Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 62

Hiếm thấy Chu Du lạnh mặt với cậu.

Đồng Đồng không nhúc nhích chút nào, còn định tiến hành một cuộc thảo luận sâu sắc liên quan tới đề toán với Chu Du.

Nhưng lúc này cậu cưỡi trên eo Chu Du, lúc nãy nói đề đã lùi ra ngoài một chút, nhưng vẫn căng đến khó chịu.

“Trước tiên em lấy bài thi…” Đồng Đồng nhíu mày, “Lấy lại đây…”

“Cục cưng…” Chu Du híp mắt lại, tay siết chặt lấy eo cậu, ý đồ cảnh cáo, “Tập trung một chút…”

“Em sửa lại…”

Đồng Đồng nói xong, Chu Du bỗng nhiên ngồi dậy, nắm bên hông cậu đè mạnh xuống.

Ngay cả gọi Đồng Đồng cũng không gọi ra, cậu chỉ kịp rên lên một tiếng, nụ hôn của Chu Du đã chặn lại.

Cậu ngửa đầu, ngón tay run rẩy, dùng sức túm lấy bả vai Chu Du.

Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, sau khi kết thúc Chu Du vẫn cứ đè người không chịu buông tay, liếm cắn lên xương quai xanh cậu để lại hết dấu răng này đến dấu răng khác.

“… Nóng.” Đồng Đồng mơ màng đẩy hắn, nhíu mày thắc mắc, “Có phải anh bắn vào không.”

“Anh lấy ra giúp em.” Chu Du hôn đôi môi hồng hào của cậu một cái, bế ngang người lên, đi về phía phòng tắm.

Đồng Đồng thở dài ra một hơi, thực sự không nhịn được, ngủ thiếp đi.

Mùa hè này nhiệt độ không khí cực kỳ nóng bức, mới sáu giờ sáng, mặt trời đã bắt đầu cần cù tản ra nhiệt độ cao.

Mỗi ngày ngoại trừ thời gian đến bệnh viện, Đồng Đồng hầu như đều ở trong nhà không đi ra ngoài, bị gió lạnh của điều hòa thổi tay chân lạnh lẽo cũng không muốn dịch chuyển nửa bước.

Kỳ nghỉ này đi qua, khải giảng lại sẽ lên lớp mười hai.

Cuối kỳ lấy hạng hai của khóa là công kích quá lớn đối với Đồng Đồng, khai giảng lớp mười hai mà không lấy được hạng nhất, cậu sẽ chia tay với Chu Du.

Ừm… … …

Đồng Đồng suy nghĩ một chút nữa, cảm thấy mình không thể cực đoan như thế.

Thi không được hạng nhất thì chia tay, thật sự là rất không có khí phách của đàn ông.

Cậu suy nghĩ một lần nữa.

Cuối cùng nghiêm túc quyết định, nếu như lớp mười hai vẫn không thi được hạng nhất, sẽ làm Chu Du.

Như vậy thì rất có khí phách của đàn ông.

Chu Du không biết quyết định nghĩ sâu tính kỹ mấy ngày này của Đồng Đồng, mỗi ngày vẫn vui vẻ ha ha bền lòng vững dạ như cũ… nâng tạ đánh quyền hôn Đồng Đồng.

Sáng hôm nay sau khi chạy bộ một vòng, hắn xách theo một bát nhỏ hoành thánh gạch cua, khẽ hát đi lên lầu.

Hắn nhìn thời gian trước khi vào cửa, vừa bảy giờ ba mươi.

Chắc Đồng Đồng đang ngủ.

Chu Du cầm bát sứ nhỏ vừa múc hoành thánh xong, chuông điện thoại vang lên.

Hắn nhận điện thoại sau đó dùng bả vai và tai kẹp điện thoại, duỗi tay ra với lấy thìa.

“Alo bố.” Chu Du nói.

“Tìm được rồi.” Giọng Chu Thừa Giang trầm thấp vang lên.

Chu Du ngẩn ra, tay không cầm chắc bát sứ nhỏ, nước canh nóng hổi trong bát sứ nhỏ đổ ra, rơi xuống cổ tay hắn.

Cảm giác nóng rát truyền đến, Chu Du “shh” một tiếng, buông bát xuống, vẫy vẫy tay, hoàn hồn lại.

Đầu kia điện thoại lại dặn dò vài cậu, Chu Du đồng ý từng việc.

