Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 4

Kỳ Xán đang chìm trong nỗi bi thương cực độ không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, cuối cùng là Từ Diệc Thù đẩy cửa vào, hô hấp dồn dập nói với anh: "Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, hình như trong những phòng khác còn nhốt không ít zombie, hiện tại chúng nghe thấy động tĩnh đều đang xô cửa."

Kỳ Xán đứng dậy khỏi giường Tân Đàm, anh nghĩ, hiện tại nơi này là nơi duy nhất anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tân Đàm, anh không nỡ rời đi, nhưng lại không thể không đi.

"Đi thôi." Kỳ Xán ép mình thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài phòng ngủ.

Từ Diệc Thù tinh tường nhìn thấy hốc mắt anh đỏ bừng, trong mắt hằn tia máu. Đối với những gì Tân Đàm gặp phải, Từ Diệc Thù cũng vô cùng tiếc nuối, nhưng lại không thể không nhắc nhở Kỳ Xán: "Kỳ Xán, hiện tại cũng không phải là lúc để đau buồn."

"Bây giờ tất nhiên không phải là lúc để đau buồn." Bước chân Kỳ Xán dừng lại ở cửa phòng ngủ 614, anh quay đầu nhìn lướt qua cảnh tượng hỗn loạn trong phòng ngủ, nói: "Tôi phải tìm bạn cùng phòng của cô ấy hỏi cho rõ, Đàm Đàm bị lây nhiễm virus zombie như thế nào."

"Còn có thể bị lây nhiễm như thế nào nữa? Chắc chắn là bị zombie cắn rồi."

Ánh mắt Kỳ Xán chuyển về phía cánh cửa không bị phá hỏng, anh hỏi: "Thế con zombie đó, đến từ đâu?"

Từ Diệc Thù không hiểu Kỳ Xán có ý gì, Kỳ Xán không có ý định giải thích mà bước nhanh xuống lầu. Từ Diệc Thù đóng cửa phòng ngủ lại, quay người đi theo anh.

Bọn họ nhanh chóng đi tới hành lang lầu sáu, ba cô bạn cùng phòng của Tân Đàm đang đứng trên cầu thang, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía những con zombie không biết đã quanh quẩn trên cầu thang lầu năm từ bao giờ.

Thẩm Thanh Dung nhìn thấy Kỳ Xán đầu tiên, khẽ chào hỏi anh một câu, nhưng Kỳ Xán không để ý tới cô ấy, anh trực tiếp nhìn về phía Tôn Lộ, hỏi: "Tôn Lộ, Đàm Đàm bị lây nhiễm virus như thế nào?"

Tôn Lộ nắm chặt tay kéo vali, cô ta nghĩ dưới lầu toàn là zombie, còn cần nhóm Kỳ Xán dọn sạch, không dám nói ra sự thật, chỉ có thể ấp úng nói: "Cậu hỏi tôi làm gì? Làm sao mà tôi biết được, cậu hỏi Dung Dung ấy, bình thường quan hệ giữa cậu ấy và Tân Đàm tốt nhất."

"Cô có nói không?" Từ lúc nãy sau khi vào cửa Kỳ Xán đã cảm thấy Tôn Lộ không thích hợp, đương nhiên sẽ không bị cô ta chuyển sự nghi ngờ sang Thẩm Thanh Dung.

"Cậu muốn tôi nói gì chứ, cậu có rảnh hỏi tôi chuyện tôi không biết, còn không bằng đi xuống dưới dọn dẹp zombie đi, lại không nhanh lên thì chúng ta đều chết hết." Tôn Lộ bất an dậm chân, nói.


Kỳ Xán tiến lên một bước, dáng người anh rất cao, vừa đi đến trước mặt Tôn Lộ đã bao phủ cô ta dưới cái bóng bức người của anh. Anh trầm giọng nói: "Cô không nói, vậy thì tôi nói. Trên tường ban công và lan can phòng 613 đều có vết máu, vẫn luôn lan tràn đến bên phòng 614. Tôi vừa sang phòng 613 nhìn một lượt, trong đó chỉ có zombie. Cửa phòng ngủ các cô không bị hỏng, zombie tới từ 613, đúng không?"

