Bán Diện Trang

Chương 10

Ngày 11 tháng 11, đúng 8 giờ sáng, Dư Dương chỉnh trang lại quần áo rồi mở cửa phòng đi ra, vừa vặn bên cạnh cánh cửa phòng Dương Hạo cũng mở ra.

“A, đúng rồi, Dư Dương ngươi chờ một chút.” Dương Hạo quay trở vào, một lát sau đi ra, đưa cho Dư Dương một có hộp: “Cho ngươi này.”

“Cái gì vậy?” Dư Dương theo sau hắn đến phòng ăn, lật lật cái hộp gỗ đàn.

“Ân, là khuyên tai. Ngươi hôm nay không phải sẽ lên biểu diễn sao? Là quà cho ngươi đó.” Dương Hạo kéo ghế ra ngồi xuống.

“Yêu, Hạo Hạo nhà chúng ta thật là chu đáo nha.” Dư Lan Lan đặt bánh kem trước mặt Dương Hạo: “Dương Dương con mở ra thử đi.”

“Cũng không phải lần đầu tiên biểu diễn.” Dư Dương khẽ lẩm bẩm mở ra, là một đôi khuyên tai nhỏ đính đá quý, Dư Dương cau mày: “Cái này chắc rất mắc tiền đi.”

“Không sao, cha có cho tiền sinh hoạt, mẹ cho tiền tiêu vặt cũng không ít, lại lại không biết dùng tiền làm gì cả.” Dương Hạo vừa ăn bữa sáng vừa nói. [Hic, giàu thế thì cho ta đi ]

“Hạo Hạo, con là muốn nhắc nhở mẹ lần sau giảm bớt tiền tiêu vặt của con đi sao?” Dư Lan Lan nói đùa: “Ân, bất quá rất hợp với đồ âu của Dương Dương hôm nay đó.”

Dư Dương hôm nay mặc một bộ đồ âu màu kem, tốt xấu gì cũng là biểu diễn, mặc tùy tiện cũng không hay.

“Hơn nữa cái khuyên kia của ngươi cũng nên thay rồi đi?” Dương Hạo cũng nói.