Điện thoại cúp máy, Chu Du bĩnh tĩnh mặc da rách ra, hắn xoay người lao vào phòng ngủ.

“Đồng Đồng! Dậy dậy dậy! Mau mau mau!” Chu Du vô cùng kích động vén chăn lên, kéo Đồng Đồng ngủ mềm nhũn trong chăn ra, không quan tâm hôn lung tung một hồi.

Hôn xong bắt đầu ngửa mặt lên trời cười to.

Đồng Đồng nhắm mắt lại, mí mắt căn bản không mở ra được.

Đêm qua Chu Du đứt quãng làm tới hơn ba giờ, cậu không theo kịp tinh lực của Chu Du.

Chu Du tựa như một người máy hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, buổi tối triển khai toàn bộ mã lực, sau khi làm cậu hôn mê, rạng sáng hôm sau còn có thể tinh thần sáng láng, tinh thần phấn chấn bồng bột chạy quanh cái hồ lớn kia mấy vòng.

Mịa nó người máy còn cần thời gian nạp điện đây! Chu Du là động cơ vĩnh cửu à!

“Đồng Đồng! Tỉnh! Tỉnh!” Giọng Chu Du không ngừng vang vọng bên tai cậu.

Cả người Đồng Đồng bị lắc đến đầu óc quay cuồng, bực bội hé miệng là có thể phun ra lửa.

“Chu Du!” Đồng Đồng uể oải, đánh nhẹ một cái, “Anh bị hâm à!”

“Cục cưng! Tìm được rồi! Tìm được rồi!” Chu Du hôn mấy cái lên mí mắt cậu.

“Tìm được cái gì? Đợi đã…” Đồng Đồng hoảng sợ mở mắt, bị sợ tỉnh, “Không phải anh lại đi tìm giấy khen hạng hai của em trong thùng rác đấy chứ!”

“Em gọi điện cho chủ nhiệm Trương ngay lập tức, nói cho ông ấy biết, nguồn thận sẽ được đưa đến bệnh viện trong vòng ba tiếng, chuẩn bị tốt để phẫu thuật.” Chu Du đột nhiên nói.

“… Cái gì?” Đồng Đồng giật mình không nhúc nhích.

“Em gọi điện cho chủ nhiệm Trương ngay lập tức, nói cho ông ấy biết, nguồn thận sẽ được đưa đến bệnh viện trong vong ba tiếng, chuẩn bị tốt để phẫu thuật.” Chu Du nhìn chằm chằm vào mắt cậu, cẩn thận lặp lại lần nữa, lại bổ sung, “Tài liệu kiểm tra cho thấy người hiến và chú phù hợp cấy ghép thành công.”

Đồng Đồng chỉ sững sờ trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng nhảy cẫng lên từ trên giương với đầu tóc rối bời.

Lảo đảo xuống giường, chân trần, đi vội quá, đá phải ghế. Nhưng ngay cả đau cậu cũng không thèm để ý, lao tới bàn học, cầm điện thoại, bấm số gọi đi.

“Chậm thôi!” Chu Du cười gọi cậu.

Liên hệ xong hết thảy, ngồi trên xe đi tới bệnh viện Đồng Đồng đột nhiên véo đùi mình một cái.

Vui mừng quá đỗi ban đầu rút đi, quá nhiều kích động phấn khởi dần dần phát triển thành căng thẳng mạnh mẽ và sự hoảng loạn vươn tay ra nhưng lại không biết nên nắm chỗ nào.

Đồng Đồng nhìn những tòa nhà cao tầng san sát thoáng qua cửa sổ xe, cả người đắm chìm trong không thể tin được, cậu lại véo một cái nữa lên đùi mình.

“Oái!” Chu Du kêu một tiếng.

“Sao vậy?” Đồng Đồng vội vàng quay đầu.

“Sao em lại véo chân anh.” Chu Du tủi thân mếu máo nói.

“Hả?” Đồng Đồng cúi đầu nhìn.

Không có mà, cậu đặt tay trên chân mình.

“Đừng căng thẳng.” Chu Du nhẹ nói, bàn tay ấm áp rộng lớn bao lấy bàn tay vì căng thẳng mà hơi run lên còn hơi hơi lành lạnh của cậu.

Chạy đến bệnh viện, trong phòng bệnh Bùi Vân nhận được tin tức căng thẳng giống như đầu bị đập thần trí không rõ.

