Trầm Tích và các bạn của nó vừa mới trở về, đang ăn bánh và chơi đùa cùng nhau.
Lúc Hoàng thượng bước vào, Tử Xuyên đang kể chuyện cười, cả đám cười đến là náo nhiệt…
Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện, làm ngắt quãng mọi thứ.
Tất cả đều nhìn thấy đứa trẻ mà nhũ mẫu bế ở phía sau ngài ấy, những nụ cười hồn nhiên vụt tắt.
Hoàng thượng nói, “Ta có chuyện muốn nói với Hoàng Hậu, các con…”, Hoàng thượng vốn dĩ muốn bọn trẻ ra ngoài, nhưng có lẽ là thấy cảnh tượng trước mắt quá ư tốt đẹp nên lại đổi ý, “Hoàng Hậu ra ngoài cùng trẫm.”
Ta đi cùng ngài ấy ra ngoài, đi được một đoạn, ngài ấy bất ngờ ôm đứa bé trên tay nhũ mẫu đặt vào tay ta.
Trần Húc Gia ngủ rất say, không có phản ứng gì.
Hoàng thượng lí nhí nói, “Nhờ cậy nàng dưỡng dục Húc Gia giúp trẫm.”
Ta chau mày.
“Nàng… nàng nuôi trẻ rất tốt.”
Ta vẫn không nói gì.
“Trẫm biết sai rồi!”
…
Ta ôm Trầm Húc Gia trở về, sắc mặt của Trầm Viễn và các đệ đệ của nó không được tốt cho lắm, đặc biệt là Trầm Dương…
…
Đại lễ sắc phong.
Ta mặc một bộ cổn phục, đầu đội vương miện bằng vàng, trước sự chứng kiến của quần thần, từng bước, từng bước đi về phía Hoàng thượng.
Hoàng thượng đứng ở trên cao, bị lễ phục và mũ miện rườm rà bó lấy, trông như một chiếc khung treo hơn là một người đang sống.
Giống như ta lúc này vậy.
Khi Hoàng thượng nắm lấy tay ta, dùng ngữ khí trang trọng của mình để tuyên bố ta trở thành Hoàng Hậu, ta thật sự ý thức được, chúng ta đã là phu thê rồi.
Hoặc nói cách khác chính là, có vinh cùng hưởng có nhục cùng chịu.
Quả nhiên, giống như lời mẫu hậu nói, đứng ở vị trí khác, con người cũng sẽ nhìn mọi chuyện ở góc độ khác.
Không giống như lúc trước nữa, ta, từ chỗ coi thường Hoàng thượng, trở nên coi thường chính mình.
“Ngọc Tử Hành, chúc mừng nàng”, ngài ấy nói.
Trầm Liệt, cũng chúc mừng ngài, ta thầm nghĩ.
Sau khi lên làm Hoàng Hậu, cuộc sống của ta không có quá nhiều thay đổi, ngoại trừ việc Hoàng thượng vào mỗi ngày 15 hàng tháng sẽ tới chỗ ta nghỉ ngơi.
Ngài ấy cũng không muốn, và ta cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng Thái hậu vẫn còn trong cung, không ai dám bày tỏ sự bất mãn.
Cho nên chỉ có thể đợi Hoàng thượng đến chỗ các phi tần khác, còn Hoàng thượng cũng chỉ đợi ta mượn cớ để ngài ấy đừng đến.
…
Đình Đồng (Tiểu danh của Thư tần) có tin vui, vậy là hiện giờ, Hoàng thượng đã có tổng cộng 4 hoàng tử, 4 công chúa, đứa nào đứa nấy đều giống mẫu thân, ưa nhìn vô cùng.
Nói đến đứa trẻ mà Hoàng thượng thích nhất thì không thể không kể đến Gia Húc, nguyên nhân cũng khá đơn giản, bởi mẫu thân thằng bé trong mắt Hoàng thượng chẳng khác nào một bản sao của cố Hoàng Hậu, đây cũng xem như là niềm an ủi cho những mất mát của ngày trước.