Dư Dương đem cái hộp đặt qua một bên: “Nói sau đi.” [Em này phũ quá cơ >.<] Cũng có thất vọng, bất quá ngay từ đầu Dương Hạo cùng không ôm hi vọng quá lớn là Dư Dương sẽ đeo, hơn nữa, hôm qua cũng chỉ là ngẫu nhiên đi qua hàng trang sức liền nghĩ muốn mua, cũng không phải là cố ý chuẩn bị. Lễ kỉ niệm trường 9 giờ chính thức bắt đầu, đương nhiên trước tiên là ở trong hội trường nghe phát biểu, đến chừng 9 rưỡi là đi dạo chơi công viên, sau đó xế chiều khoảng 2 rưỡi bắt đầu tập hợp, chính là chương trình trên sân khấu… Rồi, đến khoảng 5 giờ là giải tán. Hội Anime sắp có cosplay, Dư Dương cũng không có lòng dạ muốn đi đâu, liền thẳng hướng đến đó, Dương Hạo đi bên cạnh, về phần Phạm Kỳ cùng Vương Chí hình như bởi vì lớp bọn họ xế chiều có diễn kịch nên đã đi làm hậu trường rồi. “Ngươi không cần qua chỗ Liễu Liễu sao?” “Ân, không cần, bây giờ chỉ cần đi xem xét đại khái thôi, đội kỷ luật có rất nhiều người.” Dương Hạo tò mò nhìn đông nhìn tây, trường học trước kia coi như có kỉ niệm cũng không náo nhiệt như vậy, ân, quả thật là vì trường thực nghiệm sao? “Dư Dương, ngươi thích anime sao không tham gia hội anime?” “Phí thời gian.” Dư Dương không chút suy nghĩ liền trả lời. Ách, nhưng đó là sở thích của chính mình a, chắc là sẽ không suy nghĩ như này chứ? Hai người đi đến lúc cosplay còn chưa bắt đầu, nhưng trên hành lang của hội có treo các tác phẩm của thành viên hội, có vài người đang xem, bất quá phần lớn đều là nữ sinh. Dư Dương cũng đi xem một cái tranh, hắn chăm chú nhìn nên không chú ý, nhưng Dương Hạo lại để ý đến, từ lúc bọn họ đến đây, nữ sinh nhìn họ còn nhiều hơn là nhìn tranh Dương Hạo cũng tựa vào một bên xem Dư Dương, ân, y cũng muốn ngắm Dư Dương hơn là xem tranh. Tuy nói là như nhìn vào gương, nhưng cảm giác cũng không giống hoàn toàn, tỷ như nói, lúc Dư Dương không nói lời nào, thoạt nhìn sẽ cảm thấy hắn dường như lãnh đạm, nhưng nếu Dương Hạo như thế lại làm cho người ta thấy ôn hòa, bộ dáng rất dễ nói chuyện cùng, mặc dù trên thực tế, Dương Hạo đối với chuyện mình khăng khăng luôn cố chấp, trái ngược với Dư Dương, hay là nói Dư Dương tương đối mềm lòng. Hai người chưa bao giờ mặc quần áo giống nhau, Dư Lan Lan cứ việc mua rất nhiều quần áo giống nhau như đúc, nhưng bọn họ chung quy có thể tránh kiểu mặc của đối phương ra, đương nhiên ngoại trừ đồng phục vốn là không tránh nổi. Cho nên Liễu Liễu đặc biệt thích bọn hắn mặc đồng phục, bảo là, rất có cảm giác. “Này.” Có người vỗ nhẹ vai Dương Hạo, Dương Hạo quay lại: “Yêu, Quả Quả. ^^ ” “Sao, có hứng thú với anime sao?” “Không phải, Dư Dương thích.” [aka “Không phải, là vợ anh nó thích đấy chứ =))] “Nga.” Tiên Quả nhìn theo Dương Hạo đến Dư Dương vẫn đang chuyên tâm xem tranh. “Cậu cũng đến xem cosplay à?” Dương Hạo hỏi cô. “Không, đến đưa tin cho tập san.” “Chủ biên tự mình đi sao?” “Mọi người cũng đều được cử đi rồi.” Tiên Quả vòng vo đảo mắt: “Dương Hạo, có muốn tới viết bài cho tập san không? Văn của cậu không tệ.” “Cậu tha cho tôi đi.” Dương Hạo cười cười. “Cậu định vào Hội học sinh à?” “Không.” Dương Hạo lắc đầu: “Rất phiền toái.” “Vậy sao cậu giúp Liễu Liễu nhiều vậy?” Tiên Quả chăm chú nhìn y, trên mặt hiện ra vẻ bí hiểm khó lường. “Quả Quả, con gái ngốc nghếch chút mới là đáng yêu đó.” Dương Hạo gõ gõ đầu nàng. [Ảnh làm hộ vợ đấy chứ, nghĩ lung tung không à >.