Qua một hồi lâu, một câu cũng không nói, chỉ uống từng ngụm nước.

Đồng Đồng thấy thế nuốt nước bọt, cũng hồi hộp theo.

“Ôi chao!” Đồng Kinh Thân tiên sinh nằm trên giường thở dài một hơi, mỉm cười, vui mừng nói: “Cuối cùng cũng có thể ăn sườn sốt tương rồi.”

“Đừng ạ, sườn sốt tương không có dinh dưỡng mấy, vừa nghe đã biết rất nhiều xì dầu.” Chu Du nghiêm túc nói, “Vẫn là ăn đồ nướng tốt, một ngày ba bữa, bữa nào cũng ăn đồ nữa, dưỡng sinh lại dưỡng nhan!”

Không khí căng thẳng trong phòng bệnh bị cắt ngang như thế, đều hơi buông lỏng được một chút.

“Cảm ơn Chu Du.” Đồng Kinh Thân cười một lát, hết sức nghiêm túc nói cảm ơn, “Mấy tháng nay cũng làm phiền ba cháu rồi.”

“Không có gì, làm nũng với bố cháu thôi mà.” Chu Du mỉm cười lại bổ sung, “Bố cháu rất thích cháu làm nũng.”

Chu Du nói lời này là thật.

Kể từ sau ngày đó Đồng Đồng dạy hắn một cách giao tiếp mới, mấy tháng nay là lần hắn giao tiếp hài hòa nhất với ba hắn trong nhiều năm qua.

Hắn phải cảm ơn Đồng Đồng.

“Bố cháu nói đưa mấy bác sĩ có thẩm quyền tới đây, bảo cháu đi đón.” Chu Du nhìn thời gian, đoán chừng sắp tới rồi, kéo Đồng Đồng đi xuống lầu.

Cả hai đứng trong một khoảng đất rất rộng được chừa lại sau khi đã trải qua sự điều tiết và kiểm soát của viện trưởng bệnh viện.

Tay nắm tay, đều đổ mồ hôi ra tay.

Mặt trời nóng rực trên bầu trời, sáng chói khiến người ta không mở được mắt, Đồng Đồng híp mắt, nghiêng đầu nhìn Chu Du.

Đúng lúc Chu Du nghiêng đầu nhìn lại, nhếch miệng cười một cái. Răng trắng còn chói mắt người hơn ánh mặt trời.

“Cảm ơn anh.” Đồng Đồng nhẹ nói, giơ tay gạt đi mồ hôi đổ ra do nóng bên thái dương Chu Du.

“Hả?” Chu Du ngoẹo đầu, giả vờ không nghe rõ.

“Em nói cảm ơn anh.” Đồng Đồng đỏ mặt tăng âm lượng.

“Hả? Lặp lại lần nữa?” Chu Du la to.

“Xéo.” Đồng Đồng nói.

“Được thôi cục cưng.” Chu Du nhanh chóng đồng ý, nhướng mày cười.

“Con chim này béo thật.” Chu Du đột nhiên ngửa đầu nhìn trời.

Đồng Đồng ngửa đầu nhìn bầu trời, xanh thẳm một mảng, ánh nắng màu vàng lấp đầy nhãn cầu, cậu nhìn thấy một con chim lớn màu trắng lướt qua trong nhãn cầu nhói nhói.

Trái tim cậu đập cực nhanh, giống như sắp thấy trước được gì đó.

“Anh cũng cảm ơn em, vô cùng cảm ơn.” Giọng nói trầm thấp của Chu Du kề sát bên tai cậu vang lên.

“Hở?” Đồng Đồng sững sờ.

Không đợi cậu kịp phản ứng Chu Du có ý gì, quái vật khổng lồ lướt qua không trung cực nhanh khiến cậu mở to hai mắt.

Đó là một chiếc máy bay trực thăng.

Đồng Đồng vô thức nắm lấy tay Chu Du, nghiêng đầu nhìn hắn.

Chu Du lại không có phản ứng gì, còn vươn tay ra vẫy vẫy về phía máy bay trực thăng.

Lần này Đồng Đồng phản ứng kịp.

Bình thường Chu Du đã có sẵn sức mê hoặc, một chưa từng xài tiền tiền như nước, hai không mặc đồ xa xỉ. Cho nên một phần lớn thời điểm, Đồng Đồng thật sự không để ý đến tình hình giàu có của nhà Chu Du.

