay không đánh nữa?” Tóc vuốt keo đưa khăn mặt qua, tự giác đổi xưng hô thành đại ca.

“Ừ.” Chu Du nhận khăn lau mặt lau đầu một cái, “Lần sau đến vẫn tìm anh, phục vụ không tệ.”

“Được chứ!” Tóc vuốt keo có loại cảm giác vui vẻ được công nhận.

Thẳng đến khi đợi người đi xa, y mới nhớ mình là huấn luyện viên boxing, không phải thái giám sau lưng thái tử.

Phòng tập boxing có chỗ tắm vòi sen rất lớn, còn không có ai. Khi nước nóng chảy xuống đầu, Chu Du thở ra một hơi lớn.

Tắm sạch sẽ, thay quần áo xong.

Di động trong túi vang lên, Chu Du lấy ra vừa định nhấn tắt, nhìn hiển thị người liên lạc trên màn hình.

Im lặng một lát, Chu Du ngồi xuống, ngửa đầu dán sát lên tường gạch sứ lạnh như băng.

Nhận điện thoại: “Mẹ.”

“Chạy rồi?” Giọng Yến Thanh rất khàn, quanh năm suốt tháng hút thuốc.

“Ừm, mấy ngày trước.” Chu Du nói.

“Bố con gần đây bận đuổi theo mẹ, không để ý đến con.” Yến Thanh nói, “Con cứ chơi thoải mái.”

“Con không chơi.” Chu Du nói.

Bên kia điện thoại im lặng một lát, “Mặc kệ con kháng cự con đường bố con định ra cho con bao nhiêu, con cũng không thể đánh vệ sĩ trong nhà bị thương, con nhớ xin lỗi bọn họ. Còn có, phía Nam bên đó xa quá con biết không. Con theo đuổi cuộc sống mình muốn, mẹ ủng hộ con. Nhưng con làm ra những chuyện này, là không chịu trách nhiệm với bản thân, mẹ rất thất vọng.”

Chu Du nhíu chặt mày, mở miệng muốn nói rất nhiều, nhưng một chữ cũng không nói được.

“Biết lựa chọn duy nhất bây giờ của con không?” Giọng Yến Thanh lạnh nhạt, “Trước khi con tìm được con đường của cuộc đời của mình, nhất định phải bước lên một con đường có trách nhiệm.”

“Mẹ bảo con chịu trách nhiệm kiểu gì.” Chu Du hỏi.

“Trường cấp ba Minh Đức, hôm nay khai giảng. Mẹ đã gửi số điện thoại của chủ nhiệm lớp và lớp qua cho con rồi.” Yến Thanh quyết định thật nhanh, “Con nhanh lên đi, giờ sắp mười giờ, con đã muộn rồi.”

“Đến muộn không phải học sinh tốt nha.” Trước khi cúp máy, Yến Thanh nở nụ cười.

Điện thoại cắt đứt.

Khăn mặt Chu Du vắt trên vai rơi xuống đất. Mẹ hắn rất ít cười, sau mỗi lần cười, hắn đều rất thảm.

Hắn không sợ bố hắn, nhưng lời mẹ hắn nói không thể không nghe.

Bố hắn đơn giản thô bạo, phương pháp dạy hắn ba loại đơn giản, mắng xong dừng lại ném ra nước ngoài, tìm người giám sát hắn, huấn luyện cơ thể tìm đường chết.

Những thứ này với hắn mà nói chẳng là gì.

Nhưng mẹ hắn không giống, mẹ hắn chỉnh người quá đáng sợ, sống không bằng chết.

Chu Du mua mười cái bánh bao lớn ở quán bán đồ ăn sáng, bắt xe, cấp tốc sống chết chạy đến trường mới của hắn.

Đồng Đồng ngồi xe buýt đến trường, xe vừa đi qua hai trạm, đột nhiên cậu rất hoảng.

Cũng không biết làm sao nhớ lại giấc mớ quỷ dị kia, bình thường cậu nằm mơ, sang hôm sau chỉ có khái niệm mơ hồ.

Nhưng giấc mơ này lại quá rõ ràng, tuy rằng gương mặt tất cả mọi người căn bản cậu đều không thấy rõ, nhưng chuyện xảy ra trong mơ cậu lại nhớ rõ.

Học sinh chuyển trường ở trong mơ đó, học sinh chuyển trường đưa bánh bao trong tay qua hỏi cậu ăn không, học sinh chuyển trường cưỡng hôn cậu, học sinh chuyển trường nói thầm mến cậu rất lâu rồi… Học sinh chuyển trường nói chia tay.

Đồng Đồng nhắm mắt nhớ lại một lần, nhất thời cảm thấy mình cần phải hít oxy.

Chỉ không chú ý như vậy một chút, cửa trường học an vị đi qua rồi. Đúng là cậu lại trốn tránh đến lớp điểm danh, cứ ngồi trên xe buýt chơi một hoạt động du lịch một ngày đến trung tâm thành phố.

Khi chiếc xe buýt lần nữa đi qua trường học, đã hơn chín giờ.