Từ điểm này có thể thấy, tình cảm mà Hoàng thượng dành cho cố Hoàng Hậu là thật lòng.
Ta nhân lúc Hoàng thượng đến chỗ mình, hỏi vài câu.
“Cố Hoàng Hậu có xinh đẹp không?”
“Nàng hỏi chuyện này làm gì?”
“Tò mò.”
“Đẹp hơn nàng.”
“Nghe mẫu hậu nói hai người là thanh mai trúc mã.”
“Trẫm và nàng ấy gặp nhau từ khi cả hai chỉ mới hai tuổi, nàng ấy là người dịu dàng và tốt bụng nhất trên đời này, nàng đừng so sánh làm gì cả, không so sánh sẽ không có đau thương.”
Ta hỏi Đào Kiêu, “Những lời Hoàng thượng có thật không?”
Đào Kiêu run rẩy, “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tình cảm hai người tốt, tự nhiên cố Hoàng Hậu cũng trở nên xinh đẹp hơn thôi ạ.”
Ta nhìn Phúc Bảo, ra hiệu bảo muội ấy hãy chịu khó học hỏi cái miệng lanh lợi của Đào Kiêu.
…
Sắp đến xuân canh mà trời vẫn chưa đổ hạt mưa nào, ta thân làm Hoàng Hậu, quyết định tuyệt thực ba ngày để cầu phúc cho nhân dân.
Đình Đồng biết tin, cũng nhất định đòi tuyệt thực theo.
Làm sao mà được chứ, Thư tần đang có thai, ta nói, không sao cả, bản cung sẽ nhịn cả suất ăn của ngươi.
Tối hôm đó, Hoàng thượng hùng hổ tìm đến, chỉ tay vào mặt ta, “Nàng ngoài tuyệt thực ra thì còn biết làm gì nữa không? Đừng tưởng rằng trẫm không biết nàng đang muốn kéo trẫm xuống, không có cửa đâu!”
“Vậy thì Hoàng thượng để một mình thần thiếp làm là được, phu thê ta là một, lão bách tính có thể hiểu được. Hơn nữa, muộn nhất, ngày kia là trời sẽ đổ mưa, cùng lắm nhịn đói hai ngày là cùng.”
Ngón tay Hoàng thượng run rẩy, “Nàng … nàng thắng rồi!”
Ta thật muốn hỏi lại, ta đã thua bao giờ chưa?
Nhưng thấy tội, nên lại thôi.
Hoàng thượng nhịn miệng cùng ta hai ngày, cuối cùng trời cũng đổ mưa rồi.
Hoàng thượng đói gần ngất đi, đến lúc đồ ăn được bê lên, ngài ấy thiếu điều bật khóc.
Ta bình thản gắp cho Hoàng thượng một chút rau xanh, “Nghĩ đến lão bách tính, thần thiếp thật sự không nuốt nổi cơm, càng không nỡ lãng phí đồ ăn, Hoàng thượng ăn uống ngon miệng, chi bằng ăn thêm chút nữa?”
“... không cần!”
Hoàng thượng chạy đến điện Đỗ Đồng, tưởng nhớ Hoàng Hậu quá cố của ngài ấy.
Lần này ta cũng không im lặng làm thinh nữa, không bao lâu sau cũng ghé thăm điện Đỗ Đồng.
Hoàng thượng thấy ta thì như mèo đen bị giẫm phải đuôi, thảng thốt hỏi, “Nàng đến đây làm gì, đây là nơi nào chứ, ai cho nàng tới.”
Ta nhìn tứ phía, quả giống như lời Đào Kiêu nói, hào nhoáng vô cùng, nom chẳng khác nào nơi ở của Hoàng thượng.
“Thần thiếp chỉ là có chút tò mò, cố Hoàng Hậu là người như thế nào?”
