Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng

Chương 7

Anh nói không cầu tôi phải lời ngon tiếng ngọt đối với anh, chỉ cầu tôi có thể ở thời điểm thương tâm nghĩ đến anh, tôi cũng không cầu anh đối với tôi thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cầu anh có thể cho tôi một cái ôm.

Phương Chính cảm thấy hạnh phúc tới rất bất ngờ, làm cho hắn có điểm trở tay không kịp. Hắn từng ở trong mộng vô số lần mơ thấy mình trải qua cảnh này, nay rốt cục thành hiện thực.

Cái gì cũng chưa nói, liền cứ như thế đem người trong lòng ngày nhớ đêm mong ôm thật chặt, không có khoa trương giống như trong tiểu thuyết cần phải nắm lấy trái tim người yêu, hay chiếm lấy thể xác, chỉ là đơn giản một cái ôm.

"Mệt mỏi quá..." Tô Nguyện than nhẹ. Mặt mày chậm rãi trầm tĩnh lại, nửa tháng qua, đều không có thật sự thoải mái.

Phương Chính siết chặt hai cánh tay ôm người, có chút đau lòng, "Kia... Vậy ngủ một giấc đi." Cảm thấy không ổn còn nói thêm: "Tôi ôm cậu!"

Sau đó hơi hơi không được tự nhiên xoay đầu qua, tim đập nhanh hơn, chờ mong Tô Nguyện trả lời.

Nghe trái tim Phương Chính hữu lực đập nhanh, Tô Nguyện nhịn không được cười lên tiếng, "Phốc." Sau đó rời khỏi ôm ấp của Phương Chính.

Cảm giác trong lòng không còn người, Phương Chính có cảm mất mát không thôi. Hắn còn chưa có ôm đủ đâu!

Nhìn mặt Phương Chính có chút mất mát, Tô Nguyện nhướng mày cười nói: "Như thế nào? Nếu thương gia gia, a... nhanh đi nấu cơm, gia đói bụng rồi."

Phương Chính cười hắc hắc, "Hảo." Sau đó cất bao công văn, xách theo đồ tiến vào phòng bếp, đứng ở trước cửa còn không quên đối Tô Nguyện cười một cái.

Buổi tối bữa ăn như trước thực phong phú mỹ vị, không biết có phải do tâm tình tốt hay không, Tô Nguyện cảm thấy này bữa cơm ăn phá lệ ngon.

"Cậu có thể nói cho tôi biết... Đã xảy ra chuyện gì không?"

Sau khi ăn xong, Tô Nguyện lại nằm ở trên sô pha nhìn Phương Chính bận rộn, nghe được Phương Chính thật cẩn thận đặt câu hỏi, bàn tay Tô Nguyện xoa bụng một chút, sau đó  lại gãi gãi đầu.

"Văn của tôi bị đạo, sau đó tôi còn bị tố cáo sao chép." Tô Nguyện cũng không có giấu diếm, chi tiết nói.

"Cậu hoài nghi tôi sao?"

"Tôi..." Tô Nguyện sửng sốt, tựa hồ cậu cho tới bây giờ thủy chung đều không có hoài nghi qua Phương Chính... Chính mình cùng Phương Chính ở cạnh nhau chỉ cách một mặt tường, hơn nữa cậu chưa từng có thói quen khóa cửa đi ngủ, Phương Chính lại có thể ở nhân lúc cậu ngủ lặng lẽ tiến vào...

Xem ra từ tận đáy lòng mình, cậu vẫn luôn tin tưởng Phương Chính...

"Tôi chưa từng hoài nghi anh, hơn nữa, người đạo văn đã tìm ra, hắn cũng... giải nghệ." Nói dứt câu, trong đầu cậu lại hơi hơi khó chịu.

Nhận thấy được tâm tình Tô Nguyện biến hóa, Phương Chính vội vàng chuyển chủ đề, "Ngạch... Tháng sau công ty tôi tổ chức du lịch cho nhân viên, có thể mang người nhà đi, đăng kí... cậu có đi không?"

Phương Chính cảm thấy kiểu chuyển đề tài thế này quá kém!

"Người nhà?" Tô Nguyện cường điệu hai từ này, sau đó mỉm cười nhìn chăm chú vào khuôn mặt Phương Chính, quả nhiên, mặt hắn chậm rãi hồng lên.

"Ừm... Người nhà." Phương Chính vùi đầu sát cái bàn, không nhìn, không nhìn, không nhìn,...

Tô Nguyện càng ngày càng cảm thấy Phương Chính đáng yêu, tựa đầu gối lên trên cánh tay, vẻ mặt khó xử nhìn Phương Chính, "Nhưng mà... tôi không phải người nhà của anh, làm sao bây giờ?"

"Cậu không đi cũng không sao, tôi cũng không đi,... ở trong nhà cùng cậu."

"Ai..." Tô Nguyện thở dài, rất là buồn rầu, "Nhưng mà tôi muốn đi a, miễn phí du lịch ai không thích chứ... Chính là, tôi không phải người nhà của anh a, làm sao bây giờ?"

Tô Nguyện cau mày nhìn trời (trần nhà), vẻ mặt buồn rầu.

Người có đầu óc đều thấy được Tô Nguyện là đang cố ý, nhưng mà... Phương Chính hắn trước mặt người mình yêu chính là không nghĩ được thế a...

Sau đó đại hôi lang liền sa vào bẫy của tiểu bạch thỏ.

"Chúng ta... Chúng ta có thể làm bộ là người nhà..."

"Như thế nào làm bộ a, nói tôi là em trai của anh sao, bộ dạng chúng ta một chút cũng không giống có được không?" Tô Nguyện nhìn Phương Chính vẻ mặt rối rắm, trong lòng lại vui như mở nhạc.

Tên hỗn đản, dám dùng số lạ nhắn tin bỡn cợt lão tử, xem lão tử hảo trả thù nhà anh đây!

Phương Chính thanh âm nhỏ dần, "Làm bộ là người yêu... Cũng không phải không thể..."

"Phốc!" Tô Nguyện nhịn không được bật cười, "Tôi nói này, anh như thế nào thật sự tin a, muốn đi cũng đâu cần rối rắm vậy chứ."

"Nga?" Phương Chính ngơ ngác manh manh ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc cộng thêm khó hiểu nhìn Tô Nguyện.

Tô Nguyện đối hắn ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây."

Phương Chính ngoan ngoãn buông khăn lau trong tay, phi thường nghe lời tiêu sái đi qua.

"Anh thích tôi sao?" Tô Nguyện hỏi hắn.

Phương Chính ngốc lăng một chút, sau đó dùng sức gật gật đầu.

Tô Nguyện vừa lòng cười, "Tốt lắm, nếu anh thích tôi, vì cái gì không thổ lộ với tôi?"

"Cậu không phải đã nói... như vậy sẽ hận tôi cả đời sao?" Phương Chính đáng thương hề hề, rõ ràng là cậu nói nếu như hắn làm vậy, cậu sẽ hận hắn cả đời, cho nên hắn chỉ có thể yên lặng chú ý cậu, quan tâm cậu.

"Khụ... Có sao?" Tô Nguyện mất tự nhiên thanh thanh cổ họng, tựa hồ là có từng nói như vậy. Lúc ấy là vì sợ với thân hình cao to như Phương Chính, cậu nhất định bị hắn cường bạo, cho nên mới nói như thế a.

"Nga, tôi hiện tại cho anh một cơ hội đối tôi thổ lộ, anh còn cần không?" Tô Nguyện chọn mi nhìn hắn.

"Cần!"
Bình Luận (0)
Comment