Đồng Đồng xuống xe, một đường chạy chậm về phía cổng trường, cách rất xa đã thấy tầm mười người đứng hoặc ngồi xổm ở cổng trường.

Dẫn đầu là một nam sinh vóc dáng cao gầy, áo khoác trên người được buộc ở bên hông, lộ ra trên cánh tay có một hình xăm. Đỉnh lông mày sắc nhọn cắt ra hai đao từ đó, nhìn sát khí bức người.

Nhưng mà trong miệng ngậm cây kẹo que.

Nhất định là vị dâu tây, Đồng Đồng nghĩ đến điều này chân mày giật một cái, lập tức quay người muốn đi về.

“Đồng Đồng!” Trang Khiêm gào lên.

Đồng Đồng nhăn mặt dừng chân.

“Lại đây cho tao!” Trang Khiêm rống.

Đồng Đồng không nhúc nhích, thậm chí muốn chạy, tay nắm chạt quai đeo cặp.

Núi không phải ta, ta sẽ lên núi.

Trang Khiêm lập tức dẫn mấy chục người vèo vèo cùng chạy đến.

Trong lòng Đồng Đồng biết phải chết, con ngươi xoay hai vòng, cũng chạy về phía Trang Khiêm, ôm lấy Trang Khiêm, khóc lóc kể lể: “Khiêm Khiêm!”

Tay Trang Khiêm muốn đánh xuống đơ ra, liền vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

“Có anh trai kéo tao lại quấn đường tao, còn không cho tao xuống xe, giờ mới đến muộn.” Đồng Đồng một bên giả vờ thê thảm một bên ép chặt đầu cậu ta trong ngực mình.

Gửi hi vọng đầu óc Trang Khiêm bị kẹp thiếu oxy, lừa gạt cho qua.

“Biển số xe bao nhiêu! Tao bảo chú tao úp sọt hắn!” Trang Khiêm rống lên hai câu, cảm thấy khó thở, “Nhưng mà, mày có thể buông tay không?”

Đồng Đồng thấy cậu ta không muốn đánh mình, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Mấy anh em xung quanh cũng cười vây quanh.

“Nè, nghe nói nhà mày phá sản rồi.” Anh bạn A khoác tay lên bả vai cậu, cười nhạo.

“Đúng đó, tháng trước nhà cậu ta phá sản, ba tao về vui quá cũng uống say luôn!” Anh bạn B vô cùng phấn khởi.

“Mày có ý gì hả, đanh mặt cho ai xem.” Nét mặt anh bạn C rất khó chịu nhìn cậu, “Nhà mày còn có sản để phá, ông đây vừa học vừa làm dễ dàng sao? Có phải mày xem thường tao đã lâu rồi?”

Đồng Đồng: “…”

Đồng Đồng một tay che ngực mình, cảm thấy không thở nổi.

“Được rồi! Đồng Đại Ngọc, đừng giả vờ nữa, không phải phá sản sao, xem đi khiến mày khác người.” Trang Khiêm nói to, “Khác người một tháng đủ rồi nhể.”

“Mấy giờ rồi?” Đồng Đồng đột nhiên hỏi.

“Vừa đúng chín rưỡi.” Trang Khiêm nói.

“Giáo viên chủ nhiệm mới của chúng ta là ai?” Đồng Đồng nuốt nước miếng một cái.

Nhóm anh em đều im lặng.

Trang Khiêm kéo người chạy vào trường: “Mịa nó! Là Hắc Sơn lão yêu! Ông ta là giáo viên chủ nhiệm mới của ban xã hội!”

Hắc Sơn lão yêu là IP [1]lưu lượng lớn thành danh đã lâu trong trường bọn họ. Chủ nhiệm lớp kiêm trưởng khoa giảng dạy cũng là chủ nhiệm quản lý tác phong và kỷ luật của trường bọn họ.

[1] Intellectual Property: Theo nghĩa đen, có nghĩa là “sở hữu trí tuệ”. có thể là một câu chuyện, một hình ảnh hoặc một nền văn hóa pop. Miễn là bạn có một lượng fan nhất định, bạn có thể chọn một bộ phim hoặc chương trình truyền hình, có thể được gọi là IP.

Chiêu thức thành danh là: “Đi ra ngoài cho tôi!”

Đợi đến khi đám người bọn họ chạy đến phòng học, Hắc Sơn lão yêu đã đứng từ lâu.

Chắp tay cầm thước kẻ, liếc mắt thấy bọn họ, dồn khí đan điền: “Đi ra ngoài cho tôi!”

Trang Khiêm thở dài: “Bọn em vẫn chưa đi vào mà…”

“Đứng ngay cửa đó!” Chủ nhiệm Lý trừng họ một cái, sau đó thông báo chuyện, “Lúc nãy nói đến chỗ nào rồi nhỉ? Đúng, lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường. Từ Cáp Nhĩ Tân xa xôi chuyển đến đây, tuy thành tích không tốt nhưng rất giản dị, tôi hi vọng lớp chúng ta đừng làm gì mà bắt nạt tập thể người ta…”

Lúc Đồng Đồng nghe thấy trong lớp có học sinh chuyển trường đến thì đơ ra, đầu óc bắt đầu cấp tốc xoay tròn giấc mơ đêm qua.