“Trẫm đã nói rồi, nàng ấy tốt hơn nàng gấp vạn lần.”
Ta gật gật đầu, “Thần thiếp nghe cung nhân nói, cầm kì thi họa, pha trà cắm hoa đều tinh thông, đối xử với người trên kẻ dưới cũng nhất mực hài hòa - có điều, Hoàng thượng, một cô nương tốt như thế, tại sao sau khi gả cho người, lại ph.át đ.iên?”
“To gan!”
Người đời đều nói, muốn xem một nữ tử có tốt hay không, phải xem phu quân của nữ tử ấy như thế nào, cuộc hôn nhân đó ra sao?
Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Hoàng thượng rõ ràng là thật lòng yêu mến cố Hoàng Hậu, cũng vì Cận thị có nhiều điểm giống nàng ấy nên mới yêu chiều như thế, vì sao người thì ph.át đ.iên, người lại bị phế?
Trước khi tiến cung, bọn họ đều là những đứa trẻ không đến nỗi nào cơ mà.
Câu hỏi này, Hoàng thượng không trả lời ta, cho đến một đêm, ta nhìn thấy trên đều ngài ấy có rất nhiều tóc trắng.
Có lẽ ngài ấy cũng không có mặt mũi nào để nói ra sự thật rằng, bản thân vô dụng, không thể bảo vệ người con gái mà mình yêu trước hậu cung sóng gió và lòng người h.iểm á.c.
Ta thử hỏi cánh huynh đệ Trầm Viễn và các bạn học của chúng.
Trầm Viễn nghĩ đến cố Hoàng Hậu, “Con sẽ không để nữ tử mà con thích phải sống một cuộc đời buồn bã, nếu như nàng ấy sống không tốt, vậy thì nhất định là con chưa đủ tốt, nên mới liên lụy đến nàng.”
Trầm Dương ngờ vực, “Nữ tử được con yêu mến lại có thể không vui vẻ ư?”
Trầm Tích phóng khoáng nhất, “Nếu như bởi vì con mà nàng ấy không vui, kể cả có bao nhiêu buồn bã, con cũng sẽ để nàng ấy ra đi.”
Hàn Nhiễm thỏ thẻ, “Con vẫn sẽ tận lực không dây dưa với ai cả, các cô nương gả vào Hàn gia, khả năng cao là phải trở thành góa phụ rồi.”
Tử Xuyên vô cùng khổ sở, “Chuyện này cũng không thể chỉ trách nam giới được, sự ưu tú trời ban của con đem lại áp lực cho nàng ấy, đâu phải là lỗi của con.”
Giang Sinh lại nghĩ, “Con tặng cho nàng ấy ba trạch viện trong kinh thành, nhất định nàng ấy sẽ vui lên thôi.”
Ta cảm thấy rất buồn cười, đứa nào đứa nấy ở đây đều thấp hơn ta rất nhiều, vậy mà đã có những dự tính sẵn cho con đường tình ái của mình rồi.
Trầm Tích hỏi, “A nương, người thấy sao ạ?”
Sáu cặp mắt nhỏ nhắn tập trung nhìn ta, chờ đợi đáp án.
Nhưng chuyện tình cảm mà, chẳng có đáp án cố định nào cả.
“Khi những thứ mình có và năng lực của mình không tương xứng với nhau, vậy thì có càng nhiều sẽ càng nguy hiểm, đối với nam hay nữ đều không khác biệt, cho nên, con người có thể có ước vọng, nhưng không thể tham vọng. Các con là hoàng tử, là công tử thế gia, sinh ra đã hơn người, vì vậy càng phải khắt khe xoi xét bản thân, có xứng đáng để nhận được nhiều như vậy hay không, đã nhớ chưa?”
Không bao lâu sau, Đình Đồng hạ sinh ngũ hoàng tử Trầm Triết, Trầm Húc Gia thì cũng biết men vào mép giường, chập chững tập đi rồi.