"Cậu biết rồi còn hỏi tôi?" Tôn Lộ ló đầu ra nhìn xuống dưới lầu, càng sốt ruột.

"Zombie đi đứng không không tiện, hành động chậm chạp, không thể trèo qua được, chỉ có thể là có người ở phòng 614 giúp cô ta. Là cô giúp cô ta?"

Tôn Lộ tắt tiếng.

Kỳ Xán nói tiếp: "Có lẽ khi đó virus trong người nữ sinh kia còn chưa lan ra, cho nên cô mới có thể kéo cô ta qua. Đúng không?"

"Phải, đúng là có zombie qua đây, nhưng cậu dựa vào đâu mà nói là tôi kéo qua hả!" Tất cả mọi chuyện đều bị Kỳ Xán đoán đúng rồi, Tôn Lộ không muốn thừa nhận, giọng nói cũng không tự chủ được mà trở nên chói tai.

Giọng nói chói tai của Tôn Lộ vừa vang lên, lập tức hấp dẫn đám zombie đang quanh quẩn dưới lầu năm, bọn nó kéo lê cơ thể thối rữa, từng bước từng bước lên lầu, trong đôi mắt trắng hếu tràn đầy nỗi thèm khát với máu thịt.

Kỳ Xán chặn đường Tôn Lộ, giống như không nhìn thấy đám zombie đang càng ngày càng gần. Nghe Tôn Lộ nói vậy, cảm xúc của Kỳ Xán chợt trở nên gắt gỏng: "Bởi vì con mẹ nó cô vừa nhìn thấy tôi là trốn tránh, tôi không hỏi cô thì hỏi ai?"

Khoảng cách giữa đám zombie kia và Tôn Lộ càng lúc càng ngắn, cô ta gần như có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo hôi thối của chúng, giống như chỉ một giây sau chúng sẽ nhào lên người cô ta, gặm c ắn máu thịt cô ta không chút nể nang.

Cuối cùng Tôn Lộ không nhịn được nữa, cô ta sợ phát khóc: "Đúng, là tôi, nhưng Đan Đan là bạn của tôi mà, tôi có biết là cậu ấy bị zombie cắn đâu! Tôi chỉ muốn cứu cậu ấy!"

"Tại sao người bị cắn lại là Đàm Đàm?!"

Đầu óc Tôn Lộ không cho phép cô ta bịa ra lời nói dối trong lúc nguy cấp thế này, cô ta chỉ có thể nói ra sự thật, sau đó khóc ròng nói: "... Tôi không muốn như vậy, tôi cũng hết cách rồi! Cậu không thể chỉ trách tôi! Chu Ngữ Tư và Thẩm Thanh Dung cũng không mở cửa cho Tân Đàm mà! Bọn họ, bọn họ đều là đồng lõa!"


Tôn Lộ vừa nói xong, cũng cảm giác được đám zombie sau lưng đã mở ra cái mồm to như chậu máu cắn về phía cô ta. Cô ta hét lên một tiếng, sau đó lập tức nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống đất... vali của cô ta bị Kỳ Xán đạp một phát, lăn xuống cầu thang, giống như chơi bowling, zombie trên bậc thang cũng theo đó mà lăn từ trên cầu thang xuống.

Tôn Lộ thở phào một hơi, chân cũng mềm nhũn rồi ngã bệt xuống đất. Cô ta cho rằng có thể thả lỏng một hơi, nhưng cô ta không ý thức được nguy hiểm càng lớn đang ở phía sau. Tiếng động lớn khi vali rơi xuống vang vọng khắp tòa nhà ký túc xá, gần như hấp dẫn tất cả đám zombie tới đây. Tiếng gào khi zombie tụ tập cùng một chỗ kéo dài không dứt, đinh tai nhức óc.

Đa số zombie đều đi đứng không tiện, hành động chậm chạp, nhưng không có nghĩa là một số zombie có tố chất sức khỏe tốt khi còn sống cũng như như vậy, ngược lại tốc độ của bọn chúng rất nhanh, thể trạng mạnh mẽ, nghe thấy tiếng động ý thức được có đồ ăn, chúng chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Kỳ Xán nói với Từ Diệc Thù: "Chúng ta đi cầu thang bên kia."