Học sinh chuyển trường??

Không phải chứ…

Đồng Đồng sợ đến độ trợn tròn mắt, trong đầu nhanh chóng lướt qua giấc mơ kia một lần.

Trong lớp có một học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường đưa bánh bao trong tay tới hỏi cậu ăn không…

Ngay khi cậu đang nhớ lại, một nam sinh đang chạy như bay trên hành lang, rất chuẩn xác vọt vào lớp học.

“Thầy Lý à?” Chu Du thở hổn hển, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đến thời gian mẹ hắn quy định.

Lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đồng Đồng nghe được giọng này, tim run rẩy. Nhắm hai mắt lại, không dám đối mặt.

Trong lòng bắt đầu chửi mẹ nó.

“Cậu là Chu Du?” Chủ nhiệm Lý cười, “Tôi đợi cậu ở văn phòng một lúc lâu, sao giờ mới đến?”

“Em chưa quen đường ở đây, rất xin lỗi.” Chu Du mở miệng là nói dối.

“Lại đây, cả lớp vỗ tay chào bạn học mới!” Chủ nhiệm Lý đi đầu vỗ tay.

Nhưng các bạn học rõ ràng không cảm kích, từng nét mặt lạnh lùng, một chút âm thanh sửng sốt cũng không phát ra, chỉ lo nhìn thẳng bạn học mới.

Bạn học mới mặc một cái áo ba lỗ màu đen, trên cánh tay quấn băng y tế.

Đầu đinh, chân đi đôi giày, ngũ quan sâu sắc bướng bỉnh, người cao quét ngang cả lớp.

Điệu bộ nếu các cậu không chào đón tôi, tôi sẽ một nồi nấu các cậu, không thêm các loại hành.

Các bạn học một vẻ lạnh lùng, thật ra nét mặt bị sợ ngây người khiến Chu Du có phần tổn thương.

Hắn quyết định dùng vẻ ngoài nhiệt tình sáng sủa của mình khai thác ra giao thiệp ở cái thành thị xa xôi phía Nam này.

“Chào mọi người, tôi tên Chu Du, Chu trong chu du, Du trong chu du, rất vui đến tập thể lớp nghiêm túc hoạt bát, đoàn kết hữu ái của chúng ta.” Chu Du lộ ra hai hàm răng trắng, “Hi vọng mọi người có thể yêu quý tôi, giúp đỡ tôi, cùng sáng tạo tập thể lớp hữu ái tốt đẹp! Tất nhiên  mọi người có việc gì cũng có thể đến hỏi tôi, con người của tôi rất thích sạch sẽ, cũng thích quét dọn vệ sinh, sau này vệ sinh lớp chúng ta mình tôi bao hết!”

Cả lớp yên lặng, há to miệng, sợ đến không hề có một tiếng động.

Bọn họ cảm thấy mình đã bị một loại uy hiếp bí ẩn nào đó.

Vài bạn học ngồi ở hàng sau vô cùng nhanh chân chạy đến phòng chứa đồ sau lớp học, lấy hết chổi cây lau nhà ra bắt đầu quét rác.

Vệ sinh gì đó tuyệt đối không dám để bạn học mới ra tay, cảm thấy để bạn học mới nhìn thấy rác đều phải bị chịu đòn.

“Thấy chưa! Bạn cùng lớp tên Chu Du! Các cô cậu đều phải lấy hành động của cậu ta làm gương!” Chủ nhiệm Lý rất hài lòng về Chu Du lên tiếng một phen.

Lúc này phất tay, chỉ vị trí, đã chuẩn bị để hắn đến ngồi.

Lại không đoán trước Chu Du quay người đi ra bên ngoài cửa trước, một mặt khinh ngạc vui mừng lôi Đồng Đồng ra khỏi đám người.

Đồng Đồng che mặt tránh ra sau.

“Này! Lúc tôi vừa chạy đến đã cảm thấy là cậu! Thật là cậu à! Sao cậu lại ở đây hả!” Chu Du bị tổn thương về sự lạnh lùng với bạn học mới, thấy Đồng Đồng vui vẻ vẫy đuôi.

Đồng Đồng chửi mẹ nó trong lòng muốn tách khỏi hắn, quay đầu lại thấy Chu Du cầm bánh bao trên tay.

Sau lưng tức khắc giật mình.

Đừng cho tôi ăn, đừng cho tôi ăn, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi.

Đồng Đồng một chút cũng không muốn nhìn thấy chuyện trong mơ linh nghiệm.

Cậu không muốn ăn cái bánh bao kia tí nào.

“Ăn không?” Chu Du cười giơ bánh bao lên.

Giống như là một loại tín hiệu nào đó bị kéo vang lên cảnh báo, Đồng Đồng run môi, bắt đầu ảo tưởng mình là một đóa pháo hoa nổ thành đường chân trời.

“Nhanh, còn nóng hổi đây.” Chu Du nhét bánh bao vào miệng cậu.

Nguy rồi.

Đồng Đồng nghĩ.

Cậu không muốn hôn môi với tên đại ngốc này.
Bình Luận (0)
Comment