Trầm Dương rất không thích thằng bé, mỗi lần đến chỗ ta chơi đều chỉ trực chời trêu cho nó khóc thành tiếng mới chịu.
“Trầm Dương, bản cung có phải là quá dễ tính với con?”
“Mẫu hậu, con sai rồi…”
Ta dắt tay Trầm Dương, “Con cũng là ca ca của Húc Gia, chi bằng con nói cho ta biết, con muốn thằng bé lớn lên sẽ trở thành một người như thế nào?”
“Sao cũng được ạ, chỉ cần đừng giống mẫu thân đệ ấy là được.”
“Cận thị có chỗ nào không tốt?”
“Bà ấy nuông chiều bản thân nhưng lại kh/ắc ngh.iệt và nh.ẫn t.ẫm với người khác, h.ại ch.ết đại tỷ.”
“Có lý, vậy thì Húc Gia không thể trở thành người như vậy đúng không?”
“Đương nhiên rồi ạ!”
“Ta thấy nhị hoàng tử rất biết suy nghĩ cho tương lai của Húc Gia, điều này rất tốt, là một ca ca phải như thế, vậy đi, sau này mỗi ngày tan học, con hãy đến chơi với Húc Gia nửa giờ, thằng bé có thể thân thiết với con, sau này nhất định sẽ trở thành một người tốt.”
“Con…”
Ta trang trọng đặt Húc Gia vào tay Trầm Dương, “Húc Gia lớn lên trở thành người như thế nào, tất cả nhờ cậy vào con!”
Tử Xuyên biết chuyện thì cười ra nước mắt, “Hhhhhhh, năm đó đại ca cũng bị tỷ tỷ chơi một vố, khiến ta thay tã cho đệ đệ mất nửa năm trời hhhhh…”
Sau này, Hoàng thượng đến chỗ ta thì thấy bọn trẻ đang xoay quanh Trầm Dương, thích thú nhìn thằng bé thay tã cho tứ đệ của mình…
Hoàng thượng uống trà, cau mày nói, “Trẫm đột nhiên phát hiện, hình như bản thân chẳng hiểu gì về các con của minh.”
“Cảm ơn nàng.”
Tách trà trong tay ta rơi xuống.
“Câu hỏi lần trước mà nàng hỏi, ta đã nghĩ rất nhiều, có lẽ, ta không phải là một phu quân tốt, không phải là một phụ thân tốt, cũng không phải là một nhi tử tốt.”
Nói rồi ngài cười khổ, “Đưa mẫu thân của Trầm Viễn ra ngoài đi, sắp xếp thỏa đáng một chút, Thái hậu có hỏi, hãy nói là ta hạ lệnh.”
Hoàng thượng đặt tách trà xuống rồi chậm rãi rời đi.
Khoảng thời gian sau đó, trôi quá rất nhanh.
Trước là vết thương của bá phụ ta lại tái phát, lần này ta tìm kiếm hết cách danh y trong thiên hệ, nhưng không thể cứu vãn nữa rồi.
Trước khi người ra đi, còn cười nói với ta, “Khóc cái gì? Có sinh thì ắt có t.ử, có t.ử thì ắt có sinh, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán! Haha!”
Ta cười trong nước mắt, đây mới là đại tướng quân của Ngọc gia, ca ca của Sùng Văn Công!
Tử Du tiếp quản binh quyền, đưa theo hai đệ đệ đến trấn giữ biên cương.
“Ta bảo vệ biên cương, cũng chính là bảo vệ muội…”
Thẩm Ưng không bao lâu cũng đi theo bá phụ, cũng là vết thương cũ tái phát.
Trước khi qua đời, ngài ấy cũng tìm cho Thẩm Đoạt một cô nương tốt, ta cũng rất lấy làm vừa ý.
Thẩm Đoạt chỉ im lặng, nghe theo lời sắp đặt của phụ than.