<] “Thiết,” Tiên Quả còn muốn nói gì đó nhưng Dư Dương đã đi đến. “Di? Tiên Quả?” “Này, Dư Dương.” Tiên Quả vẫy tay: “Đúng rồi, buổi chiều diễn xong làm chút phòng vấn nhé?” “Tôi biểu diễn cuối mà, chắc không có thời gian đâu.” “Vậy ngày mai buổi trưa đi, dù sao tập san của trường ngày 25 mới phát hành.” Dù thế nào cũng muốn phỏng vấn. “Ngày mai không phải chủ nhật sao?” Dương Hạo kỳ quái hỏi. “Ôi chao?” Tiên Quả túm túm tóc: “Vậy trưa thứ hai cũng được.” “Với lại chẳng có gì hay mà viết. cả.” Dư Dương có điểm khó hiểu: ” Nếu như nói mấy màn độc diễn, Chủ tịch Trầm Tịch không phải kéo đàn violin rất tốt sao?” “Vậy viết chuyện xấu thì như nào?” Tiên Quả nhịn cười ghé sát vào hắn. Dương Dương sờ sờ cái mũi: “Vậy cậu cần gì phải hỏi?” Tưởng vốn là tay săn ảnh trong giới gải trí a. Dương Hạo vỗ vai Dư Dương: “Bắt đầu cosplay rồi.” Cửa hội anime đã mở, Dư Dương cùng Dương Hạo đi vào. “Quyết định như vậy nhé, Dư Dương!” Tiên Quả vội gọi với theo. Dương Hạo thay Dư Dương vẫy vẫy tay. Đến giữa trưa vẫn như cũ không thấy bóng dáng bọn Liễu Liễu Phạm Kỳ Vương Chí đâu, hôm nay phụ trách căng tin đều là học sinh, các loại thức ăn cũng phong phú hơn, đồ ăn vặt, bánh ngọt, mì Ý, cơm trưa đều có. Dư Dương muốn ăn cơm, hắn không quen tới bữa ăn lại ăn lung tung, Dương Hạo chọn mì Ý, lúc đi ngang qua hàng bánh ngọt Dư Dương lấy mấy cái bánh su kem. Dương Hạo để ý liền thuận miệng hỏi: “Ngươi thích ăn đồ ngọt à?” Lần trước cũng ăn thạch, vẻ mặt lúc ăn rất thỏa mãn. “A, cũng thích.” “Nga.” Sau đó đều không nói gì ngồi ăn, Dương Hạo ăn xong trước, xoay đầu ngó xung quanh liền thấy Liễu Liễu vào phòng ăn, đi cùng Trầm Tịch với mấy người trong Hội học sinh, cầm trong tay một cái kẹp văn kiện, vừa đi vừa nói chuyện gì đó. “Liễu Liễu nha đầu kia sau này thật sự sẽ là một người nữ nhân mạnh mẽ a.” Dương Hạo cảm khái. “Nếu không thì làm sao bây giờ? Công ty của chú chỉ có thể để nàng tiếp nhận thôi.” Dư Dương ngẩng đầu lên cũng thấy Liễu Liễu: “Rất may là Liễu Liễu đối với những việc đó cảm thấy hứng thú.” “Ôi chao, ta lại thấy chú càng muốn tuimf một người khác tới tiếp nhận đi? Nhất là Liễu Liễu vốn là nữ sinh.” Dương Hạo như nghĩ tới cái gì đó nhìn Dư Dương. [Ảnh ghen hay sao á o______________o] Dư Dương nhún nhún vai: “Ai biết.” “Dư Dương, nguyện vọng thi đại học ngươi muốn điền ngành gì?” “Cái đó vẫn còn sớm đi?” Dư Dương kỳ quái liếc y. “Đúng thế.” “Bây giờ ngươi muốn đi đâu?” Dư Dương cũng không ăn nữa, đang ngồi chén bánh su kem. “Ngươi thì sao?” “Ta muốn đến phòng âm nhạc ôn lại bài.” “Đi cùng đi.” Dư Dương cau mày: “Ngươi đi để làm gì?” “Làm thính giả.” Dương Hạo cười ha ha. “Ngươi không đi chơi đâu sao?” Y không phải đã bận bịu giúp đỡ sao? Cũng không thèm đi nghiệm thu chút kết quả. Dư Dương không có biện pháp đuổi hắn đành phải cùng nhau ra khỏi phòng ăn, Liễu Liễu ở giữa một đống người chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng bọn họ, mở miệng nghĩ muốn gọi lại, đáy lòng chợt có cảm giác quái dị xét qua, bóng lưng của hai người kia, nhưng là không để cho người thứ ba xen vào. _______________ Sao mình cứ cảm giác hình như càng ngày càng dài thế này T___________T

Bình Luận (0)
Comment