Kỳ Xán không thèm nhìn Tôn Lộ đang sợ hãi đến chân tay bủn rủn ngồi bệt dưới đất lấy một cái. Anh và Từ Diệc Thù lập tức đi thẳng đến cầu thang ở một bên khác. Có lẽ cầu thang bên đó vẫn sẽ có zombie rải rác, nhưng phần lớn zombie đã bị hấp dẫn tới nơi này, bọn họ đi bằng cầu thang một bên khác sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tôn Lộ muốn đứng lên, nhưng hai chân không nghe sai khiến, cô ta vươn tay về phía bạn cùng phòng: "Ngữ Tư, Dung dung, mau đỡ mình dậy với, zombie sắp tới rồi!"

Chu Ngữ Tư vừa định chạy đi, nghe thấy Tôn Lộ nói vậy, cô nàng do dự một chút rồi vẫn giơ tay ra, lại bị Thẩm Thanh Dung đè lại. Thẩm Thanh Dung kéo Chu Ngữ Tư, trực tiếp chạy theo Kỳ Xán và Từ Diệc Thù.

"Aaaaaaaaa!"

Tiếng thét hoảng sợ và đau đớn của Tôn Lộ vang vọng khắp hành lang, Kỳ Xán nghe thấy rất rõ, mặt không cảm xúc. Anh và Từ Diệc Thù giải quyết những zombie cản đường trên hành lang, ra cửa chính tập hợp với hai cậu bạn cùng phòng khác.

Thẩm Ưu đang lau vết máu trên cặp kính gọng vàng, trông thấy Kỳ Xán, làm như khó hiểu: "Tân Đàm đâu?"

Kỳ Xán im lặng không nói, nhanh chân chạy về phía một mặt khác của tòa nhà ký túc xá. Những người khác thấy vậy thì cũng không muốn chờ ở đây lâu, bọn họ không hẹn mà cùng chạy ra ngoài khu sinh hoạt, muốn rời khỏi địa ngục kinh khủng này.

Kỳ Xán một hơi chạy tới nơi Tân Đàm ngã xuống, nước đọng sớm đã biến thành máu loãng, lại bị mặt trời hong khô, chỉ còn dấu vết màu đỏ nhạt lưu lại trên mặt đất.


Tân Đàm rơi từ lầu sáu xuống, tuyệt vọng nằm ở đây. Hiện tại, cô đi đâu rồi?

...

Kỳ Xán cũng không biết, vào lúc anh đang tìm Tân Đàm, Tân Đàm cũng đang tìm anh. Vất vả lắm cô mới bò lên được lầu sáu, toàn thân đã đau đến chết lặng, nhưng bước chân cô vẫn chưa ngừng lại.

Có lẽ là bởi vì virus, hoặc là bởi vì đau đớn, đầu Tân Đàm càng ngày càng đau, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ. Cô chỉ nhớ rõ mình muốn tìm Kỳ Xán, Kỳ Xán ở ký túc xá 604.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================

Tân Đàm thất tha thất thểu đếm qua từng căn phòng, vẫn luôn đếm từ phòng 625 trong cùng đến phòng 604, cô mới dừng bước. Cửa ký túc xá trước mắt đã sập, cô giẫm một chân lên cửa, đi vào thì thấy trong phòng không có một ai.

Bộ não chậm chạp của Tân Đàm không cho phép cô suy nghĩ quá nhiều, cô chỉ không hiểu tại sao Kỳ Xán lại không ở trong ký túc xá. Cô vòng đi vòng lại trong phòng, gọi tên Kỳ Xán hết lần này tới lần khác, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người đáp lại.

Chỉ có đám zombie đang hưởng thụ "bữa tiệc" ở phòng bên cạnh phát ra tiếng gào thét đáp lại cô.

Tân Đàm kéo lê cơ thể đầy vết thương, chậm rãi lần theo âm thanh đi đến phòng bên cạnh. Mấy con zombie đang ngồi xổm trong phòng, trong tay cầm đồ ăn máu me nhầy nhụa, trên răng nanh treo máu tươi lủng lẳng sắp rơi, bên chân là một mảnh máu thịt nát nhừ.