Nhưng cho dù cậu phản ứng kịp, Đồng Đồng vẫn bị khiếp sợ khi cánh quạt máy bay trực thăng mang theo lực tác động to lớn và tiếng gầm mạnh mẽ hạ xuống.

“Anh bạn này lái kiểu gì đây! Muốn đáp xuống đỉnh đầu ông đây à!” Chu Du la to, kéo người lùi hai bước, duỗi tay bịt kín tai Đồng Đồng.

Gió lốc cực lớn thổi qua bên tai, khiến cậu không thể nghe bất kỳ âm thanh nào, cũng mở mắt không hết cỡ.

Đồng Đồng nhắm nửa mắt nhìn máy bay trực thăng hạ cánh, ngay sau đó cửa khoang kéo ra, một người mặc áo khoác trắng đi ra đầu tiền xách gì đó rất lớn na ná hộp kim loại.

Sau đó lại có hai bác sĩ mặc áo khoác trắng bước xuống.

Cậu nhìn những người này bắt tay với Chu Du, lại nhìn Chu Du dẫn họ đi gặp mặt chủ nhiệm Trương vẫn luôn phục trách ba cậu, trong lỗ tai cũng đang kêu ù ù.

Cậu nuốt mấy ngụm nước bọt, lại đợi một hồi lâu lỗ tai mới không ù nữa.

“Lỗ tai còn khó chịu không?” Chu Du nhíu mày nhìn sắc mặt cậu tái nhợt.

“Hơi hơi.” Đồng Đồng lắc lắc đầu, luôn cảm thấy nghe không rõ lắm.

“Lại đây anh xoa xoa.” Chu Du một bên xoa tai cho cậu, một bên nói linh tinh, “Anh đã nói anh bạn kia hạ cánh gần quá, để bố anh trừ lương anh ta.”

Mãi đến về sau, Đồng Đồng mới phản ứng được, âm thanh ù tai không phải vì máy bay trực thăng, lúc đó Chu Du đã bịt kín tai cậu rồi.

Cậu vẫn luôn ù tai, chỉ vì cậu quá căng thẳng.

Các bác sĩ đã trao đổi tư liệu và thông tin trong thời gian nhanh nhất để mở một cuộc họp nhỏ, xây dựng xong kế hoạch phẫu thuật.

Thời gian chuẩn bị tròn tám giờ, các bác sĩ liên tục điều chỉnh tình trạng thể chất của bệnh nhân và chuẩn bị các phương án được chọn cho các loại tình huống bất ngờ xảy ra, nghiêm ngặt kỹ càng, không được nhầm lẫn.

Đúng bảy giờ tối.

Đồng Kinh Thân tiên sinh đang ôm tâm tình mạnh mẽ mở mắt ra là có thể ăn xương sườn được đẩy vào phòng mổ.

Trước khi vào trong, y còn xem hết một tập quảng cáo liên quan đến sườn sốt tương.

Chép miệng cả buổi, sau đó dặn đi dặn lại Bùi Vân sau này không được cắt xén thức ăn của y.

Một ngày tối thiểu để y ăn một miếng sườn sốt tương.

Hai miếng đương nhiên là tốt nhất.

“Uống miếng nước, miệng cũng tróc da rồi.” Đồng Kinh Thân sờ đầu Đồng Đồng dặn dò trước khi được đẩy vào trong.

Cửa phòng phẫu thuật màu trắng đóng lại trước mắt, trong chớp mắt ấy trái tim Đồng Đồng nhấc lên rất cao, treo lên đèn phòng mổ màu đỏ. Âm thanh trái tim đập thình thịch vang dội bên màng nhĩ cậu.

“Không sao đâu.” Chu Du đứng bên cạnh cậu, nắm tay cậu thật chặt, kề vai chiến đấu cùng cậu.

Đồng Đồng không nói chuyện, đứng yên cách cửa phòng phẫu thuật không xa.

Bùi Vân lo lắng cho cậu, nói nhiều lần bảo cậu ngồi xuống. Đồng Đồng lại nhất định không chịu ngồi xuống.

Cậu cũng không ngồi được, chân không cong được, cả người căng thẳng giống như dây cung sắp kéo căng hết cỡ.

Chu Du hiếm thấy không nói một lời, chỉ canh giữ sau lưng Đồng Đồng, đứng cùng cậu.

Đúng một giờ sáng, Đồng Đồng nhìn thời gian trên tường bên ngoài phòng phẫu thuật, tròng mắt khô đến sắp vỡ tung.