Nghĩ kỹ thì, lần cuối cùng ta nói chuyện với Thẩm Đoạt là lần mà Sơ Nguyệt cư xảy ra hỏa hoạn, mà lần cuối cùng đó, ta còn không nhìn ngài ấy lấy một lần…
Thiên Thu năm thứ 19, Thái hậu b.ệnh chuyển n.ặng.
Người gọi ta đến bên giường, “Hoàng hậu… Tử Hành… ai gia có lỗi với con! Có… lỗi… với con…”
Ta nắm tay người, lặng im lắng nghe.
“Tiên đế đối tốt với ta…nhưng ta lại không phải là một thê tử tốt… Trầm Liệt bấy nhiêu năm nay… khiến con chịu nhiều khổ cực… kiếp sau… ta trả cho con…”
Ta nói, “Người là một Thái hậu tốt, tiên đế nhất định sẽ rất yên lòng.”
Thái hậu nhìn ta, như đang tìm kiếm những năm tháng thiếu niên của mình, ta và người có nhiều điểm giống nhau đến thế, duy chỉ khác nhau một thứ, người có thể ở bên người mà mình yêu, nhưng ta …
Nhưng nói đến cùng, chúng ta vốn dĩ đã được an bài những sứ mệnh riêng.
Thế gian nhiều điều tươi đẹp như thế, hà tất phải sống mãi trong tiếc nuối.
Chẳng có ai có thể có được một đời hoàn mỹ, nếu như mọi thứ có thể thuận lợi như ý, vậy thì nhất định là có một người đang gánh vác thay ngươi.
Thái hậu ra đi, Hoàng thượng phải tự mình đảm đương mọi thứ.
Ngài ấy muốn lập thái tử, nhưng lại phân vân mãi không thôi.
“Nàng cảm thấy đứa nào phù hợp nhất?”
Trầm Viễn đưa mẫu thân xuất cung lập phủ, cưới một vương phi, trở thành một vương gia người người quý mến.
Trầm Dương và Trầm Tích học xong thì cũng bắt đầu nhận việc rồi.
Trầm Húc Gia lúc này lại trở thành đứa trẻ lớn nhất trong thư phòng, nó rất lấy làm lạ lẫm.
Nhưng như một thói quen, bọn trẻ lại đến chỗ ta ăn bánh, dùng cơm.
Đứa nào cũng tốt, nhưng thái tử chỉ được chọn một.
“Hoàng thượng quyết đi ạ.”
“Ngọc Tử Hành, trẫm đang nhờ nàng giúp đỡ.”
“Trầm Viễn.”
“Tại sao không phải làm Trầm Tích, nó mới là đứa trẻ mà nàng thương yêu nhất cơ mà.”
“Cho nên, nó mới có thể thay ta đi nhìn ngắm giang sơn tươi đẹp này.”
Hoàng thượng đột nhiên bật cười, nụ cười trẻ con hệt như nụ cười của Trầm Húc Gia lúc trêu đùa Đào Kiêu.
“Ta lại không muốn nàng vui vẻ như thế!”
Trầm Tích trở thành Thái tử.
Thiên thu năm thứ 20, Trầm Liệt băng hà.
Trầm Tích lên ngôi, truy phong danh hiệu Thánh mẫu Hoàng thái hậu cho Vệ Chiêu nghi qua đời mấy năm trước, còn ta trở thành Mẫu hậu Hoàng thái hậu.
Ta đưa theo Thư thái phi và Phúc Bảo đến Danh Sơn, lấy danh nghĩa đến đó lễ phật mà rời khỏi hoàng cung.
Trầm Tích vẫn nhớ lời năm xưa của nó, cho dù nó không vui, không nỡ, cũng không giữ chân ta lại.
May mà nó đã trưởng thành, trong thì có các huynh đệ và Đào Kiêu, ngoài thì có Hàn Nhiễm, Tử Xuyên và Trường Sinh, cách một thời gian ta cũng sẽ về thăm, cũng xem như không còn gì nuối tiếc.
…