Có zombie gầm rú ném đồ ăn trong tay về phía Tân Đàm, vẩy lên trên áo hoodie của cô một vết máu.

Cô phản ứng chậm nửa nhịp né sang bên cạnh, gào lên hỏi: "Các anh biết Kỳ Xán ở đâu không?"

"Đồ ăn! Đồ ăn!" Miệng những con zombie kia lặp đi lặp lại những từ này.


Tân Đàm nhìn chằm chằm vào chúng nửa ngày, chợt hiểu ra: "Các anh là zombie, sao các anh lại biết Kỳ Xán ở đâu được chứ?"

Tân Đàm lại chậm rãi rời đi nơi này, về 604, 604 vẫn giống hệt như trước khi cô rời đi. Cô lượn một vòng trong phòng, nhìn chỗ này đi chỗ kia, cuối cùng đi vào nhà vệ sinh, ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc thấy một chiếc gương.

Trong gương, phản chiếu ra dáng vẻ lúc này của cô một cách chân thực nhất.

Trên cái áo hoodie màu tím của cô dính một mảng máu to, lại hướng lên trên là cái cổ vẫn be bét máu của cô, nơi đó đã bị thịt thối bao trùm. Phần thịt thối kia vẫn luôn lan lên trên, che kín cả khuôn mặt cô. Mặt của cô, trên làn da trắng xanh giống như người chết, mọc đầy thịt thối, hơi há mồm, còn có thể nhìn thấy hai cái răng nanh sắc nhọn gần như không thể bị môi che kín.

Tân Đàm giơ tay lên, giúp bản thân nghiêng đầu một chút, zombie trong gương cũng giơ tay lên, đỡ trên đầu, sau đó giúp bản thân nghiêng đầu một chút.

"Zombie." Tân Đàm chỉ vào gương, khẽ nói.

Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng ý thức được gì đó, xông ra khỏi nhà vệ sinh, tìm ra một bình nước khoáng chưa mở trên mặt bàn của Kỳ Xán, sau đó lại chạy về nhà vệ sinh. Cô quá sốt ruột, trong quá trình này còn vấp ngã một phát.

Tân Đàm vặn nắp bình ra, sau đó giội nước lên mặt mình. Cô dùng móng tay đã trở nên nhọn hoắt ra sức chà xát mặt mình, tốn công vô ích muốn lấy thịt thối trên mặt xuống, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể khiến trên mặt tăng thêm mấy vết máu do bị móng tay cào.

Tân Đàm làm đi làm lại một lúc, chán chường rũ tay xuống, bình nước khoáng lăn xuống đất, lượng nước còn dư lại vẩy đầy sàn. Cô lại lần nữa nhìn chằm chằm vào gương, qua một lúc lâu, chậm rãi nói: "Xấu xí, chật vật, Tân Đàm, zombie."

Tân Đàm không muốn nhìn thấy cái gương này nữa, cuối cùng cô cũng hoàn toàn ý thức được mình đã trở thành zombie. Cô uể oải rời khỏi 604, sau đó lại chậm rãi đi xuống lầu, động tác giống hệt lúc đến, nhưng lần này, cô lại không có mục tiêu. Đầu óc của cô có ngu ngốc đến mấy, cũng có thể nói cho cô, cô không thể đi tìm Kỳ Xán nữa, bởi vì cô là zombie.

Lúc đi đến lầu ba, rốt cuộc thể lực của cô không chống đỡ nổi nữa, cô ngã mạnh xuống đất, qua rất lâu vẫn chưa đứng dậy.

Xung quanh có zombie đang lảng vảng, thấy cô ngã, không hẹn mà cùng xúm lại, tạo thành một vòng vây dày đặc, lít nha lít nhít chặn đầy cầu thang.

Cùng lúc đó, Kỳ Xán mất hết hi vọng nghĩ có lẽ Tân Đàm sẽ đến ký túc xá tìm anh, quyết định lại quay về ký túc xá một chuyến.

Kỳ Xán một thân một mình, hành động vô cùng thuận tiện. Sau khi anh hạ gục zombie lượn lờ ở lầu một thì rón rén bước lên cầu thang.

Bình Luận (0)
Comment