Cậu vừa định chớp mắt, đèn báo phòng phẫu thuật đã tắt.

Đồng Đồng trợn to mắt.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật được đẩy mở.

Các y tá đẩy giường bệnh chậm rãi đi ra.

Đồng Đồng hé miệng, lại không phát ra được thanh âm nào.

Thời gian phẫu thuật hơn hơn bốn tiếng đồng hồ, Đồng Đồng đứng ròng rã bốn tiếng.

Cậu không bước nổi lên trước một bước.

Cậu chỉ có thể nhìn bác sĩ đi theo bên cạnh đi về phía trước, kéo khẩu trang xuống.

Tạo sao không nói lời nào?

Tại sao vẫn không lên tiếng?

Ông nói chuyện đi!

Đồng Đồng thở hổn hển dồn dập, cậu không biết đã bao lâu, có lẽ trên thực tế chỉ một giây.

Bác sĩ trong mắt cậu rốt cuộc phát ra âm thanh.

“Phẫu thuật suôn sẻ.”

“Bịch” một tiếng, trái tim treo lên của Đồng Đồng nặng nề rơi xuống đất, bên tai cậu vang vọng tiếng vang nặng nề cả người cậu rơi xuống từ trên cao.

Giống như tảng đá khổng lồ sụp đổ trên núi, sụp đổ tan ra trong khoảnh khắc.

Thần kinh căng thẳng căng mấy giờ liên tục cùng với mừng rỡ đột nhiên xuất hiện khiến cậu không thể nghe được âm thành nào, cũng không nhìn thấy bất kỳ vật gì trong nháy mắt.

Cho đến khi tiếng nghẹn ngào của Bùi Vân vang lên, Đồng Đồng mới phản ứng lại hít sâu một hơi, vội vàng cất bước đi về phía trước.

Vừa đi một bước, đầu gối như nhũn ra, cả người cậu không bị khống chế quỳ  xuống phía trước.

“Đồng Đồng!” Chu Du nhanh tay lẹ mắt, lúc Đồng Đòng cất bước, đã nhận ra bất thường, kéo người lại.

Nhưng toàn thân Đồng Đồng như nhũn ra, hắn không ôm được, chỉ có thể từ từ đỡ người ngồi trên mặt đất.

“Ca phẫu thuật rất suôn sẻ, người bệnh đã không có vấn đề gì nghiêm trọng, điều cần chú ý bây giờ là phải ứng thải ghép sau phẫu thuật…”

Lời bác sĩ nói trước mặt cậu nghe đến mơ mơ hồ hồ, cậu vừa mượn lực Chu Du đứng dậy khỏi mặt đất.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Bùi Vân vừa khóc vừa cười, sau khi nghe xong, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, “Không sao rồi, ba con không sao rồi.”

Trong nụ cười của Bùi Vân có mệt mỏi lại vui sướng.

Đồng Đồng nhìn nụ cười của mẹ cậu, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng nới lỏng, cả người như trút sức lực lùi một bước.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Một tay Chu Du vuốt sống lưng cứng ngắc của cậu, miệng liên thanh an ủi.

Chu Du lại sợ Đồng Đồng vì căng thẳng mà không nghe được, cho nên không ngừng lặp lại: “Chú không sao đâu, bác sĩ nói phẫu thuật suôn sẻ, nghe thấy chưa? Chú không sao, phẫu thuật rất thuận lợi, phẫu thuật rất thuận lợi.”

Đồng Đồng gật đầu liên tục, mỉm cười.

Khóe mắt lặng lẽ không có tiếng trượt xuống một giọt nước mắt, bị Chu Du dùng lòng bàn tay lau đi.

Nhân viên y tế vây quanh bên kia chú ý đến động tĩnh bên này, tưởng người nhà xảy ra vấn đề, một y tá vội vàng chạy chậm tới.

Y tá kiểm tra tình hình của Đồng Đồng xong, nhận thấy không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Du cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ca phẫu thuật rất suôn sẻ, người thân đừng lo lắng.” Y tá cười an ủi.

“Người nhà đã có thể đi thăm bệnh nhân rồi đó.” Y tá vô cùng hiểu lại nói.

Đợi ba phút.

“Hôn môi có thể đợi lát nữa.” Y tá nhắm chặt hai mắt, cắn răng nói như vậy.
Bình Luận (0)
Comment